Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt
Chương 38 : Vật hi sinh
Hôm nay là một ngày đáng ghét. Tại sao? Nhìn thử Vision đang hô to gọi nhỏ trước mặt tôi thì biết?
Bắt đầu từ lúc tôi ở bệnh viện về, cậu ta liền dùng âm lượng lớn đến mức xếp vào tạp âm lải nhải bên tai tôi…
Lại một kỷ lục mới… Đã hơn một tiếng ba mươi phút rồi… Lần trước không cẩn thận bị người đi xe đạp đâm vào bị tụng ba mươi phút, lúc bị người va vào ngã xuống tầng là một tiếng hai mươi phút, ừ… Nếu lần sau tôi bị tông xe mà không chết có khả năng sẽ bị tụng cho hơn hai tiếng ấy nhỉ? – vậy thà tôi bị xe tông chết cho xong chuyện còn hơn…
Trong lòng thầm tính thời gian Vision chuẩn bị ngừng nói, tôi vừa nhìn tài liệu Vision tìm ra vừa chỉnh sửa lại – đừng hỏi sao tôi có thể hành động tự nhiên trong tạp âm mà còn không bị ảnh hưởng, đó là vì tôi đã có kinh nghiệm phong phú.
“Vision, Monho này là người thế nào, tại sao thông tin của hắn hoàn toàn không tìm thấy?” Wayne cho Vision tổng cộng tên năm người, ngoài một người đẹp có khu biệt thự không rõ lai lịch, tình hình tài chính của những người khác đều hoàn toàn bình thường – cũng chỉ có Monho Svenson Holeczy này là không tra được tài sản.
Đang tụng rất trôi chảy Vision nghe thấy câu đầu tiên tôi nói từ lúc cậu ấy thuyết giáo – hơn nữa không phải cam đoan lần sau cẩn thận mà cậu muốn. Một giây sau, cậu ấy liền gào lên với tôi.
“Điện! Hàn! Thế!! Rốt cuộc cậu có nghiêm túc nghe những gì tôi nói không hả?!” Khụ ừm… Tuy nói như vậy hình như rất không đạo đức… Nhưng nhìn dáng vẻ phát điên của cậu ấy đúng là không phải thú vị bình thường… Ha ha…
“Được rồi được rồi, cậu nói tổng cộng đã hai tiếng rồi, còn chưa đủ à? Không đủ miệng cũng không rồi đi? Vả lại, cậu nói không phải đều là mấy câu kia à? Tôi đã thuộc làu làu rồi ấy.” Tôi lườm cậu ta một cái, sau đó đưa máy tính trong tay tới trước mặt cậu ta chỉ vào chỗ đánh dấu x. “Anh ta là thế nào vậy? Không tìm thấy gì hết?”
“Không tìm thấy, hoàn toàn không tìm thấy!” Giọng nói như hỗn hợp của tức giận cùng nén giận, Vision ngồi xuống cạnh tôi, hai tay tung bay trên bàn phím, screen trên màn hình tinh thể lỏng lập tức xuất hiện cùng một đống số liệu thượng vàng hạ cám.
Nhìn kỹ mới phát hiện, đó hóa ra là một loạt hóa đơn sinh hoạt thông thường.
“Chỉ có những cái này?” Tôi hỏi. Nhưng trong lòng lại khó tránh nghi ngờ – với khả năng của Vision mà chỉ có thể tìm được những cái này?!
“Đúng, ngoài hóa đơn tiền hàng tháng ở ngân hàng với biên lai tiền điện nước thì không tìm thấy gì hết. Nhưng tôi dùng máy tính phân tích những thứ này…” Lại gõ bàn phím đưa vào mấy chỉ lệnh, Vision chỉ chỉ kết luận xuất hiện cuối cùng trên màn hình —
“Bình thường?” Tôi có hơi sửng sốt.
“Đúng vậy, dùng máy tính làm phân tích số liệu quả thực nói tỉ lệ chi tiêu và thu nhập của hắn bình thường.”
“Vậy tại sao hắn phải giấu thông tin tài sản cùng các thông tin khác?” Làm như vậy không phải sẽ khiến người ta sinh nghi à?
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Tôi rất nghiêm túc hỏi cậu ta, nhưng Vision lại xấu tính ném trả vấn đề lại cho tôi.
