Đèn đường chiếu sáng con đường phía trước, lộ trình chỉ mất mười lăm phút nhưng An Ninh đi thật lâu, nhớ lại những lời Trần Hoan nói, cô vừa khiếp sợ vừa đau lòng. Thì ra vẻ ngoài Trần Hoan hoạt bát vui vẻ, nhưng cuộc sống của cô ấy cũng không dễ chịu gì. Sở dĩ bác cô ấy bảo cô ấy đến ở vì nhà đó cần một người làm, mệt mỏi cả ngày ở bệnh viện rồi khi về nhà còn bị sai bảo. Điều khiến cô ấy chịu không được là người anh họ, mới đầu thừa dịp không ai chú ý động tay dộng chân với cô ấy, ai ngờ cô ấy tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ngược lại khiến sự việc trầm trọng hơn. Tuần trước anh họ cô ấy còn đứng ngoài cửa nhìn lén cô ấy tắm. Trần Hoan khóc chạy ra khỏi nhà bác, nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài lại không thể cầu cứu ai, nên cô ấy ngồi ở công viên cả đêm. Tối đó cô ấy gặp bác sĩ Kha xuống lầu mua đồ uống. Kha Phàm chỉ là muốn giúp Trần Hoan mới đề nghị cô ấy dọn qua ở với anh ta, vốn chỉ là quan hệ bạn cùng phòng rất đơn giản, nhưng có một tối cả hai người đều uống rượu say, mọi chuyện đều thay đổi... Cha mẹ Kha Phàm và Khâu Mẫn quen biết nhau nên hai người cũng biết nhau từ nhỏ, cũng yêu nhau trong một thời gian ngắn, nhưng trước khi vào thực tập ở bệnh viện hai người đã chia tay. Tất cả chuyện xảy ra sau này đều vì Khâu Mẫn không chấp nhận thực tế, khiến mọi người rơi vào lúng túng. Trần Hoan cả ngày đều không yên lòng, vì bị ảnh hưởng bởi việc Khâu Mẫn uống thuốc trừ sâu tự sát, mặc dù cô ấy rất ghét hành động quấn quít của Khâu Mẫn, nhưng lại không thể suy nghĩ kỹ về quan hệ của mình Kha Phàm. ... An Ninh đi mãi, vừa ngẩng đầu mới phát hiện mình đã đến nhà trọ. Cô hiểu lầm Bạch Tín Vũ rồi, không chỉ là hiểu lầm còn cố tình gây sự tranh cãi ầm ĩ với anh, không chỉ cãi nhau mà cô còn tuyên bố muốn dọn ra khỏi nhà anh. Hiện tại đã hơn mười một giờ khuya, có lẽ anh đã ngủ. Khi cô mở cửa mới phát hiện, đèn vẫn sáng, trên bàn có mấy món ăn, còn có bát đũa, nhìn qua thấy chúng chưa bị đụng đũa, Bạch Tín Vũ co rúc ngủ trên ghế sa lon. Cô chợt nhớ tới hôm nay nhiều lần nghe loa truyền thanh đọc tên anh nhiều lần, thân là một bác sĩ ngoại khoa, anh rất bận... Vừa nghĩ tới mình đối xử với anh như vậy, nhất thời An Ninh cảm thấy hết sức áy náy. Cô tâm tình đi đến trước mặt Bạch Tín Vũ, anh không hề phát hiện, tư thế ngủ giống con nít, hình như là không có cảm giác an toàn. An Ninh vào phòng lấy chăn ra, đang định đắp cho anh lại không cẩn thận làm anh thức giấc. "Em đã về." Bạch Tín Vũ lập tức ngồi dậy, nhìn khắp nơi giống như đang tìm gì đó. An Ninh nhặt mắt kính dưới đất lên, đặt vào tay anh, "Đây này." "Cảm ơn." Bạch Tín Vũ đeo mắt kiếng lên, im lặng một hồi, rồi nói: "Cùng nhau ăn cơm không?" "Tôi ăn rồi." Anh cúi đầu, thấp giọng nói: "Vậy sao?" An Ninh không đành lòng, nói thêm một câu, "Nhưng tôi chưa ăn no, vẫn còn đói." Bạch Tín Vũ lập tức đứng lên, cười nhạt nói: "Anh đi xới cơm cho em." An Ninh ngồi vào bàn ăn, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng bận rộn của người kia, anh vẫn luôn như vậy, có chuyện không vui cũng làm như nó chưa từng xảy ra. Bạch Tín Vũ ngồi xuống đối diện cô, gắp thức