Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Chương 25 : Khắc ấn của Ma nữ

Trên lưng những kẻ mang tội ác và những con người thánh khiết đều được Đức Chúa khắc ấn, chỉ vì ngài muốn nhắc nhở thế nhân không có tội ác nào không thể gột rửa… Nhưng trong mắt người phàm, đây lại đại biểu cho việc “Thiện ác chỉ cách nhau một sợi tơ mỏng”… Con dao hai lưỡi… Chúng ta chỉ nhìn thấy một mặt của nó mà suýt chút nữa chạm phải lưỡi dao sắc bén còn lại… Rốt cuộc ranh giới ở nơi đâu? Và nó là cái gì?… Có lẽ nên nói rằng ── Cho tới bây giờ, chưa bao giờ tồn tại cái gọi là ranh giới?… … … … Những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh chiếu vào căn phòng không kéo rèm cửa, một mùi hương đạm đạm thanh u tràn vào trong khoang mũi ── Hương thơm của một loài hoa… Nhưng không phải loại hương thơm tôi vẫn thích ── Mùi thơm này quá tinh khiết… Và cũng quá độc… Nếu ngửi lâu, có lẽ sẽ không kiềm chế được mà rơi vào vực sâu mê ảo?… ──?! Từ từ! Hương thơm?! Trong phòng tôi rõ ràng không có hoa mà! Giật mình mở mắt. Đối diện với ánh mắt của tôi là đôi mắt cũng màu phỉ thúy ── Theo bản năng cả kinh, mà tôi cũng nhận ra được sự kinh ngạc không kém gì tôi trong đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm kia ── Là cô gái đó ── Elise Loki Roydesir. Cùng lúc tôi đang trợn tròn mặt, Elise kinh ngạc sững sờ mấy giây rồi lùi ra sau né tránh. Toàn bộ di chứng sau cơn huyết áp thấp lúc này lại rất hợp tác, không thấy xuất hiện. Tôi ngồi dậy nửa người, kì lạ nhìn cô gái mặc chiếc váy dài hoa lệ theo kiểu cung đình châu Âu ấy. “Ro… Roydesir tiểu thư?…” ── Không nói không được, mà nói cũng không xong, tôi rất ít khi rơi vào trạng thái nói cũng bị lắp như vậy (Không tính khi bị người ta chọc giận). “Cô vào đây… Cô tìm tôi có việc gì sao?…” Chậm rãi ngồi dậy, tôi đi đến gần Elise, cô vẫn chỉ nhìn tôi chứ không đáp lại. Mà cô giống như con búp bê tinh xảo, không có sinh mệnh phản ứng, chỉ yên tĩnh cúi đầu đứng cạnh tường. Đi tới trước mặt cô, nhíu mày ── Đây… Rốt cuộc là chuyện gì vậy? … Ác mộng kì quái lúc sáng sớm sao? Liệu giây tiếp theo có xuất hiện trường hợp nữ sinh biến thành quái vật ăn thịt người không đấy?… Cười khẽ vài tiếng ── Tôi giễu cợt ý tưởng Hồ điệp mộng Trang Chu[1] của mình, vứt mấy ý niệm nhàm chán ấy ra khỏi đầu ── Dù sao, tưởng tượng em gái Vision biến thành dị hình linh tinh gì gì đó tuyệt đối vẫn còn tốt hơn tưởng tượng Vision biến thành một đầu heo đã ngu ngốc lại còn ngu ngốc hơn. [1] Hồ điệp mộng Trang Chu: Thường thì thấy người ta ghi là Trang Chu mộng Hồ điệp, nhưng mình cứ giữ nguyên. Để tìm hiểu thêm thì vào đây Vươn tay, tôi chạm vào mái tóc cô gái ── Mái tóc màu vàng nâu nhạt, mềm mại trong tay… Nhưng nơi không có ánh mặt trời chiếu vào lại hiện ra một loại ám ách thâm trầm ──  Quả là một đứa trẻ giống Vision như đúc… Đương nhiên, bọn họ giống mẹ họ vô cùng… Vào năm Vision sáu tuổi đã từng dùng con dao nhỏ cắt mặt mình, thiếu chút nữa hủy đi cặp mắt xanh biếc xinh đẹp ── Mà nguyên nhân chỉ đơn thuần là vì không muốn khuôn