Thẩm Thiển không hề biết trụ sở chính của cái bệnh viện thú y nơi cô làm việc lại lớn đến vậy. Báo hại ngày đầu tiên đến trình diện cùng Lý Mỹ Lệ, đứng ở ngay trước mặt bệnh viện cô đã phải hét to một tiếng. Giọng của cô tuy không chói tai, chỉ một tiếng không thô không nặng, nhưng bởi vì cô không thuộc loại người hay bị ngạc nhiên nên “một tiếng kêu kinh hoàng” này của cô lại khiến Lý Mỹ Lệ ở bên cạnh sợ hết hồn, trực tiếp kích hoạt bom nguyên tử bùng nổ. Lý Mỹ Lệ cũng cất giọng hét lên, cái âm thanh đó vừa cao lại vừa bén khiến mấy người ở quanh đó cũng phải đưa mắt nhìn. Lý Mỹ Lệ nhất thời đỏ mặt, thúc tay Thẩm Thiển: "Thần kinh à, làm quái gì mà hét lớn vậy." Thẩm Thiển kỳ thật muốn nói, rốt cuộc là giọng ai lớn? Ai có vẻ thần kinh hơn? Nhưng căn cứ vào uy quyền của Lý Mỹ Lệ, cô ráng nhịn không dám nói. Hai người đi vào bệnh viện, dẫn đường cho hai bác sĩ thú y bọn họ là một chị gái hơn ba mươi tuổi. Chị gái họ Giang, tên chỉ có độc nhất một chữ Bình, mọi người thường gọi là Giang tỷ. Giang tỷ là người tốt bụng nhưng tính lại vô cùng thích bát quái. Mới đi làm ngày đầu tiên mà Thẩm Thiển và Lý Mỹ Lệ đã hoàn toàn cảm nhận được trình độ bát quái của Giang tỷ, đó quả thực là trình độ của kẻ đã dày công tôi luyện. "Nói cho hai đứa biết cái này nè, viện trưởng của chúng ta là phụ nữ, đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, vì sao hai đứa biết không?" Rảnh rỗi, Giang tỷ lại bắt đầu tám. Thẩm Thiển cùng Lý Mỹ Lệ đồng loạt lắc đầu, vẻ mặt nhìn rõ là ngây thơ. "Viện trưởng có một thân phận khác đó là mối tình đầu của một vị quan lớn, cũng vì vị quan lớn đó mà viện trưởng thề cả đời không lấy chồng." "..." "Có người đồn vị quan lớn này còn có thể là có mang quân hàm, còn là cấp sư trưởng nữa." Thẩm Thiển đối với người có mang quân hàm ít nhiều cũng có chút để ý, gương mặt người đàn ông đội mũ lính nét mặt nghiêm túc trong tấm ảnh đó cô vẫn còn nhớ rất rõ. Nhất là cái cằm nhọn cùng với đôi môi mỏng ấy nhìn cứ có chút cảm giác thương cảm. "Ở thành phố này hình như có căn cứ hải quân mà." Lý Mỹ Lệ thêm vào một câu. "Cả căn cứ không quân nữa." Giang tỷ lại thêm một câu. Thẩm Thiển không biết gì nên chỉ có thể ngồi nghe. Cô chỉ biết duy nhất một tin đồn bát quái nào đó là trong thành phố này có một đội phi công rất có tiềm chất, tất nhiên, "tiềm chất" ở đây không phải chỉ là cần nắm chắc kỹ thuật bay mà trong đó còn bao hàm đủ các yếu tố, gia thế bối cảnh, gần như đều là con em cán bộ cao cấp, chiều cao đều trên 1m80, ngoại hình nghe nói so với ngôi sao còn bắt mắt hơn, mà quan trọng nhất là tất cả đều là quý tộc độc thân. Thẩm Thiển nhớ cái đội đó tên là... "Nhắc tới căn cứ không quân thì phải nhắc đến tiểu đội Phi Long." Lý Mỹ Lệ cũng phụ họa theo. Thẩm Thiển