Thẩm Thiển ngũ âm không được đầy đủ cho nên cô rất ghét học nhạc, trớ trêu thay nhà trường lại chú trọng giáo dục ngoại khóa nên tuần nào cũng phải có một tiết âm nhạc. Cô giáo dạy nhạc cho Thẩm Thiển còn rất trẻ, lúc nào cũng thích đánh phấn trắng bệch, sau đó tô son đỏ tươi. Các bạn trong lớp liền đặt cho cô ấy biệt danh là "Nghệ Kỹ". (Gái nghệ thuật) Nghệ Kỹ rất thích đánh piano để khoe mẽ. Nghe người ta nói cô này là giáo viên duy nhất trong trường chơi piano qua cấp 8, cho nên Nghệ Kỹ là một bông hồng đầy gai vô cùng kiêu ngạo. Cô ấy rất thích đàn đủ loại danh khúc thế giới mà không cần nhìn khuôn nhạc. Sau đó vui sướng nhận lấy những tràng pháo tay nhiệt liệt của học trò. Mãi cho đến một ngày đang đàn một nhạc khúc thì đột nhiên bị đứt âm, cô ấy tự thấy xấu hổ, lập tức chạy vội ra khỏi phòng học nhạc. Hóa ra là quên đánh như thế nào. Trong lớp cũng có người biết âm luật, cậu ta nhỏ giọng nói, nhạc khúc đó tên Dream Wedding. Tuần lễ sau đó, Nghệ Kỹ không dám tới lớp, có lẽ là thấy không có mặt mũi nào gặp người khác. Sau đó lớp cô liên tục mấy tuần lễ sau cũng không có cô giáo đến dạy, lớp trưởng quyết tâm học hành phản ánh với trường, nhà trường trả lời là: Nghệ Kỹ đã xin nghỉ không làm nữa. Trong trường chỉ có khối cao nhất là học nhạc, một tuần cũng chỉ có một tiết, mấy lớp khác cũng là do Nghệ Kỹ dạy, giáo viên âm nhạc cũng chỉ có một mình cô ấy. Giáo viên đi rồi thì còn học làm gì? Cấp bách điều giáo viên cũng cần phải thời gian, mà không tiếp tục một tiết tự học này thì lại ngại lãng phí, vì thế mới nhân tiện tìm học sinh khóa trên đến chịu trách nhiệm. Vừa vặn trước giờ thể dục của Vưu Nhiên lại đúng vào giờ nhạc của Thẩm Thiển. Nhà trường liền mời Vưu Nhiên đến dạy một tiết. Lúc Vưu Nhiên mặc đồng phục màu lam nhạt của mùa hè đi vào, cả lớp đang chạy nhảy la hét ầm ĩ đều phải trừng mắt lên nhìn vị đàn anh đẹp trai nổi tiếng này. Bạn gái ngồi cùng bàn với Thẩm Thiển lay Thẩm Thiển đang ngủ gà ngủ gật, "Vào tiết rồi." Thẩm Thiển than thở hai câu, mơ màng mở trừng mắt, nghểnh cổ nhìn đàn anh trong truyền thuyết mà nhà trường phái tới. Lúc nhìn thấy nam sinh ngồi bên piano, cô gần như muốn nhảy dựng lên, không thể tin được nhìn Vưu Nhiên. Vưu Nhiên nâng đuôi lông mày, qua loa nhìn lướt qua Thẩm Thiển "hạc đứng giữa đàn gà", lạnh nhạt hỏi một câu: "Tôi cũng sẽ không dạy gì đâu, cũng chỉ đàn cho các bạn nghe như cô Học Lương (Nghệ Kỹ) làm thôi." Vưu Nhiên vừa nói xong, Thẩm Thiển liền thì thầm một câu, "Đàn anh Vưu Nhiên, đánh cái bài “Dream Wedding” đi." Cô cười tí tửng với anh, Vưu Nhiên lườm cô, khăng khăng không nghe tiếng lòng cô, lạnh lùng cự tuyệt, "Không đánh." Thẩm Thiển lại cười, "Không đánh thì tối nay sẽ không cho anh về nhà." Các bạn trai trong lớp lập tức ồ lên, ái muội chớp mắt nhìn nhau, hiểu ra gì đó liền lớn tiếng gào thét, "Ngay cả nhà cũng biết ở đâu á." Đám nam sinh lắm mồm này còn hỏi lại Thẩm Thiển, "Lẽ nào thầm mến đàn anh nên theo về nhà." Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên đồng thời đỏ mặt, Thẩm Thiển nhịn không được liếc nhìn Vưu Nhiên một cái, vừa vặn Vưu Nhiên cũng lén nhìn qua cô, mặt hai người càng đỏ hơn, nhưng biểu hiện khắc phục hậu quả của cả hai lại khác nhau. Vưu Nhiên bộ dạng phục tùng xấu hổ đứng ngồi không yên, một nam sinh lắm chuyện thấy vậy, quỷ quái kêu một tiếng, "A, Thiển cô nương quả nhiên là nhanh tay." Thẩm Thiển cầm cuốn sách nhạc của cô bạn cùng bàn, hung hăng ném qua chỗ mấy cậu ta, hơn nữa còn đáp thêm một câu, "Tôi thích tiên hạ thủ vi cường thì sao?" Quyển sách kia đập vào đầu cậu kia, tuy không đau, nhưng cậu ta lại gào khóc thảm thiết làm Vưu Nhiên phải nhìn qua, cậu ta nói: "Đàn anh Vưu, bên đó có vũ khí ngực bự, anh nhất định phải bảo vệ tốt trinh tiết của mình đấy." Thẩm Thiển bỗng nhiên thấy mình thật mất mặt, sợ hãi rụt rè ngồi trở lại bàn, cô không tự tin nhất chính là bộ ngực của mình, rất cmn lớn. Nhưng Vưu Nhiên đơn thuần nghĩ lầm "vũ khí ngực" là "hung khí", mà hung khí này chính là cuốn sách nhạc kia, anh cười nói: "Loại hung khí này không làm khó được tôi, tôi có thể một tay đón được." "..." Một đám người trong lớp đều câm như hến, Thẩm Thiển cũng không còn gì để chống đỡ, lời này nếu truyền ra ngoài thì cô còn có thể nào gặp người ta đây chứ? Thế mà lại bị đùa giỡn như vậy sao? Cô đập bàn, trừng anh: "Anh nói lung tung, làm sao anh có thể chắc chắn có thể... có thể một tay đón được." Vưu Nhiên phì cười, "Trước kia tôi đã từng thử." "..." Cả lớp lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ. Thẩm Thiển mặt đã đỏ như gấc, đỏ đến không thể đỏ hơn. Vưu Nhiên trước tiên là có chút mờ mịt, sau đó nhận ra chân tướng, gương mặt liền lập tức đỏ chót. Cứ như vậy, một giai thoại được lưu truyền, đàn anh Vưu Nhiên có thể thoải mái "nắm giữ" vũ khí ngực của đàn em Thẩm Thiển. Tin tức này về sau càng lan càng nhanh, ai cũng biết, cũng đoán quan hệ của bọn họ không tầm thường. Kỳ thật quan hệ bọn họ thuần khiết cỡ nào chứ. Có điều bị người ta đồn đại về mối quan hệ này, trái tim vốn lững lờ của thiếu nữ Thẩm Thiển bắt đầu trở nên rất nôn nóng. Cô không biết sự nôn nóng này từ đâu mà đến, nhưng lại biết chỗ nào đang nôn nóng. Trong đầu cô lúc nào cũng xuất hiện bong dáng của Vưu Nhiên, còn cả câu nói vô tâm mà quá "trêu chọc" của anh. Cô không dám hỏi người khác, chỉ dám hỏi bảo mẫu lo ăn lo ở rằng cô như vậy là bị làm sao, bảo mẫu trừng to nói mắt: "Thiển Thiển, cháu phát xuân rồi đấy." Cuối cùng cô cũng hiểu triệu chứng như vậy là mình đang phát xuân, vậy tất nhiên là phải tìm đối tượng làm cô phát xuân để mà phát tiết. Thẩm Thiển học cao nhất nên không cần phải tự học buổi tối, tối đến cô nằm vùng ở cửa nhà chờ anh. Vưu Nhiên tan học là đã chín