Nếu nói hắn nhận hối lộ thật, vậy chi tiêu của hắn tuyệt đối không thể bình thường – chẳng lẽ hắn gửi tất cả số tiền kia vào ngân hàng rồi? Chẳng buồn cười chút nào… Nếu nói là vì tiết kiệm tiền, an phận làm việc là được rồi, tôi gì đi làm công việc gián điệp nguy hiểm kia? Nếu nói muốn làm việc này, khẳng định là vì bất mãn với sinh hoạt hiện tại mà muốn thay đổi. Nhưng bây giờ nhìn qua số liệu chi tiêu, hắn không phải loại người thích sinh hoạt xa hoa, ngược lại có vẻ hắn là người an phận với sinh hoạt bình thường, hắn có tâm lý nhân viên nhà nước rất mạnh. Chính là người tốt chỉ cần làm tốt công việc sau đó nhận được tiền lương xứng đáng… Hắn không giống loại người có dã tâm… Vậy… Tại sao hắn phải làm thế này? Như vậy không phải càng làm người ta hoài nghi ư? …
Có lẽ trong lúc này tôi lại ngẩn người một khoảng thời gian không ngắn, vì thế lúc tôi hoàn hồn Vision đang vừa uống trà vừa nhìn tôi với vẻ bó tay, mà Wayne không biết đến từ lúc nào thì ngơ ngác cùng Austria nhìn tôi.
“Mấy người làm gì vậy?” Khi bạn đột nhiên hoàn hồn lại nhìn thấy có hai người đang dùng vẻ mặt như thấy ET nhìn chằm chằm vào bạn, cảm giác tuyệt đối không thể gọi là tốt – cho nên, đừng trách giọng điệu của tôi hiện giờ không tốt.
Wayne chỉ thoáng sửng sốt sau đó mới bỏ vẻ mặt như nhìn quái vật đặt trên người tôi. “Không… Tôi chỉ quá bội phục cậu… Bọn tôi vào đã hơn mười phút rồi mà cậu vẫn có thể không nhúc nhích… Ngay cả mắt cũng không nháy một cái. Hance, cậu có thể đi tham gia cuộc thi kiên nhẫn đấy.” Hắn bình luận công lực ngẩn người của tôi như vậy.
Mà Austria ngồi bên cạnh thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đừng nói tôi nữa.” Tôi nhún vai bất cần, cầm tách hồng trà – không biết Vision pha xong từ lúc nào đặt trước mặt tôi – uống một ngụm – trên thực tế, so với hồng trà tôi thích trà xanh hơn. “Tra được là ai nổ súng chưa? Tôi đã miêu tả rất kỹ kiểu dáng màu sắc còn có biển số của chiếc xe cho anh rồi đấy.”
“Chiếc xe kia vừa tìm được ở chân núi bốn mươi phút trước, nhưng bên trong không có người. Còn là xe đánh cắp.” Wayne lắc đầu.
“Xin lỗi anh Dead, hại anh bị thương… Nếu không phải tôi…” Austria áy náy nói với tôi.
Trước khi y nói xong tôi đã ngắt lời. “Được rồi, tôi chỉ bị thương chút da thịt thôi chứ không việc gì. Anh vẫn không nhớ ra cái gì à?” Bình thường bị kích thích lớn như vậy tối thiểu cũng có thể nhớ tới chút gì đó.
“Xin lỗi… Tôi…”
“Không nghĩ ra cũng không sao, bây giờ tôi đã biết nội gian là ai rồi.” Tôi lại ngắt lời y, mà lúc này phát ngôn của tôi cũng khiến hai người khác trong phòng chú ý.
“Cậu biết? Sao cậu lại biết?” Vision hoài nghi nhìn tôi, trên mặt ngoài khó tin còn lẫn chút khó hiểu.
“Cậu biết là ai rồi?” Mà người kia thì rõ ràng lộ vẻ vui mừng.
“Đúng, tôi biết…” Ngay lúc tôi muốn nói tôi biết nội gian không phải là mấy cấp dưới kia của Wayne mà là người khác, chỉ cần Wayne nhớ ra hắn còn nói với ai, vậy người kia chính là nội gian thì di động trong tay Wayne vang lên ngắt ngang lời tôi muốn nói.
Wayne ra hiệu tạm dừng và xin lỗi tôi, tiếp đó lấy điện thoại – tôi muốn biết tại sao cái thứ điện thoại này luôn vang lên những lúc quan trọng hoặc không thích hợp chứ? – không thức thời kia.
“Alo, tôi là… Ừ… Chuyện gì? … Raleigh? Cô ấy làm sao?… Cái gì?!”
Trong quá trình hắn nghe điện thoại, tôi thấy rõ ràng sắc mặt Wayne từ mất kiên nhẫn thành bình tĩnh, sau đó căng thẳng, cuối cùng là trắng bệch.
“Có chuyện gì vậy?” Vision cũng chú ý tới khác thường của Wayne hỏi trước tôi.
Mà Wayne lại lộ vẻ đau đớn cúi đầu, giọng nói khàn khàn, cả người thoáng cái như già đi mấy tuổi. “Raleigh… Chính là một thành viên trong tổ điều tra tôi mang đến… Cô ấy… Vừa rồi có người phát hiện ra thi thể của cô ấy ở bờ biển…”
“Hả?!” Lần này ngược lại khiến tôi giật mình – tại sao? … Chẳng lẽ cô gái kia tra được hoặc biết điều gì? …
…
Ba mươi phút sau, tôi và Wayne đi đến bãi biển xảy ra tai nạn – Vision ở lại khách sạn trông Austria, đương nhiên, sau sự kiện tập kích lúc trưa, Wayne cũng cử không ít người đến bảo vệ họ.
