Theo hiểu biết của Thẩm Thiển về Vưu Nhiên, cô cảm giác nụ cười này của Vưu Nhiên có một ý nghĩa khác. Đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp cong cong, nửa nhắm nửa mở khiến người ta ảo giác, giống như một con hồ ly đang lừa miếng thịt trong miệng quạ đen. Mà Thẩm Thiển cô chính là miếng thịt anh sắp sửa gạt đi. "Thiển Thiển, lễ phục của em hôm nay rất đẹp." Vưu Nhiên bỗng nhiên nắm tay cô, mỉm cười nói: "Không sử dụng bộ lễ phục này cho có ích thì thật là đáng tiếc, đúng không?" Thẩm Thiển á khẩu không trả lời được, cô hỏi một câu, "Nói thẳng đề nghị của anh đi." "Em là người của anh." Vưu Nhiên vuốt ve mu bàn tay cô, vuốt tới rồi lại vuốt lui. Thẩm Thiển cũng lay động, chờ Vưu Nhiên nói tiếp. Cô bỗng nhiên dần dần nghĩ ra kế hoạch này hình như có liên quan đến hai người bọn họ? Quả nhiên, Vưu Nhiên sâu kín nâng đuôi lông mày lên, chu miệng, "Hôm nay đổi thành lễ đính hôn của chúng ta." "..." Thẩm Thiển cảm giác trên đỉnh đầu mình như đang có một đàn quạ trắng bay tới, hiếm hoi cô lại không nói gì. Cái này, cái này căn bản là không thương lượng với cô? Cô còn chưa đáp lời, Vưu Nhiên đã nói tiếp, "Hiện tại đang gấp rút chuẩn bị, em có biết phải thể hiện như thế nào không?" "Em..." Thẩm Thiển hơi chần chờ, có vẻ rất rối loạn, cô không biết nói làm sao nữa: "Vậy đây rốt cuộc là đính hôn thật hay là đính hôn giả?" Vưu Nhiên cầm tay cô, đặt ở trên ngực anh, "Em nghĩ sao?" "Em không biết, trong lòng em có hơi rối." Đột nhiên nảy ra chuyện này khiến Thẩm Thiển rất rối. Cô thích Vưu Nhiên đúng vậy, lấy anh cô cũng nguyện ý, nhưng mà... Điều duy nhất làm cô rối rắm là, cô là con gái riêng, Vưu Nhiên không ngại, không có nghĩa là gia đình anh không ngại. Hơn nữa, cô chưa báo với Thẩm mẹ đã liều lĩnh tự định chung thân, không phải là tốt lắm nhỉ? Vưu Nhiên thấy Thẩm Thiển do dự liền thở dài, "Chỉ là đính hôn thôi mà, cách kết hôn còn cả một đoạn. Lần này cũng là giải quyết chuyện khẩn cấp, không cần để ý vậy đâu em." Thẩm Thiển gật gật đầu, nghĩ xem như đây là giúp một cái nhân tình đi. Vưu Nhiên dẫn Thẩm Thiển đến hậu trường, ở đó có Vưu tư lệnh, ông cụ Tần, còn có cả nhà Vu Thiên Dương. Nam Nam đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn vợ Vu Thiên Dương, Hồ Nhã Thi - Hồ nữ sĩ. Lúc bà nhìn thấy Thẩm Thiển ở bên cạnh Vưu Nhiên, ánh mắt đó pha trộn rất nhiều cảm xúc. Kinh khủng? Hoang mang? Còn có cái vẻ sợ hãi khi làm chuyện xấu. Vu Thiên Dương không phát giác ra, chỉ nói với Vưu Nhiên, "Cám ơn cậu, nếu không về sau Tranh Tranh sẽ rất khó xử." Ông cụ Tần gõ gậy ba-toong, giận dữ nói: "Đều là do thằng nhóc rùa Tần Hạo kia, ta mà tìm được không rút da nó là không được." Thẩm Thiển lúc ấy nghe xong lại có chút buồn cười. Ông cụ Tần này đúng là chẳng có trình độ mắng người gì cả, Tần Hạo là cháu ông, ông mắng Tần Hạo là thằng nhóc rùa, vậy chẳng phải ông cũng là rùa sao? Vưu Nhiên liếc Thẩm Thiển đang nghẹn cười một cái, tất nhiên là biết trong đầu cô nương này đang nghĩ cái gì? Anh bất động thanh sắc cầm tay cô, dắt đến trước mặt Vưu tư lệnh, "Ba, đây là Thẩm Thiển." Vưu Nhiên một lần nữa giới thiệu