giờ, Thẩm Thiển chờ mãi nên ngủ quên. "Này." Vưu Nhiên đá chân cô. Thẩm Thiển mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh, nhìn thấy anh, cô lập tức tỉnh táo, nhảy dựng lên nói, "Anh về rồi đấy à." "Em tới đây làm gì? Nửa đêm nửa hôm." Vưu Nhiên kỳ quái nhìn cô. Thẩm Thiển lại bày ra vẻ cợt nhả, "Tôi phát xuân." Vưu Nhiên sửng sốt, anh rất dễ thẹn, đỏ mặt nói: "Đâu có liên quan tới tôi." "Chuyện này rất lớn. Tôi phải phát tiết, phát tiết." Thẩm Thiển làm ra vẻ "Cái này mà anh không hiểu" xem thường anh, sau đó từ trong túi lấy ra một phong thơ, đưa tận tay anh, "Thư tình của tôi, cầm." "Tôi có thể không nhận không?" Vưu Nhiên không dám nhìn Thẩm Thiển, nhưng khóe miệng anh lại mỉm cười. "Cũng có thể, tôi đọc cho anh nghe." Nói xong Thẩm Thiển đã tự mở lá thư tình kia ra, Vưu Nhiên lập tức sốt ruột, giật thư lại, nói thầm, "Vẫn là để tôi tự xem." "Sao mặt anh càng lúc càng đỏ vậy?" Thẩm Thiển hề hề xấu xa cười anh, Vưu Nhiên bực bội liếc cô, nhìn vào bức thư tình của Thẩm Thiển mà thiếu chút nữa anh hộc máu. ——MR. You, we make a big love. (Ý của Thẩm Thiển là Anh gì ơi, chúng ta yêu nhau đi. Nhưng mà đúng nghĩa thì hơi đen tối) "Em... em không biết xấu hổ." Vưu Nhiên quẳng thư tình lại cho Thẩm Thiển. Thẩm Thiển nhíu chặt mày, "Tôi bày tỏ với anh mà sao anh lại chửi tôi?" "Cái này không phải là em đang bày tỏ, mà là đang... đề nghị chuyện ấy. Hơn nữa còn dùng tiếng Anh sai ngữ pháp." "A?" Thẩm Thiển tự mình nhìn trên dưới trái phải một lần cho rõ ràng, chỗ nào là đề nghị chuyện ấy nhỉ? Cô hỏi lại: "Vậy anh nói nên như thế nào mới đúng ngữ pháp?" Tiếng Anh của cô vốn rất kém nên cô không hề hoài nghi Vưu Nhiên bác bỏ tiếng Anh của cô. "SEX." Vưu Nhiên nói xong, cũng muốn bóp cổ mình, không đành lòng tiếp tục nói tiếp. Thẩm Thiển đọc lại mấy lần, cuối cùng dùng phiên âm viết ra từ đơn này. S-E-X... Sau khi kết hợp lại xong, mặt cô lập tức đỏ bừng, "Không liên quan gì tới cái này đâu, ý tôi muốn nói là chúng ta hãy cùng nhau trải qua một lần hẹn hò sâu sắc." Vưu Nhiên sửng sốt, "Em đang yên đang lành lại đi viết tiếng Anh làm gì?" "Bởi vì anh là đại biểu môn tiếng Anh." "..." Thẩm Thiển rất dính Vưu Nhiên, sau khi tan học về là lại đến phòng anh học chờ anh. Anh học cao tam nên lúc nào cũng tan học trễ hơn cô, tiếp đó Thẩm Thiển lại thích tiễn Vưu Nhiên về tận nhà nhưng đến cửa nhà, Vưu Nhiên lại lộn trở lại đưa Thẩm Thiển về. Thẩm Thiển cười ha ha, "Anh yêu, anh rất có khả năng giày vò bản thân đấy." Vưu Nhiên trừng cô, "Cũng tại ai đó vô lương tâm thế đấy, không phải em không nên tiễn anh sao? Em biết rõ anh lo cho em nên nhất định sẽ đưa em về nhà." Thẩm Thiển cười hì hì, kéo kéo tay anh, "Còn không phải là tại vì nhớ anh quá muốn ở cùng anh đấy thôi." Vưu Nhiên biết, cho nên mới tùy theo cô. Mà không phải anh cũng hy vọng có thể ở cùng cô lâu hơn một chút sao? Lúc