Bạc Hà Dụ Hoặc
Chương 9
Từ ngày ấy ở tiệm sách bị hai anh em nhà họ Mặc lôi kéo nghe bài “I’ll never break your heart”, Hứa Tri Mẫn đã nếm được cái mùi vị của “mất hồn mất vía là như thế nào”. Những con sóng đang gào thét trong cõi lòng khô cạn cùng tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ khiến cô không có cách nào tĩnh tâm mà ôn bài đành đứng bật dậy.
“Chị Tri Mẫn?” Mặc Hàm từ trong cuốn sách giáo khoa ngẩng đầu lên hỏi.
“Chị đi rửa mặt.” Nói xong cô vội vã đi về phía nhà vệ sinh chung.
Tay vừa chạm vào nắm đấm cửa liền cảm giác thấy phía đối diện cũng có người đang vặn chốt mở, cô hoảng hốt buông ngay tay ra. Cánh cửa tiếp đó cũng lập tức mở ra, Mặc Thâm chỉ mặc độc một cái áo may ô và quần đùi, trên cổ còn đang quấn khăn đứng ở trước mặt cô, chắc là vừa mới tắm xong.
Cô nhớ lúc tan học không nhìn thấy anh, sau đó cùng Mặc Hàm về đến nhà mới nghe bà dì nói là: buổi sáng Mặc Thâm có tiết thể dục, cả người mồ hôi nhễ nhại nên đi tắm trước rồi.
Đều do mình nhất thời lỗ mãng. Hứa Tri Mẫn hơi lúng túng, nhanh chóng xoay người qua hướng khác. Mặc Thâm thoải mái đi qua cô, bỗng nhiên quay đầu lại: “Lát nữa em vào phòng anh một chút.”
Hứa Tri Mẫn gần như sắp thốt ra câu “Vào phòng anh làm gì?”, nhưng lại nghĩ nói vậy có chút mờ ám, nên nhanh chóng nuốt xuống bụng. Mặc Thâm cười cười, đi thẳng qua phòng khách về phía phòng mình.
Hứa Tri Mẫn dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác tỉnh táo hẳn ra. Lau khô hai tay, cô không cam lòng mà bước từ từ đến cửa phòng anh.
Mặc Thâm đã thay quần áo chỉnh tề, quay về phía cô nói: “Vào đi.”
Cô vẫn không muốn đi vào, chỉ đứng im ở cạnh cửa, không hề nhúc nhích.
Anh cũng không để ý đến chuyện này. Kéo ngăn kéo lấy ra một cuốn băng casette, rồi bắt lấy cổ tay cô đem cuốn băng dúi vào lòng bàn tay cô, nói: “Mười tệ.”
Cô nhìn xuống tờ giấy trắng dán trên vỏ cuốn băng cassete, bài đầu tiên trong danh sách chính là “I’ll never break your heart”; lần trước cô hỏi nhân viên của nhà sách mới biết là album này mới chỉ phát hành dạng đĩa, còn băng cassete thì vẫn chưa nhập từ nước ngoài về được. Anh vì cô mà đặc biệt đi thâu vào băng cho cô……
“Tại sao?” Tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy?
“Không vì sao cả. Em cũng không cần phải cảm ơn anh, bởi vì thứ nhất anh đã lấy lại tiền, thứ hai là anh muốn lấy lòng em.”
Anh ấy nói chuyện với ai cũng đều có cái kiểu như vậy sao? Không thèm dấu giếm mục đích của mình. Không, ít nhất cũng chưa từng thấy anh ấy nói chuyện như vậy với Lương Tuyết, anh ấy với Lương Tuyết lúc nào cũng hi hi ha ha, thoải mái. Cô thà rằng anh cũng đối với cô như vậy, cứ xem cô như là một cô bé, có thể để cho cô được cả ngày hắng giọng hát nghêu ngao mà không phải e dè, lo nghĩ. Nhưng mà anh hình như cố ý không đối xử với cô như vậy. Đối mặt với tình hình đao kiếm thường xuyên đánh tới này, điều duy nhất cô có thể làm chính là — cười nhạt: “Anh không cần lấy lòng tôi.”
Qua mấy ngày ở chung, anh đã sớm hiểu thấu tính nết của cô. Anh không giống Kiều Tường nếu đã lấy kiếm tấn công mãi mà không được, vậy thì không gì bằng cứ bất ngờ mà hắt một chút a-xít ni-tric (HNO3). Vì thế anh vô tội gãi gãi đầu, thở dài một tiếng: “Vậy hả, thế phải làm sao bây giờ — hay là anh quỳ xuống cầu xin em nhận nó có được không?”
