Bộ lễ phục dạ hội kia nhất định là điên rồi. Gần như trong nháy mắt, toàn bộ chiếc váy bị toẹt ra, phần còn vướng lại trên người Thẩm Thiển chẳng còn được bao nhiêu, bắp đùi trắng ngần bị phơi bày vô cùng khó coi, ngay cả cái quần nhỏ màu đen cũng có thể nhìn thấy được. Thẩm Thiển sợ tới sắp phát khóc, vẻ mặt ủy khuất che ba điểm trên người, giận dữ trừng Vưu Nhiên ở bên cạnh đang lén cười. "Mau nhắm mắt lại, còn nữa... cởi áo." Thẩm Thiển chỉ vào áo Vưu Nhiên, trừng đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt bá đạo. Vưu Nhiên kia tươi cười, đi tới gần cô vài bước, Thẩm Thiển kẹp chặt hai chân, cố gắng hết sức để mình không bị lộ, nhưng phải phòng ngừa Vưu Nhiên gây rối nên cô duỗi thẳng tay, ngăn cản anh đi tới, "Không được nhúc nhích." Vưu Nhiên dừng lại, sắc mặt thân thiện, cười khẽ, "Làm sao giờ?" "Đã bảo anh cởi áo rồi mà." Thẩm Thiển hướng về phía áo anh bĩu môi, nhất thời thả lỏng, miếng vải trên ngực cũng có nguy cơ rớt xuống... Càng bi kịch và tệ hại túng quẫn hơn là, hôm nay cô không mặc nội y. Vưu Nhiên nén cười, tiến lên ba bước, nhặt vải rơi dưới đất lên, vấn quanh eo cô rồi thắt cho cô một cái nút. Thẩm Thiển ngẩn ngơ nhìn động tác của anh mà thất thần, mãi đến khi anh bắt đầu nhìn chằm chằm vùng ngực chỉ có miếng dán ngực của cô. "Dê xồm." Thẩm Thiển che ngực, trong lòng đầy tức giận bất bình. Đây là cái bộ lễ phục quỷ quái gì, cho dù lúc trước Nam Nam từng dặn là do chỉ sửa chữa tạm nên nếu có mấy chỗ nối bị bục là rất dễ toạc, nhưng mà toạc đến thế này thì quá bất thường. Nhất là nửa người trên, lộ vai là mốt, nhưng lộ nhũ thì chỉ có biến thái. Vưu Nhiên tùy tay luồng tay qua, kéo Thẩm Thiển vào trong lòng anh, đôi mắt thâm thúy còn sáng lấp lánh hơn cả sao trên trời, anh mỉm cười, "Hoàn cảnh thế này, có phải chúng ta nên làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa hay không?" Gió biển kia đang thổi, sóng biển kia đang rong chơi... Thẩm Thiển ở trong gió hỗn độn. Cô đẩy Vưu Nhiên ra, trợn mắt trừng trừng, "Em không ham." Dứt lời ôm ngực chuẩn bị đi về hướng cửa, cô vừa mới chuẩn bị đi vào cửa, liền nghe thấy tiếng người cười nói: "Gió biển đêm mùi vị cũng hơi khác." "Đúng vậy đúng vậy, hơi âm ẩm." Thẩm Thiển thất kinh, nhìn sang bốn phía xem có chỗ nào có thể nấp không nhưng chỉ thấy bốn phía đều là boong tàu bằng phẳng, vô cùng trống trải, chỉ có bóng dáng cao lớn của Vưu Nhiên là có thể che được cô. Mà Vưu Nhiên ở cách đó không xa dường như cũng nghe thấy có người đến, ý cười càng đậm, anh nheo ánh mắt lại, ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Thẩm Thiển mà như gọi cún con. Thẩm Thiển lúc ấy thật phẫn nộ, nhưng cô chẳng còn chỗ nào để trốn, cũng chẳng có lựa chọn nào khác đành phải như con chó Nhật ngoan ngoãn chạy chầm chậm vào lòng Vưu Nhiên, cố hết sức co người lại nép trong lòng anh. Vưu