????????????????
Khi ánh sao trải một lớp sương giá trên cánh đồng lúa mì bên ngoài thôn trang, Vương thái thái nắm làn váy từ cửa đi vào.
Nàng thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang ngồi ăn cơm cùng nhau, vừa nói vừa cười, nói: "Đang ăn cơm à, Nhất Bảo của ta?"
Vương Nhất Bác nâng mắt lên từ bát cơm.
Tiêu Chiến đứng lên, nói: "Thái thái, ngài đã trở về."
Vương thái thái cười tủm tỉm, lắc mông đi tới, Vương Nhất Bác ngửi ngửi, nói: "Nương, nương uống rượu à?"
Vương thái thái nhấn vai Tiêu Chiến để y ngồi xuống, vẫn cười, trước từ chối nha hoàn bới cơm cho nàng rồi quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Nương đi rửa mặt trước đây."
Tiêu Chiến nói: "Thoạt nhìn tâm tình của thái thái rất tốt."
Vương Nhất Bác bĩu môi: "Nương uống rượu xong đều như vậy, trên người một mùi phấn son, hôi muốn chết."
Tiêu Chiến nghe không hiểu, thái thái cũng không phải lần đầu tiên tô son, sao bị Vương Nhất Bác ghét bỏ như vậy?
Vương Nhất Bác rửa mặt xong rồi nằm xuống giường, giờ đang là mùa thu hoạch cuối kỳ, học đường cho nghỉ ba ngày.
Ngoài mặt nói là nghỉ, thực tế là gia điền của lão phu tử không có ai thu hoạch, lão phu tử buông sách học, về nhà gặt lúa mạch rồi.
Vương Nhất Bác xõa tóc, nằm trong ổ chăn nhớ lại ngày này, chỉ cảm thấy tâm tình thay đổi nhanh chóng.
Trách là phải trách người xấu mặt chữ điền mắt nhỏ kia, từ khi gặp người này, hình tượng quân tử khiêm tốn của mình ở trước mặt Tiêu Chiến đã bị phá hỏng.
Vương Nhất Bác trở mình, nghĩ lúc nào nên trùm bao bố bắt người này lại đánh một trận nữa.
Đang nghĩ ngợi liền thấy có một người đang bò cửa sổ.
Gần đây Vương Nhất Bác thích mở cửa sổ ngủ, mùa thu gió đêm lành lạnh, tiếng ve kêu cũng không ầm ĩ như mùa hạ nữa.
Vương Nhất Bác trở mình một cái bò dậy, thấy người này là nương liền yên tâm lại.
Hắn ngồi trên mép giường quan sát một hồi, thấy nương loay hoay nửa ngày bên khung cửa sổ, cuối cùng chổng mông xuống đất, nói: "Nương, sao nương không bước qua cửa chính vậy?"
Vương thái thái cười híp mắt, liếc mắt nhìn cửa sổ: "Cái này không phải là cửa chính sao, hèn chi ta nói sao tốn sức cả nửa ngày mà khó qua quá."
Vương Nhất Bác nhích một chút, thuận tiện cho nương của hắn ngồi xuống bên cạnh.
Vương thái thái sờ sờ đầu Vương Nhất Bác: "Đứa bé ngoan, Nhất Bảo của chúng ta đã lớn như vậy rồi, bộ dáng này còn anh tuấn hơn tiểu quan trong Hồng Tú Lâu." Nói xong liền muốn ôm Vương Nhất Bác vào trong lòng.
Vương Nhất Bác hất tay mẫu thân ra một chút: "Hôm nay lại đến đó chơi à?"
Vương thái thái xoa xoa tay bị Vương Nhất Bác hất ra kia: "Ngay cả sức lực cũng biến lớn.
Khi còn nhỏ thật ngoan, nương ở trong phòng vừa gọi con, cho dù con đang ở đâu vẫn sẽ lập tức xoẹt xoẹt xoẹt chạy tới, nhào vào trong lòng nương."
Vương Nhất Bác hít hít mũi, âm thanh rung rung: "Nương, sau này nương đừng đến Hồng Tú Lâu nữa, chơi vui như vậy sao?"
Vương thái thái trút hơi, tay chống mép giường, ngẩng đầu nhìn rèm che trên đỉnh giường: "Dù không chơi vui cũng vẫn tốt hơn ở đây."
Vương Nhất Bác nhìn mẫu thân một cái: "Lần sau đi thì mang theo con, có thể không?"
Vương thái thái nhìn qua, Vương Nhất Bác lớn lên rất giống nàng, mí mắt của nàng cũng hơi mỏng, kiểu mắt hơi hơi hướng lên trên: "Được a, Nhất Bảo của ta thích kiểu gì nào?"
Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ: "Giống như Tiêu Chiến vậy, có không?"
Vương thái thái che miệng cười: "Thì ra con thích loại này à?"
