Hai người đứng như trời trồng, cuối cùng Đường Vũ Địch chịu thua, ngẩng đầu lên “Ca, hôm nay em không được vui, em xin lỗi” Con mẹ nó lại câu “em xin lỗi” này Trương Phàm nhìn chằm chằm cậu, cảm thấy thật buồn bã “Vì sao không vui?” Đường Vũ Địch không dám nhìn thẳng “Em. . . . . .” Trương Phàm hù một tiếng “Không biết?” “Không phải. . . . . .” “Tôi nói thay cậu” Trương Phàm nắm chặt tay lại, cố gắng giữ thanh âm không run rẩy “Tôi rất đáng ghê tởm đúng không?” Người Đường Vũ Địch run lên, không biết nói gì chỉ biết nhìn chằm chằm Trương Phàm “Chuyện hôm đó— cậu nhớ, đúng không? Tôi hôn cậu, tôi nói yêu cậu, thật ra cậu nhớ hết” Đường Vũ Địch xanh mét mặt mày, một chữ cũng không nói được, loay hoay bối rối không biết làm gì, ánh mắt không biết đặt đi đâu “Ghê tởm sao? Người ca ca cậu luôn tin tưởng lại ghê tởm như vậy. Đúng, mẹ nó tôi thích cậu, người tôi thích không phải Chung Lâm, mà là cậu! Giờ cậu đã biết, một tiếng “ca” cũng không gọi nổi đúng không?” Nói ra rồi, tất cả… đã nói ra hết rồi Phản ứng ấy đúng như hắn đoán, bây giờ kể cả bạn bè cũng không thể. Bất quá, trái tim lại đau như bị ai xé ra thành trăm mảnh vậy. . . . . . Lần cuối cùng sao? Lần cuối cùng được đứng trước em, nhìn em thật lâu như thế này? . . . . . . Trương Phàm nhìn phản ứng của Đường Vũ Địch, cuối cùng nở nụ cười “Chấm dứt tại đây đi, coi như chưa từng có gì xảy ra vậy” Đường Vũ Địch cả kinh nhìn hắn, nhưng Trương Phàm lại không cho cậu cơ hội mở miệng, quay lưng bỏ đi mất Chiều hôm đó, tiết thứ nhất gần kết thúc. Đường Vũ Địch mới thẩn thờ bước vào lớp Học sinh giỏi đi trễ. Giáo viên chẳng những không nổi trận lôi đình, mà còn hỏi han xem Đường Vũ Địch có phải không khỏe không, cậu lắc đầu mới yên tâm cho cậu về chỗ Đối với học sinh trong lớp, đây chỉ là buổi chiều như bao ngày khác, buồn chán. Nhưng có một điều gì đó mà không ai cảm nhận được, một tiếng động rạn nứt vang lên Cuộc sống mỗi ngày cứ phục chế(*) như vậy, học sinh người thì làm bài sai, người thì lười biếng không làm. Cuộc thi quan trọng gần đến, áp lực trên vai mỗi người càng tăng. Ngủ không được bao lâu, ai ai cũng mang mắt gấu mèo đi học (*Nghĩa là lặp đi lặp lại) Để giảm bớt căng thẳng, trong trường luôn xuất hiện những tin tức mới nhất, truyền tai nhau trở thành tin HOT Nghe nói, Chung Lâm– vừa đến lớp, thì thấy trên bàn có đóa hồng, đếm ra thì tận 99 đóa hồng, không khác gì phim truyền hình Hường Quắc Nghe nói, Trương Phàm mỗi sáng đều chở Chung Lâm bằng motor đến trường, buổi sáng thì mang điểm tâm đến tận cửa, buổi tối thì cùng nhau ăn tại những quán vỉa hè, khi thì nhà hàng sang trọng Nghe nói, Trương Phàm hôn môi Chung Lâm bị thầy giám thị phát hiện. Giáo viên chủ nhiệm nổi giận, ba Trương Phàm