Nhiên quay lưng về phía cửa, Thẩm Thiển lén nghiêng mặt nhìn người sắp đến chỗ cửa. "Thiển Thiển, chúng ta như vậy giả quá." Vưu Nhiên bĩu môi, rất có thâm ý nói, "Như thế này vừa nhìn là đã biết có hai người, mà hai chúng ta lại ôm nhau như vậy, ngược lại sẽ khiến người khác thêm chú ý." Tâm lý này Thẩm Thiển rất hiểu. Bởi vì cô cũng là người như thế, đối với những thứ vừa to lớn vừa khiến người ta mơ màng sẽ luôn chú ý đến hơn. Cô vô cùng hoang mang, nếu bị người ta nhìn như vậy thì cô chết quách cho rồi. Cô cầm lấy áo Vưu Nhiên, vừa sợ vừa khủng hoảng nhìn tiếng nói ở cánh cửa càng lúc càng lớn, cô sốt ruột nói: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Vưu Nhiên nhẹ tay khẽ vuốt ve tấm lưng trắng tinh đang lộ ra ngoài của Thẩm Thiển, kề bên tai cô, nhẹ nhàng hà hơi, một luồng hơi nóng thổi vào vùng tóc gáy mẫn cảm của cô, anh nói: "Phi lễ chớ nhìn." "..." Đang lúc Thẩm Thiển đờ người ra, từ cửa hầm có hai người đàn ông đi lên, bọn họ tạm thời không nhìn về phía bên phải, mà sôi nổi bàn tán cái gì đó. Thẩm Thiển thần kinh nhất thời căng cứng, cô hít sâu một hơi, nắm chặt tay, vẻ mặt thấy chết không sờn chấp nhận, "Mau đi, mau phi lễ đi." Vưu Nhiên đột nhiên nghiêng người, Thẩm Thiển chống đỡ hết nổi mà ngửa ra sau, tựa vào lan can, vẻ mặt cô đầy căng thẳng, không phải chứ? Đến nhanh vậy? Vưu Nhiên bất đắc dĩ nói: "Đánh dã chiến, lực công kích nhất định phải mạnh, nhanh, chuẩn." Thẩm Thiển đang suy tư những lời này của anh. Nhưng Vưu Nhiên hoàn toàn không cho cô thời gian, lập tức thực thi tiêu chuẩn "nhanh". Nắm lấy cằm Thẩm Thiển, anh mạnh mẽ hôn xuống. Thẩm Thiển cắn răng chịu đựng, cả người cũng vặn vẹo, cảm giác bị anh nắm cằm rất khó chịu. Vưu Nhiên buông cằm Thẩm Thiển ra, tay không nén nổi mà vuốt ve ngực cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút. Thẩm Thiển cứng ngắc cả người, muốn đẩy anh ra, nào ngờ vừa đẩy tay này thì tay kia đã nắm lấy, đặt cô lên trên lan can. Thẩm Thiển đành phải nắm chặt lấy lan can, không để mình lại bị di chuyển quá lớn. Cô ở trong lòng không ngừng ám chỉ, đây chỉ là diễn trò, phi lễ chớ nhìn để sau cũng được. Thế nhưng... Vưu Nhiên liếm môi bất mãn, bùi ngùi than nhẹ, cạy mở lưỡi cô. Thẩm Thiển "Ô ô" hai tiếng, hai chân run lên, nếu không tựa vào lan can thì e là cô đã ngã xuống lâu rồi. Vưu Nhiên nắm tay vuốt ve cặp đùi trắng trẻo của cô, không nhẹ không nặng, làm cho Thẩm Thiển cả người tê dại. Vưu Nhiên rất quen thuộc với cơ thể Thẩm Thiển, anh biết chỗ nào trên người có thể khiến Thẩm Thiển không khống chế được. Quả nhiên, Thẩm Thiển tựa cả người lên lan can, bàn tay nhỏ bé rảnh rỗi không khống chế được liền đưa tới xoa lên người Vưu Nhiên, bàn tay cô lớn mật đưa ra sau lưng Vưu Nhiên, rồi tiếp tục đi xuống. Cô chớp chớp mắt, lúc nét mặt còn mơ màng thì vừa vặn nhìn thấy ánh mắt