Mưa rơi giọt giọt tí tách, trong phòng rất tối, hai bóng người cách nhau rất gần, nhìn như trong lúc đó không khí ngưng tụ lại, sau đó bóng hai cái mặt chồng lên nhau... Trong khoảnh khắc Bạch Tín Vũ hôn An Ninh, cô cảm thấy trước mắt hình như hiện lên một tia sáng trắng, cảnh sắc trong đầu biến thành một mảnh sương mù, hơi thở của anh tiến gần, hình ảnh sương mù dần dần biến mất, trên môi truyền đến cảm giác nóng ướt. Đối với An Ninh mà nói loại cảm giác này rất mới mẻ, như là đắm chìm trong mơ, không chân thực. Bạch Tín Vũ nhắm mắt lại, trên lông mi dài vẫn còn đọng nước, một tay đưa ra sau đầu cô, giữ chặt đầu cô tay kia thì đặt ngay eo cô kéo cô gần về phía mình, anh hôn rất nhẹ nhàng, thử thăm dò liếm láp đôi môi, hút lấy hương vị trong miệng cô. An Ninh không làm gì được, cô cảm thấy những gì đang xảy ra chắc chắc là chỗ giao nhau giữa giấc mơ và thực tế, không biết là thật hay giả. Nếu như đây là sự thật, cô phải đẩy anh ra mới đúng... Trong đầu cô nghĩ vậy, tay cũng có động tác đẩy ra. Nhưng hành động này lại khơi lên tinh thần chiếm hữu nguyên thủy nhất của đàn ông, tay Bạch Tín Vũ kéo một cái cả người cô đều chui vào ngực anh, hai tay cô để ở giữa hai người, cô không thể động đậy chỉ có thể thừa nhận. Môi lưỡi càng trở nên mạnh mẽ, cạy hàm răng khép kín của cô, đầu lưỡi tiến vào miệng cô, trắng nõn ướt át khiến anh muốn ngừng mà không được, không ngừng chiếm đoạt ngọt ngào của cô. An Ninh không biết làm sao, nếu như đây đều thật sự, từ biệt bốn năm, Bạch Tín Vũ người cô thầm mến đã làm tổn thương cô, bác sĩ Bạch... lại đang hôn cô? Đầu của cô hơi choáng váng, trời đất quay cuồng sự ngây ngất từ khóe môi truyền đến, cảm giác say rượu choáng váng lại tăng thêm vì hơi thở của anh, chính điều này làm cô cảm thấy đang mơ mơ, nhất định là nằm mơ. Nếu như đây là mơ, đột nhiên cô có một ý nghĩ rất to gan, vì thế cô không đẩy anh ra nữa, ngược lại cô vừa nuốt hơi thở của anh vừa ngây ngô đáp lại nụ hôn của anh... Bạch Tín Vũ chỉ cảm thấy máu cả người đều sôi trào, muốn cô, cái ý nghĩ này đã đánh bay tất cả ý trí của anh. Anh cảm nhận được cô đáp lại anh, lấy lòng anh. Vì An Ninh gia nhập nên nụ hôn này càng ngày càng sâu, không cách nào tự kềm chế, đã xảy ra là không thể ngăn cản. Môi lưỡi ai người quấn lấy nhau, trao đổi hô hấp cho nhau, giống như muốn hút tất cả mùi vị của đối phương vào miệng mình. Đến khi không thể hô hấp, tiếng thở dốc vang lên giữa đêm khuya, Bạch Tín Vũ đẩy An Ninh ngã xuống giường, xoay người đè lên, dùng thân thể của mình thay thế chăn mền. Đột nhiên An Ninh cảm thấy lạnh, sau đó lại được một lò sưởi nóng rực bằng người sưởi ấm. Bạch Tín Vũ dụi đầu vào cổ cô, anh có thể ngửi thấy mùi thơm ngát trên tóc cô, làn môi nóng chát không an phận di chuyển khắp mặt cô. An Ninh đưa tay ôm lấy anh, hai tay ở trên lưng anh di chuyển lên xuống. Bạch Tín Vũ liếm vành tai cô, giọng khàn khàn nói: "Em biết mình đang làm gì không?" An Ninh không nói gì, cô đang nghĩ, giấc mơ nào sao lại chân thực đến vậy? Bàn tay của Bạch Tín Vũ đã bắt đầu mất khống chế bò lên thân thể trơn nhẵn của cô, nhiệt tình vuốt ve làn da mềm mại, "An Ninh, đừng có dụ dỗ anh, em không nên khiêu chiến với một người đàn ông mà dục anh của anh ta đã ở ranh giới cuối cùng." "Nếu như em muốn