Thẩm Thiển với Vưu tư lệnh, lúc đầu Vưu tư lệnh cũng không hiểu lắm, sau đó ngẫm lại quá khứ đầy đáng tiếc của Vưu Nhiên và Thẩm Thiển, còn có một chút quá đáng ông đã làm với Thẩm Thiển, cũng hiểu ý Vưu Nhiên chính là tất cả bắt đầu lại một lần nữa, chuyện trước kia cứ cho bay đi theo gió. Vưu tư lệnh khó khăn mỉm cười với Thẩm Thiển, nên biết Vưu tư lệnh từ lúc mất đi đứa con út, sau đó lại mất vợ, sau sau đó lại mất Vưu Sơ, ông liền rất ít cười. Vu Thiên Dương lúc này cẩn thận đánh giá Thẩm Thiển, dù thế nào cũng thấy cô có vài phần quen quen, ông cố gắng nhớ mới nhận ra, "Cô Thẩm Thiển này hình như có quen Nam Nam nhà chúng ta? Từng đến nhà mình đúng không?" Vu Thiên Dương dùng ánh mắt hỏi dò nhìn về phía Nam Nam. Nam Nam còn chưa nói, Hồ nữ sĩ đã vội vàng bước lên phía trước chen vào một câu, "Ông nhớ nhầm rồi, Nam Nam tính cách quái gở, làm gì mà có bạn chứ." Nam Nam cũng không chừa bổ sung thêm một câu, "Đúng vậy, con không có bạn đâu ba." Vu Thiên Dương không thể nói rõ, chỉ có thể ngượng ngùng cười, xoa dịu tình cảnh xấu hổ của bản thân. Vưu Nhiên đưa mắt nhìn Hồ nữ sĩ thêm vài lần, cảm thấy có chút kỳ lạ, rõ ràng Thẩm Thiển với Nam Nam từng là bạn rất tốt, Hồ nữ sĩ cũng từng rất thích Thẩm Thiển, nhưng vì sao phải kiên quyết phủ nhận? Nam Nam lại còn phối hợp, chẳng lẽ là biết gì đó? "Được rồi, thời gian không đợi người, buổi lễ này cũng đã trì hoãn gần 40 phút rồi, mau lên mỗi người đều vào vị trí đi." Ông cụ Tần không nhẹ không nặng nói một câu, trong tập thể này, trưởng bối duy nhất có tiếng nói cũng chỉ có ông cụ Tần. Vưu Nhiên nhẹ nhàng cúi xuống, thì thầm bên tai Thẩm Thiển, "Bà xã, mọi chuyện đã có anh lo." Thẩm Thiển đỏ mặt, tức giận lườm anh, nhưng trong mắt lại lấp lánh hạnh phúc khiến người ta đố kỵ. Vu Tranh vô cùng khó chịu nhìn hai người bọn họ, trong lòng khỏi nói là có bao nhiêu tức giận. Cô đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Vưu Nhiên. Ngày đó cô đi đưa bảng tên cho chị gái, trường chị cô nội quy rất nghiêm, không có bảng tên, không mặc đồng phục là không được vào trường, cửa trường lúc nào cũng có người canh gác. Chị cô quên mang bảng tên, bị chặn ở ngoài trường, mà người ngăn chị ấy là cô bạn Thẩm Thiển của chị. Đó cũng là lần đầu tiên Vu Tranh gặp Thẩm Thiển, thân hình Thẩm Thiển cao lớn hơn những bạn gái bằng tuổi, tóc buộc đuôi ngựa ở sau đầu, không giống cô, trên đầu còn cài rất nhiều kẹp tóc xinh xắn. Lúc cô đến, chuông kết thúc giờ tự học buổi sáng đã reo, chị cô cũng sốt ruột muốn khóc. Muộn giờ tự học buổi tối sẽ bị trừ 0,3 điểm tích lũy học tập, nếu nghỉ giờ tự học buổi sáng thì sẽ bị trừ một điểm tích lũy, nếu bị trừ trên bốn điểm học sinh đó sẽ không được bình chọn học sinh ba tốt và cán bộ xuất sắc. Nam Nam sau khi lấy được bảng tên liền òa khóc chạy vào lớp. Vu Tranh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Thiển mà trong lòng vô cùng căm ghét cô, cảm thấy cô không có tình người. Bác bảo vệ đến nói một câu: "Thiển Thiển, hết giờ trực rồi, con mau chạy đến lớp Nam Nam giải thích với con bé đi, nói là chỗ cầu thang khu giảng đường có giáo vụ kiểm