mới yêu, buổi trưa hai người đều về nhà nấu cơm, sau đó mùa đông đến, trời mau tối nên nhà trường phải điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi, thời gian nghỉ trưa bị rút ngắn lại, không có cách nào, hai người chỉ có thể ăn ở trường rồi rúc vào thư viện chán ngấy cùng đọc sách. Người khác đều nói bọn họ là một cảnh tượng đẹp, hiếm khi thấy ai dám vai kề vai tự nhiên công khai yêu đương như vậy. Thẩm Thiển vui rạo rực, cô cảm thấy cô rất hạnh phúc. Nhưng mày Vưu Nhiên lại càng ngày càng nhíu lại, nguyên nhân là anh đã lên cao tam được một nửa học kỳ, bài vở rất nhiều, bận đến căn bản không có thời gian ăn cơm, càng đừng nói đến việc ở bên Thẩm Thiển. Thẩm Thiển cũng thông cảm. Tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn, hiếm khi có một ngày nghỉ để ra ngoài hẹn hò, hai người liền ngọt ngào như mật, đến lúc chia tay, Vưu Nhiên rốt cuộc cũng bộc lộ ra chút tính "Thịt", mút lấy miệng Thẩm Thiển, động tác nhanh gọn như con mèo ăn vụng thịt sống vậy. Để lại Thẩm Thiển kinh ngạc, trong lòng tự nhủ, lần sau cô nhất định phải báo thù. Sau đó thành tích của Vưu Nhiên càng ngày càng kém, từ trong top đầu rớt xuống top cuối. Thầy cô giáo đến tìm Vưu Nhiên cũng không có kết quả, đành phải tìm Vưu tư lệnh. Vưu tư lệnh quản không được, ông biết trong 18 năm nay ông đã chẳng quan tâm đến anh, bây giờ nhúng tay vào e là sẽ càng bị ghét, cho nên Vưu tư lệnh đành nhờ đến tham mưu trưởng của ông, tham mưu Trịnh. Tham mưu Trịnh là người đã nhìn Vưu Nhiên lớn lên, đối với Vưu Nhiên rất quan tâm chăm sóc, Vưu Nhiên đối với ông ít nhiều cũng có vài phần kính nể. Đó cũng là lần đầu tiên tham mưu Trịnh nhìn thấy Thẩm Thiển, ở trong nhà Vưu Nhiên. Cô đang giúp Vưu Nhiên thái rau. Lúc Vưu Nhiên mở cửa cho ông, khóe miệng vẫn còn vươn lại nụ cười. Lúc anh gọi ra, cô đeo tạp dề bên eo, chùi hai tay lên tạp dề, dùng đôi mắt tò mò đánh giá ông. Tham mưu Trịnh sửng sốt, "Hai đứa sống chung?" "Không có, Thiển Thiển chỉ là tới ăn cơm với con thôi, tối con sẽ đưa em ấy về." "Vậy." Tham mưu Trịnh mấy lời lý luận đã đến tới miệng lại lập tức nuốt xuống. Ông cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Là một trưởng bối, bọn nhỏ yêu sớm thì hẳn là nên ngăn lại, nhưng bên cạnh Vưu Nhiên không có ai thân thích, nụ cười chính là đã thiếu càng thêm thiếu. Nếu cứ kiên quyết chia rẽ thì không được nhân đạo cho lắm. Ông đã nhìn Vưu Nhiên lớn lên há trong lòng lại không hiểu được thằng bé Vưu Nhiên này muốn cái gì. Tuy rằng người lớn bọn họ có thể mang đến điều đó, nhưng lòng Vưu Nhiên lại đang bài xích. Ông cùng với Thẩm Thiển hàn huyên trong chốc lát, cảm thấy cô là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng không giả vờ, quan trọng hơn một chút là ông biết Thẩm Thiển cũng lớn lên trong gia đình mồ côi cha. Ông cười cười nói cùng với Vưu tư lệnh, việc này ông không