thì sao?" An Ninh cảm thấy rất thú vị, chỉ có ở trong mơ mới có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn không khống chế được của anh. "Anh sợ em sẽ hối hận." Bạch Tín Vũ gỡ kính mắt xuống, tiện tay ném lên tủ đầu giường, vùi mặt hôn mút cổ của cô, tay cũng di chuyển đến trước ngực của cô, nắm lây một bên mềm mại, giọng nói của anh vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, "An Ninh, nói cho anh biết, anh là ai? "Bạch Tín Vũ." Vì những nụ hôn và sự trêu chọc của anh mà cô đã xụi lơ không còn sức lực, hơi thở cũng yếu ớt. "Em biết chuyện chúng ta đang làm bây giờ chứng minh cái gì không?" Bạch Tín Vũ cố chịu đừng, bắt buộc mình không cởi đi lớp che canh cuối cùng trên người cô. An Ninh nghĩ nghĩ, vấn đề này làm khó cô, trong mơ làm chuyện này cũng phải chịu trách nhiệm sao? "An Ninh, em đồng ý trở thành người phụ nữ của anh không?" Tay của anh vẫn luôn nhẹ nhàng mà xoa nắn ngực cô, Nhưng như vậy cũng không thể giảm bớt cảm giác thân dưới của mình đang căng lên, không thể chờ đợi được rất muốn phóng thích nó, chính thức buông thả... "Nếu như là mơ, em đồng ý." An Ninh nhìn anh không chớp mắt, muốn nhìn rõ mặt của anh, muốn nhìn rõ ánh mắt của anh, nhưng đây chỉ là mơ, trong mơ chỉ là hình ảnh lờ mờ. Bạch Tín Vũ ngừng hành động, nhỏ giọng nói: "Có ý gì?" An Ninh cảm thấy rất buồn cười, ở trong mơ cô chỉ nghĩ đến anh, thích anh, muốn anh, sau đó bác sĩ Bạch trong mơ lại hỏi cô chuyện này là có ý gì? "Nói thật, em rất hiếu kỳ chuyện này... sẽ có cảm giác gì. Nếu như ở trong mơ, đương nhiên em đồng ý." Trong mắt Bạch Tín Vũ hiện lên vẻ phức tạp, không nhìn cô mà chỉ hỏi, "Nếu như đây là hiện thực? Nếu như trong hiện thức anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, em đồng ý không?" Mặc dù đang trong mơ của mình, nhưng cô lại không khống chế được bác sĩ Bạch này, thì ra ở trong mơ anh cũng mạnh mẽ như vậy, không có cách nào để tiếp tục chơi nữa. Cô bình tĩnh nói: "Không muốn." Bạch Tín Vũ im lặng hồi lâu, sau đó bàn tay từ từ rời khỏi người cô, khàn giọng hỏi: "Tại sao?" An Ninh sững sờ,, tiếng nói của anh rất đê mê, nghe như bị tổn thương nặng, cô không muốn anh như vậy, liền trả lời: "Bác sĩ Bạch, em không muốn thích anh, em sợ sẽ bị thương, cho nên em không muốn nằm mơ nữa, mời anh biến mất khỏi giấc mơ của em." Bạch Tín Vũ cười trào phúng, "Cho nên em coi đây là mơ, vì thế mới đáp lại nụ hôn của anh. Hiện tại em không muốn giấc mơ này nữa, anh cũng nên biến mất đúng không?" "Đúng." An Ninh nghĩ đến lại thấy buồn cười, nhịn không được cười lên, giấc mơ nào rất hoang đường! Ở trong mơ còn có thể báo thù chuyện anh lỡ hẹn, không tồi. Bạch Tín Vũ nghe thấy tiếng cười của cô, anh cũng cười, chỉ có điều trong mắt lại hiện lên lửa giận, "Vậy nếu như anh không chịu biến thì sao?" "..." Giấc mơ này phát triển khỏi ranh giới rồi, An Ninh muốn tỉnh lại, nhưng làm sao mới tỉnh lại được đây? Cô không nên uống nhiều rượu như vậy, hiện tại nhất định là đang ngủ... Đột nhiên Bạch Tín Vũ cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô, ác ý cắn một cái. An Ninh bị đau nhíu mày, lấy tay đẩy anh ra, lên án: "Sao anh lại cắn em?" "Còn cảm thấy đây là mơ không?" Giọng nói Bạch Tín Vũ trầm lắng giống như đang đầu độc, tay lai khẽ vuốt mặt cô, sau