tra, nếu tra được sẽ bị trừ ba điểm tích lũy, con thế này cũng là vì tốt cho con bé thôi." "Không sao đâu ạ, cho cậu ấy một bài học cũng tốt." Thẩm Thiển đưa tay kéo cái băng đỏ trên cánh tay xuống, mở ra, nghiêm trang đặt lên bàn, nói với một bác bảo vệ khác, còn chưa ra khỏi phòng thường trực. Bác trai bĩu môi, "Bạn trai con đưa bữa sáng đến kìa." Đó cũng là lần đầu tiên Vu Tranh nhìn thấy Vưu Nhiên, mặc đồng phục rộng thùng thình, bộ đồng phục vốn không thành hình như thế mà mặc ở trên người anh lại đẹp long lanh, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, anh ôn hòa cười, lúc đó không có nắng mai mà lại có cảm giác tươi đẹp gấp bội. Nhưng mà, thiếu niên đẹp trai ấy lại không cười với cô, mà là Thẩm Thiển, đưa bữa sáng tới tay Thẩm Thiển, sau đó thoải mái ôm Thẩm Thiển vào lòng, nói nói cười cười đi vào sâu trong trường. Cô cứ nhìn như vậy, nhìn thấy mà chẳng với tới được. Ngọn đèn đại sảnh bỗng nhiên bừng sáng, người chủ trì buổi lễ khuôn mặt tươi cười uyển chuyển nói: "Xin chào mừng nam nữ nhân vật chính hôm nay." Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay rào rào. Lúc Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên dắt tay nhau lên sân khấu, có mấy người khách trợn tròn mắt, mà không chỉ có trợn tròn mắt, còn quên cả vỗ tay, ngây ngẩng nhìn hai người trên sân khấu. Vưu Nhiên vừa mới cuống cuồng đã đổi đồ chú rễ, toàn thân lễ phục trắng tinh, tóc mái trên trán tùy ý định hình ở một bên, ánh mắt long lanh lấp lánh, sáng rực động lòng người. Mà bạn gái bên cạnh anh cũng khiến người ta kinh ngạc hơn là cô không mặc lễ phục dạ hội màu trắng thần thánh, cũng không chọn lễ phục dạ hội đen cao quý thanh lịch mà lại chọn một bộ lễ phục dạ hội rất gọn gàng tùy ý chỉ độc màu cà phê. Mái tóc nâu uốn xoăn đổ sang một bên, để lộ một bên cổ vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa cổ áo mở, càng phát huy điểm đặc biệt này. Dáng người cô rất đẹp, lễ phục dạ hội vừa khít, càng làm rõ những đường cong của cô. "Đây là thiên kim nhà ai vậy? Sao chưa từng thấy qua?" Dưới sân khấu một số người bắt đầu xì xầm, có mấy người bát quái còn nói, "Chú rể trên sân khấu không phải là con trai Vưu tư lệnh, từng là đội trưởng đội Phi Long sao?" "Ôi trời, chuyện gì vậy nhỉ? Không phải lễ đính hôn của cháu trai Tần Chính cùng với con gái nhỏ của sư trưởng Vu sao?" Nhân vật nổi tiếng có chút không hiểu, đồng loạt nhìn về phía nam nữ nhân vật chính đánh tráo trên sân khấu. Chỉ có Lục Tử Ngang ngồi trên sô pha ở phía dưới nghỉ ngơi là vẻ mặt bí hiểm nhìn bọn họ, nhất là Vưu Nhiên ánh mắt lấp lánh, khóe miệng mỉm cười trên sân khấu kia. Trong phạm vi quen biết của Lục Tử Ngang và Vưu Nhiên thì hai người bọn họ nổi danh nhất, một người ôn thuận, một người yêu nghiệt. Tất nhiên, ôn thuận là Vưu Nhiên, yêu nghiệt là Lục Tử Ngang. Nhưng hôm nay, Lục Tử Ngang lại có chút bội phục mưu mẹo của Vưu Nhiên, để có được cô gái này mà thật đúng là vất vả theo đến cùng. Lục Tử Ngang nhíu lông mày, giơ ly rượu còn sót lại trên bàn lên nốc cạn. Muốn có được một người phụ nữ, không có chút thủ đoạn là không thể nào có được. Người