Gương mặt thay đổi, thân phận và công việc cũng phải thay đổi theo, đây chính là nguyên nhân vì sao Chu Sênh Sênh không thể làm một việc quá ba tháng. Cũng vì cô không có bằng cấp, chứng minh thư thì thay đổi liên tục, nên những công việc cô tìm đều thuộc tầng chót của xã hội – – đã từng rửa bát đĩa, từng đứng bán hàng, kỳ quái nhất là một lần theo Trịnh Tầm ra đường hát dạo. Hồi đó Trịnh Tầm mê Rock and roll, anh tiện tay lấy cây đàn guitar và một dàn nhạc ở quán bar, kéo cô dọn một quán nhỏ trên cầu vượt. Kết quả là đứng hát cả nửa ngày, có vài người qua đường vừa đến đứng trước sạp được vài phút cũng đã tự giác vắt chân lên cổ mà chạy mất dép, duy nhất chỉ có một người dừng lại lâu nhất là chú chó lông vàng lang thang, sau này được bọn họ đưa về nhà chăm sóc, mượn tên của anh đẹp trai tóc vàng mà đặt cho nó : Romeo. Chu Sênh Sênh suy nghĩ miên man, cuối cùng cũng dừng lại trước một quán cafe nằm giữa trung tâm thành phố, sau khi đọc kỹ những dòng chữ trên thông báo tuyển dụng, cô liền soi mình trong gương lau sạch lớp mồ hôi trên trán, giờ trông cô mới nghiêm túc, có đủ tư cách bước vào nhà hàng này. Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa ra bước vào. Mọi chuyện đều thuận lợi đến không tưởng. Anh chủ cửa hàng là một chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi, trong tiệm còn có ba nhân viên nữa, một nam hai nữ, đều là những người tuổi trẻ. Lần này Chu Sênh Sênh mang gương mặt của một cô gái trẻ con đáng yêu, lại có chút hồi hộp mà nắm chặt dây đeo balo, dáng vẻ này lại bất ngờ khiến anh quản lý bật cười. “Em không phải sợ, tuy rằng ba mẹ đặt tên anh là Đại Hùng, nhưng trước mắt anh không có ý định ăn thịt người đâu.” Nhìn anh ta cũng hơi béo, nhưng gương mặt lại rất tuấn tú. Chu Sênh Sênh cũng cười đáp lại. “Em đã có kinh nghiệm làm phục vụ chưa?” “Em đã từng làm việc tại những quán ăn nhanh, như Hamburgo hay quán gà KFC.” “Em còn trẻ, nhìn mặt mũi dáng người thế kia, sao lại đến làm ở những tiệm ăn nhanh ?” Anh chủ hỏi cô. Chu Sênh Sênh do dự một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Ba mẹ em mất rồi, trong nhà không ai có khả năng cho em đi học tiếp, nên học hết lớp mười hai là em nghỉ. Bằng cấp quá thấp, nên không tìm được những việc khác nữa.” Anh chủ vừa nghe, liền vô cùng cảm thông cho cô, liền vỗ tay bảo cô: “Nào , nào mọi người tới đây! Anh tuyển người không cần học sinh giỏi thành tích tốt làm gì cả, ngày mai em bắt đầu tới làm đi!” Anh quay lại dặn dò các nhân viên trong cửa hàng: “Hoàn Tử, vào kho, lấy một bộ đồng phục nhân viên cho – -” dừng lại một chút, anh quay đầu sang hỏi cô, “Em tên là gì ấy nhỉ?” “… Chu Sênh Sênh.” “Đúng , đúng, đúng, lấy một bộ đồng phục cho Sênh Sênh, từ nay về sau cô ấy sẽ là người nhà của chúng ta !” Anh chủ ăn nói rất phóng khoáng, người ta thường bảo những người béo đều rất tốt bụng, xem ra quả đúng là vậy. Anh dặn dò Chu Sênh Sênh, “Hôm nay em ở lại quan sát qua công việc đi, xem cách Hoàn Tử chào hỏi khách khứa như thế nào, Đông Đông ở quầy bên kia pha cafe, Tiểu Kim là người đứng sau quầy làm đồ ngọt.” Nữ sinh tên là Hoàn Tử tết tóc đuôi sam, đứng sau quầy hàng lên án: “Anh quản lý anh lại