lại một lần diện kiến Nghe nói. . . . . . Đến khi Đường Vũ Địch nhận được điện thoại của Trương Bồi Sơn, thì cậu nhận ra mình và Trương Phàm đã chiến tranh lạnh tận hai tuần Âm thanh Trương Bồi Sơn có vẻ mỏi mệt “Tiểu Địch, con thân với Trương Phàm nhất, có thể giúp chú cho nó vài lời khuyên không? Chú không phản đối nó có bạn gái, nhưng ít nhất cũng phải hảo hảo ôn thi. . . . . .” Đường Vũ Địch ngẩn người, ánh mắt lộ vẻ cô đơn. Lúc sau Trương Bồi Sơn nói gì, cậu hoàn toàn không nghe nữa…. Quan hệ rất tốt? Bọn họ, ngay cả bạn bè cũng không thể rồi. . . . . . “Chú, thực xin lỗi. . . . . .” Lúc sau sau nữa, bọn Triệu Vũ Minh mới phát hiện điểm kỳ lạ. Cũng không nghĩ rằng cũng có khi hai người này giận nhau, sao cứ phải giả bộ làm người dưng vậy chứ, thật không biết là vụ gì mà dẫn đến kết quả như vậy Vì muốn để hai người họ làm họ, một buổi tan học bình thường, bọn Triệu Vũ Minh ý kiến muốn đi hóng gió. Triệu Vũ Minh vui vẻ chạy đến, cố ngăn Đường Vũ Địch đi “Tiểu Địch, lâu rồi mình không đi chơi, hôm nay đi hóng gió chung với tụi này được không?” Đường Vũ Địch chớp mắt “Tôi, tôi còn phải. . . . . .” Triệu Vũ Minh nhanh nhẹn nhảy vào họng cậu “Còn phải cái gì a. Học hoài cũng chán, đúng không? Vả lại kiến thức cũng ghi vào vở, bảng tuần hoàn nguyên tố học cơ bản là được rồi, không cần học hết” Nói xong liền kéo Đường Vũ Địch đi. Lúc Đường Vũ Địch kịp nhận ra thì cậu đã thấy Trương Phàm trước mắt “Tiểu Địch cũng đi, càng nhiều người càng vui. Phàm Tử cậu chở Chung Lâm, tôi chở cậu ấy!” Đường Vũ Địch vừa muốn mở miệng, đối phương bỗng hừ một tiếng, nói “A Minh, vị lớp trưởng này khác với chúng ta. Người ta là học sinh ngoan hiền, thi là thi vào trường điểm trường chuyên, cậu không thấy người ta đang nhăn mặt sao?” Trương Phàm tràn đầy khinh thường nói vậy, Triệu Vũ Minh nhất thời ngơ ngẩn, chậm chạp mà kéo áo Trương Phàm, nhỏ giọng nói “Này, cậu nói vậy là sao?” Quay đầu lại nhìn Đường Vũ Địch, đúng như hắn nói, cậu đang cắn chặt môi, nhăn mặt cúi đầu “Tôi không đi đâu. Tôi phải về sớm, các cậu đi chơi vui vẻ” Triệu Vũ Minh nhìn bóng lưng Đường Vũ Địch, tức giận trừng Trương Phàm “Sao cậu lại nói vậy chứ?! Cái tên dở hơi này, Tiểu Địch rốt cuộc chọc cậu cái gì, đều là nam nhân với nhau, đồ hẹp hòi. . . . . .” Trương Phàm mặt không biểu tình, thẳng khi không còn thấy bóng dáng Đường Vũ Địch, mới âm thầm nhắm mắt lại. Người khác cũng chẳng nhìn thấy vẻ khổ tâm của hắn “Tôi chính là người hẹp hòi đấy. Chính là không thể, tôi không thể đối mặt với cậu ấy. Cậu không thích thì đừng ý kiến với tôi” Triệu Vũ Minh tức giận muốn bùng cháy, nói không nên lời nói, nửa ngày mới phun ra một chữ “Kháo” Đường Vũ Địch về đến nhà, cởi cặp ra leo lên giường, không