Dương Thiếu Quân cầm tập tài liệu trong tay, dựa lưng vào tường, dáng cười hư hỏng: “Bảo bối, em định thưởng anh gì nào ~~~” Tô Duy sắc mặt trầm tĩnh: “Anh muốn cái gì ?” Dương Thiếu Quân chu miệng lên: “Hôn anh một cái nào.” Tô Duy nói: “Tôi sẽ dùng nắm đấm của mình để hôn anh.” Dương Thiếu Quân cười cười, đặt tập tài liệu vào trong tay Tô Duy: “Cầm đi, đừng cho người khác xem, xem xong rồi tốt nhất là tiêu hủy. Cái này là anh lạm dụng chức quyền mới có được đó.” Tô Duy giật mình, nhận lấy tập tài liệu: “Cảm ơn.” Dương Thiếu Quân ôm vai Tô Duy cười: “Còn muốn anh giúp gì thì cứ nói.” Tô Duy cười nhàn nhạt: “Anh có thể lạm dụng chức quyền đến đâu ?” Dương Thiếu Quân nhún vai: “Nhiều hơn em có thể nghĩ.” Tô Duy trở về nhà, khóa cửa thư phòng, bắt đầu xem tập tài liệu Dương Thiếu Quân đưa cho anh. Cục cảnh sát từng điều tra Bách Bình Nam. Anh ta là một bác sĩ tâm lý ưu tú, từng chữa tốt cho rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nặng, cũng có rất nhiều luận văn phân tâm học. Anh ta trị liệu cho Lư Tương được hơn một tháng, tổng cộng 7 lần, còn chưa kịp chữa xong thì Lư Tương đã nhảy lầu. Tô Duy tiếp tục giở tài liệu, tài liệu của Dương Thiếu Quân rất đầy đủ, thậm chí cả việc Bách Bình Nam từng điều trị tâm lý cho anh cũng được ghi lại. Cha mẹ Bách Bình Nam làm nghề gì, Bách Bình Nam học trường đại học nào, chuyên ngành của anh ta là gì đều có cả. Tô Duy lật trang giấy, nhanh chóng nhìn qua, đang muốn giở sang trang tiếp theo thì ngẩn người, tầm nhìn thu lại trong trang giấy cũ. Anh nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, chìm mình trong sợ hãi kinh ngạc một hồi lâu. Tô Duy dẫn Lộ Tiêu tới vườn hoa lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Lúc Lộ Tiêu đi đến nơi này, cậu khẽ cau mày một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường rồi tiến vào. Tô Duy nhìn ánh mắt của cậu, hỏi: “Nơi này có ý nghĩa đặc biệt gì với em không ?” Lộ Tiêu chần chừ một lúc rồi mới đáp: “Có liên quan tới anh không ?” Tô Duy cười nhạt, ôn nhu vuốt tóc cậu. Với hành động này của anh, Lộ Tiêu có chút kinh ngạc, nhưng cậu cũng không chống cự, thậm chí —— rất quen thuộc. Tô Duy nói: “Em thực sự không muốn cho tôi biết ?” Lộ Tiêu trầm mặc thật lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Ở nơi này tôi từng gặp một người, hắn dạy tôi rất nhiều.. sau đó tôi lại mong mình chưa bao giờ học qua mấy cái đó.” Tô Duy gắt gao nhìn ánh mắt cậu: “Tâm lý học ?” Lộ Tiêu rũ mắt xuống không trả lời. Rời khỏi vườn hoa trở về nhà, hai người đi qua cửa hàng hoa Đại Hoàng từng làm việc. Tô Duy đưa mắt nhìn một chút, đi được vài chục bước, Lộ Tiêu đột nhiên mở miệng: “Anh thích hoa.” Tô Duy có chút kinh ngạc nhìn