Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Chương 40 : Ngày 23 tháng 12 (Phần I)

Lại một buổi sáng, hôm nay đã là ngày 23, mai sẽ là đêm giáng sinh, từ nửa đêm bên ngoài đã đổ tuyết, năm nay có lẽ là một Noel màu trắng… Tối qua sau khi Austria đi không lâu mẹ có gọi điện cho tôi, bà nói nhiệt độ bên chỗ bà mãi chẳng hạ, khoảng thời gian trước có lạnh, bây giờ lại hơn hai mươi độ, chẳng có chỗ nào giống mùa đông. Ngược lại tôi thì hi vọng có thể có nhiệt độ như vậy, ít nhất tốt hơn việc chỉ ra khỏi cửa đã cảm thấy lạnh cóng rất nhiều. Chín giờ sáng, Wayne đến khách sạn tìm tôi với Vision, mang báo cáo khám nghiệm tử thi chiều qua và báo cáo khám nghiệm thi thể Pearson đến cho chúng tôi. Hai bản báo cáo đều đúng như tôi đoán không có giá trị gì. Trước tiên là nói về bản của Pearson, trên đó viết không thể tìm được bất cứ loại dược phẩm nào trong cơ thể người chết, có lẽ dù có cũng đã bị thay thế. Trên người người chết không có dấu vết giãy giụa, không dấu vết đánh nhau, kết hợp với chứng cớ khác thì người chết vì tự sát mà chết. Sau đó là bản của Raleigh. Cô bị súng ngắn bắn trong khoảng cách gần mà tử vong, trên người không có vết thương khác, không dấu vết đánh nhau. Tuy là vậy nhưng ít ra vẫn chứng minh được một chuyện – Raleigh bị người quen của cô giết chết. “Bãi cát kia có phải hiện trường gây án đầu tiên không?” Tôi đưa hai bản báo cáo cho Vision, sau đó hỏi Wayne. “Là chỗ đầu tiên.” Hắn gật đầu, “Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây? Đầu mối gì cũng như đứt hết rồi.” “Vậy thì lại sắp xếp lại những manh mối cũ, nhìn xem còn nơi nào có thể điều tra không.” Tôi nói. Bấy giờ Vision cũng vừa lúc xem hết hai bản báo cáo và đưa trả lại cho Wayne. “Tôi vẫn lăn tăn với ý nghĩa của ‘ác ma màu trắng’. Tôi rất muốn biết nó rốt cuộc là người hay là thứ gì khác.” “Nhưng chúng ta cũng không thể điều tra được…” Wayne nhíu mày cười khổ. “Mấy ngày nay tôi cho người canh giữ ở bến tàu cùng nhà kho của bến tàu mà vẫn không thu hoạch được gì, đừng nói là hộp gỗ mà ngay cả một đống thứ màu trắng cũng chưa từng thấy. Các cậu nói xem, làm sao đây?” Dáng vẻ Wayne rất bất đắc dĩ, trên mặt cũng đầy vẻ mệt nhọc do bôn ba mấy ngày qua – hắn tối qua… Có lẽ cũng không thể ngủ ngon đi? Nhưng, trước khi giao dịch kia diễn ra, tôi nghĩ hắn cũng không thể ngủ một giấc thật ngon. “Tôi cảm thấy, có lẽ nên đi điều tra xem rốt cuộc là ai chế tạo ra những chiếc chìa khóa này.” Im lặng vài giây rồi tôi mở miệng. “Người chế tạo?” “Vì sao?” Wayne và Vision đồng thời hỏi. Nhưng tôi chỉ nhìn họ rồi mỉm cười, sau đó xoay người ngồi vào salon, không định để ý đến hai tên ngốc này. “Tại sao phải tra?” Wayne vẫn chưa thôi hỏi tôi. Vision cũng cố chấp nhìn tôi chằm chằm – xem ra, đèn lồng da trâu vẫn phải dùng bó đuốc để châm mới có thể châm được. “Hiện tại tất cả manh mối chúng ta có không đứt mà là không rõ ràng, không thể nào tra được, thế nên trước mắt chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào phỏng đoán và giả thiết đúng không?” Thấy hai người họ cùng gật đầu tôi mới thỏa mãn nói tiếp. “Mà bây giờ manh mối lớn nhất chính là ‘chìa khóa màu đen’ ‘ác ma màu trắng’ và ‘Cottage Cheese’, trong mấy manh mối này lại chỉ có chìa khóa màu đen là thứ chân thực chúng ta có thể nhìn thấy, vì thế, ra tay từ nó là đơn giản nhất. Nhưng phải điều tra như thế nào? Chúng ta không có