“Cảnh quan, muốn nhìn thi thể ư?” Bên cạnh, một cảnh sát bản địa dẫn chúng tôi tới trước cỗ thi thể nữ. Cũng rất lễ phép hỏi Wayne.
Trước khi Wayne có phản ứng tôi đã ngồi xổm xuống, đeo găng tay xem xét thi thể nữ tính xuất hiện ngoài dự đoán của tôi.
“Có thể xác định thời gian tử vong của cô ấy không?” Tôi hỏi pháp y ngồi bên cạnh.
Y gật đầu. “Thời gian tử vong đại khái là một đến hai giờ trước.”
Đó chẳng phải không lâu sau khi tôi với Austria bị tập kích sao?
“Nguyên nhân tử vong là gì?”
“Bị người dùng súng bắn trúng tim ở khoảng cách gần dẫn đến tử vong.”
Không thể nào? … Tay chân của những người kia nhanh như vậy ư? … Đầu tiên là muốn giết Austria… Sau đó là nữ cảnh sát ICPO… Nhưng… Người phụ nữ này rốt cuộc nắm được chứng cứ gì, khiến những người kia giữa ban ngày cũng phải mạo hiểm giết người? – Austria cầm chìa khóa tôi có thể hiểu. Nhưng tại sao chuyện lại trùng hợp như vậy? … Tôi vừa nói muốn tìm nội gian đã có người bị giết… Chẳng lẽ nào, nội gian kia là Raleigh này? … Nhưng cô ta không biết Austria là ai, ngay cả tôi với Vision cô ta cũng chưa từng gặp… Sao có khả năng? …
“Xem ra, Raleigh thật sự phản bội tôi rồi…” Ngay lúc tôi đứng dậy, đang phiền não với mấy chỗ không nói rõ nhưng lại vô cùng kỳ lạ, Wayne đột nhiên nói thầm sau lưng tôi.
“Cái gì? Sao anh biết là cô ấy phản bội anh?” Tooi quay người nhìn hắn – cá nhân tôi cảm thấy, trong năm người kia không ai là người phản bội.
“Không phải cô ta có một biệt thự không rõ lai lịch à? Hơn nữa giá rất đắt. Hiện giờ, các cậu mới bị tấn công không lâu cô ta đã bị giết, nhất định là những người kia không muốn chúng ta có cơ hội lợi dụng cô ta để tìm ra họ mới làm như vậy…” Trong giọng Wayne vô cùng đau đớn, trên mặt cũng là vẻ thương tâm muốn chết.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không tầm thường, đương nhiên tôi sẽ không ngu xuẩn mà nói ra miệng.
“Vậy giờ manh mối của chúng ta chẳng phải lại gãy à?” Tôi phụ họa theo giải thích của hắn, cũng thấy hắn buồn rầu gật đầu. Nhưng trong lòng tôi lại bắt đầu suy nghĩ đến một chuyện khác – rốt cuộc, là chỗ nào khác thường nhỉ? … Tại sao tôi lại cảm thấy không khớp như vậy…
Trong quá trình từ chứng cứ rải rác lúc đầu đến khi tìm ra có nội ứng tồn tại, rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ…
Tốc độ? … Đúng, trước đây vì không có đầu mối mà tiến triển rất chậm, nhưng tại sao Pearson chết sau đó có được đầu mối mới, rồi lại nhanh chóng bị mất… Rốt cuộc là chuyện gì đây? … Raleigh hẳn không phải nội gian, vậy nội gian thực sự là ai? … Là Monho Svenson Holeczy? Vậy rốt cuộc hắn nhận được cái gì? Tại sao muốn làm như vậy? … Raleigh bị hắn giết là vì Raleigh biết điều gì đó, hay là muốn dùng cô ấy làm người chịu tội thay? Nhưng… Tại sao hắn lại biết bọn tôi đang tìm hắn? …
Những điều này đều cần giải đáp – đột nhiên, một suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, đáp án dường như đã gần xuất hiện.
Ngẩng đầu nhìn hải dương xanh thẳm đầy bí ẩn trước mặt, tôi biết tiếp theo mình nên làm gì rồi.
Lại một vật hi sinh xuất hiện, đẩy chúng tôi vào tận sâu trong bóng tối… Nhưng, lại khiến tôi nhìn thấy một tia sáng…
Chỉ cần tháo gỡ chỗ trước sau mâu thuẫn lại khác thường này, chân tướng, sẽ hiện ra trước mặt chúng ta…
Tôi đã nhìn thấy một vài mảnh vỡ sự thật ấy rồi…
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
16 chương
60 chương
5 chương