cậu. Lộ Tiêu nói tiếp: “Hắn từng ở cửa hàng hoa này mua hoa tặng anh.” Tô Duy có chút khẩn trương: “Em nhớ tới ?” Lộ Tiêu nói: “Tôi nhìn ra được.” “Đêm qua anh đứng bên ban công nói chuyện điện thoại, lúc nghe điện, anh đem tay giấu đi —— điều này nói anh đang giấu giếm một vài tin tức quan trọng.” —— Tối hôm qua Tô Duy nói chuyện điện thoại với Tô Kiềm, Tô Kiềm hỏi anh chuyện Đại Hoàng, anh nói, mọi chuyện đều tốt cả. “Lúc anh ngồi ở sô pha nói chuyện với tôi, hai vai anh thu vào, điều này nói anh đang thiếu tin tưởng, nhưng anh lại nói rằng mình vô cùng tin tôi.” —— Lộ Tiêu nói Tô Duy không tín nhiệm cậu, Tô Duy có chút kích động cùng cậu tranh chấp hai câu. Nhưng lúc ấy, trong lòng anh thực sự rất mờ mịt. “Sau đó anh lại tới ban công đứng yên hồi lâu, người anh nghiêng về phía trước, cổ ngẩng lên, nói rõ anh đang tức giận.” —— Tô Duy thực sự đứng bên ban công buồn phiền vài phút, bực Lộ Tiêu, mà cũng bực chính bản thân mình. Lộ Tiêu mặt không đổi sắc nhún vai: “Còn có rất nhiều, anh muốn nghe không ?” Tô Duy nhìn cậu đến thất thần. —— Lộ Tiêu thừa nhận mình từng học qua tâm lý học. Không những vậy, năng lực không tồi. Tô Duy đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, khe khẽ lắc đầu. Anh nói: “Lộ Tiêu, em rất lợi hại. Có thể nói cho tôi biết, ở vườn hoa kia em gặp Bách Bình Nam sao ? Là anh ta dạy em ?” Lộ Tiêu nhanh chóng đưa mắt nhìn anh, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Anh muốn biết gì tôi đều rõ cả, anh muốn giúp tôi tôi cũng có thể tự giúp mình. Dựa vào cái gì tôi phải cho anh biết ? Ánh mắt Tô Duy tràn ngập hoang mang. Lộ Tiêu gằn từng chữ nói: “Anh không tin tưởng tôi, đừng hỏi tôi vì sao, từ trong mắt anh tôi nhìn thấy sự thiếu tin tưởng.” Tô Duy ảo não xoa xoa mi tâm: “Tôi —— không rõ.” Khóe miệng Lộ Tiêu cong lên, thế nhưng trong mắt không có ý cười: “Tôi muốn anh thích tôi.” Tô Duy gật đầu: “Có thể.” Lộ Tiêu giải thích: “Tôi nói, là tôi.” Ở giữa đường lớn, Tô Duy nắm lấy tay cậu: “Tôi hiểu ý của em.” Về đến nhà, Lộ Tiêu tự mình thu xếp một vài đồ đạc, Tô Duy từ phía sau đi tới đột nhiên khoát tay lên hông cậu. Cả người Lộ Tiêu cứng đờ, Tô Duy quay mặt cậu về phía mình. Lộ Tiêu cúi đầu, anh chăm chú nhìn cậu, giằng co nửa ngày, Tô Duy chậm rãi tới gần. Lúc hai người chỉ cách nhau vỏn vẹn vài cm, Lộ Tiêu đột nhiên quay đầu tránh đi. Trên mặt Tô Duy không rõ biểu tình, nhìn không ra vui buồn: “Vì sao tránh ?” Lộ Tiêu cau mày không nói lời nào. Tô Duy nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh: “Không phải em nói muốn tôi yêu em sao ?” Lộ Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại. Tô Duy nhẹ nhàng hôn lên. Đầu lưỡi anh không nhanh không chậm đảo qua điểm nhạy cảm