Cô…cô thì có chuyện gì chứ? Trong lòng Chu Sênh Sênh gào thét điên cuồng, vắt hết óc mới nghĩ ra cái cớ: “Tôi, tôi không khỏe lắm.” Đúng rồi, vào bệnh viện thì vì lý do gì ? Dĩ nhiên là có bệnh rồi. Cô dần bình tĩnh lại. Bác sĩ Lục tiến lại gần cô, nhìn cô chăm chú, giọng điệu cũng có vẻ ung dung: “Không khỏe chỗ nào?” Cô theo bản năng mà che ngực: “… Tim không thoải mái.” Đây là sự thật. Tim cô đập nhanh quá, thật kỳ lạ mà. Lục Gia Xuyên đứng ngay sát cô từ từ cong khóe miệng, khẽ cười một tiếng: “Thật không tiện, hình như cô đi nhầm khoa rồi. Đây là khoa mắt, khoa tim ở tầng hai tòa nhà bên cạnh.” Chu Sênh Sênh: “…” Trong lòng cô đang có hai phe giao chiến rất kịch liệt, lý trí nói nếu một người bình thường, trong tình huống này phải nói lời xin lỗi, ra vẻ mình thật sự đã đi nhầm phòng rồi rời khỏi đây mau. Nhưng cuối cùng cô lại không nhịn được, lúc đang chuẩn bị bỏ chạy thì chợt dừng chân, quay người lại dè dặt hỏi anh: “Bác sĩ Lục, anh… anh có khỏe không?” Câu này không phải một người xa lạ đi nhầm khoa nên hỏi anh mới đúng. Chút ý cười trên môi Lục Gia Xuyên cũng biến mất, trong mắt anh hơi lóe sáng, anh im lặng một chút, rồi mới lạnh lùng nói: “Cám ơn cô đã quan tâm, tôi rất khỏe. Xin hỏi cô là —— “ Cô cuống quít xua tay: “Tôi… tôi chỉ là người tới thăm bệnh, thi thoảng có thấy anh và cô bé giường 25 đi cùng nhau, chuyện của hai người… hai người khiến tôi rất cảm động, vừa nãy tôi có nghe nói… vì vậy…” Cô hoảng loạn luống cuống tay chân đứng đó, nói liên tục một hồi rồi đỏ mặt, cúi đầu dè dặt nói với anh: “Xin lỗi, bác sĩ Lục, là tôi vô duyên quá .” *** Cô thực sự rất vô duyên. Như một kẻ ngốc thể hiện mình là một kẻ cuồng theo dõi vậy. Ngay cả khi Chu Sênh Sênh bước ra khỏi cửa bệnh viện, giẫm lên chút nắng ấm cuối ngày đông lạnh, thì cô cũng không thể hồi phục lại tinh thần mà cứ ủ rũ cúi đầu bước đi. Cô còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy hai người đó ở bên nhau là một tuần trước, hôm đó cô cũng đến bệnh viện vào lúc hoàng hôn sắp tắt như hôm nay, cô bé giường 25 ghé vào tai anh thủ thỉ gì đó, anh hơi ngẩn người, rồi cúi xuống ôm lấy cô. Hoàng hôn mùa đông, ngoài cửa sổ là mây mù mờ mịt, chút ánh nắng chiều ít ỏi như nhuộm cả một vùng trời thành màu vàng cam. Hai người trong phòng cứ ôm nhau như vậy, vừa hạnh phúc lại thật bình yên. Chu Sênh Sênh nhớ tới cảnh đó bao nhiêu lần, thì vẫn luôn cảm thấy đó là cảnh tượng chỉ trong phim mới có, nào ngờ kết cục của câu chuyện này cũng giống như phim vậy, thật khiến người ta đau lòng. Mỗi lần bước vào bệnh viện là cô lại lén lút đi nhìn trộm hai người họ, cho dù bọn họ vốn không biết người qua đường như cô này là ai, nhưng cô lại biết rõ trái tim mình đang có cảm giác thế nào. Khi cô nhìn thấy bác sĩ Lục