Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 15
Trong quán bar ánh đèn màu cam thần bí, ca sĩ hát bài tình ca bi thương.
Bạch Tín Vũ vẫn giữ điện thoại bên tai thật lâu. Sau đó bỗng nhiên bám vào quầy ba đứng lên, nói với Lâm Khai Dương: "Mình phải về rồi."
"Bây giờ?" Lâm Khai Dương không thể theo kịp suy nghĩ của anh, tửu lượng của vị bác sĩ Bạch này chẳng ra sao, hiện tại cần phải vịn quầy ba mới có thể đứng vững, nhưng vẻ mặt lại tỉnh táo như ngày thường.
"Đúng, ngay bây giờ." Bạch Tín Vũ đã bắt đầu đi ra ngoài rồi.
"Cậu vừa nói không muốn một mình mà? Sao lại đổi ý?" Lâm Khai Dương cầm áo khoác, đi theo, "Bạch Tín Vũ, cuối cùng cậu đnag nghĩ gì vậy?"
Bạch Tín Vũ liền giật mình, sau đó cười nhẹ nói: "Muốn cô ấy."
Cho nên Lâm Khai Dương không hỏi nữa, cho rằng Bạch Tín Vũ chỉ đang nhớ đến người em trai đã chết, "Được rồi, cậu có lái xe không? Để mình đưa cậu về."
"Được."
Hai người một trước một sau đi tới bãi đậu xe, Lâm Khai Dương vứt Bạch Tín Vũ vào ghế sau, lái xe đến thẳng nhà của anh. Đến nhà trọ, Lâm Khai Dương rất tự nhiên đỡ Bạch Tín Vũ xuống xe, sau đó chuẩn bị đưa người lên lầu.
Nhưng Bạch Tín Vũ đứng lại không đi, "Lâm, cậu trước đi, mình sẽ tự lên."
"Tiểu tử cậu là đồ không có lương tâm, mình đang cuồng hoan với bạn ở KTV vì một cuộc điện thoại của cậu mà đến quán bar đường số 7, ngồi chưa nóng chỗ cậu lại bảo đi về. Hiện tại đã đưa cậu về rồi cậu cũng không thể mời mình lên nhà uống chai bia sao?" Lâm Khai Dương nghiêng người dựa vào xe, nhất định không chịu bỏ qua cho anh.
Bạch Tín Vũ nghe vậy cười một tiếng, "Không phải là không muốn mời, nhưng... Không tiện."
"Không tiện? Cũng không phải mình chư từng đến nhà cậu, đồ cá nhân cũng dùng qua rồi." Lâm Khai Dương cười cười, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một tia sáng, kinh ngạc nhìn anh, "Đừng nói là cậu giấu gì đó ở trong nhà mà không dám để người khác nhìn thấy chứ?"
Bạch Tín Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trầm tư nói: "Cũng 12 giờ rồi, chắc cô ấy đã ngủ."
Đầu tiên Lâm Khai Dương sợ run một hồi lâu, sau đó cả kinh nói: "Cậu giấu phụ nữ ở nhà? Trời, Bạch Tín Vũ cậu đang đùa với mình sao?"
...
An Ninh vẫn chưa ngủ, sau khi Bạch Tín Vũ ra ngoài, cô mới đi ra dọn bàn ăn, rửa chén, lau dọn phòng bếp. Nhớ đến điều 11 trong hợp đồng trước khi ngủ phải chúc ngủ ngon, nhưng anh chưa về nhà sao cô nói đây. Định không nói nhưng lại không chịu được lại gọi cho anh. Lúc ấy tâm tình như thế nào đây? Vì thực hiện hợp đồng hay muôn biết anh có tốt không? Chính cô cũng không rõ.
Nằm trên giường gần một giờ, vẫn không ngủ được, cô rất ít khi mất ngủ, điều này làm cho An Ninh hơi nôn nóng.
Bỗng nhiên phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, ban đêm yên tĩnh nên tiếng động vang lên rất rõ, An Ninh lắng tai lắng nghe, sau đó là tiếng chìa khóa đặt lên bàn trà. Sau đó nữa... Một tiếng vang thật lớn, là âm thanh của một vật gì đó bị rơi xuống đất. Lại nghe thêm một lúc nữa, không thấy cửa phòng đối diện mở ra, cũng không có tiếng bước chân, mọi thứ đều dừng lại sau khi vật kia rơi xuống, tất cả đều yên tĩnh như lúc đầu.