trong miệng Lộ Tiêu. So với Đại Hoàng, Lộ Tiêu hiển nhiên không có kinh nghiệm gì, cả người cứng ngắc, không hùa theo cũng không tránh né. Tô Duy đặt tay lên hông cậu, chậm rãi đi xuống phía dưới, đến chỗ xương cụt thì dừng lại, xoa nắn ở xung quanh. Lộ Tiêu hô hấp dồn dập, bắt đầu đẩy Tô Duy ra. Tô Duy kết thúc nụ hôn, vẫn như cũ ôm chặt cậu, ngón tay cách một lớp y phục khẽ ấn xuống: “Ở đây từng khắc gì ?” Lộ Tiêu không trả lời. Tô Duy nghiêng mặt như muốn hôn tiếp, Lộ Tiêu có chút gấp gáp nói: “Quỷ ngộ tâm” “Quỷ ngộ tâm ?” Tô Duy ngẩn người. “Đó là cái gì ?” Lộ Tiêu tránh khỏi ngực anh, dựa lưng vào chạn để thức ăn, lồng ngực phập phồng, sắc mặt khó coi: “Một loại yêu quái. Cô ta khắc.” Tô Duy lên mạng tra một chút. Quỷ ngộ tâm là một nhân vật trong Inuyasha, là phân thân thứ 3 của Naraku, hoàn toàn mang dáng vẻ của một yêu quái, vô cùng ghét nhân yêu. Nó có “Thuật đọc tâm” vô cùng lợi hại. Anh hỏi Lộ Tiêu: “Em thực sự hạ thuốc diệt chuột với Lư Tương ?” Lộ Tiêu không chút do dự đáp: “Đúng vậy.” Tô Duy có chút đau đầu đưa tay lên đỡ trán: “Vì sao ? Vì cô ta ngược đãi em ? Ai đã dạy em chiêu này, bôi sơn móng tay lên thuốc diệt chuột ?” Lộ Tiêu cười nhạt: “Tôi đọc tiểu thuyết trinh thám học được cái này. Bởi vì bà ta hại chết cha mẹ tôi.” Trong tài liệu của Dương Thiếu Quân có nói cha Lộ Tiêu chết vì bị bệnh. Tô Duy không khỏi lắc đầu: “Vì sao nói cô ấy hại chết cha em ? Cha em chết như thế nào ?” Lộ Tiêu nói: “Cô ta là người thứ ba, đứng ở giữa chia rẽ cha mẹ tôi. Mẹ tôi rất đau lòng, vì vậy xảy ra tai nạn xe cộ. Cha tôi cũng vì chuyện này mà ngã bệnh.” Tô Duy mơ hồ nhớ tới trước đây, lúc Đại Hoàng trị liệu cho một người đàn ông đã tỏ rõ thái độ căm ghét người thứ ba. Anh nói: “Lúc đấy em còn nhỏ ? Những điều này là ai nói cho em biết ?” Anh thử hỏi thăm: “Là Bách Bình Nam ?” Lộ Tiêu sửng sốt một chút: “Bách Bình Nam ? Vì sao hỏi như vậy ?” “Em chỉ cần nói cho tôi biết có đúng hay không ?” Lộ Tiêu trả lời rất nhanh: “Đều không phải.” Tô Duy không tin: “Thật không phải ?” Lộ Tiêu lạnh lùng nhún vai: “Anh không tin tôi tôi cũng chẳng biết làm thế nào.” Tô Duy tiếp tục truy hỏi: “Vậy em biết Bách Bình Nam, đúng không ?” Lộ Tiêu nhanh chóng nhìn anh một cái, đáp: “Tôi biết hắn. Sau đó hắn trị liệu cho cô ta.” Tô Duy muốn nói gì đó, trong đầu đột nhiên xuất hiện một manh mối —— Lộ Tiêu rất ít khi nhìn anh, mỗi lần cậu nhìn đều thông qua nét mặt và ánh mắt của anh thu thập một chút thông tin, ví dụ như —— lúc nãy khi bị hỏi trong lòng cậu vẫn chưa chắc chắn. Quỷ ngộ tâm, một yêu quái có khả năng đọc được suy nghĩ. Tô Duy cười một cái tự giễu. Tựa hồ rất thích hợp với cậu. Nói chuyện với một người như vậy, thực sự là mệt chết a . Bởi vì khi cậu muốn cho người khác biết gì đó, cậu sẽ chỉ ra, nhưng nếu cậu không muốn cho người khác biết, thì không cách nào bắt cậu nói ra được. E rằng, phải tự mình tìm ra chân tướng. Tô Duy tìm tới Bách Bình Nam. Tinh thần Bách Bình Nam cũng không tệ lắm, lần trước Tô Duy đi Mĩ về, tinh thần anh ta kém hơn nhiều. Tô Duy bưng tách cà phê lên nhấp một hụm, chậm rãi mở miệng: “Bác sĩ Bách, gần đây tôi gặp một bệnh nhân, rất khó giải quyết. Cậu ấy khiến tôi nhớ về chuyện quá khứ của mình.” Bách Bình Nam nói: “Như vậy không tốt. Nhà phân tâm học phải kiêng kỵ đem chuyện của mình vào việc tư vấn tâm lý, càng không thể để nó làm ảnh hưởng đến suy nghĩ và hành động của mình.” Tô Duy gật đầu: “Trước đây tôi vẫn luôn lãnh tính và lý trí, nhưng việc trị liệu của tôi thường không thu được kết quả tốt.” Bách Bình Nam cười nói: “Lãnh tính cũng không hoàn toàn chính xác, cậu không quan tâm thì vô phương theo sát tư duy người bệnh. Cậu chùn chân bó gối như vậy, trị liệu cho người khác như thế nào đây ?” Tô Duy mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Có lẽ tôi không thích hợp với nghề bác sĩ tâm lý này.. Bác sĩ Bách, gần đây tôi mới gặp.. Cao Cẩm.” Cái tách trong tay Bách Bình Nam run lên, cà phê rớt xuống mặt bàn. Anh ta kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cao Cẩm ? Không phải cậu ta chết rồi hay sao ?” Tô Duy ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt người đối diện, đột nhiên nở nụ cười: “Bác sĩ Bách, trí nhớ của anh thật tốt. Tôi vừa nói Cao Cẩm anh đã có thể nhớ ra cậu ấy là ai, anh còn rõ tôi thích uống loại cà phê nào.” Vẻ mặt Bách Bình Nam rất tự nhiên, không hề lộ ra sơ hở: “Chuyện của cậu.. Tôi đều nhớ rõ. Lần trước Dương Thiếu Quân tới tìm tôi, nói cậu vẫn còn chìm đắm trong quá khứ không thể tự kiềm chế bản thân, cho nên tôi mới xem qua hồ sơ năm ấy của cậu.” Tô Duy cười nhạt: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi rất cảm kích.” Bách Bình Nam vươn tay, lòng bàn tay ấm áp bao bọc bàn tay lạnh băng của Tô Duy. “Cậu nói cậu gặp được Cao Cẩm ? Là như thế nào ? Lẽ nào cậu ta chưa..” Tô Duy lắc đầu: “Không, cậu ấy đã mất. Dạo trước tôi xuất hiện ảo giác, Đại Hoàng.. Lộ Tiêu đã giúp tôi qua khỏi.” Bách Bình Nam kinh ngạc: “Lộ Tiêu ? Cậu ta giúp cậu như thế nào ?” Tô Duy nói: “Cậu ấy với tâm lý học vô cùng hứng thú, một năm qua tôi dạy cậu ấy một chút, chính cậu ấy cũng tự học không ít. Ở phương diện này, cậu ấy rất có thiên phú.” Bách Bình Nam rất ngạc nhiên: “Là như vậy sao! Nếu như cậu cần giúp đỡ về mặt tâm lý, tôi có thể giúp một tay. Dù sao bác sĩ cũng không thể tự chữa bệnh.” Tô Duy rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp kia, mỉm cười: “Được, tôi sẽ.”