khả năng ngay từ đầu đã biết tác dụng của nó đúng không? Vậy nên mới phải đi tìm người chế tạo ra nó, sau đó mới có thể biết khi ấy người thuê hắn làm ra chiếc chìa khóa này rốt cuộc có yêu cầu gì, mà chìa khóa lại dùng để mở khóa gì. Nếu may mắn, còn có thể hỏi ra người thuê hắn tạo ra chìa khóa là ai. Như vậy, ít nhất coi như thu hẹp được phạm vi tìm kiếm đúng không?” “Nhưng… Thế giới này lớn như vậy, làm sao tìm được?” Wayne nhăn mặt hỏi tôi, xem ra hắn cho rằng phần công việc của mình quá khó khăn nhỉ? – nhưng đây vốn chính là vụ án của hắn không phải sao? Song lần này không cần đến tôi trả lời hắn vấn đề có hơi ngu ngốc này. “Sao anh lại đần như vậy nhỉ!” Vision trợn mắt liếc Wayne. “Đi điều tra chất liệu trước, sau đó tìm xem ở đâu có xưởng hoặc người chế tạo độc lập nào có khả năng làm chìa khóa này, sau đó dò hỏi từng bước, vậy chẳng phải có kết quả sao?!” “À… Tôi hiểu rồi.” Thật là, không biết hắn đi được ICPO như thế nào, sao chút vấn đề ấy mà cũng không nghĩ ra được nhỉ? Hoặc là hắn đã biết còn cố hỏi? Loại đá này chỉ nhìn đã biết rất hiếm thấy, hơn nữa độ bóng cũng có chỗ khác với chất đá bình thường, nhất định là đặc sản của một địa phương nào mới đúng… Từ từ… Độ bóng? … “Wayne! Hai chiếc chìa khóa kia đâu? Ở đâu?” Một thoáng trước khi Wayne chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, trong đầu tôi độ nhiên lóe sáng. Hắn quay đầu nhìn tôi khó hiểu. “Ở sở cảnh sát, làm sao vậy?” “Bảo người lấy giúp tôi, nhanh!” … Quả nhiên không giống. So sánh ba chiếc chìa khóa màu đen lấy được không cùng lúc không cùng người trong tay, tôi có kết luận này. Chả trách Pearson lại biết chìa khóa của Vitea là giả – chiếc chìa khóa trong tay Vitea vẻ ngoài tuy cũng là chìa khóa bằng đá, nhưng trên thực tế chỉ có lớp ngoài là bằng đá, bên trong là chìa khóa bằng sắt bình thường. Mà chiếc trên tay Hodoc chất đá cũng hoàn toàn khác cái của Austria… Nói như vậy, chìa khóa thật sự chính là chiếc trên tay Austria sao? … Thuốc giải… Nói đến thuốc giải vậy thì nhất định có thuốc độc. Vậy chìa khóa này rốt cuộc dùng để mở thuốc độc hay là dùng để mở thuốc giải? Vì sao thuốc độc kia phải có thuốc giải? … Nếu chỉ là thuốc phiện bình thường có lẽ không có thuốc giải mới đúng… “Hàn, ba chiếc chìa khóa này đều không giống à?” Vision ngồi bên cạnh nhìn tôi phân tích hai ‘vật chứng quan trọng’, cầm một chiếc trong đó lên hỏi. Con heo này! Lại chen ngang suy nghĩ của tôi… “Xem ra chỉ có chiếc trên tay Austria mới là hàng thật.” Tôi gật đầu. Nhưng vì sao hai người chết đầu tiên phải nắm chìa khóa đen giả? Vì cái gì? Nếu nói là vì cầm chìa khóa mà phải chết… Chẳng phải họ lại càng không nên sao? … Họ có lý do nhất định phải cầm chìa khóa sao? … Hay là, những chiếc chìa khóa ấy là hung thủ nhét vào sau khi họ chết? Không đúng, trước khi sự việc xảy ra Pearson đã biết trên người Vitea có… Vậy… Hodoc thì sao? … Hắn lại xảy ra chuyện gì? … “Biết rồi thì làm được gì?” Vision lại cất tiếng cắt ngang suy nghĩ vừa mới thành hình của tôi. Tên này có cừu oán với tôi hay sao vậy? “Vô dụng, chỉ xác nhận một suy nghĩ của tôi, nói vậy cậu thỏa mãn chưa?” Hiện giờ tôi chỉ có thể bó tay nhìn cậu ta – nếu cậu ta để tôi im lặng suy nghĩ một lúc, có thể sẽ nghĩ được thêm điều gì nữa không chừng. Nhưng mấy thứ như mạch suy nghĩ này nếu bị cắt ngang rồi thì phải bồi dưỡng lần nữa. “Thứ hôm qua tôi bảo cậu tìm