muốn nhúng tay vào, Vưu Nhiên có quyết tâm của mình. Vưu tư lệnh lại nghĩ là mọi chuyện đã xử lý xong. Nhưng sau đó Vưu Nhiên lại không tham gia thi đại học, anh nói thành tích anh quá kém, có thi cũng sẽ vào trường không tốt, anh tình nguyện học lại. Vưu tư lệnh thấy cũng đúng, liền thông qua quan hệ, để anh ở trường học lại. Năm ấy, Thẩm Thiển lên cao nhị, Vưu Nhiên vẫn cao tam. Bởi vì Vưu Nhiên không thi đại học nên Thẩm Thiển vô cùng cảm động, bản thân cũng móc toàn bộ trái tim ra trao cho Vưu Nhiên. Cô không đếm xỉa bất kỳ nam sinh nào khác nữa, kỳ thật cũng không có nam sinh nào đẹp trai hơn Vưu Nhiên. Hiếm khi được nghỉ hè, Thẩm Thiển nghĩ mẹ cô sẽ về, kết quả lại đợi phí công, bà chỉ gửi cho Thẩm Thiển một khoản tiền, bảo cô tự đi chơi. Cô tìm Vưu Nhiên khóc lớn một trận, cảm giác bản thân là đứa trẻ chẳng ai cần đến. Vưu Nhiên nói, "Anh cần em." "Cần bao lâu?" "Cả đời, có đủ không?" Thẩm Thiển cười hì hì nói: "Nếu cả đời của em rất ngắn thì sao? Có phải anh sẽ cần người khác không?" Vưu Nhiên nói: "Ừ, anh sẽ cần người khác." Thẩm Thiển giận dữ, "Đồ đàn ông thúi." "Để tránh đàn ông thúi của em muốn người khác, em phải sống lâu một chút." "Hừ." Thẩm Thiển hừ lạnh một tiếng, "Anh đời đời kiếp kiếp đều là người của em, nếu dám lẹo tẹo bên ngoài, em bóp chết anh." Nói xong, cô lại cưỡi lên người Vưu Nhiên, làm ra vẻ muốn bóp chết người. Hai người đều ngã vào sô pha, một người xin tha thứ, một người làm ra vẻ đàn bà chanh chua, cuối cùng... Hai người đều ngừng lại, nhìn nhau vài lần rồi bắt đầu những nụ hôn. "Thiển Thiển." "Hửm?" "Nếu anh thật sự lẹo tẹo bên ngoài, em có bóp chết anh, anh cũng không trách em." "A? Còn dám tính tương lai đi lẹo tẹo nữa hả?" "Nữ vương ơi, ý của thần là nói thần sẽ vì bảo trụ mạng già này để mặc cho người cưỡi, chứ tuyệt đối sẽ không lẹo tẹo ở ngoài." "Hì hì, ngoan." Thẩm Thiển ôm mặt anh rồi lại hôn lên. Thẩm Thiển đối với Vưu Nhiên rất tốt, Vưu Nhiên đối với Thẩm Thiển rất cưng chiều. Có người nói Vưu Nhiên không phải là đàn ông, để mặc Thẩm Thiển khi dễ. Sau này Thẩm Thiển nghe được, liền kêu cậu kia tới, dùng chân hung hăng đạp vào háng cậu ta, phỉ nhổ nói: "Cậu thì biết cái gì là đàn ông? Ông xã tôi mặc cho tôi khi dễ, là tôn trọng tôi. Ai giống như các người, đàn ông ôm cái đũng quần co rút." Nói xong cô xoay đầu bước đi. Sau đó, Thẩm Thiển ở trong trường được gọi nữ lưu manh. Quả thật, khai giảng năm lên cao nhị, trên lỗ tai trái Thẩm Thiển có bảy cái lỗ tai, xếp thành một hàng, cực kỳ bắt mắt. Thẩm Thiển cũng là lần đầu tiên bấm nhiều như vậy lỗ tai một lần như vậy, không được chăm sóc tốt nên rất nhiều lỗ bị mưng mủ, lỗ tai sưng to như lỗ tai heo, vừa buồn cười vừa đáng thương. Đó là lần đầu tiên Vưu Nhiên không dung túng cô, vừa giúp cô xử lý mủ, vừa mắng, "Em ăn no rửng mỡ à, bấm một hai cái thì thôi, bấm bảy cái một lần, em tưởng