tự giác mà chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy đã thấy trời tối nhem Đường Vũ Địch dạo này ăn không vô. Việc hàng ngày đầu tiên của mẹ cậu là đi chợ, sau đó về làm những món cậu thích, nhưng cơm hôm nay còn đang nấu thì nàng lại nghĩ sang ngày mai nên ăn gì “Tiểu Địch, sáng mai con muốn ăn gì?” Đường Vũ Địch chọc chọc đũa vào bát cơm nói “Há cảo” Nàng cũng không mong gì câu trả lời của cậu, vì biết thế nào cũng sẽ nhận được một đáp án giống nhau, bất đắc dĩ thở dài “Cũng không thể ăn món này hoài a. Tiểu Địch, còn món gì khác muốn ăn không? Ta đổi món nhé” Đường Vũ Địch lắc đầu Mẹ cậu đành nhún nhường “Được rồi, vậy con phải ăn nhiều lên, nhìn con đi, gầy quá rồi. . . . . . Đúng rồi, sao dạo này không mang điểm tâm đến lớp nữa? Phụ huynh của người bạn kia đi công tác về rồi sao?” Đường Vũ Địch thoáng dừng tay, chiếc đũa đang gắp trứng hơi run, trứng rớt vào bát, sửng sốt một chút, lại cố chấp mà gắp lấy quả trứng. Nhưng trái trứng này hình như không thích cậu, mặc kệ gắp như thế nào, cũng không chịu nằm yên Mẹ cậu thấy hành động đó, hốt hoảng nói “Tiểu Địch, con sao vậy? Lúc ăn cơm không được phát ra tiếng động, đũa không được chạm vào thành chén” Đường Vũ Địch cuối cùng buông đũa “Mẹ, con no rồi, con về phòng học bài đây” Mẹ cậu nhìn xuống chén cơm, cơm còn chưa vơi một nữa, thở dài một tiếng. Lúc này, Đường Vũ Địch đã về phòng Đường Vũ Địch khóa cửa, ngồi vào bàn học lấy đại một quyển sách mở ra, vừa lúc lật tới bảng tuần hoàn, cứ như cái máy mà đọc những gì mình đã học “Hydro, Helium, Lithium, Beryllium, Boron ,Cacbon, Nitơ, Oxi, Flo, Neon. . . . . .” “Chuyện hôm đó— cậu nhớ, đúng không? Tôi hôn cậu, tôi nói yêu cậu, thật ra cậu nhớ hết” “Natri, Magiê, Nhôm, Silic, Phốt pho, Lưu huỳnh, Clo, Argon, Kali, Canxi .. . . . . .” “Ghê tởm sao? Người ca ca cậu luôn tin tưởng lại ghê tởm như vậy. Đúng, mẹ nó tôi thích cậu, người tôi thích không phải Chung Lâm, mà là cậu! Giờ cậu đã biết, một tiếng “ca” cũng không gọi nổi đúng không?” “Scandi, Titan, Vanadi, Crom, Mangan, Sắt, Coban, Niken, Đồng, Kẽm. . . . . . .” “Chấm dứt tại đây đi, coi như chưa từng có gì xảy ra vậy” Chấm dứt tại đây đi, coi như chưa từng có gì xảy ra vậy Chấm dứt tại đây đi, coi như chưa từng có gì xảy ra vậy “Gali, Germani, Asen, Selen, Asen, Selen. . . . . .” Nước mắt không tự chủ rơi xuống sách, từ từ loang nhẹ ra “Ca. . . . . .” Mẹ từ nhỏ đã dạy, con trai không được khóc, phải kiên cường mạnh mẽ. Từ nhỏ đến lỡn, cậu vẫ luôn ghi nhớ những lời cha mẹ nói, cũng dần học cách che giấu đi những hỉ nộ ái ố của mình Chỉ alf bây giờ cậu không kiềm được Cũng sẽ, cảm thấy ủy khuất, khổ sở Người có thể ôm lấy cậu, hứa sẽ không rời bỏ cậu, bây giờ đã bỏ cậu đi mất rồi