hai người đàn ông đang ngây ra như phỗng. Hai người đàn ông há miệng, sững sờ. Thẩm Thiển không khỏi đỏ mặt, mới buông thả trong giây lát mà đã bị tóm gáy. Vưu Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hai người đàn ông đứng ở sau lưng anh. Hai người đó lập tức bị ánh mắt đóng băng cấp tốc của Vưu Nhiên làm cho hết hồn, lập tức lấy lại tinh thần, sợ chết khiếp chạy vội về khoang. Thẩm Thiển thấy hai người kia đi liền thở ra thật dài, còn chưa kịp thuận hơi lại lập tức nghẹn cứng. Vưu Nhiên kia không nhẹ không nặng nhẹ nhàng liếm vài cái lên cổ Thẩm Thiển, Thẩm Thiển đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, ôm chặt lấy Vưu Nhiên. "Sao vậy?" Vưu Nhiên xấu xa cười, vô cùng thích chí đón lấy cái ôm nằm trong dự kiến. Thẩm Thiển cả hồi lâu không lên tiếng, mặt nóng ran, đỏ còn hơn cả đít khỉ. Cô thấy mình thật dọa người, cô... cô mà lại có… có thể phóng đãng xấu xa, mẫn cảm muốn chết như vậy, cô hiện tại... muốn… 囧 quá đi mất. "Bọn họ đi rồi." Vưu Nhiên giả vờ hồn nhiên nói một câu, tất nhiên anh đã phát hiện ra Thẩm Thiển đang run, cả bàn tay đặt trên eo anh cũng đang không ngừng vuốt ve lưng anh. "Cái đó..." Thẩm Thiển cắn chặt răng, thấy khó mà có thể gợi ý. Cô trầm ngâm nửa ngày, nuốt vài lần nước miếng, chuẩn bị vài lần, đắn đo vài lần, vất vả lắm mới nói ra được, "Anh muốn làm gì?" Trên đầu cô, rốt cuộc có người bật cười, cởi áo xuống, Thẩm Thiển kinh hãi, nghĩ đến chuyện giải quyết ngay tại chỗ liền lắp bắp nói: "Em thích ở trên giường hơn." Vưu Nhiên không khỏi bất đắc dĩ đứng dậy, khoác áo lên người Thẩm Thiển, cài nút thật chặt, "Ở đây gió lớn quá." Sau đó dắt tay cô, rồi lại nháy mắt với cô, "Không thoải mái được." "..." Kỳ thật, Thẩm Thiển rất hối hận khi đó đã không ráng nhịn lời anh mời gọi. Bởi vì người đàn ông này thật ra còn muốn yêu hơn cô, chẳng qua là chịu đựng giỏi hơn cô mà thôi. Cô có cảm giác cả người mình đều bị mất hết đi quyền lực. Thẩm Thiển xụi lơ nằm trong bồn tắm, lúc nước dâng đến cằm của cô thì Vưu Nhiên đóng vòi lại, bước vào ngồi bên cạnh cô, giúp cô chà lưng. Thẩm Thiển nâng mí mắt, tuy rằng cô rất xấu hổ, nhưng cô thật sự bị anh hút khô rồi, một chút sức lực cũng không có, vẻ mặt cầu xin nói: "Anh đúng là cầm thú." Vưu Nhiên nhướng lông mi, ánh mắt hàm súc đặc biệt nhìn cô, tựa như đang uy hiếp. Thẩm Thiển ấp úng, yếu ớt nói: "Cầm thú cũng có điểm tốt của cầm thú." Vưu Nhiên ôm Thẩm Thiển vào trong lòng, mỉm cười nói: "Tốt chỗ nào? Hửm?" Lưng Thẩm Thiển dán lên vòm ngực nóng bỏng của Vưu Nhiên, cả người cô không được dễ chịu lắm, cô giãy dụa vài cái muốn rời khỏi, nhưng không được như ý, người cô chẳng có chút sức nào, mà cầm thú nào đó chỉ vừa mới trải qua thú… dục vẫn còn rất hăng, cô chắc chắn là thất bại. Cô rất ngoan, chui vào lòng Vưu Nhiên, đánh trống lảng, "Thiển Thiển đi đâu rồi? Lúc