thế nữa rồi! Anh có thể tỏ ra nghiêm túc như một người quản lý vì đây là lần đầu chúng ta tuyển dụng không? Mỗi lần đều hỏi chưa được hai ba câu, tên người ta còn chưa biết, đã ngay lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi rồi!” Đông Đông là chàng thanh niên cao to, từ sau cửa bếp ló đầu ra dò xét: “Đúng vậy. Mỗi lần đều tuyển trúng mấy người chém gió như thần, anh quản lý à mắt anh kém quá, trong mắt anh ai trên đời này cũng là người tốt cả – – “ Nói được một nửa thì cậu ta đưa mắt nhìn Chu Sênh Sênh mặc áo khoác trắng tết tóc đuôi sam nhìn rất ngoan ngoãn, liền lập tức đổi giọng: “Anh quản lý anh coi như em vừa nói bậy đi, em gái này được lắm, rất được, dáng người mềm mại – – “ Tiểu Kim đã ngay lập tức cầm chiếc đệm đập trúng vào gáy cậu ta một cái. Chu Sênh Sênh: “…” Vẻ mặt anh quản lý bỗng trở nên nghiêm nghị, vô cùng cứng rắn hùng hổ nói: “Rốt cuộc ai mới là quản lý hả? Trong các em nếu ai có ý kiến, anh quản lý sẽ làm thay người đó, tiền lương sẽ do các em trả! Được chưa?” Chỉ tiếc vẻ mặt hung thần này của người béo chỉ khiến ngươi ta cảm thấy đáng yêu thôi, chứ không có lực sát thương mạnh. Hoàn Tử làm mặt quỷ, nhanh như chớp đi vào trong phòng cầm một bộ đồng phục ra, nhét vào trong lòng Chu Sênh Sênh, sau đó nhỏ giọng nói thầm vào tai cô: “Tôi không có ý nói cậu đâu, chỉ là anh quản lý rất ngây thơ, bị nhiều người lừa lắm rồi, nên phải liên tục nhắc nhở thì anh ấy mới nhớ được.” Chu Sênh Sênh cầm lấy này bộ quần áo, từ từ cong khóe miệng cười mỉm. Phải làm thế nào đây? Cô còn chưa chính thức đi làm mà đã thích không khí ở đây lắm rồi. Trong cái xã hội này, sắc đẹp không phải vạn năng, nhưng nếu như không đẹp thì tuyệt đối không được. Chu Sênh Sênh đã phải trải qua cuộc sống với bốn gương mặt trung niên của mấy bà cụ già, cuối cùng cũng được vận đổi sao dời mà nhờ vào gương mặt vô cùng trẻ trung xinh xắn này, để bước lên đỉnh cao của cuộc đời. Công việc trong quán cafe rất nhàn nhã, cô và Hoàn Tử cùng nhau phụ trách những việc liên quan đến chạy đơn cho khách. Lúc khách đông thì hơi bận, còn lúc khách vắng mọi người sẽ cùng nhau tụ tập chơi đánh tú lơ khơ, hoặc cờ mạt chược. Vì cô rất đáng yêu, tuổi cũng nhỏ nhất, nên tất cả mọi người đều rất nhường cô, mấy việc nặng hay bẩn sẽ không để cô làm. Anh quản lý là người nhiệt tình nhất, anh biết ba mẹ cô đã sớm qua đời, nên luôn đóng gói chút đồ ngọt cho cô mang về nhà ăn tối. Điều kỳ quái nhất chính là lúc chơi mạt chược, anh quản lý rất thích đứng bên cạnh xem cuộc chiến, sáo bài vài lần, sau đó xếp ra để lên bàn, ra vẻ chỉ huy cuộc chiến, bất chợt sờ tay vào túi, liền nhặt bài mở ra trước mặt Chu Sênh Sênh. Anh nhanh tay lẹ mắt, đổi ngay lá bài vô dụng cho cô, còn cười ha ha đẩy bài tới trước mặt cô: “Tự chọn bài cùng màu đi!” Chu Sênh Sênh: “…” Cả đám kêu rên ăn vạ, Hoàn Tử cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tập trung nhìn lên bàn: “Mẹ nó, sao lại có năm tờ ba vạn là như nào!” Đông Đông vốn còn đang khóc lóc lấy tiền ra, liền lập tức ngừng khóc: “Ờ nhỉ sao lại có năm lá!” Tiểu Kim rất bình tĩnh, chỉ vào anh quản lý nói: “Vừa rồi hình như tôi thấy anh quản lý lấy bài trong túi áo ra thì