cậu đã tìm được chưa?” Lảm nhảm với cậu ta vài chủ đề không dinh dưỡng còn không bằng hỏi ít chuyện có liên quan đến vụ án còn có tính xây dựng hơn – vả lại, có lẽ bọn họ cũng sẽ giao dịch trong một hai ngày này, nếu tôi không đoán sai. Thế nên, tôi cũng phải nhanh lên mới được. “À có chuyện này, tôi đã tìm được mấy thứ rất thú vị.” Vision nghe tôi nói xong bỗng như nhớ ra điều gì, sau đó vội vàng chạy về phòng mình lấy laptop đặt trước mặt tôi. “Cậu xem, trong này là sơ yếu lý lịch của Monho tại ICPO đúng không, bây giờ tôi đưa vào chỉ lệnh… Nhìn ghi chép công việc của hắn xem…” Vision nhanh chóng gõ lên bàn phím mấy từ. Hai giây sau trên màn hình xuất hiện một cột tư liệu. “Ghi chép công việc của hắn có vấn đề gì?” Tôi vừa nhìn hình ảnh trên máy tính vừa hỏi Vision – ghi chép công việc của hắn rất bình thường mà… “Cậu xem tiếp đi thì biết, nhìn thấy khoảng từ năm 1982-1987 không?” Trong giọng Vision vui vẻ khác thường. Năm 1982-1987? … Tôi theo lời cậu ta tìm kiếm trên màn hình dòng chữ có liên hệ, nhưng kết quả — “Tại sao không có ghi chép công việc sáu năm này?” “Đúng không? Nhưng trên sơ yếu lý lịch viết rõ hắn vẫn luôn làm việc tại ICPO, đương nhiên, sáu năm trống kia cũng vẫn ở ICPO, nhưng ghi chép công việc trong khoảng thời gian này làm thế nào cũng không tìm thấy.” Vision cười. “Cho nên, tôi đã xâm nhập vào máy chủ của họ để tìm thông tin chi tiết của nhân viên.” Nói xong cậu ta lại gõ trên bàn phím không biết cái gì, tôi lập tức thấy trên màn hình xuất hiện một cửa sổ mật mã kiểm tra. “Cậu lại đột nhập phi pháp vào cơ quan nhà nước rồi, Vision.” Lắc đầu bó tay, tôi thực nghĩ không ra Vision có thiên phú máy tính cực cao, thậm chí đã từng là hacker nổi tiếng cuối cùng sao lại trở thành một giáo sư đại học chuyên ngành tâm lý học lâm sàng chứ? Dù sao, tên này rất kỳ quái. “Đừng nói nhảm nữa! Không phải cậu muốn biết Monho kia là ai à? Cũng chính là cậu bảo tôi đi thăm dò, bây giờ lại nói ngược là tôi không đúng… Xong rồi! Xem đi!” Theo giọng nói hưng phấn của Vision, tôi nhìn thấy trên máy tính toàn bộ thông tin chi tiết về Monho Svenson Holeczy — “Hóa ra hắn là người của cục tình báo ICPO?!” Tuy trước đây tôi đã đoán hắn không phải một nhân vật đơn giản, nhưng thân phận này của hắn cũng khiến tôi bất ngờ. Dùng khuôn mặt tươi cười đắc ý nhìn vẻ giật mình ngơ ngác của tôi, Vision không bỏ qua cơ hội hiếm có được cười nhạo tôi. “Sao? Bác sĩ tử vong thân yêu của chúng ta cũng bị dọa rồi đúng không? Tôi lợi hại đúng không? … Ha ha… Xem cậu hôm qua còn nói tôi ngốc… Bây giờ ngốc chính là cậu nhỉ? … Ha ha…” Lườm cậu ta một cái, tôi quyết định không nói chuyện với cậu ta – nếu tôi tán dóc tiếp với cậu ta, vậy hôm nay sẽ lãng phí mất. Mà bây giờ, thứ tôi cần nhất chính là thời gian. “Vision, gọi điện tìm giúp tôi quý ngài Monho Svenson Holeczy kia. Tôi có việc… muốn nói với hắn…” Tôi mỉm cười nói với Vision, cũng không ngoài dự đoán thấy cậu ta lộ vẻ ‘xem ra lại có người phải xui xẻo’. Nếu là vậy, chứng tỏ suy nghĩ kia của tôi là đúng… Như vậy, chỉ cần anh chàng Monho này chịu hợp tác với chúng tôi, vậy dù là ma túy hay nội gian đều cơ bản nằm trong lòng bàn tay rồi… Buổi sáng ngày 23, cách Noel chỉ còn thời gian một ngày hai phần ba… Chúng tôi cùng đám ác ma luôn đứng xem sau lưng đều đang tính toán thời gian, ai thắng ai thua, khả năng, cũng chỉ trong một cái chớp mắt…