ngắm cô bé giường số 25 với ánh mắt đủ khiến người ta chết chìm trong đó. Khi cô nghe thấy anh liên tục động viên cô bé: “Em phải kiên cường nhé.” Khi cô nhìn thấy bọn họ ôm nhau trong cái lần cuối cùng ấy, rõ ràng là hai người chẳng có quan hệ gì, cũng không có tình yêu nam nữ, nhưng đó lại là thứ tình cảm ghi lòng tạc dạ khiến người ngoài cuộc như cô đây cũng không nén nổi mà đắm chìm trong đó. Chu Sênh Sênh như người mất hồn đi ra khỏi cửa bệnh viện, vừa nhìn thấy ngoài cửa có một quán tạp hóa và giải khát, bỗng nhiên cô lại không nhịn được, đi tới mua một hộp sữa nóng, rồi lại lộc cộc chạy vào khoa mắt. Dưới ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ Lục, cô thở hổn hển đặt hộp sữa bò nóng trước mặt anh. “Bác sĩ Lục, uống một chút đồ nóng thì tâm trạng sẽ khá hơn đấy!” Nói xong, cô cũng mặc kệ anh có thái độ gì, liền ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy. Chu Sênh Sênh xin thề, đây là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện ngớ ngẩn thế này! Cô cũng không có ý gì khác, chỉ là thương bác sĩ Lục vì mất đi cô bạn gái nhỏ, sợ anh đau lòng quá độ mà thôi. *** Lúc Chu Sênh Sênh quay lại quán cafe, thì tấm biển open treo trên cửa tiệm đã được quay sang mặt closed. Cô ngạc nhiên, giờ mới bảy giờ thôi mà, không phải quán café của bọn họ luôn mở đến chín giờ tối mới đóng sao? Hơn nữa nào có chuyện quán đã đóng mà cửa còn chưa khóa ? Cô đẩy cửa bước vào, sau đó phát hiện có chỗ nào đó là lạ. Phía sau quầy có người đang khóc, tiếng khóc kia khiến người ta nổi hết da gà, nghe mà hoảng hồn. Chu Sênh Sênh tiện tay nhấc chiếc ghế ở gần mình nhất, rồi khẽ tiến gần phía quầy, nhón người lên nhìn đồng thời giơ cao chiếc ghế trong tay —— Sau đó khi cô đang định ném một cái thật mạnh thì chợt ngừng tay. Vì người đang ngồi sau quầy khóc nước mắt tuôn rơi như mưa kia chính là anh quản lý. Nhận ra trên đầu mình có cái bóng nào đó, anh quản lý mặt đầy nước mắt liền ngẩng đầu lên, vừa nhìn cái ghế trong tay Chu Sênh Sênh thì sợ đến mức lăn vài cái vào bên trong gầm quầy: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng dùng vũ lực!” “Không phải chứ em nói này, với khuôn mặt này của anh quản lý, không chừng đánh xong còn tốt hơn không đánh, tiện thể đi phẫu thuật thẩm mỹ luôn.” Chu Sênh Sênh đặt chiếc ghê sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm người đang nằm trong gầm quầy, “Sao tự dưng anh lại khóc thế này?” Cô không nhắc tới chuyện đó thì vẫn ổn, vừa nhắc đến thì người vốn bị cô dọa sợ đến ngừng khóc nay lại bắt đầu thút thít nghẹn ngào: “Không, không sao cả, sao em quay lại quán làm gì ? Anh bảo … bảo mọi người về sớm rồi, em cũng vậy đi…” Chu Sênh Sênh sao có thể bứt áo phũ phàng ra đi chứ? Vậy chẳng phải chả có chút nghĩa khí làm