Bạc Kiếp (Gả Cho Anh)
Chương 20
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy mặt trời đã lên cao quá nửa, uể oải vung tay toàn thân lại truyền đến vài cái đau nhức. Lếch thân xác có chút mệt mỏi xuống giường, cô vào phòng vệ sinh tắm táp một chút. Hôm nay không có lịch ghi hình cho nên cô không cần đến Đài Truyền hình làm gì.
Lúc tắm xong bước ra đã thấy Tông Dân ngồi ngay ngắn ăn mặc chỉnh tề nhìn cô. Thấy cô bước ra với bộ quần áo khi tối, anh cong môi mở tủ lấy cho cô một cái váy sau đó nhét vào trong tay cô.
- Mặc cái này đi, lát nữa anh đưa em về nhà lấy quần áo.
Cô có chút đỏ mặt, hỏi:
- Sao phải về nhà lấy đồ?
- Em ở đây với anh.
Minh lại ung dung trêu chọc anh:
- Em đâu cần ở đây đâu, em ở một mình cũng được mà.
Tông Dân bật cười, bao nhiêu cảm xúc hạnh phúc đều trưng hết lên mặt:
- Được, vậy em cứ ở nhà, anh dọn đến ở cùng em là được chứ gì.
Minh véo vào tay anh một cái rõ đau, cô ôm bộ váy đi lại vào trong phòng tắm.
_______...______
Sau hôm đó thì Minh dọn về ở cùng anh, Tông Dân cũng có ý khi nào bà Chi đi du lịch về anh sẽ thông báo việc của anh và cô, cũng sẵn tiện giải thích tất cả mọi chuyện. Đối với chuyện này, Minh không có ý kiến, cô thật sự cũng không muốn sẽ giấu giếm bà mãi nhưng mà nói ra sự thật với bà thì cô lại không muốn chút nào.
Đêm đến cô và anh ngồi ở ban công phòng khách ngắm trời về đêm, trên tay cô là ly cà phê sữa nóng, anh lại uống cà phê đen. Cô ngước mắt lên nhìn anh, có chút ưu tư hỏi:
- Anh...nếu mẹ không đồng ý thì sao, em có chút nào lo.
Tông Dân uống một ngụm cà phê đắng, anh buông tách cà phê xuống, kéo ghế anh lại sát ghế cô.
- Mẹ sẽ đồng ý, em yên tâm đi.
Cô nhướng mắt nhìn anh, khoảng cách hai người rất gần, cô gần như nhìn được da thịt anh rõ ràng nhất. Da trắng môi hồng ngũ quan tinh xảo, đúng là người đẹp như tranh, nam thần của mấy thiếu nữ. Trong lòng cô bỗng dưng có chút tò mò về Phương Minh em gái anh.
- Dân, Phương Minh vì sao lại mất?
Tông Dân không nghĩ cô sẽ hỏi anh vấn đề này, chuyện của em gái anh đã qua nhiều năm rồi.. anh thật sự không muốn nhắc đến. Nhưng khi nhìn gương mặt tò mò đáng yêu của cô, anh lại không chống cự được. Nhẹ thở ra, trước sau gì cô cũng cần được biết, biết bây giờ cũng không gọi là quá sớm đâu.
Anh nhìn cô, vuốt ve tóc cô, giọng anh nhỏ nhẹ:
- Con bé trước kia cũng hay thường ngồi cùng anh thế này, thực sự con bé ngoan lắm. Nếu nó không bị giết chắc bây giờ đang tung tăng bên Nhật rồi.
Cô cả kinh, là bị giết thật sao???
Thấy cô sợ hãi, anh vội vỗ lưng xoa dịu, giọng nói cũng u buồn hơn hẳn:
- Chuyện cũng qua rồi, anh cũng không có ý định nói với em vì lo là em sẽ sợ. Nhưng mà hình như em cũng sợ rồi đấy, Minh cũng biết sợ à?
Cô cố trưng một nụ cười tươi tắn nhất có thể với anh.
- Em vẫn biết sợ mà... anh...em xin lỗi là em không biết...
