Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt
Chương 21 : Hoa ảnh
Tôi đã từng bỏ rất nhiều thời gian để tự hỏi “vĩnh hằng” là gì, cho đến khi tôi phát hiện, thì ra cái gọi là “vĩnh hằng” chỉ là lời nói dối yếu ớt.
Mà vững chắc hơn so với vĩnh hằng, chính là “quý trọng”…
Nhưng có được bao nhiêu người, có thể nắm lấy thời gian hữu hạn của mình, “quý trọng” tất cả những điều họ nên quý trọng?
…
…
Máy bay hạ cánh. Trong khi chờ lấy hành lý, tôi cứ nhìn Wayne, người hôm qua tôi gọi điện cho thông báo rằng Vision bị thương, sau đó anh ta không thể chối từ, lòng đầy căm phẫn thiếu chút nữa từ trong điện thoại thảo ra cho tôi một bản mới của tuyên ngôn độc lập.
“Làm sao a Hance… Cậu cứ nhìn tôi như vậy khiến tôi cảm thấy xấu hổ đấy.” Phát hiện tầm nhìn của tôi luôn đặt ở trên người mình, Wayne có chút sững sờ nhìn lại tôi.
“Tôi nói Wayne học trưởng… Anh rốt cuộc có muốn làm rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì hay không?…” Tôi rất hoài nghi tiểu tử này thực chất là chuẩn bị đến xem náo nhiệt.
Thấy tôi nghi ngờ, Wayne cười cười với tôi. “Hance, cậu sao có thể coi tôi thành một thằng bạn học không được yêu mến như vậy chứ? Mặc dù hai người các cậu trước kia luôn chỉnh tôi khốn đốn, hiện tại cũng không đối xử với tôi tốt hơn trước kia là bao, nhưng tôi dù sao cũng là học trưởng a, tôi sao có thể tính toán với các cậu chứ? Tôi không thể làm như vậy a.”
Phải không? … Vậy sao tôi cảm thấy anh ta dường như thù cũ không quên vậy…
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy nữa nha, tôi thật sự sẽ xấu hổ đó.” Bật ra tiếng cười khẽ, Wayne mới lấy từ trong túi bên sườn một phần văn kiện. “Cậu cần phải hiểu rằng tôi không phải là loại vô lương tâm chỉ muốn đến xem náo nhiệt như vậy nha. Hôm qua vừa mới cúp máy tôi đã đi tìm tư liệu về những phân bộ quan trọng của nước Đức.”
Khẽ chau mày nhìn Wayne một cái, tôi tiếp nhận phần văn kiện kia ── “Klimonst công tước gia, trưởng tộc đương nhiệm, vào ngày 9 tháng 11 bị bắn tại đây, trúng đạn ở phía bên trái của tim, bụng trúng đạn, tay phải trúng đạn, cùng với cơ thể trúng ba phát, một trận choáng váng, nhưng vì người bị hại có tâm thất hiếm có, bởi vậy sau khi được cứu chữa, không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vẫn còn đang hôn mê..”
Vị trí bên trái của tim… Ha ha… Vision lần này xem như mạng lớn mới không chết…
Dưới đáy lòng khẽ bật ra cười khổ, tôi gom lại phần văn kiện kia trả lại Wayne. “Hiện giờ đang phỏng đoán là sát thủ chuyên nghiệp làm phải không?”
“Ừ.” Anh ta gật đầu. “Thông thường sẽ không thuê dong binh thực hiện án giết người kiểu này.”
“Bắt buộc phải tìm cho ra sát thủ đó thì mới biết được kẻ ủy thác là ai sao?… Như vậy chỉ sợ rất khó có thể biết được rốt cuộc là ai muốn giết Vision…” Sát thủ chuyên nghiệp thông thường sau khi gây án xong, thủ pháp ẩn náu cao minh phi thường, mà trên văn kiện ICPO điều tra vừa rồi Wayne đưa cho tôi xem viết, kẻ gây án kia là một cao thủ trong số các cao thủ, muốn bắt được hắn chỉ có thể hình dung là “khó khăn” gấp n lần…
Wayne cũng nhất thời im lặng, đứng im như vậy.
“Thôi thì cứ đi từng bước tính từng bước từng vậy.”Thở dài, tôi vỗ vai Wayne, gỡ lấy hành lí được chuyển xuống.