vào cũng không thấy." "Nó sắp sinh rồi nên gửi tới chỗ cô giúp việc." Thẩm Thiển lập tức xoay người nhìn anh, "Cô giúp việc thì làm sao biết chăm, đừng quên em là bà đỡ chuyên nghiệp, anh đón Thiển Thiển về đi." "Ừ." "Ai da, nói đi nói lại em đúng là làm bậy, không thể để Lông Xù nhà em tận mắt nhìn con mình chào đời." Vưu Nhiên cúi xuống, tính tới gần thêm chút nữa, Thẩm Thiển vốn định lui ra, nào ngờ dưới bể rất trơn nên bị trợt, cả người rơi tòm vào trong nước. Được Vưu Nhiên vớt lên, Thẩm Thiển ho khan một trận. Vưu Nhiên cười khổ, "Đề phòng anh quá vậy? Thực khiến người ta thương tâm." Thẩm Thiển vẫn còn đang sặc, vất vả lắm mới ngừng ho khan, lập tức lườm anh, "Là anh đột nhiên cúi người làm người ta sợ đó được chưa?" Vưu Nhiên nhíu mày, Thẩm Thiển này bất tri bất giác lá gan càng lúc càng lớn, mắt cũng thường xuyên trợn trắng lườm anh, còn bắt đầu giơ móng vuốt thị uy. Nhưng như thế, Vưu Nhiên lại thấy cô có phong độ của năm đó. Anh cụp mắt, cười tủm tỉm, "Thiển Thiển, em còn sức trợn mắt như vậy chắc đã nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ?" "Anh... Anh muốn làm gì?" Vừa nói xong, Thẩm Thiển liền kinh hoàng tỉnh ngộ, mình tiêu rồi, quả nhiên, Vưu Nhiên tới gần một chút, trước khi ngậm lấy môi cô còn cám dỗ đùa cợt nói: "Muốn." Thẩm Thiển thật ra là một cô gái tự tin, cô lúc nào cũng tin ý trung nhân của cô là vị anh hùng cái thế, một ngày nào đó ý trung nhân của cô sẽ cưỡi trên đám mây bảy màu đến cưới cô. Nhưng cô không đoán trúng đằng trước, cũng không đoán được kết cục. Cô nhìn chằm chằm "ý trung nhân" đang ngồi dương dương tự đắc ở đầu giường bưng nước muối cho cô. Ý trung nhân của cô không phải môt vị anh hùng cái thế mà là một tên cầm thú cái thế, có một ngày tên cầm thú này dắt một con chó bị cưỡng gian đến tìm cô tính sổ. Vì thế, nghiệt duyên của cô cứ như vậy tiếp diễn. "Đừng nhìn anh chằm chằm như vậy, mau uống nước muối đi, xoa dịu dạ dày, rồi xuống dưới ăn sáng." Thiển Thiển đang mang thai ngồi dưới chân Vưu Nhiên, nó đang dùng một đôi mắt tò mò đánh giá Thẩm Thiển dựa vào giường không đứng dậy nổi. Kỳ thật, Thẩm Thiển không muốn ngồi dựa vào giường, cô rất muốn đứng dậy, nhưng cầm thú cái thế của cô lại dày vò cô đến mức không thể rời giường. Thẩm Thiển hỏi: "Nói, ăn sáng xong chúng ta phải làm gì?" Cảm giác nói cho Thẩm Thiển biết hôm nay cô sẽ không nhàn rỗi. Quả nhiên, Vưu Nhiên cúi đầu nhìn Thiển Thiển dưới chân, cưng chiều vuốt đầu nó, "Dắt Thiển Thiển đi dạo." "Phụt." Vốc nước muối đang ngậm trong miệng Thẩm Thiển phụt ra, bắn tung tóe khắp nơi. Vưu Nhiên nhíu mày, nhìn Thẩm Thiển, "Tám giờ tối Lông Xù đến Malacca, thuyền chúng ta chạng vạng tối chừng 6 giờ sẽ dừng ở Mallacca, anh đã cố ý dặn ngừng 5 tiếng. Vừa vặn đi dạo một chuyến." "..." Thẩm Thiển hơi nghẹn lời, "Anh chở Lông Xù đi bằng máy