người nào sao? Cô nghiêm túc nhìn thẳng mặt anh quản lý mắng: “Không sao? Không sao mà anh khóc như cha chết mẹ chết thế này à?” “Cái gì mà như cha chết mẹ chết?” Anh quản lý có chút mơ màng. “Là kiểu khóc như cha mẹ qua đời ấy.” Chu Sênh Sênh kiên trì giải thích. “Cô mới khóc như cha chết mẹ chết ấy, cả nhà cô như vậy thì có! ! !” Anh quản lý quả nhiên nổi điên rồi. Một phút trước còn khóc khóc lóc lóc như đóa bạch liên hoa vật vã trong gió, giờ đây đã hóa thành cây nắp ấm hũng dữ chỉ chờ lao tới con mồi rồi. Chu Sênh Sênh kéo anh ra ngoài, rồi lôi hai cái ghế tới: “Em đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy.” Ý là, anh cứ yên tâm mà tâm sự. Trong quán không bật đèn, chỉ có hai ngọn nến được thắp sáng trên bàn, anh quản lý nhìn cô một lúc, yên lặng ngồi trên ghế bên cạnh cô, vừa khóc thút thít vừa kể. Anh bị đá, bị trêu đùa, bị đánh. “Anh quen cô ấy trong Liên minh huyền thoại, cô ấy nói lối chơi của anh rất ngầu, muốn cùng anh đi đường dưới [1], nên anh đã kết bạn và giúp đỡ cô ấy. Em biết đấy, hiếm khi nào chơi game mà gặp được con gái, cô ấy còn chủ động muốn chơi game cùng anh nữa, dù ngạc nhiên vô cùng nhưng anh vẫn đồng ý luôn.” [1] Đường dưới – BOT : Chỉ trong đường BOT mới chơi được hai người một đội còn các đường khác chỉ được chơi 1 người, ý là bà này nhờ anh quản lý dẫn mình chơi để thăng cấp khôn vãi. “… ngạc nhiên gì chứ.” “Anh mua cho cô ấy thiết bị, mua cho cô ấy bùa, nửa tháng sau hai bọn anh gặp mặt . Lúc ấy anh rất sợ cô ấy chê anh…” Anh quản lý chần chừ một lúc rồi mới dè dặt tâm sự, “Chê anh béo quá.” Chu Sênh Sênh: “Đều là người nhà cả, lúc anh kể chuyện có thể đừng ngại ngùng như con gái vậy được không?” “Đều là người nhà cả, anh đã khó chịu vậy rồi, em có thể đừng thêm dầu vào lửa nữa được không ? ! ! !” Anh quản lý quát lên, rồi lại dịu giọng xuống ngay được , “Nhưng anh vừa gặp cô ấy, thì không ngờ cô ấy lại xinh đến vậy, dễ thương lắm nhé, ngoại trừ Sona và Morgana [2], bình thường anh chưa từng gặp cô gái nào xinh như thế —— “ [2] Hai nhân vật nữ xinh đẹp có chức năng hỗ trợ các xạ thủ trong LMHT, trên Sona – dưới Morgana sona-morgana “Đâu phải, anh suy nghĩ lại thật kỹ đi.” Chu Sênh Sênh chỉ chỉ vào mặt mình, “Ở đây này, nhìn nó rồi suy nghĩ thật kỹ xem, có phải anh để sót ai rồi không?” “Con mẹ nó, anh thật sự muốn đánh chết cô đấy!” “…” Sự thực chính là, anh quản lý thì móc tim móc phổi ra cho cô ta, mà hóa ra cô em gái xinh đẹp đó chỉ là con nhỏ hám giàu, bám theo anh quản lý cửa tiệm café này, để lừa anh mua cho cô ta vô số thiết bị trong game, ngoài đời cũng trắng trợn tiêu xài tiền của anh mà ăn uống sang trọng. Còn chưa tới một tháng, cô em gái đó đã câu được một vị quản đốc xây dựng, nên tất nhiên cậu chủ nhỏ quán cafe không