- Có gì đâu xin lỗi, đó là sự thật mà. Thời gian đầu nếu ai nhắc đến em gái anh, anh đều không vui lại còn nổi cáu nhưng sự thật vẫn là sự thật, có đánh người ta thì con bé cũng không sống lại được. Âu chắc cũng do cái duyên con bé ngắn ngủi, không cản lại được.
Minh nhìn ra được sự tang thương trong lời nói của anh, cô nắm lấy tay siết thật chặt:
- Em ở đây, anh đừng buồn nữa, nếu anh buồn em ấy cũng sẽ buồn theo đấy.
Tông Dân véo vào mũi cô, anh cười nhẹ:
- Anh không sao, đối với anh thì trước sau gì thằng khốn đó cũng phải đi theo bồi cho con bé, có gì mà buồn chứ.
- Anh nói ai? Hắn ta là ai?
Anh ngước mắt lên nhìn về khoảng không phía trước, khịt khịt mũi, giọng anh nhạt nhẽo lạnh tanh:
- Người quen em cũng biết đấy, là lão Lâm.
Minh rúng động trong lòng, cô biết anh có thù với lão Lâm nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân này. Cái này.... lão Lâm tại sao lại giết Phương Minh???
Tông Dân nhìn Minh, anh biết cô không hiểu nhưng lại không dám hỏi. Anh cũng không vội trả lời, đút tay vào túi quần bộ dáng thong dong nhưng đượm nét u buồn.
- Năm con bé 19 tuổi, một lần đi sinh nhật của bạn ở nhà hàng, con bé quen biết một người đàn ông. Đêm đó con bé không về nhà, anh gọi điện, cho người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không có tung tích. Mãi 1 tuần sau người ta tìm thấy xác con bé ở gần nhà hàng trong một khu mại dâm nổi tiếng. Công an đến điều tra, kết quả cuối cùng là tự tử. Buồn cười đúng không em, lý nào con bé lại tự tử chứ?
Ngừng một chút anh lại nói tiếp:
- Anh tất nhiên là không tin nhưng thân phận của anh khi đó đặc thù, anh chấp nhận theo kết luận của công an. Bên ngoài anh vẫn cho người điều tra, kết quả thu được khiến anh gần như chết sững. Đêm hôm đó, lão Lâm cùng đám lão già biến thái bắt nhốt đánh thuốc con bé sau đó...... Lúc ấy thế lực lão Lâm rất mạnh, anh cũng chỉ là tên nhóc choai không có đủ quyền lực để lật đổ được ông ta. Nhưng mà... bây giờ thì khác rồi, mấy năm qua anh vất vả anh điên cuồng kiếm tiền, may mắn cho anh gặp lại được những anh em chí cốt lúc còn du học ở nước ngoài, lão đại anh cho người thăm dò điều tra thêm. Đêm ấy sau khi bắt con bé, lão già đó cho con bé dùng thuốc kích thích liều cực mạnh, sau khi chơi chán chê bọn chó già bỏ con bé ở lại khách sạn, đến sáng hôm sau thì con bé qua đời. Dựa vào quyền lực hiện có, bọn chó bưng bít và dựng thành hiện trường giả là do con bé cắt cổ tay tự sát. Mẹ kiếp, khốn nạn mà.
Minh nghe đến đâu cơ thể cô lại run rẩy đến đó, cô có thể cảm nhận được cả nỗi đau mà Phương Minh từng chịu đựng. Ghê tởm, bọn chó già đó thật là ghê tởm...
- Lão Lâm là tên biến thái chính hiệu, lão ta thích chơi gái lành đặc biệt là trẻ em. Hồ sơ mà lão đại điều tra về ông ta đi kèm với một loạt tội danh hiếp dâm và ấu dâm trẻ nhỏ. Mẹ nó, khốn nạn chó má như vậy mà vẫn giàu có vẫn ung dung sống nhàn hạ trên đời này. Anh điều tra về lão, nhẫn nhịn mấy năm nay chỉ muốn một lần đánh gọn, đánh cho dây rể của lão cũng phải hoại tử theo. Cái mạng chó của lão Lâm anh không lấy anh thề anh không làm người nữa.