cũng thầm tán thành, đúng đúng, cái đội đó tên là tiểu đội Phi Long. Lúc ấy cô thấy kinh ngạc vô cùng, tự nhiên tưởng tượng nhóm phi công này quê mùa thế nào. "Ha ha, tiểu đội Phi Long này đúng là đóng quân ở thành phố này, với thêm một nhóm ở thành phố bên cạnh nữa, năm đó cả đội biểu diễn trên tivi làm không biết bao nhiêu cô gái say mê." Giang tỷ hơi cao giọng lên một chút, rồi lại hạ thấp xuống, có chút luyến tiếc nói: "Đáng tiếc là không có đội trưởng nên cả đội cũng giải tán." Lý Mỹ Lệ chớp chớp mắt, "Ô, thế còn cái người đội trưởng đẹp trai nhất nhóm đó thì sao ạ?" "Em không biết gì à?" Giọng Giang tỷ lập tức lại cao vút, "Người đội trưởng đó là con trai bảo bối của Vưu tư lệnh, ba năm trước cũng không biết xảy ra chuyện gì mà phóng xe thẳng từ trong căn cứ ra đường cao tốc, kết quả là bị tai nạn xe cộ, thần kinh thị giác bị thương dẫn đến mù luôn rồi." Lý Mỹ Lệ nghẹn họng nhìn trân trối: "Bất cẩn quá vậy. Đáng tiếc cho một dòng giống." "Nói cũng lạ, bác sĩ điều trị của anh ta nói có thể chữa lành mà anh ta lại không chịu điều trị." "Ủa?" Lý Mỹ Lệ lập tức kích động hẳn, "Vì sao ạ? Có thể trị mà còn không trị?" Giang tỷ kéo ống tay áo Lý Mỹ Lệ, ý bảo cô đừng kích động, thao thao bất tuyệt nói: "Nghe nói người đội trưởng có một cô bạn gái bảo bối, chết được gần một năm anh ta mới biết." Ly kỳ dữ vậy? Ngay cả Thẩm Thiển cũng bắt đầu bát quái. Cô hơi nhích đến gần, định bụng bắt đầu nghe Giang tỷ phân tích tỉ mỉ. Nào ngờ Giang tỷ cả hồi lâu cũng không phun thêm được nửa câu. Lý Mỹ Lệ nôn nóng: "Sao chị lại không nói tiếp?" "Chị cũng chỉ biết đến đó thôi hà, đây đều là do nghe ông xã chị nói hết á." Giang tỷ cười hớ hớ, "Ông xã chị là đầu bếp ngự dụng của căn cứ đó mà." "Mà nói thật, năm đó xem bọn họ thao diễn trên tivi, người đội trưởng đó khí chất thật sự là rung động lòng người, lại còn có cái vẻ sừng sững bất động của quân nhân nữa, đã là thiếu niên có chất lượng tốt lại còn lãnh đạm không màng khói lửa nhân gian." Thẩm Thiển cũng thích hợp chêm thêm một câu: "Thật là chua xót, chị nên tham gia vào văn nghệ đi?" Lý Mỹ Lệ cười ha ha. Giang tỷ che miệng cười trộm. Thẩm Thiển được phân đến tầng thứ nhất và tầng thứ hai của bệnh viện thú y, chịu trách nhiệm về phụ khoa kiêm nhi khoa. Nhớ ngày còn ở trấn nhỏ ấy, cái bệnh viện kia chỉ có một tầng mà cô đã bị giày vò đến thế nào chứ? Thẩm Thiển chịu trách nhiệm chính ở phần phụ khoa, đứng ở lầu một tiếp đón không biết bao nhiêu em cẩu lớn bụng. Làm được vài ngày cũng hơi chút thích ứng. Mắt thấy mùa hè thịt ẩn thịt hiện cũng sắp tới, quần áo mặc trên người lại càng ngày càng ít đi. Thẩm Thiển thân hình có hơi đầy đặn, nhất là bộ ngực cup E luôn làm cô đau đầu kia, mỗi lần mua nội y là mỗi lần cô thấy phiền lòng, Bra