An Ninh lạnh cả sống lưng, không phải là... Cô lập tức mở chăn ra xuống giường, đi đến phòng khách.
Một mảnh đen nhánh, ngay cả đèn cũng không mở. Cô tính đi đến cửa mở đèn, chân lại va vào một cái gì đó.
Khi bật đèn lên chỉ thấy Bạch Tín Vũ gục trên mặt đất không nhúc nhích. Lòng của cô liền nhói đau, sắc mặt cũng trắng bệch, ngồi xỗm xuống bên cạnh anh xem mạch đập và hô hấp của anh, sau đó dùng tay banh mắt anh ra kiểm tra con ngươi. Cuối cùng nghiêng người áp tai lên lồng ngực anh, nghe nhịp tim của anh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Bạch Tín Vũ vươn tay ôm lấy cổ cô, bắt cô duy trì tư thế này.
"Anh uống rượu hả?" Sau khi kiểm tra An Ninh phát hiện cơ thể anh không có gì khác thường, cũng không bị thương, nhưng trên người anh có mùi rượu.
"Ừ." Anh trả lời, giọng nói nghe có vẻ lười biếng.
An Ninh cố gắng tránh thoát khỏi cánh tay của anh, "Anh buông tôi ra đi, tôi đỡ anh dậy."
Bạch Tín Vũ nghe lời nới lỏng tay, An Ninh bất đắc dĩ thở dài, sau đó cố gắng đỡ anh đứng lên, dìu anh về phòng. Đang định mở cửa phòng anh, bỗng nhiên anh xoay người, An Ninh cũng phải đổi hướng đi theo, đi vào phòng ngủ của cô.
Bởi vì rèm cửa được buông xuống nên ánh trăng bị ngăn ở ngoài, trong phòng tối đen.
"Này đây là phòng của tôi, anh..." An Ninh định đi ra ngoài lại bị anh bắt lấy cổ tay, sau đó kéo lên giường. diễn đàn lequydon
"Bác sĩ Bạch, anh biết anh đang làm gì không? Anh làm ơn tỉnh táo lại có được không! Rốt cuộc Anh muốn gì đây?" An Ninh nằm ở trên giường, cả người bị anh ôm chặt, không nhúc nhích được
"Đừng sợ, anh không muốn gì cả." Hơi thở Bạch Tín Vũ mang theo mùi rượu, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, anh ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào gáy cô.
Mặc dù An Ninh không hiểu rõ anh, nhưng rất tin tưởng nhân phẩm của anh, chẳng qua cô không thích hành động này, thậm chí có thể cảm giác được môi của anh chậm đến trên da thịt của cô. Đây đã vượt qua phạm vi cô có thể chấp nhận, nó quá thân mật.
"Bác sĩ Bạch, tôi nói lại lần nữa, mời buông tay1"
"Ngày hôm qua anh trực ban suốt 24 tiếng, buổi tối có bệnh nhân nguy cấp cấp cứu đến bốn giờ sáng. Cả ngày hôm nay đợi em dọn qua, gần ba mươi sáu tiếng anh chưa ngủ rồi." Anh dịu dàng nói: "Cho nên để anh ngủ một chút đi, một chút thôi, có được không?"
An Ninh sửng sốt nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Bác sĩ Bạch, đó là chuyện riêng của anh. Tôi đâu có không cho anh ngủ, mời anh về phòng mình mà ngủ!"
"Không phải rất muốn." Anh thản nhiên nói: "Mà hiện giờ anh không muốn ở một mình."
"Anh đừng quên, lúc ăn cơm chúng ta đã tranh cãi một lần, tại sao anh lại cảm thấy tôi không nên so đó những hiềm khích lúc trước?"
"Mấy giời rồi?"
An Ninh rất không tình nguyện nhìn đồng hồ dạ quang trên tường, buồn bực nói: "Mười hai giờ năm phút!"
"Phải rồi, đã qua 12 giờ."
"Vậy thì sao?" An Ninh rất kiên nhẫn không có ý định cho qua, cơn giận của cô còn chưa tan.
"Chúng ta đã hứa, sẽ không gây ầm ĩ vào ban đêm."
An Ninh lại cảm thấy hối hận khi ký bản hợp đồng kia, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cho dù tôi không so đo vụ tranh cãi lúc tối, nhưng cũng không có nghĩa vụ..." Dừng một chút, không được tự nhiên nói: "Ngủ cùng anh."