Nói đến đây cơ thể Tông Dân dần run lên, sự phẫn nộ không còn che giấu được nữa. Minh đứng phắt dậy, cô ôm anh từ phía sau, cảm nhận được sự run rẩy của anh. Hiện tại cô chẳng biết làm gì cũng không biết nói gì để xoa dịu nỗi đau mà anh đang và đã chịu đựng. Anh với cô.... nỗi đau nào cũng khiến đau nhức đến thấu tận tâm can...
Xoa xoa bờ vai của anh, cô dựa vào lưng anh, nhẹ nhàng an ủi:
- Em ở đây...em ở đây....
Nghe được tiếng cô, nghe được sự nỉ non nhẹ nhàng của cô, anh như bình tâm lại. Trong cơn ác mộng như tìm được lối ra, anh ôm lấy cô, cơ thể không còn run run vì xúc động nữa. Khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, tất cả nỗi lòng đều được vơi đi hết thảy....
Ngước mắt lên nhìn trời cao, ai mà không có cho mình một vài ký ức đau buồn nhưng anh lại may mắn khi có cô, đó là sự an ủi lớn nhất giành cho anh lúc này.
_________....________
Nghỉ hai ngày Minh lại đến nhà đài đi làm đều đặn như thường lệ, sau việc hôm gặp Hiền ở cửa hàng quần áo nam, cô và bác sĩ Nam dường như ít liên lạc. Không phải vì cô nghi ngờ anh nhưng hình như anh có ý tránh né cô. Ngoài quay chương trình ra anh cũng không còn hẹn cô ăn uống như trước nữa. Mà Minh cũng không muốn Tông Dân khó chịu, cô vẫn xem bác sĩ Nam là người tốt, là ân nhân cứu mạng của mình nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, không thể đánh đổi tình yêu với một mối quan hệ được. Đối với cô thì Tông Dân quan trọng hơn ai cả.
Về phía Long, cô nghe Quang Boss kể lại công ty của hắn gần như phá sản rồi, bên phía lão Lâm vẫn chưa hề hấn gì. Anh ta cũng có nói do Tông Dân tạm thời chưa phát binh nên mọi thứ vẫn còn rất tốt nhưng mà ngày tàn của lão Lâm cũng không còn xa nữa. Nghe đến đây tâm trạng của cô bỗng dưng lại vui vẻ đến lạ, mấy tên khốn đó phải chết dần chết mòn cô mới cảm thấy hả dạ trong lòng. Còn nữa, bà Dung con Hiền.... cô lại muốn cho họ có một màn kịch nhớ đời đến chết.
_______...._______
Hôm nay sau khi ghi hình cùng với bác sĩ Nam xong, anh có hẹn cô nói chuyện một chút. Với Minh, cô không bài xích anh nhưng mối quan hệ của anh và cô cũng chỉ đơn giản là bạn bè bình thường.
Căn tin nhà đài bây giờ khá vắng, bác sĩ Nam đem đến cho cô một cốc trà sữa lạnh, anh cười, nói.
- Cô thích uống cái này, uống đi.
Minh nhận lấy, trên môi cũng nở nụ cười.
- Cảm ơn anh, anh vẫn thích uống cà phê sữa đá à?
Bác sĩ Nam ngồi xuống ghế, lắc lắc cái ly trong tay:
- Ừ cô còn nhớ sao?
- Có gì lại không nhớ, tôi ở cùng anh cũng không phải ít đâu.
Nói đến đây cả hai cùng bật cười. Bác sĩ Nam lại nhìn cô, anh mím môi, nhàn nhạt nói:
- Tháng sau tôi lấy vợ, vì lý do cá nhân nên không mời cô đến tham dự được. Cô..thông cảm cho tôi nhé.
Minh có chút bàng hoàng, bác sĩ Nam có vợ sao, cô chưa nghe anh kể về bạn gái anh bao giờ, thế mà lại lấy vợ nhanh đến thế. Cô thật sự cũng không nghĩ gì nhiều chỉ cảm thấy mừng cho anh. Vui vui vẻ vẻ, cô chúc mừng anh:
- Không sao mà, anh hạnh phúc là tôi vui rồi, mời hay không cũng không quan trọng.
- Ừ, cảm ơn cô.