Nhìn thấy anh phủi phủi đầu gối cứ như thể là sắp quỳ xuống đất thật, cô bởi vì chưa từng đụng phải chuyện nào hoang đường như thế nên không khỏi luống cuống cả lên, vội vàng phẩy tay: “Ấy, tôi nhận là được chứ gì.” Cô cầm cuốn băng đi mới được vài bước, đã nghe thấy từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng ai đó nín không được mà cười khẽ. Cô vốn luôn luôn trầm tĩnh cũng không ngăn được những ngọn lửa đang không ngừng bốc lên.
Dọn dẹp túi sách, cô đi vào căn phòng nhỏ của bà dì, cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó lại lôi túi sách, lấy máy ghi âm cùng tai nghe ở bên trong ra. Cuộn băng này là anh kiên quyết đưa cho cô, nhưng bên trong lại là bài hát mà cô rất muốn nghe, chuyện đã như vậy thì sao lại phải làm khổ mình. Đem cuốn băng để vào máy ghi âm, cô nằm xuống, đeo tai nghe, nhấn nút play rồi im lặng nhắm mắt lại.
Bên tai từng câu từng câu “I’ll never break your heart” cứ như là những con sóng biển dồn dập vỗ vào bãi đá, bao trùm lấy suy nghĩ hỗn loạn của cô: người thân, bạn bè, cho dù là cố ý, hay vô tình, giữa người với người cũng cứ như thế mà không thể tránh khỏi tổn thương, yêu hận cứ như thế mà song song tồn tại. Cô đã từng nghe, cũng đã từng thấy nhiều rồi. “I’ll never break your heart”, một câu thật đúng là ngọt ngào, mà nói chính xác hơn phải là khẩu phật tâm xà. Không cớ gì người như cô lại bị nó hấp dẫn.
Đưa bàn tay ra, chạm vào nút stop nhưng lại không nỡ nhấn xuống. Không, cô muốn xem nó như một hồi chuông cảnh cáo, để ở bên người lúc nào cũng nhắc nhở chính mình.
Nheo mắt lại thỏa mãn cười, cô khoan khoái cọ cọ mặt vào gối, bình thản đi vào giấc mộng đẹp.
Không ngờ Lương Tuyết cũng thích nhạc pop quốc tế.
“Bài cậu nghe là bsb hát đó. Nhóm này phải nói là đỉnh của đỉnh, mình còn có poster của nhóm nữa, cậu có lấy không?” Lương Tuyết ngồi ở trên bàn đung đưa hai chân.
Hứa Tri Mẫn lắc đầu, chỉ nói: “Cậu thích nhóm này từ khi nào vậy?”
“Lúc đó hả, Mặc Hàm ở câu lạc bộ Taekwondo thường dùng máy cd nghe mấy ảnh hát đó.”
Quả nhiên là do hai anh em họ.
Lương Tuyết bỗng nhiên khoác một bàn tay lên vai cô, kề sát vào lỗ tai cô nói: “Mình đã giúp cậu trừng trị tên họ Kiều kia một chút.”
“Hả?” Hứa Tri Mẫn hô nhỏ.
“Thằng nhóc đó không biết trúng phải cẩu vận gì mà mấy ngày trước lại được chính thức vào câu lạc bộ Taekwondo.”
Hứa Tri Mẫn lập tức nhớ tới chuyện ngày ấy ở nhà sách. Sau đó, khi cô tháo tai nghe xuống, Mặc Hàm đột nhiên giữ tay cô lại, một lần nữa giúp cô đeo lên, nói: “Còn một bài nữa.”
Từ nụ cười gượng gạo trên mặt cậu ta, cô ít nhiều cũng hiểu ra cái gì đó. Không muốn trực tiếp hỏi nên cô lặng lẽ xoay mặt, bắt gặp Mặc Thâm bình tĩnh đứng ở đó lại nhịn không được mà thốt lên: “Không phải lúc nãy anh đã đi rồi sao?”
Mặc Thâm buồn cười nhìn cô: “Không phải em nằm mơ cũng nghĩ đến anh đấy chứ.”
Cô trừng mắt nhìn, mình không phải cái loại con gái mơ mộng, huống hồ với quan hệ giữa mình với anh ấy thì lại càng không. Vì thế cô im thin thít quay đầu lại, nhưng đáy lòng lại cảm thấy hình như không ổn.