mặt mình quá mức giống mẹ, khuôn mặt khiến cậu ta vừa hận vừa sợ, và khiến cậu không thể tới gần… Lúc ấy may mắn cha cậu ấy phát hiện sớm đã ngăn cản lại, bằng không hiện tại thằng nhóc kia sẽ không lớn lên thành cái dạng đi độc hại khắp mọi nơi phá hoại trụ cột quốc gia … (đôi khi tôi thầm tiếc hận vô cùng trong lòng với việc này.) Đột nhiên, tôi cảm nhận được cảm xúc ấm áp mềm mại trên bàn tay lạnh lẽo của tôi ── Khi tôi đang thất thần, Elise chạm vào bàn tay tôi đang nắm tóc cô. Khi phát hiện cô gái dùng ánh mắt phức tạp mang theo khẩn cầu nhìn tôi, tôi không thể phủ nhận cảm giác chấn kinh ── Hay nói chính xác hơn, tôi cảm thấy chấn kinh cũng tò mò đối với cô gái này. “Anh có thể cứu bọn họ được không?…”Trước khi tôi nói gì, ngoài dự liệu, Elise lên tiếng hỏi tôi. “Bọn họ là ai?” Tại sao cô gái này mới sáng sớm đã tới hỏi tôi vấn đề không đầu không đuôi như thế này? ── Nhưng tôi hiểu rõ, điều tôi phải làm hiện tại không phải là tra hỏi tại sao cô ấy đến, mà là vấn đề cô hỏi đang ngầm nói điều gì ── “Bọn họ” nghĩa là sao? Lẽ nào cô ấy biết ai là người đã sát hại Vision sao?… Hay là cô cũng biết cả người đã giết lão tộc trưởng? Theo cách cô ấy nói, phải chăng còn có rất nhiều người sẽ bị giết hại nữa? Người kế thừa thứ nhất và thứ hai đều đã bị hạ thủ… Kế tiếp phải chăng là tên thiếu gia ngu ngốc kia? ── Thực hỏng bét, tôi quên mất tiêu tên của thằng nhóc kia rồi, tuy rằng gương mắt khó coi kiêu ngạo kia vẫn cứ lượn lờ trong não tôi… Vấn đề này cứ để lát nữa nghĩ tiếp, việc quan trọng nhất cần làm lúc này là phải làm rõ xem đứa trẻ này đang muốn nói với tôi điều gì. Tôi nhìn cô, chờ cô cho tôi một đáp án. Nhưng không ngờ, cô chỉ im lặng nhìn tôi, vẻ mặt bi thương đau khổ. “Tiểu thư Roydesir?…” Sau mấy phút yên tĩnh, tôi cuối cùng nhịn không được thử gọi tên cô. “…” Không hề có phản ứng bằng ngôn ngữ gì cả, cô chỉ dùng vẻ mặt có thể gọi là “thê mỹ” nhìn tôi. “Elise…” Cười khổ thở dài. “Cô không nói cho tôi biết cô muốn tôi cứu ai thì tôi không có cách nào để cứu họ cả…” Rõ ràng cô gái này có chút chướng ngại về mặt tinh thần ── Chỉ là tôi không có cách nào đoán được bệnh của cô bé nếu chỉ qua tiếp xúc một thời gian ngắn và ít như vậy, nhưng tôi có thể khẳng định rằng đứa trẻ này không thể gọi là bình thường… Mỹ nữ tố chất thần kinh yếu ớt mỏng manh sao?… Ha ha… Nếu cô ấy hôm qua không tát tôi một cái, tôi nhất định có thể giới hạn loại hình cô gái này… Đáng tiếc… Hiện tại chỉ có thể suy đoán khách quan ── Nhưng may mắn rất nhiều thứ tương tự nhau. Ví dụ như kỹ xảo nói chuyện khiến người ta thiết lập mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau… Vẻ mặt càng thêm nhẫn nại và tủi thân, bi thương, Elise cắn môi dưới, chậm rãi, cô cúi đầu, không nhìn tôi, sau đó trong chớp mắt dùng sức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi, như đang nói với tôi thông tin và suy nghĩ nào đó ── Nhưng thật đáng tiếc… Tôi không lợi hại đến như vậy, tôi không có thuật đọc tâm đâu. Bởi vậy, tôi chỉ có thể hơi nhíu mày nhìn cô ấy. Sắc mặt cô hơi tái nhợt, đôi môi bị cắn chặt cũng trắng bệch ── Muốn nói mà không thể nói sao?