“Đành phải như vậy thôi…” Vẻ mặt y cũng đồng dạng bất đắc dĩ.
…
“Xin hỏi, là anh Ale phải không?” Đi ra khỏi khu vực cấm, tôi nhìn thấy thấy tấm biển đề tên tôi, thế là kéo Wayne đi theo.
Người cầm biển một thân mặc áo khoác ngoài màu đen, bên trong là âu phục màu đen tiêu chuẩn, nhìn qua có vẻ chỉ mới ngoài 30, nhưng y phục lại cực kỳ lão luyện thành thục.
“Xin chào, ngài là ngài Hance Dead phải không? Tôi là Ale Frowan Arcasto. Vị này là? …” Anh ta nhìn về phía Wayne đang đứng một bên.
“A, đúng rồi. Vị này là Wayne Jibran Omron, anh ấy là cảnh sát ICPO.” Tôi nghiêng người giới thiệu anh ta.
Hai người sau khi bắt tay theo hình thức, Ale liền dẫn chúng tôi đến bãi đỗ xe của sân bay để lấy xe.
“Tôi hiện tại đưa hai vị đến lâu đài Kmonlisburg, hay là hai vị muốn đi đâu đó ngắm cảnh hoặc làm gì đó trước?” Sau khi lên xe, Ale ngồi trên ghế lái hỏi tôi và Wayne.
“Vậy đưa tôi đến bệnh viện đi, tôi muốn đến thăm Vision trước.” Tôi trả lời.
Chính là Wayne hình như không ngờ được câu trả lời của tôi, quay sang nhìn tôi kì lạ.
“Tôi tưởng cậu không có lương tâm chứ, Hance.” Cái vẻ mặt muốn cười mà không thể cười kia khiến tôi có xúc động muốn đánh người.
“Học trưởng.” Tôi quay sang cười với anh ta, nụ cười ngay cả Vision cũng sợ đến lạnh cả sống lưng. “Anh đang nói tôi là kẻ máu lạnh sao? …”
“Không… Tôi nào dám…” Anh ta quả nhiên rất thức thời xoay người ngồi ngay ngắn. “Tôi cũng không dám đắc tội ‘Bác sĩ gọi đến tử vong’ đại nhân của chúng ta đâu…”
“Way… ne… Học… Trưởng…” Tôi thề, anh ta còn không câm miệng lại thì tôi nhất định sẽ có biện pháp khiến anh ta một ngày không thể mở miệng nói chuyện được.
“Tôi cái gì cũng chưa nói…”
Thỏa mản nhìn tư thế lâm nguy ngồi ngay ngắn của Wayne, tâm tư của tôi ngược lại đặt ở phương diện khác ── thí dụ như vị luật sư ngồi phía trước đang đảm nhiệm chức vụ tài xế cho chúng tôi kia.
Phải nói là anh ta rất lợi hại… Người bình thường đối với đối thoại vừa rồi của tôi và Wayne, nếu không cảm thấy buồn cười thì cũng sẽ thấy hiếu kì ở một mức độ nào đó.
Nhưng vị luật sư ở phía trước kia… Ngay cả nửa điểm tò mò hay xúc động muốn cười cũng không có…
Người như vậy, thật là đáng sợ ── một kẻ im hơi lặng tiếng, so với vật thể sinh động, thật khiến người ta không kịp trở tay.
…
…
Ngồi trong phòng bệnh, tôi nhìn Vision đang nằm trên giường trải drap trắng ── cơ thể phập phồng theo nhịp thở, dịch được truyền không gián đoạn.
Sắc mặt tái nhợt ấy của cậu ta tôi chưa từng thấy qua, thậm chí có hơi xanh tím. Ngay cả mái tóc bóng mượt ngày thường lúc này cũng trở nên xơ xác.
Vision hiện tại khiến tôi có lỗi giác, cậu ta tựa như thủy tinh mỏng manh dễ vỡ…
Một lần nữa nhận thức rằng sinh mệnh của nhân loại yếu ớt vô cùng, tôi không thể tưởng tượng được “cái chết”.
Thực đáng sợ… Hơn nữa, đó là quá trình mà nhân sinh không cách nào tránh khỏi ── chỉ là, tôi hi vọng nó có thể càng đến muộn càng tốt.
Nhẹ nhàng đưa tay, đặt lên trán người đang ngủ say.
Cảm giác hơi lạnh lẽo hòa với chút ấm áp ── cậu ấy vẫn còn sống.