em thật sự là lưu manh đấy à?" Thẩm Thiển oan ức, "Em bấm nhiều lỗ như vậy, còn không phải là để năm nay anh được dễ chịu chút sao?" Sau đó Vưu Nhiên mới biết bảy lỗ tai kia có liên quan đến sinh nhật anh. Cuốn sách đó là Thẩm Thiển nhét vào trong bàn học của Vưu Nhiên, sau khi anh đọc hết mới dở khóc dở cười, nhưng trong tim lại ngọt như đường. Ngày đó lúc ăn cơm, anh đã hôn Thẩm Thiển, nói: "Chờ tai trái của em lành rồi, chúng ta sẽ bấm một cái lỗ tai, nam tả nữ hữu." "Làm gì?" "Có đôi có cặp." Sau lại Thẩm Thiển mới biết, đàn ông mà chỉ bấm một bên lỗ tai trái thì ám chỉ người đó bị gay. Cô không hiểu vì sao Vưu Nhiên lại nổi hứng như vậy. Quan hệ của họ càng ngày càng tốt, mãi đến ngày mưa hè đó, hai người ướt như chuột luộc, Thẩm Thiển thay áo sơ mi trắng của Vưu Nhiên... Nếm trái cấm. Dùng lời không biết xấu hổ của Thẩm Thiển mà nói thì là: "Ham muốn hoang dã của chúng ta được khai quật." Vưu Nhiên dở khóc dở cười, không phải là như vậy, bởi vì lần đó anh đúng là chân chính cảm nhận được cái gì gọi là "cấu kết với nhau làm việc xấu" "Đầu giường ánh trăng sáng, nhìn hai người hoang… dâm." Vưu Nhiên cảm thấy cũng chẳng sao, anh muốn kết hôn với Thẩm Thiển, bất luận như thế nào. Anh sẽ sớm đưa Thẩm Thiển đến ngôi nhà anh không muốn về nhất, cho ba anh gặp, đây là một lời tuyên cáo, bất luận có được hay không, chỉ là nói cho ông biết, anh đã có một người như vậy, là người phụ nữ của anh. Mãi đến sau khi Thẩm mẹ trở về, mọi chuyện đều thay đổi... Thẩm Thiển không bao giờ có thể ở bên Vưu Nhiên nữa, cho dù muốn, mẹ cô cũng không đồng ý. Còn nhớ sau khi Thẩm Thiển đã đem chuyện cô yêu Vưu Nhiên nói cho Thẩm mẹ biết, sắc mặt Thẩm mẹ liền tái xanh, sau đó giáng một cái tát xuống, năm dấu ngón tay đỏ tươi, còn cả một câu nói tàn khốc, "Hạ tiện." Mẹ cô mắng cô hạ tiện... Cô lần đầu khóc đến tê tâm liệt phế. Cô bị mẹ cấm cửa, sách cũng không được đọc. Chừng một tháng, vất vả lắm mới đợi đến ngày được thả, cô nổi điên đi tìm Vưu Nhiên, lại nhìn thấy Vưu Nhiên đang ôm Vu Tranh - em gái Nam Nam, người quan hệ tương đối tốt với cô - nói nói cười cười đi về phía cô. Thẩm Thiển cứ nghĩ đây chỉ là trùng hợp gặp được bên ngoài, nhưng thật ra là màn kịch do Vưu Nhiên bố trí. Anh chờ Thẩm Thiển đi đến bóp chết anh, lại chỉ chờ được một câu, "Tôi quả nhiên hạ tiện." Cô mỉm cười, lần đầu tiên lạnh lùng với Vưu Nhiên mà cô quan tâm nhất, cô cắn răng nói: "Vưu Nhiên, chúng ta chia tay đi. Là tôi, không cần anh." Vưu Nhiên nhếch miệng, ánh mắt lóe lên tia bất định, thản nhiên nói: "Như vậy cũng tốt." Thẩm Thiển không khóc ở trước mặt anh, mà thoải mái quay đầu, bước đi cách anh càng lúc càng xa. Chỉ có Vưu Nhiên rụt vai, đau lòng nhìn cô đi xa, trong đầu nhớ lại một câu của ba anh. "Con có biết Thẩm Thiển không có cha không?" "Con biết." "Ta chính là ba con bé. Con bé cùng một mẹ với Vưu Sơ."