"Anh biết."
Miệng thì nói biết, nhưng An Ninh cảm thấy hai tay anh xiết chặt hơn, ôm cô vào ngực, cái này gọi là biết hả? Cô bất mãn cau mày, "Bạch Tín Vũ, đừng làm tôi chán ghét anh."
Anh trầm mặc một lúc lâu, sau đó cười yếu ớt, "Dù sao cũng đã đáng ghét. Nếu không thì sao khi biết chủ nhà là anh em liền trả phòng?"
Bỗng nhiên tâm tình An Ninh trở nên phức tạp, cô không biết anh sẽ để ý những chi tiết nhỏ này, cô không đoán được tâm trạng của anh. Anh rất để ý sao?
Lúc An Ninh trầm tư, thân thể Bạch Tín Vũ di chuyển, gối đầu lên gối của An Ninh, sau đó kéo chăn đắp cho hai người, từ đầu đến cuối anh vẫn ôm cô.
"Anh..." An Ninh hơi tức giận, anh coi cô là gì? "Tôi cho anh biết! Anh đừng tưởng rằng..." diễn đàn lequydon
"An Ninh, anh cần em." Trong không gian đen tối thính giác của con người cực kỳ nhạy cảm, anh nói rất nhỏ, giọng nói lại từ tính thật sự mê hoặc lòng người. Nhất là dùng giọng nói như vậy nói ra những lời này.
An Ninh định giãy dụa nhưng không biết tại sao cô cảm thấy hôm nay Bạch Tín Vũ có gì đó khang khác, giống như anh nói... Cô cảm thấy anh rất cần mình, không biết nguyên nhân kết quả, hơn nữa ý nghĩ này lại rất hoang đường. Nhưng cô lại tin tưởng những gì anh nói..., tin rằng tối nay cô rất quan trọng. Điều này khiến cô không nỡ đẩy anh ra.
"Em thật thơm..." Bạch Tín Vũ giơ tay lên khẽ vuốt tóc của cô, động tác rất dịu dàng.
Anh Ninh đồng ý để mặc anh ôm, cô không thể tưởng tượng nổi. Hình như anh rất mệt, chỉ chốc lát thôi hơi thở mang theo mùi rượu bắt đầu đều đều, anh ngủ thiếp đi. An Ninh thử thoát khỏi vòng ôm của anh, lại phát hiện dù anh đã ngủ nhưng vẫn ôm cô rất chặt. Cô kéo một cái gối nhét vào lòng anh, thay thế vị trí của mình mới có thể thoát ra.
An Ninh lẳng lặng yên ngồi ở bên giường nhìn Bạch Tín Vũ, trước kia cảm thấy anh lạnh nhạt, không dễ ở chung, nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Mượn ánh sáng mông lung, cô đưa tay tháo mắt kính của anh ra, để trên tủ đầu giường. Lúc này mới phát hiện lông mi anh rất dài, khi đeo kính nhìn rất lịch sự cũng rất chuyên nghiệp. Nhưng khi không đoe kính lại thấy bình dị gần gũi.
An Ninh không gây một tiếng động ra khỏi phòng, phòng cô bị chiếm, may là ghế sa lon ở phòng khách khá lớn, cô định ngủ trên đó. Mới vừa nằm xuống phát hiện hơi lạnh, nghĩ một lát, sau đó sờ soạng vào phòng của Bạch Tín Vũ, lấy gối với chăn của anh ra ngoài. Anh dùng chăn gối của cô, vậy thì cô sẽ mượn lại của anh. Dù không muốn nhưng lại không thể chịu lạnh, cô sẽ không tự mình gây sự với thân thể của mình.
Chăn mền của ah rất sạch còn vương mùi nắng, An Ninh cảm thấy anh thuộc loại người thường xuyên đen chăn mền ra phơi.
Đắp chăn của Bạch Tín Vũ, An Ninh ngủ rất nhanh, một đem không hề mộng mị.
Sáng hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức, khi mở mắt ra, toàn bộ cảnh tượng ngày hôm qua đều xông lên đầu. Cô lập tức ngồi dậy, nhưng phát hiện mình nằm trên giường, hơn nữa lại ở trong phòng của mình... Rõ ràng cô nhớ mình nằm ngủ trên ghế sa lon. Chẳng lẽ anh...
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
25 chương
120 chương
12 chương
62 chương