… Vì sao? “Elise, nói cho tôi biết được không? Tôi sẽ không nói đi ra ngoài… Nhất định sẽ không. Cô không phải muốn giúp ‘bọn họ’ sao? … Cô cũng muốn nói cho tôi biết ‘bọn họ’ là ai đúng không?” Tiếp tục dẫn dụ cô gái nói ra thân phận của “bọn họ” ── Chung quy vẫn cảm thấy manh mối này rất quan trọng. Nắm vạt áo, ngẩng đầu nhìn tôi chừng mười giây, cuối cùng, Elise giống như bỏ cuộc, gục đầu xuống, nhẹ nhàng lắc lắc, rồi trước khi tôi phản ứng đã quay đầu rời đi ── Lại một lần nữa để lại cho tôi cái bóng xa dần cùng nghi vấn không lời giải đáp ── Đây là lần thứ hai… Cô gái này mỗi lần đều thần bí như thế sao?… Cười khổ day day huyệt thái dương ── Tôi hiện rất cần cảm giác đau đớn để xác định mình liệu có phải Trang Chu mộng Điệp không. Là sự thật không chân thật ư?… Đột nhiên, tôi có xúc động muốn cười điên cuồng ── Nhưng tôi không biết tôi rốt cuộc muốn cười nhạo điều gì… Cảm giác rất cổ quái… Hiện tại, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, rất muốn trở về Paris, làm như không có bất cứ điều gì phát sinh ── Nhưng đáng tiếc thay… Mọi người không thể gạt bỏ quá khứ của mình ── Không cần phải nói, quá khứ kia, chính là quá khứ rất quan trọng… Chỉ là tôi cũng biết được một vài điều… Trong lòng bàn tay cô gái kia có dấu ấn gì đó ── Kỳ thật từ lúc cô ấy đánh tôi, tôi đã phát hiện ra, vốn muốn cô ấy đánh tôi thêm lần nữa để xác nhận, đáng tiếc cô ấy lại đi mất. Mà lần này… Khi chạm vào tay cô tôi đã cảm nhận được nó, chỉ là lúc ấy không có thời gian và tâm trạng không được tốt lắm nên tôi vẫn chưa xác định được đó là gì… Nhưng dựa vào cảm giác lên xuống ấy… Tôi liên tưởng đến một thứ… Chỉ là… Sao có thể như vậy được?… Đây là dụng pháp của thứ đó sao?… Nhưng thứ đó dường như không phải dùng để làm như thế… Ở thời Trung cổ, khi vẫn đang thịnh hành việc săn bắt phù thủy, bất cứ cô gái nào chỉ cần sống một mình xa cách người khác mà trên người có ấn ký kì quái đều bị quy tội là bầy tôi của ác quỷ ── Nếu bây giờ là thời kì đó, cô ấy nếu không phải là nữ tu sĩ, nhất định sẽ bị cho rằng là ma nữ. Ma nữ… Độc… Khắc ấn… Hiện tại, tôi rất muốn biết, trong lòng bàn tay cô gái ấy, rốt cuộc là thánh ấn của thần, hay là dấu vết của ma quỷ… … … … 9:30 sáng, trong nhà ăn lớn đến đáng sợ ở nhà chính (Phòng này lớn không kém gì nhà trọ của tôi… Hơn nữa nói đến diện tích thực dụng của nơi này, nhất định còn lớn hơn nơi của tôi), tạm thời đây là lần đầu tiên tất cả mọi người có mặt đầy đủ cùng nhau ăn sáng ── Đương nhiên là không tính Elise rồi. Tôi cũng không có nói cho bất luận kẻ nào việc sáng nay cô ấy đến gặp tôi. Cuối cùng cũng nhớ ra tên của thằng nhóc mặt ngựa già trước tuổi ── Winter. Tôi tự hỏi tại sao thằng nhóc đấy không gọi là Winsion nhỉ? Nó không phải là em họ của Vision sao? ── Danh hiệu ôn thần tôi thấy rất thích hợp với nó. “Ôi! Đây không phải là tộc trưởng đại diện thân ái của chúng ta sao? Làm sao vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh hôm nay