Tuy rằng rất ngốc, nhưng từ tận trong đáy lòng tôi cảm nhận được sự an tâm ── sự xác nhận trực tiếp chân thật này mới khiến tôi cảm nhận được sinh mệnh của cậu ấy. Loại cảm xúc chia nhau hưởng lợi, loại may mắn vì vẫn còn tồn tại trên cõi đời này ── giây phút này thật sự rất xúc động phải không? …
Tôi không muốn khóc, cũng không muốn chảy nước mắt, nhưng chất lỏng mằn mặn lạnh lạnh này vẫn cứ trào khỏi hốc mắt, rơi xuống mu bàn tay của Vision.
Nhớ rõ năm đó khi tôi mười tuổi, hai người chúng tôi thiếu chút nữa cùng nhau chết, Vision vui đùa hỏi tôi “Nếu tôi chết, cậu có khóc cho tôi không?”
Tôi lúc ấy đã lạnh lùng đáp lại ── “Có kẻ khác người mới đi khóc cho tên đầu heo không có đại não như cậu.”
Nhưng lúc đó tôi không biết, trong khi tôi vẫn còn mẹ khiến mình bận tâm và bận tâm cho chính bản thân mình thì Vision đã không còn có ai để cậu ấy có thể dựa dẫm và vướng bận, cũng không có ai thực sự quan tâm đến cậu ấy.
Có thể chú của cậu ấy đối xử rất tốt với cậu, nhưng loại tình cảm ấy không giống với cảm giác ruột thịt không thể chia rời. Có lẽ với chú của cậu ấy, đó bất quá chỉ là cảm giác có trách nhiệm… mà không phải là tình cảm thân thương ỷ lại.
“Nếu cậu chết, tôi nhất định sẽ khóc cho cậu ── bởi vì cậu là người duy nhất cứu tôi mà không vì mục đích gì.”── Sau khi tôi đáp lại cậu ta, Vision lúc ấy đã nói như thế.
Dùng loại biểu tình nghiêm túc khó thấy được ở cậu ta để nói.
Tôi đến giờ vẫn còn nhớ được rung động trong lòng khi đó ── có lẽ vì nguyên nhân đó, tôi nguyện ý tin tưởng Vision, và cũng bởi vậy mà tiếp nhận “nhân loại” một lần nữa.
Cậu ta nói tôi cứu cậu ta, nhưng kỳ thật cậu ta cũng đã cứu tôi. Hoặc nên nói, chúng tôi đã chữa vết thương cho nhau. Chúng tôi đều không thể tự cứu lấy mình, nhưng chúng tôi có thể tín nhiệm đối phương sẽ tới cứu mình…
“Hance, xe đang đợi ở dưới, đi thôi.” Đột nhiên, Wayne từ bên ngoài bước vào, vỗ vỗ vai tôi. “Hơn nữa bác sĩ cũng đã nói, Vision cậu ta không chết được đâu, cậu cứ yên tâm đi. Hiện tại quan trọng nhất là phải bắt được kẻ đã hãm hại Vision a.”
Thở sâu, tôi hiểu được lúc này điều tôi cần nhất là sự bình tĩnh. Từ khi bước lên máy bay tôi đã tự nói với mình như thế, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào ngăn cản mình vừa xuống máy bay đã lập tức đi xác nhận sinh tử của Vision.
Đó là loại cảm giác rất kỳ quái.
Nếu Vision chết… Tôi không biết nhân sinh những năm qua của tôi còn có thể chứng minh được điều gì nữa, cảm giác giống như ngay cả linh hồn cũng bị xóa bỏ ── tôi sẽ mất thân nhân của mình, người còn thân cận mình hơn cả người yêu. Loại cảm giác ấy không thể chỉ dùng chữ “tuyệt vọng” để hình dung, chỉ có thể nói giống như “hủy diệt “và “biến mất”. Như là mất đi một phần nhân sinh, mất đi một phần sinh mệnh. Cảm giác thực khủng bố ── nếu nhất định phải dùng cảm giác nào để hình dung, vậy đó giống như thể nghiệm “cái chết”.
“Wayne… Anh có biết câu vừa rồi của anh có chỗ nào lạ không? …” Thở phào, tôi quyết định tạm thời gác lại chuyện này.
Đứng lên, tôi nhìn Wayne.