Hai người ngồi nói chuyện một lát nữa, bác sĩ Nam có điện thoại sau đó xin phép đi trước. Trước khi đi, anh có nói với cô một câu:
- Thật sự thì... tôi đến muộn một chút rồi, nhưng nhìn cô hạnh phúc tôi cảm thấy cũng yên tâm trong lòng. Sau này cô nhất định phải thật hạnh phúc nhé, tôi luôn chúc phúc cho cô.
Minh nghe từng lời anh nói, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại sinh ra cảm giác buồn bã không thể giải thích được. Cô vẫn không hiểu vì sao anh lại nói là anh đến muộn... anh có đến muộn cái gì sao? Đợi anh đi rồi, cô vô thức ngồi bần thần nhìn theo bóng lưng gầy của anh, cô bỗng chốc sinh ra cảm giác hiu quạnh khó diễn tả. Khi anh thông báo anh sắp lấy vợ, cô chưa từng cảm nhận được sự hạnh phúc trong ánh mắt của anh. Cứ như việc anh lấy vợ giống như một điều gì đó bình thường lắm, hay nói đúng hơn là như bị ép buộc phải thực hiện. Đối với cô anh là một người bạn thân, cô thật sự không muốn nhìn thấy bạn mình như thế này... cuộc sống này vô vị đủ rồi đừng vì ai đó mà khiến nó trở nên tẻ nhạt thêm nữa.
- Bác sĩ Nam...chúc anh hạnh phúc...
________..._______
Đầu giờ chiều, mấy vị lớn trong nhà đài có một cuộc hẹn tiếp khách. Tông Dân là Phó Tổng nhưng những cuộc gặp gỡ vài đơn vị tài trợ nhỏ anh rất ít khi đến dự.
Bình thường mấy việc gặp mặt này sẽ không đến phiên cô tham dự nhưng hôm nay vô tình trên đường bọn họ đi xuống ghé ngang qua khâu hậu trường nơi cô vừa mới ghi hình xong, phó giám đốc lại có ý mời mọc cô không thể không nể mặt. Phía trên cô có Phó Tổng chống lưng nhưng phía dưới cô vẫn chỉ là một nhân viên bình thường mà trong nhà đài cũng ít ai biết cô và Tông Dân đang qua lại thành ra vị phó giám đốc bụng to này đương nhiên cũng không thể biết. Thường mấy cuộc gặp gỡ như này cũng hay có mấy MC trẻ đẹp đi theo, mục đích làm gì thì chỉ có bọn họ hiểu rõ. Nói hay thì là để mở rộng quan hệ còn nói không hay thì đi tìm đại gia lót lưng nhưng mà mấy mặt xấu của giới nhà đài thường kín như bưng không dễ phô trương như showbiz.
Minh thật sự bất đắc dĩ lắm mới đi theo cùng, cô cũng chỉ vì nể mặt vị phó giám đốc, có lẽ đến ngồi một chút sau đó sẽ xin phép về trước. Thân làm nhân viên cấp thấp là thế, may là cô còn có Tông Dân che chở, nếu không thích gì có thể khóc lóc với anh. Nhưng mà cả đời này cô cũng không thể tránh khỏi những việc như thế này, mà cô cũng không thể dựa theo anh cả đời mãi được.
Đi theo phó giám còn có 2 người nữa, một là chị Bình, hai là một đạo diễn trẻ vừa ra nghề. Trên đường đi chỉ có ba người bọn họ nói chuyện, lâu lâu cô cũng ậm ừ cho có chứ cũng không muốn giao tiếp quá nhiều.
Xe dừng trước cửa nhà hàng Nhật Bản, cô biết nơi này vì tuần trước có đi theo Tông Dân đến đây. Nhà hàng này không to lắm nhưng kiến trúc lạ, không có bàn ghế đại trà như những nhà hàng tây hay ta, ở đây mỗi bàn là một phòng được ngăn cách như những căn phòng của người Nhật, cửa cũng là cửa gỗ kéo khá thú vị.
Lúc cô đi theo phó giám đi vào cũng là lúc Tông Dân gọi đến, vừa hay cô nói được tên nhà hàng điện thoại lại hết pin sụp nguồn. Vị phó giám đi trước cô vừa cười vừa hỏi:
- Ai gọi vậy Phương Minh, là bạn trai à?