vẫn được bảo dưỡng khá tốt nhỉ!” ── Đây là câu đầu tiên thằng nhóc đó nói với tôi. Nói thực thì… Tôi đang rất hy vọng mục tiêu kế tiếp là nó ── Nếu thực sự như vậy tôi tuyệt đối sẽ không ra tay cứu, đương nhiên cũng có thể tiện tay dùng thằng nhóc này làm mồi nhử. Có dùng tính mạng của nó thì tôi cũng chẳng cám thấy áy náy một chút nào. Bởi vì biết thằng nhóc mặt ngựa kia không hiểu tiếng Pháp (Tuy rằng tôi cũng biết tức giận với một tiểu quỷ mới 16 tuổi không có cốt khí chút nào, nhưng tôi rất muốn nhìn thấy bộ dạng sống chết không xong của nó), bởi vậy, tôi rất khoái trá dùng tiếng Pháp nói chuyện với Wayne trên bàn cơm. “Đã có báo cáo kiểm tra DNA chưa? Xác định người chết là phu nhân rồi sao?” Rất trực tiếp, không chút ân cần thăm hỏi, đây là câu đầu tiên tôi nói đối với công việc cực nhọc của Wanye. Anh ta quả nhiên nhìn tôi khinh thường ── “Tôi nói này Hance, cậu không có chút tình yêu đồng bào gì sao? Ít nhất tôi đã nỗ lực hỗ trợ hết mình đấy… Cậu đừng có gây sức ép cho tôi thế chứ?” “Anh đang không chịu nói ra hay là không biết gì để mà nói vậy?” Không để ý đến oán giận của anh ta, tôi với tay lấy một miếng bánh khoai gọi là “Kraytarsdidi” ở bên cạnh ── Nói thật tôi vẫn chả hiểu nổi hứng thú kỳ quái của mấy kẻ có tiền… Chỉ là một miếng bánh khoai mà có mấy chục cái tên, hơn nữa còn nhào nặn ra đủ loại hình dáng khiến tôi cảm thấy có hơi vô nhân đạo. “Làm sao mà nhanh như vậy được…” Wayne học trưởng vừa đặc biệt dặn dò người ta anh muốn ăn gan bò vừa bày ra khổ chiến. “Không phải đã… nói… với cậu là….” Câu nói phía sau của anh ta khiến tôi cảm nhận được thống khổ bi thảm khi ăn sai đồ ăn, nhìn động tác thô lỗ không chút hình tượng của Wayne hiện tại thì biết. “Phải… Đêm nay mới biết được.” Khi anh ta vừa nói xong câu đó, chúng tôi nghe thấy “keng” một tiếng rất to, tiếp theo là một giọng nam khẽ nguyền rủa. Tôi tỏ vẻ đồng tình với anh ta… “So sánh DNA chưa xong, vậy ít nhất cũng đã có kết quả khám nghiệm tử thi rồi phải không?” Tôi không nhìn Wayne đang chật vật, tiếp tục hỏi. “Hả?” Anh ta dường như không kịp phản ứng. “Gì?” “Khám nghiệm tử thi…” Có điểm bất lực nhìn phía anh ta, tôi lặp lại từ đơn này. “Bác sĩ ngài đừng nhắc đến thứ ấy lúc này chứ… Về thi thể ấy? …” Trước khi Wanye kịp trả lời, Ale ngồi cạnh đã lên tiếng trước. Tôi hơi nhước mày với anh ta, khẽ cười ra tiếng. “Không được sao?” Tôi hỏi. “Như vậy không phải rất kinh tởm ư?…” Anh ta nhíu mày nhìn tôi. “Ha ha… Không sao, anh yên tâm đi, chỉ nghe không thôi thì không cảm thấy như vậy đâu ── miễn là anh đừng tưởng tượng quá mức về cảnh tượng đó là được.” Quên mất còn có cái trò này nha, đáng lẽ tôi nên bảo Wanye nói tiếng Pháp rồi chuyển sang nói tiếng Anh hay tiếng Đức một vài câu, để thằng nhóc mặt ngựa kia hiểu đúng đoạn phấn khích ấy. Không biết bị dọa một trận, thằng nhóc này có ngoan ngoãn được chút nào không nhỉ? “Cậu thật sự muốn nghe ngay lập tức sao? Hance…” Wayne cuối cùng từ bỏ việc vật lộn với vật thể màu nâu dai đến mức không có cách nào cắt thành từng miếng nhỏ để