Vương Nhất Bác xấu hổ hé miệng cười cười.
"Vậy con trực tiếp theo đuổi, bắt y vào trong tay, không phải được rồi sao?"
Vương Nhất Bác không cười: "Y không thích con."
"Đó là do con không có bản lĩnh." Vương thái thái duỗi người một cái, nằm úp mặt xuống giường, "Nương muốn ngủ."
Vương Nhất Bác lại có chút sầu não, là do mình không có bản lĩnh sao? Hắn nhìn bộ dáng nhắm hai mắt ngủ say của mẫu thân, bẹp bẹp miệng, đắp chăn cho mẫu thân đàng hoàng, còn mình đi tới ngăn tủ lấy một cái đệm mới ra, đến giường nhỏ bên cạnh ngủ.
Ngày hôm sau, Vương thái thái tỉnh lại, phát hiện không ở trên giường mình, cho rằng còn đang ở Hồng Tú Lâu, liền la hét: "Thanh Ngọc, đồ quỷ nhà ngươi, lão nương ngủ cũng không gọi ta dậy.
Nhà ta còn có con nhỏ đấy."
Nàng hùng hùng hổ hổ mang giày, xuống đất mới phát hiện Vương Nhất Bác ở giường nhỏ bên cạnh, đang mơ mơ màng màng nhìn mình.
Nàng nhìn nhìn khắp nơi, mới phát hiện mình đang ở trong phòng con trai.
Vương thái thái xấu hổ sờ sờ mặt con trai, nói: "Ngủ tiếp đi, lát nữa ăn điểm tâm sẽ gọi con."
Vương Nhất Bác liền đẩy đẩy chăn, tiếp tục ngủ.
Vương thái thái không còn chút ký ức nào về tối hôm qua, vuốt cái đầu nặng trĩu của mình trở về nhà chính.
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, sau bếp đã bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Bữa sáng hôm nay là bánh nướng nhân thịt tươi kèm sữa đậu nành, vỏ ngoài của bánh nướng nho nhỏ này xốp giòn, bên trong là thịt tươi thả vào một chút ớt cay và hành thơm, cắn xuống một cái, nước sốt tràn vào toàn bộ khoang miệng, vừa tươi vừa ngon, Vương Nhất Bác ăn một hơi hết năm cái.
Hắn để lại một cái quấn vào trong khăn mặt, nghĩ lát nữa đưa cho Tiêu Chiến nếm thử.
Hắn cầm bánh ra cửa, lo lắng bánh bị nguội nên liền nhét bánh vào trong ngực.
Mới vừa đi ra vài bước, Tiểu Quý từ hành lang bên cạnh chạy lại đây: "Thiếu gia, Thiệu Quân công tử ở sát vách tới tìm ngài."
Vương Nhất Bác dừng một chút, cách y phục sờ sờ bánh nướng thịt tươi, lời còn chưa nói kịp, Tiểu Quý lại nói: "Hắn ta đang đi qua đây, lén lén lút lút, không biết trong ngực giấu gì nữa."
Thiệu Quân chính là con trai của Trịnh thái thái mà Vương thái thái hay đi mua vải cùng, Vương Nhất Bác chơi với hắn ta, đã làm không ít chuyện vô liêm sỉ.
Cả cái chiêu tặng kẹo cho Tiêu Chiến kia, cũng là học từ hắn ta.
Nhưng mà Thiệu Quân, người này đã quen lỗ mãng, tâm tư cũng không ở trên chuyện tình cảm, nắm tay với vị nữ hài ở học đường kia được vài ngày liền đá người ta rồi.
Vương Nhất Bác lười quản hắn ta, hắn hít hít mũi, muốn đưa bánh nướng này cho Tiêu Chiến trước, bánh phải còn nóng ăn mới ngon.
"Nhất Bác, Nhất Bác!" Vương Nhất Bác xoay người lại, thấy tiểu tử Thiệu Quân này, khom khom lưng, vẻ mặt cười xán lạn đi tới.
Vương Nhất Bác nói: "Chuyện gì?"
Thiệu Quân vừa đẩy Vương Nhất Bác vào trong phòng vừa nói: "Cho ngươi xem bảo bối."
Thiệu Quân cười gian đóng cửa lại, nói: "Sao ngươi lại như thế? Loại chuyện này ngươi nên quỳ xuống xin ta mới phải, sao ngược lại là ta ăn nói khép nép xin ngươi xem vậy?"
Vương Nhất Bác nhàm chán chống đầu, không biết sáng sớm tiểu tử này phát điên cái gì.
Thiệu Quân nhìn biểu cảm lạnh nhạt này của Vương Nhất Bác, trong lòng cũng khó chịu, hắn rút một quyển sách từ trong ngực ra đập bộp một phát, mặt lại cười gian: "Xem sách hôm qua ta mới có nè! Đồ ngốc!"