phải.” “Soát người! “ ” Đúng đúng đúng, soát người!” Cả lũ gào khóc thảm thiết lên án. Anh quản lý điềm nhiên như không đi vào trong phòng bếp: “Anh xuông dưới bếp xem chút, mới nửa buổi chiều sao lại đói bụng thế này, ha ha ha a…” Chu Sênh Sênh đột nhiên có cảm giác, nếu quả thật có thể dùng gương mặt này nán lại nơi đây lâu hơn thì thật tốt, tiền lương không cao cũng chẳng sao cả, cô vốn không có khát vọng đao to búa lớn gì đó, tự nhủ chỉ muốn an ổn mà sống là được rồi. Bên mắt bị nhiễm trùng đã khá hơn chút rồi, nhưng vẫn cần thay thuốc, Chu Sênh Sênh nghĩ lúc nghỉ trưa sẽ xin nghỉ, đi xe bus tới bệnh viện. Anh quản lý xung phong nhận việc: “Đến đây, anh lái BMW đưa em đi!” Sau đó lôi một chiếc xe đạp loang lổ vết rỉ sắt từ trong kho ra. Chu Sênh Sênh tìm mọi cách từ chối, nhưng anh quản lý cũng không bỏ cuộc, kết quả là cô đứng trước cửa bệnh viện cảm động nói cám ơn. Anh quản lý chống một chân xuống đất, vô cùng tự nhiên lau chút mồ hôi còn vương trên trán rồi nói: “Người đẹp hương bay xa, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” Cô vừa cười vừa nói: “Anh quản lý, anh trông rất giống một diễn viên trong phim điện ảnh hongkong ấy.” “Diên viễn nào?” Anh quản lý vừa nghe, hai mắt cũng sáng rực lên, “Là Quách Phú Thành hay Tạ Đình Phong? Hay em cảm thấy anh trông giống Kim Thành Vũ hơn à ?” Chu Sênh Sênh nháy mắt mấy cái: “Là Vương Tinh.” [1] [1] Vương Tinh Anh quản lý …. cạn lời Vị y tá xếp số có nói hôm nay người khám bệnh vẫn là bác sĩ Lục, trong lòng Chu Sênh Sênh cảm thấy có chút lo sợ. Lại là vị bác sĩ hung dữ kia, gặp lần nào là lại mắng cô lần ấy. Lần này cũng không phải ngoại lệ, khi cô còn đang ngồi ngoài hành lang chờ đến lượt khám, đã nghe thấy tiếng một bé trai đang khóc hu hu trong phòng. Cô ló đầu vào nhìn, chỉ thấy bác sĩ Lục mặt không biến sắc đang đứng trước mặt cậu bé: “Ngẩng đầu, đưa mắt sang đây nào.” Thứ anh đang cầm trong tay chính là máy đo thị lực mắt. Tiếng khóc của cậu bé kia quả là tiếng loa phóng thanh tuyên truyền mỗi sáng: “Cháu không muốn! Cháu không đeo đâu! Cháu không muốn tới bệnh viện! Cháu muốn về nhà!” Bác sĩ Lục lạnh lùng nhìn cậu, anh nghiêm mặt cầm chiếc máy trong tay, rồi tỉnh bơ mà nói: “Được thôi, cháu về đi, mù rồi hãy tới tìm chú, xem chú có nói đúng không.” Bé trai thút tha thút thít: “Mù là gì ạ?” Một giây sau, vị bác sĩ kia đặt chiếc máy trong tay xuống, bất chợt anh vươn tay che kín hai mắt bé trai: “Đây chính là mù.” Một mảnh tối đen, ánh sáng trước mắt đã biến mất. Cậu bé kia bị dọa đến sững người, lập tức khóc ré lên: “Cháu không muốn bị mù! Không muốn bị mù đâu!” “Không muốn mù thì im lặng, ngoan ngoãn đeo kính vào cho chú.” Anh chau mày thấp giọng quát, rồi lập tức bắt đầu đeo kính kiểm tra thị lực cho cậu bé. Chu Sênh Sênh ngạc nhiên, thu mắt lại rồi thấp giọng mắng một câu: “Thật không phải là người mà, với trẻ con mà cũng gay gắt như vậy, có gì không thể từ từ nói, cứ phải hù dọa người ta mới được nhỉ?” Đặc biệt là động một cái mở mồm là sẽ nhắc đến chuyện mù mắt. Vị y tá xếp số ngồi ngay trước mặt cô nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lục chính là người như vậy đấy, y thuật rất tốt, nhưng