ăn cho cô, "Ăn nhiều rau một chút, tốt cho sức khỏe." An Ninh nhìn mấy món ăn trước mặt, trong lòng có một cảm giác không rõ tên, "Không phải anh không thích ăn hành sao? Sao món nào cũng bỏ hành?" "Bởi vì em thích ăn." Bạch Tín Vũ trả lời một cách tự nhiên, tiếp tục gắp thức ăn cho cô. Đột nhiên An Ninh cảm thấy nuốt thức ăn là một việc rất khó, luôn luôn nhìn anh. "Sao vậy? Không ngon à?" Lúc này Bạch Tín Vũ mới gắp một miếng cà rốt ăn thử, anh than nhẹ, "Nguội rồi... Nhất định vừa rồi anh ngủ quá lâu, chờ anh một lát, anh đi hâm nóng lại." "Không cần..." An Ninh kéo tay anh, "Không nguội, như thế này ăn rất ngon." Bạch Tín Vũ ngồi xuống lại, cười với cô, "Em thích sao? Vậy sau này mỗi ngày anh đều nấu cho em ăn." An Ninh cúi đầu không nói lời nào. "Xin lỗi, anh đã quên em sẽ dọn khỏi đây." Anh cũng buông đũa xuống, cúi đầu nhìn thức ăn trong chén. "Xin lỗi." An Ninh ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn, "Hôm nay là tôi không đúng, không nên không biết phân biệt đúng sai đã mắng anh, thật xin lỗi." "Không sao, anh cũng không để trong lòng." Giọng nói của anh dịu dàng, giống như sợ mình làm cô đau lòng. "Cái kia..." An Ninh không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác, "Tôi có thể không chuyển đi được không?" Bạch Tín Vũ cứng đờ cả người, ngước mắt nhìn, trong mắt từ từ hiện lên vẻ vui mừng, "Dĩ nhiên, anh đã nói không muốn em chuyển đi mà." An Ninh thở phào nhẹ nhõm, khóe môi mỉm cười, vội vàng gắp thức ăn vào chén anh, "Vậy có phải chuyện hôm nay nên cho qua không?" " Còn có một việc." "Việc gì?" "Em nói bác sĩ Khâu nào đó, thật sự anh không biết người này." "Tôi biết." An Ninh nói: "Là tôi hiểu lầm. Tôi tưởng rằng cô ấy là bạn gái anh. Thật ra thì lúc ấy ngươi có thể giải thích." "Giải thích... Anh không giỏi khâu này." Bạch Tín Vũ cười nhẹ, "Nhưng anh sẽ học." An Ninh gật đầu, lại nói xin lỗi lần nữa, rồi nghiêm túc ăn cơm. "Hơn nữa anh chưa từng có bạn gái." "..." An Ninh thiếu chút nữa bị nghẹn, vội vàng lấy ly nước ở bên cạnh uống vài hớp. Cô cho rằng mình nghe nhầm, Bạch Tín Vũ dám nói chưa từng có bạn gái. Đợi thuận khí, mới phát hiện Bạch Tín Vũ đang cười như không cười nhìn cô. Cô cảm thấy mình lên có chút phản ứng, phản ứng phải tương đối tự nhiên, cho nên cô hỏi: "Là sao? Chắc yêu cầu của anh quá cao." "Cũng không coi là cao." Anh trầm ngâm nói: "Giống em là được." "..." Sau khi ăn xong An Ninh chủ động đề nghị rửa chén, Bạch Tín Vũ thì lau bàn. Không nghĩ đến sau khi cãi nhau môt trận lại kéo gần khoảng cách của hai người, sống chung hòa bình. Sau khi dọn dẹp xong, đã gần mười hai giờ, An Ninh rửa mặt xong định quay về phòng, nhớ đến điều khoản trên hợp đồng, cô đi đến phòng khách, nói với anh: "Bác sĩ Bạch, ngủ ngon..." "An Ninh." "Gì?" "Trước kia anh làm em tổn thương anh có thể dùng mọi thứ của anh đề bồi thường, anh biết là anh không đúng. nhưng anh không có biện pháp nhận lỗi với em, không có biện pháp nói với em ba chữ kia." Giọng nói của Bạch Tín Vũ có chút ảo não. "Mặc dù không biết tại sao, nhưng bây giờ tôi không sao rồi." An Ninh cũng cười với anh. "Dù sao tôi cũng mắng anh, coi như huề nhau đi."