Không biết vì sao khi tôi nghe câu nói vừa rồi của y lại cảm giác không được tự nhiên cho lắm…
“A?… Phải không? … Tôi bình thường đều dùng câu này để an ủi người nhà của người bị hại a.” Gia hỏa này cư nhiên trả lời tôi với vẻ mặt vô tội.
Anh ta bị ngốc sao?! Tôi từ khi nào biến thành con liệt sĩ mồ côi hay đại loại kiểu đó?! ─ Hung hăng liếc xéo Wayne một cái, tôi bước nhanh tới cửa thang máy.
“Tôi nói sai gì sao?… A?…”
…
…
Một lần nữa lên xe, tôi phát hiện đống hành lí vừa rồi tôi vứt lên xe đã không còn.
“Đừng nghĩ nữa, vừa rồi anh Arcasto đã chuyển hành lí của chúng ta về thành bảo[1]của Vision rồi.” Wayne thấy tôi nháy mắt dại ra, thế là giải thích cho tôi.
[1] Thành bảo: thành nhỏ; thành luỹ; pháo đài (kiểu lô cốt)
“À… Cám ơn.”Tôi theo phản xạ cảm ơn Ale.
“Đừng khách khí. Đúng rồi, bác sĩ.” Cách xưng hô của anh ta bỗng thay đổi khiến tôi sửng sốt.
“A? …” Tại sao anh ta cũng bắt chước gọi tôi là bác sĩ? …
“Đừng nghĩ nữa, Hance, tôi vừa rồi có nói qua lịch sử sự tích về cậu với anh Arcasto, cậu sẽ không để tâm phải không?…”
Mẹ nó! ── Tôi hung hăng trợn mắt nhìn Wayne ── bây giờ tôi có thể nói “để tâm” được sao?!
“Đương nhiên là không ‘để tâm’ a… Wayne học trưởng…” Hi vọng anh ta hiểu được ý của tôi khi tôi đặc biết nhấn mạnh câu nói.
Nhưng tôi cũng không tiếp tục dây dưa với Wayne về vấn đề này. “Anh vừa rồi muốn nói với tôi điều gì?” Tôi hỏi Ale, để cho anh ấy tiếp tục đối thoại mới bị ngắt ngang vừa rồi.
“Là như vậy, Leffenster thiếu gia bảo tôi đưa cho anh một vật trong cái túi công văn đặt ngay sau chỗ ngồi, là mấy chữ Trung Quốc.” Vừa lái xe, anh ta vừa phân tâm chỉ cho tôi túi công văn bằng giấy dai bị tôi ngồi đè lên một nửa. “Ngài Vision trước khi xảy ra chuyện vài phút đã giao cho tôi, nói là nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì đưa túi công văn này cho anh.”
“À…” Nói cách khác Vision đã sớm dự đoán được có người muốn giết cậu ta… Hơn nữa… Cậu ta cũng biết kẻ đó là ai? …
Mở cái túi được làm bằng giấy dai sẫm màu kia ra, tôi lấy ra vật được đựng trong đó ── một tờ giấy có chữ viết trên đó và một đồng hồ quả quýt, hơn nữa chiếc đồng hồ quả quýt kia nhìn qua có vẻ rất xưa.
“Cây xa cúc? …”Giống như Ale nói, những chữ viết trên tờ giấy kia là tiếng Trung Quốc.
Cây xa cúc là có ý gì? … Vision vì sao lại lưu lại mấy chữ này cho tôi? Việc cậu ta bị ám sát có quan hệ gì với cây xa cúc? ── Rất thích cây xa cúc? … Hay là tên của kẻ đó có ý nghĩa là cây xa cúc? Hoặc là kẻ kia được gọi là cây xa cúc? …
Vision chết tiệt! Có lưu lại manh mối thì sao không lưu lại cho rõ ràng một chút?! Chỉ viết có mấy chữ như vậy! Ai mà biết được cậu ta muốn nói cái gì?! Cái tên ngu ngốc kia quả nhiên không phải ngu ngốc bình thường ── Trong tôi nhất thời dâng lên xúc động muốn xé nát tờ giấy kia thành từng mảnh. Tôi bỗng phát hiện mặt còn lại của tờ giấy còn có một hàng chữ nữa ── “Tôi biết cậu sau khi xem qua nhất định sẽ phát điên, nhưng bình tĩnh một chút nha, Tiểu Hàn. Nếu nó là di ‘chỉ’ của tôi, đến lúc đó muốn giữ làm kỷ niệm cũng khó lắm đấy nha ── Vision đáng yêu của cậu.”