Minh mỉm cười cô gật đầu, cất điện thoại vào trong túi:
- Vâng, là bạn trai gọi, điện thoại của tôi xui xẻo lại hết pin.
Anh đạo diễn trẻ tuổi tốt bụng nói:
- Có cần gọi lại không, tôi cho cô mượn điện thoại.
Minh nghĩ đến nghĩ lui, thật sự cũng không nhất thiết phải gọi lại, cô nói sơ qua như thế chắc anh cũng hiểu rồi. Lắc lắc đầu, cô khéo léo từ chối:
- Cảm ơn đạo diễn, không cần gọi lại đâu.
Vị phó giám phía trên lại ồ ồ nói:
- Cô còn trẻ chồng con sớm làm gì, kiếm tiền kiếm chút danh trước cái đã. Cứ tự do tận hưởng một chút sau lấy chồng muộn đâu.
Minh nhìn theo ông ta, mặc dù những lời nói này nghe ra như người lớn khuyên bảo mấy đứa trẻ trong nhà nhưng mà khi nghe ông ta nói cô lại có cái suy nghĩ khác. Không biết là thế nào, lại cảm thấy không được đàng hoàng cũng không mấy đứng đắn.
Chị Bình đi cùng cô nãy giờ vẫn không nói câu gì, khi đám người đi đến trước phòng bao, chị ta mới nhảy đổng lên bảo có việc gấp cần làm, lát nữa sẽ chạy đến sau. Phó giám ra vẻ không vui nhưng ông cùng không giữ chị ta ở lại, chỉ bảo đi nhanh còn đến.
Khi chị Bình rời đi, chị có nhìn cô, ánh mắt chị ta thâm sâu có chút khó lường....
Nhân viên phục vụ mặc một bộ kimono màu đỏ trang điểm theo phong cách người Nhật, khi thấy bọn cô có ý vào liền vui vẻ giúp mở cửa.
Minh đi theo sau phó giám, vừa bước vào phòng cô gần như giật mình khi nhìn những nhân vật có mặt trong phòng này. Trước mặt cô là lão Lâm thêm mấy lão già mà cô không quen biết. Trong lòng có dự cảm không được tốt cho lắm, cô cúi người nói vào tai phó giám.
- Tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát...
Phó giám chưa nghe hết câu đã giận dữ:
- Ở lại, khi nào cô Bình đến thì cô đi. Bớt lãi nhãi lại đi toàn tai to mặt bự, cô muốn chết à?
Minh cảm thấy mình giống như đã bị lừa đến đây, nhìn ánh mắt của lão Lâm nhìn cô, bất giác cô cảm thấy sợ hãi. Không nói nhiều cô định quay người đi ra ngoài nhưng cửa lại không thể mở ra được, bên ngoài hình như bị khóa chặt lại rồi...
Linh cảm xấu dần tăng lên, cô vô thức sợ hãi đập cửa, phía sau lưng lại truyền đến mấy giọng cười ghê rợn:
- MC, cô làm gì vậy, ngồi xuống một chút bọn tôi đưa cô ra ngoài ngay thôi.
Thấy Minh vẫn còn ngoan cố đập cửa la hét, lão phó giám liền kéo tay cô khiến cô ngã sụp ra đất, lão gằn lên:
- Cô khôn hồn thì câm mồm lại, đừng để tôi điên lên tôi vả cho hết đẹp kiếm ăn đấy.
Minh giờ phút này hoảng loạn, cô vùng dậy, hét:
- Mấy người đừng làm bậy, còn ông nữa ông đụng đến tôi Tông Dân sẽ róc xương ông.
Quả thật tên phó giám nghe đến hai chữ Tông Dân mặt mũi có chút xanh xanh, lão ta hình như đoán được gì đó. Ngay lúc lão ta còn mơ hồ cô liền vùng dậy định chạy nhưng xui cho cô lại bị lão Lâm tóm lại được. Lão ta bắt được cô, bóp chặt miệng cô kéo xuống đất. Tay lão với lấy bình rượu trên bàn, bóp miệng cô mà đổ vào ồng ộc.
