Bậc Thầy Dùng Rối FULL
Chương 5
Căn phòng tối om không ánh sáng nào lọt nỗi, chung quanh chỉ một vẻ lù mù.
Thế mà tỏ rõ dáng hình bậc thầy dùng rối.
Mùi máu thoang thoảng như đọng thành điềm báo.
Ở nơi mịt mờ này, bộ thường phục của chàng trông càng rực, tựa ngọn lửa hực, bốc từng hơi nóng nực, lại tanh nồng.
Chàng nhắm mắt, nghiến chặt hàm răng, hàng mi dài phủ bóng trên lớp da trắng, môi mỏng mím thành đường, trông càng nhạt hơn bình thường.
Mồ hôi nhiệt trên trán trượt theo đường viền khuôn mặt, rơi trên cơ thể lạnh ngắt như xác chết của chàng.
Vội vàng quá rồi.
Chàng tự đánh giá mình.
Một rét căm căm, một nực như lửa, cùng tranh chấp như xé đôi cơ thể chàng, cơn đau chẳng khác gì con rắn trườn quấn từng gân mạch, cắm vào những chất kịch độc. harry potter fanfic
Dục vọng sôi sục trong máu ngày một dữ dội, cơn khát mạng người như đốt cháy tim chàng, rồi lan ra toàn thân.
Chàng chẳng lạ gì chuyện này.
Bởi năm mười ba tuổi chàng đã trải qua một cảm giác như thế.
- --Ngộ độc khí công*.
*Gốc là tẩu hỏa nhập ma
Trôi theo hồi ức, chàng man mán thấy mình thuở bé đương thả chân trần trên nền đất lạnh lẽo thì đầu óc chợt hết mê mang, cảm thấy dưới chân nhớp nháp ẩm ướt, nghe mùi máu tanh nồng, chàng cúi đầu xem xét chung quanh, chỉ thấy những tay chân vặn vẹo, mặt mũi gớm ghiếc, như bị ai xé nát.
Đâu đâu cũng là xác người.
Ngơ ngác nhìn quanh, bàn tay gầy guộc cứng nhắc run rẫy vì quá sức, có máu vấy trên ngón tay trắng bệch, chàng thấy thứ nước lạnh lẽo ấy trượt dần xuống lòng bàn tay.
Những gương mặt thân quen la liệt trên đất bỗng chốc trở nên xa lạ vô cùng, con ngươi giãn ra đục ngầu, thân xác còn nguyên mà linh hồn đã toạc thành vụn.
Có gì đó sai sai ở đây.
Chàng tự dặn mình, nhìn chiếc đầu đẫm máu mà lòng tê tái.
Ngón tay mảnh khảnh nhét vào trong hốc mắt, móc lấy cặp tròng tươi trong, ngã ngồi trên đất, gương mặt nhợt nhạt vô hồn, chàng thì thào:
"Mẹ ơi, con đến cứu mẹ đây.
"
***
Lê Mộc ngồi đường hoàng trong phòng, lò dò từng trang trong tập giấy dày.
Đây là toàn bộ thông tin về bậc thầy dùng rối mà thuộc hạ hắn đã góp nhặt được, đa phần là lịch sử chi tiết nhận việc giết người của chàng, những đương truyền kỳ bí về quỷ thần và những lời đồn vô căn cứ.
Hắn bực bội lia tập giấy, mặc những trang trắng tinh văng khắp đầu giường và mặt sàn.
Lúc lơ đãng hắn bỗng bắt gặp một trang, mắt híp chăm chú, chìa tay nhặt tờ giấy bên chân đó, rành rọt đọc đi đọc lại, mặt hắn càng lúc càng nặng nề.
Chợt hắn phát hiện căn phòng bên kia có gì đó thay đổi, mặt đanh lại, vội mở toang cửa chạy về phòng người kia.
Từng bước chân Lê Mộc càng thấy bức rức, nỗi lo âu khiến sắc mặt hắn tái đi.
Vừa đẩy cửa, hắn đã nghe mùi máu nồng đậm đã phả vào mặt mình, nén ứ hơi thở hắn.
Bậc thầy dùng rối gắng gượng mở mắt, cất giọng trầm hung tợn.
"Cút.
".
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
109 chương
15 chương
75 chương
194 chương
136 chương