còn là gì cả. “Cô ấy là mối tình đầu của anh…” Anh gạt nước mắt, nghẹn ngào khóc thút thít, “Nhưng cô ấy đá anh thì thôi đi, tại sao còn chê anh là tên mập đáng chết, không biết tự nhìn mình trong gương chứ? Cô ấy nói kiểu người như anh, cả đời này chắc chỉ có cô gái nào bị mù chứ chẳng ai thèm yêu anh, chấp nhận anh. Nói xong cô ấy liền bỏ đi xem phim với tên quản đốc kia, rõ ràng mấy hôm trước cô ấy còn bảo muốn đi xem ‘Bác sĩ quái dị’ với anh, vậy mà giờ còn bảo anh là tên béo đáng ghét anh đi tìm nơi mát mẻ nào mà chết đi.” Người anh quản lý run lên bần bật: “Cô ấy còn mang chiếc vòng tay gia truyền của mẹ anh đi luôn, đó là món quà dành cho vợ anh, nếu mẹ anh biết chắc sẽ đánh chết anh mất.” Chu Sênh Sênh nhìn gương mặt sáng sủa của anh quản lý, còn cả những vệt nước mắt chảy dài trên má, thì khẽ thở dài, cầm chiếc khăn lông đặt trên bàn đưa cho anh. Anh lau mặt một lượt, sịt hết nước mũi, giọng vẫn thút thít nói: “Cảm ơn em…nhưng nhờ em lần sau nhớ lấy cho anh cái khăn sạch… đừng lấy khăn lau bàn cho anh lau mặt thế này.” Chu Sênh Sênh bật cười . Ngốc, thật là ngốc mà. Nhưng có thể sống một đời vô lo vô nghĩ thế này thì có sao chứ ? Mà béo thì cũng làm sao? Cô ngừng cười, chậm chạp nói rõ từng chữ với anh quản lý : “Trước giờ em không thấy anh giống tên béo đáng chết tí nào.” Anh quản lý ngẩng đầu nhìn cô, nước mắt lưng tròng. Ánh mắt Chu Sênh Sênh rất kiên định: “Rõ ràng anh là một anh béo kiên cường lạc quan tràn đầy sức sống!” Anh quản lý lao tới bóp cổ cô. Chu Sênh Sênh hắng giọng nói: “Anh xem, đây không phải minh chứng cho nhận xét của em à? Anh đã từ một anh béo đáng chết trở thành một anh béo nổi giận vô cùng sống động mà.” Cô đã thay đổi được cảm xúc của anh quản lý, từ đau lòng vì thất tình đã trở thành hừng hực lửa giận. Sau một hồi khuyên can đủ đường, cuối cùng anh quản lý cũng ngừng khóc , tâm trạng ổn định lôi con BMW của mình mà về nhà . Chu Sênh Sênh nhìn bóng dáng anh biến mất phía cuối con đường, lúc này mới xoay người chặn một chiếc xe taxi: “Chú à, đi cho cháu tới rạp chiếu phim Hoa Vũ.” Cuộc đời của cô vốn không dừng chân ở nơi nào đó quá lâu. Đối với cô mà nói mọi người đều là khách qua đường, và đối với mọi người mà nói cô cũng chính là như vậy. Nhưng trong cuộc sống cưỡi ngựa xem hoa ấy, thỉnh thoảng cô cũng may mắn gặp được vài người đối tốt với mình. Khi cô không có gì cả thì bọn họ cũng chẳng ngại ngần đưa tay về phía cô kéo cô đứng dậy. Dù cô không có ‘Báo Chi Dĩ Quỳnh Dao’ [3], nhưng lại có một trái tim tuyệt đối trân thành và một con người tràn đầy nghĩa khí. [3] Đầu chi dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Mộc đào người tặng ném sang, Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người – Trích từ bài thơ ‘Mộc qua 2′