tính tình rất tệ, tất cả mọi người đều rất sợ anh ấy, không ai dám tới gần anh ấy cả.” Quả nhiên là người cặn bả, cặn bã đến mức không có cả bạn bè. Cậu bé kia đến lúc bước ra khỏi phòng vẫn còn thút tha thút thít, Chu Sênh Sênh không nhịn được, lục trong túi tìm một chiếc keo que đưa cho bé: “Đừng khóc, chị có kẹo cho em này, kẹo ăn ngon lắm đấy.” Bé trai hạ kính xuống, vươn tay cầm chiếc kẹo trong tay cô rồi vứt xuống đất, khóc hu hu rồi bỏ ra ngoài tìm mẹ mình. Chu Sênh Sênh hơi xấu hổ, vừa ngẩng đầu lên liền chạm mắt với bác sĩ Lục, mặt anh không chút cảm xúc nhìn cô chằm chằm, trong mắt dường như còn có chút ý cừoi mỉa mai . Chu Sênh Sênh trừng mắt lườm anh, như muốn nhắn nhủ quan ánh mắt “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy Lôi Phong sống à”, bác sĩ Lục dứt khoát chẳng thèm nhìn cô nữa, anh quay người đi vào bàn làm việc ngồi xuông: “Người tiếp theo.” Y tá gọi tên cô đi vào: “Chu Sênh Sênh.” “Đây!” Cô đáp vang một tiếng, đắc ý hả hê đi vào trong. Thì sao nào, không muốn nhìn thấy tôi, cuối cùng vẫn phải nhìn đó thôi. Không ngờ bác sĩ Lục đột nhiên đứng dậy, nhìn cô không chớp mắt rồi đi ngang qua người cô rồi ra ngoài. “Này, bác sĩ Lục!” Cô bỗng vội vàng gọi anh, “Tôi xếp hàng nửa ngày mới đến lượt, tự nhiên anh bỏ ra ngoài làm gì?” “Con người có ba việc gấp.” Bác sĩ Lục không quay đầu lại mà chỉ nói một câu như vậy, rồi đi thẳng tới nhà vệ sinh phía cuối dãy hành lang. Mẹ nó, thật sự là muốn trêu ngươi mình đây mà. Chu Sênh Sênh đen mặt vào văn phòng chờ anh, cô đưa mắt đánh giá cách bài trí mọi thứ xung quanh. Trông rất đơn giản, không có vật riêng tư dư thừa, trên bàn có đặt một chiếc laptop và một chiếc điện thoại. Điện thoại vẫn đang sáng màn hình, trên màn hình hiển thị một tin nhắn vẫn còn đang đánh dở. Chu Sênh Sênh bất chợt đọc tin nhắn của anh nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua, những con chữ trên màn hình tự nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô – – ‘Ngày 11/11/2016, rất nhiều người luôn phải chờ tới lúc mất đi ánh sáng mới biết quý trọng nó, vì họ chưa nếm trải bóng tối u ám, nên không hiểu được nó quan trọng đến mức nào. Tôi hi vọng mỗi ai bước vào đây, sẽ không phải trải qua cảm giác tối đen đó, tôi hi vọng đứa trẻ ấy sẽ có một đôi mắt sáng ngời…’ Tin nhắn dừng lại ở đây. Cô ngây ngốc đứng ở đó, nhìn một tin nhắn không đầu không đuôi, chẳng giống tin nhắn một chút nào. Anh đang tâm sự với ai sao? Thật kỳ quái. Bỗng có cảm giác gió lạnh thổi sau lưng. “Đọc hết chưa?” Người vừa đi đã quay về bỗng chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô. “Tôi – -” Chu Sênh Sênh bỗng cảm thấy chân tay luống cuống. “Đọc trộm tin nhắn người khác, không nghe lời khuyên của bác sĩ, không quan tâm đến mắt của mình.” Bác sĩ Lục nói rõ ràng từng tội trạng của cô, cuối cùng anh đi đến trước mặt cô, khiến cô sợ tới mức ngồi phịch một cái xuống ghế. Anh đứng trên cao nhìn cô, tay đang đeo bao tay tiêu độc, một tay anh nâng cằm cô lên, một tay chạm vào mí mắt cô. Mắt đối mắt trong vài giây ngắn ngủi, nhưng dường như anh có thể nhìn thấu linh hồn bên trong của cô vậy. Cuối cùng anh cũng thả tay xuống, cúi đầu nhìn cô