Minh hoảng loạn cô đập chân đập tay không ngừng, xung quanh mấy lão già hùa theo cười cợt, có tên còn manh động giữ chân giữ tay cô lại cho lão Lâm đổ rượu vào miệng cô.
Minh vùng vẫy, miệng cô toàn là rượu khiến cổ họng khô ráp ho không ngừng. Lão Lâm sợ cô bị nghẹn mà tắt thở, lão liền kéo cô ngồi dậy, bóp lấy cổ cô. Gương mặt lão gần sát mặt cô, ánh mắt lão hung hãn không ngừng:
- Đi sang phòng bên, tôi với cô cùng chơi vui vẻ.
Nói rồi lão kéo Minh đứng dậy, lôi cô sền sệt đi sang phòng kế bên. Mấy lão già đi theo liền cười sảng khoái hò hét:
- Cô bé rên lớn lên cho anh em tôi cùng thưởng thức giọng MC vàng nào.
Minh run rẩy, giờ đây cô hoảng loạn không ngừng, lại nhớ đến Phương Minh em gái của Tông Dân lòng cô lại càng lạnh lẽo hơn nữa. Nếu như lão muốn làm bừa cô thà tự tử chết chứ không muốn cho lão ta được toại nguyện.
Lão Lâm nhìn chằm chằm cô, lão kéo cô quăng xuống sàn gỗ cứng nhắc, một tay xé áo cô, một tay bóp lấy cổ cô.
- Mày là con Minh bồ thằng Long đúng không, qua mặt tao à? Muốn hại tao sao, muốn trả thù sao dựa vào khả năng của mày với thằng oắt con Tông Dân thì được à? Haha...trước kia con em gái thằng Tông Dân cũng bị tao chơi đến chết đó, mày muốn lập lại lần nữa à con điếm.
Vừa nói tay lão vừa sờ soạng trên người cô, ánh mắt lão ghê người chứa đựng toàn dục vọng. Minh bị lão Lâm bóp chặt cổ, cô không thể nói được gì ngoài vùng vẫy khắp nơi. Cô nhìn lão, gằn từng chữ khó khăn:
- Mày... giết... tao...đi...đi...
Lão Lâm bật cười, bàn tay ghê tởm của lão xoa xoa một bên ngực cô, lão cười gian ác:
- Giết mày bằng c** có được không? Haha...tao lại thích chơi mày đến khi mày chết mới vui, con điếm. Tao cho mày mở miệng là để rên, nào rên đi, rên đi.
Minh gần như suy sụp, cô chưa từng chứng kiến con người nào khốn nạn ghê gớm như thế này. Lão ta cứ như xem thường mạng sống của người khác, xem thường trời đất, xem thường nhân quả. Minh vô thức rơi nước mắt, ở đây không ai cứu cô được nữa rồi...
Lão Lâm vừa bóp miệng cô vừa đưa tay lần mò xuống dưới, chiếc váy công sở ôm sát người bị lão mò mẫm tìm dây khóa kéo đến điên người. Vì mất tập trung, Minh liền canh cơ hội vùng dậy. Nhưng cô lại không mạnh bằng lão ta, một lần nữa bị lão kéo lại. Lão nắm lấy chân cô, kéo quật xuống đất, hai tay lão nắm lấy tóc cô giật cực mạnh, đầu cô lại bị đập liên tục xuống dưới nền gỗ, mùi máu tanh xộc vào mũi vào miệng cô.
Đau quá... toàn thân cô đau nhức như bị gãy xương sườn. Khóe mắt ướt nhòe, sự bất lực như khi 1 năm về trước cô bị bắt phải bỏ con... Đau đớn, tuyệt vọng, mệt mỏi và nhục nhã... Nhìn lão Lâm đang kéo khóa váy cô xuống, cô nhanh như chớp liền đưa ra quyết định cuối cùng. Sống là người của Tông Dân thì chết cũng sẽ là người của anh, thằng chó già này cũng đừng mong được toại nguyện.
Cô dùng hết sức bình sinh đạp cho lão một cái, lưỡi đưa dài ra chỉ còn chờ răng cắn chặt xuống. Ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn về phía lão, cô nói trong uất hận:
- Mày sẽ chết.....