Tên… Tên ngu ngốc này!!! ── Ai muốn kỷ vật ma quỷ của cậu chứ!!!
Nháy mắt, toàn bộ bất mãn tích tụ đều bạo phát. Nếu như bây giờ không phải là ở trên xe mà còn đang trong bệnh viện, tôi nhất định sẽ không nhịn được mà bóp chết cái tên đầu heo ngu ngốc tột cùng khiến người ta chán ghét kia!!
“Hance à… Sắc mặt cậu không được tốt lắm, có phải đã đói bụng hay không?” Lại còn cái tên Wayne chết tiệt không biết thức thời kia nữa, tự vạch áo cho người xem lưng[2].
[2] Nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ (哪壶不开提哪壶), tức là bình nước nào chưa sôi thì bình nước đó lại được mang dùng; cố tình gây khó khăn; soi mói khuyết điểm của người khác.
Từ tương đương trong tiếng Việt là: Vạch áo cho người xem lưng.
Lạnh lùng mỉm cười với anh ta, tôi không ức chế nổi nữa gầm lên. “Anh nói xem… Học trưởng… A… A…”
“Ách…” Tên Wanye vốn không có khả năng nhìn sắc mặt người khác mà đoán ý tứ cuối cùng cũng phát hiện ra tôi đang rất không vui. “Cái kia… À… Tôi có thể nói tôi vừa rồi không nói cái gì được không? …” Diễn cảm trên cái mặt kia thật sự đả thương người khác không nhỏ a… Trông như thể tôi muốn giết anh ta vậy… Tôi có đáng sợ như vậy đâu?
“À, nhắc đến ăn cơm, hai vị muốn về thành bảo ăn hay ăn ở bên ngoài?” Tôi đang muốn tiếp tục khi dễ Wanye để cân bằng tâm hồn nhỏ bé của tôi, kết quả là, Ale đúng lúc này lại nói chen vào, cho nên mới cứu Wayne học trưởng một mạng.
“Như thế nào cũng được…” Nháy mắt đã không còn hứng thú chỉnh người, tôi dựa vào sau ghế, mà Wayne thì đang nhìn Ale với ánh mắt cảm kích vạn phần.
“Ừm, sao cũng được”
“Vậy… Theo tôi biết thì ở gần đây có một nhà hàng gọi là ‘Cây xa cúc’, hai vị có muốn đi thử không?” Ale dừng xe lại theo chỉ thị của đèn giao thông ở ngã tư đường, nghiêng người quay đầu hỏi tôi.
Cây xa cúc?! ── “Đến đó ngay!” Lập tức, tôi gần hơn kích động nói với anh ta (nếu anh ta không ngồi ở ghế lái, có khi tôi sẽ túm lấy cổ áo trừng mắt nhìn anh ta cũng nên?).
“Ách… Được, được…” Ale rõ ràng là bị hành vi đột phát của tôi khiến cho hoảng sợ, sau khi đờ người một lát liền dùng âm thanh hơi cứng ngắc đáp ứng yêu cầu của tôi.
Anh ta và Wayne đại khái không biết vì sao tôi lại phản ứng như vậy… Đối với người không biết tiếng Trung, cho dù có xem tờ giấy Vision viết thì cũng không biết cậu ta muốn nói gì (chẳng qua tôi cho dù có biết tiếng thì cũng chả hiểu cái tên này rốt cuộc muốn nói gì nữa). Hơn nữa… Vision lại còn dùng thư pháp cuồng thảo để viết…
Cái này cũng đại biểu cho điều gì sao? Liệu có phải như vậy không?
Cây xa cúc… Rốt cuộc là đại biểu cho cái gì? Thật sự là chỉ nhà hàng đó sao? Hay là trong nhà hàng đó có thứ gì đó? … Người bên trong đó là hung thủ ư? ── Không thể nào? … Hay là ở đó có người biết manh mối?
Như vậy… Manh mối kia là cái gì? …
Cây xa cúc, tên một loại hoa, nó đại biểu cho ý nghĩa của loài hoa, hay là có thứ gì đó thay thế cho loài hoa?
Hình dáng bông hoa hiện lên trước mắt, liệu tôi có thể tìm ra được nguyên hình của nó hay không? …
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
16 chương
60 chương
5 chương