đó vuốt dọc theo đường cong bốn phía trên mặt cô. Đột nhiên An Ninh cảm thấy đau đầu, cô sờ lên môi của mình, đau quá, chẳng lẽ đây đều là thật, là thật không phải mơ? Vậy cô đang làm gì? Họ đang làm gì? Bạch Tín Vũ lại sáp đến người cô, lúc này đây anh mang theo cùng khí thế bá đạo không cho từ chối, giống như đang phạt cô, anh giật bay nội y của cô, giọng nói như đang đè nén tức giận, "An Ninh, em hôn anh, trêu đùa anh, đây không phải mơ, cho nên em phải phụ trách hành vi của mình." An Ninh giật mình, cô cảm thấy bộ ngực mình lộ ra ngoài không khí, tay của anh còn vừa bóp vừa xoa nơi đó, anh không hề tỉnh táo, anh tức giận. Ý nghĩ này làm cô sợ hãi, cô vừa đẩy anh ra vừa nói: "Anh điên rồi! Anh nhất định điên rồi! Mau buông tôi ra!" "Hiện tại mới phản kháng, em không biết đã quá muộn rồi sao?" Đột nhiên anh cúi đầu xuống, ngậm lấy một cái đỉnh cao ngất mềm mại. An Ninh hít vào một hơi, cô thừa nhận mình có tình cảm với anh, nhưng rõ ràng vẫn chưa đến mức này, tiến triển như vậy là quá nhanh, nhanh đến mức cô không chấp nhận được, cũng tỉnh rượu được bảy tám phần. Đột nhiên cô cảm thấy tủi thân, bất lực co người lại, nhỏ giọng nói: "Anh nói tôi có thể không đi, anh sẽ luôn đợi. Kết quả tôi đi,bị kẹt ở cửa chính nhà hát do mưa to, vào không được, ra không được, tôi đợi anh cả buổi tối. Lý do của anh là bệnh viện có việc gấp, tôi hiểu cũng thông cảm. Tôi không tức giận với anh, nhưng anh thì sao? Tôi uống quá nhiều mới có thể xem chuyện thân mật vừa rồi thành mơ, mà anh lại vì cái ý nghĩ đó của tôi mà tức giận. Bác sĩ Bạch, anh có biết anh tức giận không lý do, anh không biết như vậy là không công bằng với tôi sao?" Bạch Tín Vũ sững sờ, im lặng một hồi, cuối cùng không sự kiềm chế cô nữa, anh ngồi dậy, đắp chăn cho cô, nằm ở sau lưng cô, kéo cô vào ngực, dỗ dành: "Là lỗi của anh, anh không tốt." "Đương nhiên là anh không tốt." An Ninh cảm thấy mình lưng mình và ngực anh còn có mọt lớp chăn canh giữa, hình như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Cô chịu hết nổi tiếp tục lên án: "Anh không chỉ là lúc lạnh lúc nóng như gần như xa, còn có tâm tình không ổn định, giống như quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể nổ tung, anh thật là không thể nói lý." Bạch Tín Vũ càng nghe càng buồn cười, "Anh có sao?" "Anh có..." An Ninh nghĩ nghĩ, nghiêm túc lấy một ví dụ, "Ví dụ như có một lần em hỏi anh, anh làm ở khóa huyết dịch, chắc có thể điều tra hồ sơ năm đó, em muốn biết người hiến tủy cho em là ai. Sau đó lại đột nhiên anh lại tức giận, đúng là vô lý. Sự vui mừng của Bạch Tín Vũ nhanh chóng tan mất, bất giác hai tay siết chặt, ôm cô vào người, thì thầm nói: "Em nói rất đúng, là anh tâm tình không ổn định, không thể nói lý. Nhưng chuyện năm đó, qua rồi thì để nó qua đi, toàn bộ đều cho qua, được không?" "Không phải em cố chấp không quên, mà chỉ nêu ví dụ, nêu ví dụ thôi." An Ninh không thoải mái giật giật, "Bác sĩ Bạch, anh có thể nới lỏng tay không? Em không thể thở được..." Bạch Tín Vũ đặt nhẹ cằm lên vành tai trái của cô, hơi thở lan tỏa bên tai cô, "An Ninh, tin tưởng anh, anh sẽ không tổn thương em nữa, anh sẽ đối xử tốt với em, tốt đến mức không thể tốt hơn. Không cần phải sợ ở chung với anh, đừng để quá khứ là cái bóng ngăn cách giữa chúng ta."