chủ trì buổi lễ làm động tác yên lặng đừng sốt ruột, vui mừng nói: "Cụ Tần có chuyện muốn nói." Dưới sân khấu đồng loạt vỗ tay, tất nhiên, ai cũng đều có ơn có nợ với ông cụ Tần. Ông cụ này lăn lộn trong hai giới hắc bạch, ai mà không kính sợ? Ông cụ Tần cười tủm tỉm nói: "Tôi biết mọi người rất kinh ngạc, không hiểu tại sao nam nữ nhân vật chính trên thiệp mời lại không phải hai người hiện tại đang đứng ở đây? Bây giờ tôi xin giải thích một chút, chuyện này thật ra là dương đông kích tây, tránh tai mắt người đời. Mọi người cũng biết hiện tại truyền thông báo chí rất thích mấy chuyện bát quái giật gân. Cháu ngoại của Tần mỗ tôi đính hôn, cánh phóng viên nhất định sẽ tới. Mọi người cũng biết chuyện của cậu cháu ngoại này của tôi rồi đấy, đã từng có rất nhiều chuyện nói về chuyện tình của Vưu Nhiên và mối tình đầu của nó. Đến lúc đó bọn họ lại hỏi mấy vấn đề riêng tư, nếu không trả lời thì mọi người cũng biết với năng lực của bọn họ nhất định sẽ khai thác cho đến khi rõ ràng mới chịu kết thúc." Ông cụ Tần tuyệt đối là người thuộc trường phái hành động, ông bắt tay chỉ vào Thẩm Thiểm nói: "Cô ấy là một bác sĩ thú y rất bình thường, nhưng tính tình thiện lương chững chạc, có thể chịu khổ nhọc, nhà chúng tôi ai cũng thích cái bản tính tự nhiên này. Hai đứa cũng đã đến lúc bàn việc cưới xin, nhưng lại sợ tin tức truyền thông thêm mắm thêm muối, mọi người cũng biết chuyện của chúng nó rồi đấy. Không muốn dây vào, không muốn làm sáng tỏ, chỉ xin được bình thản bình thường. Đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng nó." "Cho nên cụ Tần mới lấy danh nghĩa cháu nội để phát thiệp?" Một người đàn ông đội mũ gầy trơ xương, thân hình nhỏ bé, xấu xí từ bên trong đi ra. Ông cụ Tần nhíu mày, với kinh nghiệm nhiều năm của ông, người này chính là một người trong đám paparazi. Ông cụ Tần không hổ danh là lão Khương kinh nghiệm sa trường, ông hiền hòa cười, "Không như vậy thì làm sao mấy người tạo ra được mấy trò cười chứ?" Tiểu tử kia đỏ mặt, im ắng lui ra ngoài, những người có mặt kỳ thật đều thầm hiểu trong lòng. Thật ra trong đám khách quý, có rất nhiều nhóm paparazi ẩn núp, lúc này mà có chuyện gì xảy ra, thì những chuyện cười được đưa ra nhất định không giống như bình thường, bởi vì nó đúng là vô cùng có sức công phá. Vưu Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa nói: "Hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Thẩm Thiển, tôi với bà xã không thích lễ nghi phiền phức nên tất cả đều giản lược, mọi người cứ tùy ý." Thẩm Thiển lén lườm Vưu Nhiên một cái, cái gì mà tất cả đều giản lược? Rõ ràng là thời gian không kịp, chỉ có thể vác xác không ra trận. Vưu Nhiên lặng lẽ véo eo cô một cái, nghiến răng nghiến lợi duy trì nụ cười bình tĩnh với người ngoài, miệng thì rì rầm: "Đợi xem tối nay xử lý em thế nào, bà xã thân mến." Thẩm Thiển run rẩy toàn thân, Vưu Nhiên thuận thế ôm Thẩm Thiển vào lòng, nhẹ hôn lên trán cô, thì thầm, "Anh yêu em, Thiển Thiển." Anh nói rất tình cảm, rõ ràng là đang diễn kịch, nhưng Thẩm Thiển vẫn vì thế mà cảm động. Có điều cô không hiểu, anh ra sức diễn như vậy để làm gì?