đẹp thì quá nhỏ, Bra mặc được thì quá quê. Đến hè, có khi muốn mặc váy hai dây sexy một chút cũng chịu, ngực lớn quá nên Bra bình thường đều là kiểu đai liền cúp áo, muốn lộ vai cũng khó. Đến khi mùa hè thịt ẩn thịt hiện thật sự đến, Thẩm Thiển cũng chỉ có thể mặc một cái áo T-shirt cỡ lớn, hơi che đi cái chỗ đặc biệt “gợn sóng” nhất của mình. Bệnh viện thú y miễn là không có người kiểm tra, bình thường đều không chú trọng việc phải mặc cái gì mà áo blouse trắng. Đang lúc ve trên cành bắt đầu cất tiếng kêu ra rả, mùa hè lại đến những ngày nóng chưa từng thấy. Ngày nào nhiệt độ cũng lên đến 38 độ mà điều hòa trong phòng khám của Thẩm Thiển lại bị hỏng. Cô ngồi ở trong phòng khám dưới tầng một, cầm vạt áo T-shirt trắng cỡ bự lên mà quạt phành phạch. Cô cứ tưởng lúc này sẽ chẳng có ma nào tới, nhất là lại vào 2 giờ chiều ngày hè nóng nhất này. Ai ngờ, Lông Xù đang ngồi ngoài cửa đột nhiên chạy vào, đến bên cô dùng cái mũi hẩy hẩy cô, có vẻ như là có chuyện gì đó. Thẩm Thiển vừa kéo vạt áo lên quạt, bụng có hơi hơi lộ ra cũng không thèm để ý, nào ngờ ở ngoài cửa đột nhiên có người chạy vào. Thẩm Thiển hoảng hốt, vội vàng buông vạt áo, vội vàng đứng lên, đầu gối lại vô tình đập vào cạnh bàn bên cạnh, đau đến mức cô phải trợn mắt nghiến răng. Người đến là một chú đã trung niên, vừa nhìn thấy Thẩm Thiển thì có hơi sửng sốt, có lẽ là bị sự thô lỗ của Thẩm Thiển hù dọa. Trong tay ông nắm một cái dây xích chó mà bên kia đầu dây lại là một con Labrador lông vàng. Thẩm Thiển nhìn vẫn chưa nhận ra chú chó đó, mà lại nhận ra cái vòng cổ đeo trên cổ nó ngay. Thiển Thiển, trùng với tên mụ của cô. Lông Xù gặp được tình nhân liền vô cùng ân cần, sán tới bên cạnh nó, cọ cọ. Thiển Thiển hình như cũng rất vui, rất hưởng thụ để cho nó cọ. Thẩm Thiển thầm mắng Lông Xù ở trong lòng, mày đúng là chỉ có được chút đó. "Cô là bác sĩ?" Chú trung niên hỏi. Thẩm Thiển lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng về chú ấy, gật gật đầu. "Cô lại khám cho nó đi, gần đây nó không chịu ăn gì mà chỉ thích ngủ thôi." Thẩm Thiển cẩn thận quan sát, làm một số kiểm tra cho nó, rồi lại không khỏi kinh ngạc: "Con chó này có bầu." "Cái gì? Đứa nào cưỡng gian Thiển Thiên của thiếu gia nhà tôi?" Chú trung niên đột nhiên gào lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ. Thẩm Thiển hoảng hốt, cô nghe lời này dù thế nào cũng thấy kỳ quặc sao ấy? Nên biết chó với chó giao… phối thì không gọi là cưỡng gian, cái này nên gọi "Lai giống không rõ nguồn". "Chú à, chú bình tĩnh một chút." Thẩm Thiển vốn định nói thêm mấy câu thì Lông Xù ở bên cạnh cô bỗng nhiên rống to lên từng tiếng với chú trung niên kia, cứ như là phát uy vậy. Thẩm Thiển bị phản ứng này của Lông Xù làm cho có chút mơ hồ, lạ quá