một cái, giọng không chút cảm xúc nói: “Mắt cô cũng tạm ổn rồi, dùng thuốc một tuần nữa, cuối tuần sau tới kiểm tra lại lần nữa.” Anh quay người đi tới bàn làm việc ghi đơn thuốc, lúc đưa cho cô thì mở miệng giọng nói đều đều, “Nếu sau này còn muốn dùng nước máy để rửa kính sát tròng, hoặc khi mắt bị nhiễm trùng vẫn muốn đeo kính sát tròng, thì tôi khuyên cô không cần phải phiền phức thế đâu. Cứ đến bệnh viện tìm tôi, tôi sẽ phẫu thuật lấy giác mạc hộ cô. Cô thích mù thì cứ mù đi, tốt xấu gì cũng nên giúp đỡ người khác cho vui, để họ có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa.” Giọng điệu mỉa mai, cái nhìn chế nhạo, rõ ràng gương mặt kia vô cùng ưa nhìn, nhưng lại cứ bày ra dáng vẻ của một con nhím. Chu Sênh Sênh nhận đơn thuốc, trước khi đi cũng không khách sáo nói: “Cảm ơn anh bác sĩ Lục, từ giờ tôi sẽ quý trọng đôi mắt của mình, cũng không cần hiến giác mạc đâu, vì tôi không muốn tới bệnh viện để thấy gương mặt đáng ghét kia của anh nữa.” Ngoài hành lang có nguyên một mặt tường dán thông tin giới thiệu về các bác sĩ của bệnh viện, khi cô đi ngang qua đó thì dừng lại trước một tấm ảnh. Tấm ảnh kia tràn ngập màu xanh, khung cảnh xung quanh cũng là một màu xanh nước biển trong suốt. Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng, mái tóc ngắn được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, anh cong khóe môi cười mỉm với ống kính, nụ cười rất nhạt. Nhìn qua giống như một người tuyết đang đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, vừa ấm áp lại vừa lạnh lùng. Bên cạnh tấm ảnh là những thông tin về bác sĩ, với ba chữ viết rất to ngay đầu: Lục Gia Xuyên. Nếu chỉ nhìn tấm ảnh, thì ai cũng nghĩ anh là người rất dịu dàng. Cô bỗng nhớ đến nội dung tin nhắn mình vừa đọc được lúc nãy: ‘Ngày 11/11/2016, rất nhiều người luôn phải chờ tới lúc mất đi ánh sáng mới biết quý trọng nó, vì họ chưa nếm trải bóng tối u ám, nên không hiểu được nó quan trọng đến mức nào. Tôi hi vọng mỗi ai bước vào đây, sẽ không phải trải qua cảm giác tối đen đó, tôi hi vọng đứa trẻ ấy sẽ có một đôi mắt sáng ngời….’ Đôi mắt sáng ngời. Cũng giống như anh vậy, có một đôi mắt sáng ngời, một đôi mắt dịu dàng. Cô không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, mà chỉ cảm thấy những câu chữ trong tin nhắn đó dường như đã đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong lòng mỗi con người. Cuối cùng cô cũng không để tâm đến thái độ bực bội cùng những lời nói mỉa mai kia nữa, mà chỉ cảm thấy tuy rằng anh xử sự với mọi người có chút gay gắt nặng lời, nhưng anh nhất định là một người rất tốt bụng. Đang suy nghĩ, bỗng bên cạnh truyền đến tiếng bước chân của ai đó. Sau mấy giây, cô liền nghe thấy tiếng ‘người tốt bụng’ kia cất giọng nói đều đều: ” Chẳng lẽ Chu tiểu thư vừa ý tôi rồi sao, giây trước đọc trộm tin nhắn của tôi, giây sau đã ngấp nghé dung nhan của tôi rồi?” Chu Sênh Sênh cười ha ha hai tiếng, quay đầu nhìn anh: “Bác sĩ Lục tự tin quá nhỉ, thật ra tự tin cũng tốt đấy. Chẳng qua anh có đẹp trai không thì tôi không biết, nhưng ngắm ảnh anh nãy giờ, tôi chỉ nhìn ra đúng một điều.” “Điều gì?” “Miệng chó không mọc được ngà voi, câu này là dành cho anh đấy.”