ăn, anh ta dùng bộ dáng đáng thương nhìn tôi ── khiến tôi thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng. Gật đầu, tôi cúi đầu để cố quên đi hình ảnh Wanye học trưởng giống hệt con chó lớn hăng hái chiến đầu với đồ ăn, thuận tiện nén tiếng cười muốn bật ra. “Một trong những nguyên nhân phu nhân chết là do bị vật nặng đánh vào sau đầu khiến vỡ xương sọ, xuất huyết trong, nhưng quan trọng nhất là do mất máu… Lượng máu trong cơ thể bà ấy còn chưa đến 1/3 lượng vốn có.” Wayne vừa nói vừa cầm một miếng bánh mì, thuần thục phết mứt dâu(*) lên. Tôi bỗng nghe thấy hai tiếng nôn khan rất khẽ ── Phát ra từ phía Ale ở bên cạnh anh ta và Alexander ngồi đối diện tôi ── Có lẽ đang tưởng tượng đến cảnh kì quái gì đây… Chẳng qua… So với mứt dâu, tôi thấy mứt việt quất(**) bên cạnh có tác dụng gợi hình hơn, rất giống với màu sắc của thi thể khi được phát hiện… Wayne có lẽ cũng nghĩ giống tôi, cho nên anh ta mới bỏ qua mứt việt quất yêu thích mà đi ăn mứt dâu. Cúi đầu thật vất vả cố nén tiếng cười, sau khi mọi người yên lặng một hồi lâu, tôi cố nói với giọng bình thường nhất để hỏi Wayne. “Vậy trên người phu nhân có vết thương nào khác không?” “Ừm…” Wayne dùng sức nuốt miếng bánh mì, rồi lại cắt một miếng khác. “Không có vết thương rõ ràng khác, cũng không có dấu vết của giãy dụa, nhưng trên người bà ấy có không ít vết bầm không lớn cũng không nhỏ ── cả vết thương mới lẫn cũ đều có, cho nên đây có lẽ không phải là chi tiết quan trọng, chắc là do bà ấy lúc đi lại đã không cẩn thân va đập vào đâu đó… Tuy rằng hơi nhiều…” Vết bầm?… Không cẩn thận?… Có thể sao?… Là “vị” phu nhân kia đấy… Chẳng lẽ nói ai đó đã từng đánh bà ta?… Hay là bà ta có chứng cuồng ngược? Có điểm không chịu nổi mấy suy nghĩ điên rồ dạo này của mình… Thật sự, cái gì cũng nghĩ ra được … “Còn vết thường nào khác hay không?” Loại bỏ suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi, tôi uống một ngụm hồng trà mang hương quýt. Suy nghĩ một hồi, vẻ mặt của Wayne rất khó coi, giống như uống phải sữa hết hạn nên bị đau bụng ── Anh ta dường như đang do dự có nên nói hay không… Rất ghê tởm sao?… Cái thứ đó… “Còn có mắt của bà ấy…” “Hả?” Anh ta cuối cùng cũng nói, chỉ là tiếng rất khẽ khiến tôi không nghe rõ anh ta đang nói cái gì. “Tôi nói là mắt của bà ấy bị lấy mất rồi…” “Vì sao?” Tôi tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng cùng lúc ấy có hai giọng nói đồng thời vang lên từ phía sau ── “Bác sĩ!! Xin anh đấy?!! Chúng tôi đang ăn mà!” Ale và Alexander xem ra chịu không nổi nữa rồi… Ha ha… Thật thú vị… Lần này tuy rằng không được nhìn thấy vẻ mặt phát điên của Vision, nhưng tôi vẫn được nhìn thấy người khác phát điên… Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà đồng thời, vào thời phong triều khi đi săn ma nữ, trong ánh mắt có bóng dáng ma quỷ chính là dấu hiệu đầu tiên của ma nữ ── Mà có một loại trừng phạt, đó là móc mắt của phù thủy, sau đó dùng đá ném chết kẻ đó ── Chỉ là… Điều đó có quan hệ gì với sự kiện lần này không? … Ma quỷ chân chính… Rốt cuộc là ai? …