bay?" "Uh." "Ờ, em còn chưa được đi máy bay nữa đấy, máy bay dài ngắn thế nào em cũng không biết." Vưu Nhiên sửng sốt, cười tủm tỉm nói: "Em muốn đi không?" "Ớ, nhưng ngẫm lại, sau này sẽ có cơ hội." Vưu Nhiên bỗng nhiên đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn nhìn ra bên ngoài, "Hôm nay gió biển không lớn lắm, đến gần bờ chúng ta sẽ đi máy bay trực thăng đến Malacca." "..." Thẩm Thiển thật ra muốn nói, cô chỉ là tùy tiện nói thôi, không cần nhanh như vậy đã giúp cô thực hiện nguyện vọng, cô ăn không tiêu. Đối với Thẩm Thiển mà nói, đời này cô sống rất không uổng phí, hàng không dân dụng chưa từng đi mà đi lần đầu đã được đi trực thăng. Nói vậy cũng chỉ có chiếc du thuyền to lớn xa hoa này mới có thể có không gian cho máy bay trực thăng cất hạ cánh. Lúc trực thăng xuất phát, cánh quạt quay phát ra sức gió vô cùng lớn, thiếu chút nữa là thổi ngã Thẩm Thiển. Vưu Nhiên giữ chặt Thẩm Thiển chuẩn bị lên máy bay. Ông cụ Tần nhìn theo từ xa, Vưu tư lệnh cau chặt hàng lông mày, vô cùng mất hứng nói: "Thằng Vưu Nhiên này càng ngày càng làm càn." Ông cụ Tần cười ha ha nói: "Thanh niên nên điên cuồng chút ấy mà, mà giờ này chắc thằng nhóc Tần Hạo cũng đã ở Malacca rồi." "Tần Hạo, ba nó không đi bắt nó lại sao?" Ông cụ Tần tùy ý liếc Vưu tư lệnh một cái, "Cậu cũng không phải không biết, sau chuyện suýt bị rơi máy bay hơn 10 năm trước, ba thằng Tần Hạo sợ đi máy bay, cứ mắc kẹt ở Mỹ không đi đâu được." "Không phải ba nói Tần Hạo thích cô nào đó sao? Nói vậy là nó chạy tới chỗ cô gái đó." "Trịnh tham mưu nói, cô gái thằng nhóc Tần Hạo kia thích cũng là người con trai cậu thích." Ông cụ Tần nói xong những lời này, liền xoay người đi vào cửa, Vưu tư lệnh sửng sốt, dời ánh mắt nhìn chăm chú vào Thẩm Thiển, rồi con trai ông. Ông rốt cuộc cũng nhận ra, thật ra ông cụ Tần từ lâu đã biết hết mọi chuyện, hơn nữa ông cụ còn biết tính cách của cháu nội và cháu ngoại ông thế nào, lần du thuyền này chẳng qua chỉ là một cớ tụ tập để hai đứa trẻ tích cực đối mặt. Mà Trịnh tham mưu cũng góp phần thúc đẩy chuyện này, hèn gì tối nào đó, ông ta mới đùa đùa nói: "Tư lệnh, con ông lần này hạnh phúc, nhưng đừng để nó lại đá ông đấy." Nếu không có lần du thuyền này, thằng nhóc Vưu Nhiên đó chắc chắn sẽ lại lằng nhằng, mà cuộc sống thằng bé Tần Hạo cũng sẽ trở nên tiêu cực, không chủ kiến không năng nổ như trước... Ông cụ Tần kỳ thật rất quan tâm đến hai đứa cháu nội, cháu ngoại này. Sau khi lên trực thăng, Vưu Nhiên làm hết mọi khâu đảm bảo an toàn cho cô. Nhìn anh làm những động tác quen thuộc rất kinh nghiệm, còn trao đổi với nhân viên kiểm tra kết quả kiểm định chiếc trực thăng này. Thẩm Thiển rất hưng phấn, cô hỏi: "Anh không phải là lái máy bay chiến đấu sao? Cả trực thăng cũng lái luôn á?" Vưu Nhiên chỉ cười không nói. Mãi đến khi trực thăng cất cánh, đi được một lúc