"Đùng" "Ầm" trong khoảnh khắc sinh tử chỉ ngăn cách bằng thời gian ngắn ngủi, một bàn tay ấm áp lại kéo cô về với thực tế rời xa thần chết....
- Minh....đừng em...
Bàn tay anh nhét vào trong miệng cô, cô theo quán tính tự sát liền cắn xuống. Lực cắn muốn lấy đi mạng sống nên rất mạnh, đến khi Minh cảm nhận được có gì đó không đúng cô mới mở mắt lên nhìn. Hốc mắt cô rưng rưng, nước mắt không tự chủ được tuông ra ào ạt. Trên môi nồng nặc mùi máu tươi, cô khó khăn nói:
- Dân...cứu em...
Tông Dân nhìn cô, anh ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, nhìn người con gái anh nâng niu thân tàn ma dại trên gương mặt đầy màu bất giác ác thú trong lòng anh lại trỗi lên. Anh ôm lấy cơ thể cô, thư ký Kiệt liền đưa một chiếc áo khoác đến, anh dùng chiếc áo bao bọc lấy cơ thể đầy vết đỏ đỏ trên người cô.
Lão Lâm giờ đây bị người của anh khống chế, gương mặt lão không có bất cứ gì là hoảng sợ, lão bật cười, thong dong nói:
- Phó Tổng, anh làm vậy là sao. Tôi là đang chơi gái... à quên đùa với em gái anh chút thôi, anh làm gì căng thẳng vậy?
Tông Dân bồng Minh lên, ánh mắt anh hung hãn nhìn về phía lão Lâm, mà lão dường như cũng không có gì sợ hãi.
- Thằng chó già này thử qua một chút vui vẻ không?
Nói rồi anh ra hiệu cho đàn em đi theo sau dần cho lão Lâm một trận, đến khi lão máu mồm máu miệng ọc hết ra anh mới chịu cho dừng.
Vẫn ôm Minh đã ngất đi trong lòng, anh ung dung nhìn về phía lão ta, anh nói:
- Mày nghĩ mày là ai, chống mắt lên nhìn xem mày chết như thế nào nhé.
Lão Lâm trợn mắt, gương mặt lão âm u đáng sợ:
- Em gái mày là tao chơi, mày đ có bản lĩnh nói chuyện được với tao đâu. Đánh tao là giải quyết xong à, cái Đài Truyền hình nhỏ xíu của mày nhất định bị xóa sổ, mày chờ đi.
Tông Dân cười nhạt, anh phun vào mặt lão vài bụm nước bọt. Giọng điệu mỉa mai khinh bỉ:
- Tao chờ, mày múa tao xem thử. Đừng trách tao không báo trước cho mày biết, cái mạng cùi của mày một hai ngày nữa thôi là lìa dương thế rồi. Bớt làm ác để tích đức lại, em gái tao đang chờ mày dưới hoàng tuyền để trả thù mày đó. Nhanh xuống đi thằng chó già động dục.
Lão Lâm vẫn còn hung hăng ngoan cố:
- Mày đủ bản lĩnh? haha...
Tông Dân vỗ vỗ vào mặt lão, bóp chặt họng lão, nói ra rất nhẹ nhàng:
- Mày xem thường tao quá, công ty Bảo Lâm của mày mấy năm qua thành công hơn cũng là nhờ tao, gần đây chật vật hơn cũng là nhờ vào tao. Nói vui nghe chơi một chút, cái đầu vốn bí ẩn kia là của tao haha...thế nào... ổn chứ thằng chó?
Lão Lâm lần này mới cả kinh, lão chưa từng để Tông Dân vào trong mắt nhưng mà những lời anh nói khi nãy làm lão đủ thông minh để nhận ra...lão đã bị anh thao túng mấy năm vừa qua mà lão không hề hay biết.
Mẹ nó, trong lòng lão vừa run rẩy vừa lo sợ, chưa bao giờ cảm giác sợ hãi lại vây lấy lão mạnh mẽ như bây giờ. Lão không muốn chết, không muốn bị mất đi quyền lực, không muốn phải ở tù....