Vương Nhất Bác vốn đang ngồi trên ghế vuông, Thiệu Quân cố gắng ngồi chen với Vương Nhất Bác, hai người lại suýt chút nữa muốn vung tay đánh nhau.
Thiệu Quân khó khăn lắm mới bắt được nắm đấm của Vương Nhất Bác, xin tha nói: "Xem sách trước, xem sách trước."
Hai tiểu tử liền chen chúc trên một chiếc ghế thành một cục.
Mở trang sách thứ nhất ra, Vương Nhất Bác mở to hai mắt.
Bởi vì hai người bọn họ chen thành một cục, mũi của Vương Nhất Bác liền ngửi thấy mùi thơm bốn phía của bánh nướng bị chen nát trong vạt áo, chỉ vào trang sách nói: "Cái này, hai người kia đang làm gì?"
Thiệu Quân đắc ý liếc hắn một cái: "Ta đã nói ngươi không hiểu mà, cái này gọi là điên loan đảo phượng, vu sơn vân vũ.
Tỷ như nói, ngươi lấy vật kia của ngươi thọc vào trong cái động này, sau đó các ngươi nhích tới nhích lui, hai người các ngươi sẽ rất thoải mái."
"Thoải mái cỡ nào?"
"Sao ta biết được? Nhưng mà ngươi nhìn biểu cảm của người phía dưới này đi, bộ dáng rất thoải mái."
Vương Nhất Bác đoạt quyển sách qua một phát, lật qua vài tờ, "Mấy trang sau này đều là đang đảo phượng sao? Sao nhiều tư thế như vậy?"
"Nói nhảm! Ngươi là đồ ngốc, cho ngươi xem cũng vô dụng! Trả cho ta!"
Hai người xoắn thành một cục trên ghế, mùi bánh nướng càng nồng.
Thiệu Quân nói: "Trên người của ngươi có mùi gì thế?"
Vương Nhất Bác vẫn đang nghiên cứu quyển sách này, trong đầu đều đổi mặt người trên trang sách thành mình và Tiêu Chiến, làm chuyện này rất thoải mái sao? Sẽ sảng khoái cỡ nào nhỉ?
Tròng mắt của Vương Nhất Bác đảo tới đảo lui mà nghĩ, trong lỗ mũi đều là mùi bánh nướng.
Chỉ chốc lát sau, chỗ kia của hắn liền run run rẩy rẩy đứng dậy.
Vương Nhất Bác khép chân lại: "Sao ta...!giống như..."
Thiệu Quân cúi đầu nhìn một cái: "Hảo tiểu tử, ngươi thật đúng là lưu manh."
Tiêu Chiến từ hậu viện lại đây tìm Vương Nhất Bác, y nghe nói Vương Nhất Bác dậy rồi, đang ăn điểm tâm.
Y cắt táo và lê thơm, đưa tới cho Vương Nhất Bác, tiện thể muốn luyện viết chữ với hắn một chút.
Đi đến trong viện của Vương Nhất Bác, y thấy cửa phòng đóng kín, Tiểu Quý và Tiểu Thu cũng không ở trong viện, liền khẽ gọi: "Nhất Bác? Nhất Bác ơi?"
Tiếng gọi của Tiêu Chiến rất mềm mại nhẹ nhàng, cách cửa phòng tiến vào lỗ tai của Vương Nhất Bác, phảng phất như dùng đầu lưỡi ướt mềm liếm vành tai, khiến Vương Nhất Bác đang gắng gượng trong cửa phòng lập tức bắn.
Thiệu Quân ghét bỏ nước thịt chảy ra từ vạt áo của Vương Nhất Bác, còn có vật ngẩng đầu kia của Vương Nhất Bác, chính mình lại không hề có phản ứng gì, hắn vốn chỉ muốn chia sẻ thứ tốt với Vương Nhất Bác, kết quả ngược lại mình có vẻ không có bản lĩnh, liền đoạt quyển sách muốn đi, trước khi đi đã dạy Vương Nhất Bác, hoặc là tìm người giải quyết, hoặc là tự mình dùng tay tuốt một phen cho xong chuyện.
Vương Nhất Bác cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đây là chuyện của hắn và Tiêu Chiến, kết quả Tiêu Chiến còn chưa biết, ngược lại để cho người khác nhìn trước rồi.
Hắn không tìm thấy khăn mặt, nhớ tới trong ngực còn có một cái liền cẩn thận móc từ trong ngực ra, bôi tinh dịch trên tay vào khăn mặt đã hút đầy nước thịt.
Chùi xong liền gấp gáp đi gặp Tiêu Chiến, cũng không biết bỏ vào đâu liền nhét vào lại trong vạt áo.
????????????????.
Truyện khác cùng thể loại
484 chương
199 chương
100 chương
33 chương
35 chương
30 chương