ta. "A, nhất định là mày, Thiển Thiển của thiếu gia nhà tao chỉ tiếp xúc với một mình mày. Lần trước ở công viên, chính là mày đã dụ Thiển Thiển của thiếu gia nhà tao bỏ chạy." Chú trung niên chỉ vào Lông Xù, không ngừng chỉ trích. Thẩm Thiển trố mắt lên nhìn một chút. Chó của cô trưởng thành đã hơn một năm, rất ít khi phát dục, ngay cả Thẩm Thiển cũng nghĩ Lông Xù của cô chỉ cần một cô gái là cô, ai ngờ lần này phát dục lại làm người ta vác bụng lớn như vậy? Chú trung niên đột nhiên chuyển ánh mắt về hướng Thẩm Thiển, "Con chó là của ai?" "Của cháu..." Thẩm Thiển cất giọng rõ ràng mà hơi run run. Chú trung niên nhíu mày: "Cô đi theo tôi, việc này cô phải theo tôi về nhà mà nói với thiếu gia. Thiển Thiển là bảo bối của thiếu gia, cô lại là người giám hộ cho tên tội phạm cưỡng gian này, chắc là cô biết phải làm gì đúng không." Thẩm Thiển sợ hãi nói: "Đòi tiền một xu cũng không có." Chú trung niên liếc xéo cô một cái, dẫn đầu đi ra cửa. Thẩm Thiển đứng im ngây ngốc, cùng với Lông Xù nhà cô vô tội nhìn nhau một cái. Chú trung niên kia bỗng nhiên xoay lại nói: "Còn ngây ra đó làm gì, mau lại đây." Thẩm Thiển mấp máy môi, đành phải đi theo, tiện đà quay đầu trừng mắt nhìn Lông Xù... Nếu phải đền tiền, thì đem mày đến lò sát sinh cũng chẳng đáng bao nhiêu. Lúc đi qua cái hành lang dài thật dài kia, Thẩm Thiển đã nghĩ rất nhiều lời xin lỗi. Vào lúc ánh nắng càng lúc càng gắt, trong tầm mắt Thẩm Thiển bất ngờ xuất hiện một bóng dáng cao to, anh đứng ở cuối hành lang tầng một, đầu hơi hơi ngước lên, hướng mặt về phía mặt trời, ánh mặt trời vàng rực chiếu thẳng vào mặt anh làm toát lên một sự bình thản khó tả. Nắng gắt như vậy mà anh ta vẫn dám nhìn thẳng vào như thế? Thẩm Thiển ngẩn người. Đến lúc nhìn lướt qua sườn mặt anh tuấn kia của anh ta cô mới nhận ra người đàn ông này. Chẳng phải là anh chàng đẹp trai mặc áo sơmi trắng đó sao. "Thiếu gia..." Chú trung niên dắt Thiển Thiển đi đến bên anh ta. "Kiểm tra thế nào rồi?" Mỹ nam sơmi trắng hơi hơi cúi đầu. Thiển Thiển cọ vào chân anh ta, nhìn khá là ngoan. "Có bầu." Chú trung niên nhẹ nhàng ho khan một cái, liếc xéo Thẩm Thiển, dùng ánh mắt dường như là bảo cô lo chuẩn bị. Mỹ nam sơmi trắng hơi hơi nhíu đôi mày xinh đẹp, rất đơn giản, coi như vô ý. Thẩm Thiển dũng cảm bước ra, cất giọng nhận lỗi nói: "Xin lỗi anh, là Lông Xù nhà tôi đã cưỡng gian Thiển Thiển nhà anh." Thẩm Thiển đang cụp mắt lại nên không phát hiện ra trên gương mặt quá mức bình tĩnh của người đàn ông bình thản đó hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, anh thì thầm tự nói, "Thiển Thiển..." Thẩm Thiển theo phản xạ có điều kiện nâng mí mắt lên, nhìn về phía mỹ nam sơmi trắng trước mắt. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = trời ạ