Cổ họng lão nghẹn đắng, lão hối hận vì ra tay với Minh, lão thật sự hối hận.
Tông Dân sau khi cảm nhận được Minh đang rất khó chịu, anh mới nhanh chóng đứng dậy rời đi. Trên trán cô máu vẫn rỉ, mùi máu tanh xộc lên nồng nặc.
Ôm lấy cô chạy như bay ra ngoài, anh lạnh lùng nói:
- Không cần đánh nữa, rút.
Trợ lý Kiệt cùng anh em gật đầu, sau đó nhanh chóng đi theo sau anh.
Ngay khi đoàn người Tông Dân vừa rời khỏi thì lão Hưng cũng vừa hay chạy vào. Phòng kế bên mấy lão già sợ đến xanh mặt, còn lão Lâm lại bần thần ngồi ngây ngốc trên nền gỗ lạnh lẽo. Lão Hưng đi đến dìu bạn mình dậy, giọng lão ồm ồm vì sợ:
- Anh Lâm, Tông Dân không phải người đơn giản tôi đã từng cảnh cáo anh rồi, tại sao anh không nghe tôi?
Lão Lâm thần trí mơ hồ, trên mặt lão đầy máu tươi. Lão có chút run rẩy, nói:
- Con điếm đó là con nhỏ từng mang thai con của thằng Long nhà ông..... ông biết đúng không?
Lão Hưng giật bắn người, lão thật sự cảm thấy chấn động, lão chưa từng biết Minh chính là bạn gái trước kia mà bà nhà ông bắt con bé phá đứa con trong bụng. Môi lão mấp máy, tay chay cũng run run:
- Không...là sự thật?
Lão Lâm sững người, lão và lão Hưng chơi với nhau mấy chục năm, lão tin tưởng vào biểu cảm của bàn mình.
- Vậy ông nói....biết con nhỏ đó là ai...không phải là con điếm từng đi theo thằng Long thì là ai?
Lão Hưng run rẩy thật sự, lão suy nghĩ nửa ngày không biết có nên nói ra hay không....
- Cái này... cái này...
Lão Lâm cơ hồ giận dữ, lão dùng chút sức lực hét lên:
- Ông Hưng... tôi với ông cùng chung một con...thuyền...
Lão Hưng đắn đo trong giây lát, lão biết nếu ông Lâm không tốt thì sự nghiệp và công danh của ông cũng sẽ không còn. Nhưng mà việc kia nếu nói ra là một tội ác mà con bé kia lại từng là cô gái đi theo thằng Long con trai ông còn bị bà Dung và con Hiền ép bỏ thai.... Lòng nhân hậu trong ông trỗi dậy...
- Lão Hưng... nếu ông giấu tôi...cả tôi cả ông đều có thể sẽ chết...
Dưới sự cảnh cáo của lão Lâm, lão Hưng không thể giấu giếm thêm được nữa. Bây giờ lão chỉ có thể cứu được lão, còn nhân hậu nhân từ gì đó... không cứu được lão nữa rồi..
Hít một hơi dài, lão nói rõ từng chữ:
- Cô gái đi theo Tông Dân...trước kia...hơn 10 năm trước ông có còn nhớ không? Cô bé gái người dân tộc có cậu là đầu bếp....
Đại não lão Lâm như tua nhanh về hơn 10 năm trước... cô bé gái người dân tộc... ánh mắt nhỏ sáng quắc... Nếu đúng như thế... lão có thể hạ Tông Dân....??!!!!
Có chút vui mừng, lão run run hỏi lại lão Hưng:
- Thật không, ông dựa vào đâu?
Lão Hưng hít một hơi dài, định thần lại nói:
- Ánh mắt con bé khi nhìn tôi....suốt đời tôi không thể quên được.
Lão Lâm vui mừng ra mặt, lão gật gù:
- Được được lắm...
- Ông muốn làm gì?
Lão Lâm cười ranh mãnh, gian ác nói:
- Phá nát cuộc đời con điếm nó, dương đông kích tây...haha..haha...
Lão Hưng thoáng rùng mình, lão dìu ông Lâm ra cửa... quyết định của lão lần này là đúng hay sai đây?!!!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
71 chương
70 chương
28 chương
11 chương