lâu, Vưu Nhiên mới hỏi: "Cảm giác thế nào?" "Uhm, hơi buồn nôn." Thẩm Thiển nuốt nuốt nước miếng, đầu bắt đầu thấy choáng váng. Nhân viên kiểm tra ngồi ở phía sau nói: "Cô Thẩm, đây chỉ là phản ứng bình thường thôi." Thẩm Thiển nhịn không được nhìn về phía Vưu Nhiên, trong quá trình bay, anh không nói một câu, chỉ cẩn thận tỉ mỉ lái trực thăng, tinh thần rất tập trung, cô bỗng nhiên cảm thấy, Vưu Nhiên lúc này vô cùng khí khái, bỗng nhiên cô thấy có lẽ ý trung nhân của cô là một anh hùng cái thế. Đây là trực thăng kiểu mới, ở trên không trung là trực thăng, đáp xuống đất lại là xe bốn bánh. May mà đã liên hệ với chính quyền địa phương, nếu không có khả năng sẽ bị xe tăng bọc thép bắn cho tan nát. Nơi liên lạc là một sân bay hàng không dân dụng. Thẩm Thiển vừa xuống máy bay, liền đứng không vững, đầu óc ù ù, cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vưu Nhiên, trong lòng có chút nghi hoặc nhịn không được nói thầm, "Lúc trước học lái máy bay, anh không khó chịu sao?" "Nhắc lại thì rất mất mặt, lúc anh tập lái bị ói cả một tuần, phải đưa vào bệnh viện." "Á, lúc trước vì sao anh lại học làm phi công?" Thẩm Thiển cảm thấy Vưu Nhiên làm phi công, chắc chắn là do bị ép buộc, ba anh là tư lệnh không quân, nhất định là muốn con trai nối nghiệp cha. Vưu Nhiên bỗng nhiên kề mặt lại, ánh mắt pha trộn giữa trêu chọc và không nghiêm túc, "Bởi vì nơi đó khổ nhất mệt nhất, để anh không còn rảnh mà nghĩ đến em." Thẩm Thiển đỏ bừng cả mặt. Đúng lúc này Thiển Thiển ở dưới chân bạo động đứng lên, hai người định hình nhìn lại, hóa ra là trong lúc không để ý bọn họ đã ra khỏi sân bay đang đi đến cửa. Còn người Thiển Thiển đang sủa kia lại là... Tần Hạo. Anh ta đeo hành lý nhỏ gọn trên lưng, tay cầm vé máy bay. Dường như cũng bị tiếng chó sủa thu hút, đưa mắt nhìn về phía bên này thấy Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên khiến anh ta không khỏi ngừng lại. Vưu Nhiên nắm tay Thẩm Thiển đi qua, Vưu Nhiên nói: "Hóa ra là cậu trốn đến Malacca." Tần Hạo kéo nụ cười chừng mực tự nhiên, ánh mắt dán chặt lên bàn tay đang giao nhau của hai người, cười mỉa mai, "Chúng ta đều thực ngốc, không phải sao? Anh họ? Khoản tiền lớn như vậy cũng không cần." Vưu Nhiên híp mắt, nắm tay Thẩm Thiển đưa đến trước ngực, "Đây là tài sản của anh." "Anh họ, cố ý làm em ghen tị à. Cẩn thận em cướp đấy." Vưu Nhiên làm vẻ mặt vô tội, nói với Thẩm Thiển: "Ba của con Thiển Thiển là ai nhỉ?" Thẩm Thiển sửng sốt, Tần Hạo sắc mặt lại tái nhợt, ngượng ngùng cười, "Em phải lên máy bay, em đi trước." Anh ta thở dài, cười khổ, trước khi đi còn để lại cho Vưu Nhiên một câu, cũng là cố ý chọc giận anh, "Anh họ, Thiển Thiển từng thầm mến em 5 năm đấy." Vưu Nhiên cười khẽ, thoải mái trả lời: "Em họ, Thiển Thiển này cả đời chỉ có một người đàn ông, là anh." Tần Hạo không còn gì để chống đỡ.