Bây giờ nghe Lương Tuyết nói đến chuyện của Kiều Tường, không hiểu sao cô lại đem hai chuyện này liên hệ lại với nhau.
Lương Tuyết ở bên tai cô nói thầm: “Cái tên Kiều Tường đó á, kỳ thật cũng không bản lĩnh lắm. Hắc hắc. Cho nên trong trận đầu tiên cậu ta đấu với mình, mình liền nhân cơ hội ‘đè bẹp’ cậu ta một trận. Đáng đời, ai bảo cậu ta cứ kiếm cậu gây sự.”
Hứa Tri Mẫn mỉm cười: “Cảm ơn cậu.” Trong lòng cô thầm nghĩ, bây giờ Kiều Tường đã nếm mùi lợi hại của Lương Tuyết, mình chỉ cần đi theo Lương Tuyết, Kiều Tường chắc sẽ không dám gây chuyện với mình.
Nào ngờ, trong tiết thể dục cuối buổi chiều lại xảy ra chuyện.
Cả lớp được chia làm bốn tổ, phân về bốn góc sân tự do hoạt động. Trong đó có một tổ ở sân bóng rổ, các nam sinh nhân lúc thầy không có mặt đã chia làm hai đội đấu với nhau, các nữ sinh có mặt thì xúm lại hò hét trợ uy cho cầu thủ mà mình thích.
Hứa Tri Mẫn cùng Lương Tuyết đứng ở dưới một gốc cây đa, tách ra khỏi đám người, vừa hóng mát vừa vui vẻ tán gẫu.
“Tên nhóc Kiều Tường này cái đầu vẫn còn rất cao nha.” Lương Tuyết nhìn ra xa sân bóng rổ, thở dài.
Quả thật, vóc dáng Kiều Tường cũng xem như là cao nhất lớp, cho nên khi chơi bóng rổ lại có ưu thế tuyệt đối. Mắt thấy Kiều Tường liên tục ném bóng vào rổ, các đối thủ liền trở nên sốt ruột, không cẩn thận dùng sức quá mức đẩy cậu ta ngã trên mặt đất.
Mọi người vừa nhìn thấy liền sợ hãi á lên. Bình thường có ai dám chọc tới Kiều Tường cơ chứ. Trong lòng mỗi người đều nhủ thầm lần này thì xong rồi, Kiều Tường lại nổi đóa lên cho coi. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đó, nhưng đợi một lát, Kiều Tường vẫn không đứng lên, mà hai tay ôm chặt lấy chân trái đau đớn rên lên.
“Không xong rồi, bị vọp bẻ!” Lương Tuyết lo lắng la to.
Nhưng mọi người đều sợ Kiều Tường nên không ai dám tới gần.
“Gọi thầy giáo đi.”
“Ai đi gọi thầy đi.”
Mọi người tranh nhau nói, nhưng mặc cho thời gian trôi qua vẫn không thấy ai động cước. Hứa Tri Mẫn nhăn mày, tuy rằng cô rất ghét cậu ta, nhưng cô không quen thấy có người bị đau đớn dày vò ở ngay trước mắt cô. Cô nhớ, mẹ cô nửa đêm cũng thường hay bị vọp bẻ……
Nhảy xuống bậc thang, cô đẩy đám người ra, rồi lập tức đi tới bên cạnh Kiều Tường, nói với một nam sinh đang đứng đực mặt ở phía đối diện: “Giúp một tay!”
“Giúp thế nào?” Nam sinh kia giật mình nhìn cô.
“Trước tiên cậu túm chặt hai tay cậu ta.”
Nghe khẩu khí rất là tự tin của cô, cậu bạn kia ngồi xổm xuống, theo lời của cô kéo tay Kiều Tường ra.
“Các người muốn làm gì?!” Kiều Tường la to, không tin cô sẽ đối xử tốt với cậu ta.
Lương Tuyết cũng đã chạy tới hỗ trợ. Hai người bọn họ rất có kinh nghiệm, một người giữ chặt mắt cá chân Kiều Tường, một người dùng sức đè mạnh đầu gối Kiều Tường xuống một cái. Kiều Tường chỉ cảm thấy dây thần kinh đang thắt chặt trước đó đột nhiên thả lỏng, đau đớn cũng dần qua đi mà không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Tri Mẫn. Thấy cô đứng dậy muốn đi, cậu ta liền vội vàng đưa bàn tay tóm lấy khuỷu tay cô: “Đừng đi.”
Hứa Tri Mẫn ngẩn người, chán ghét muốn bỏ ra.
“Xin cậu giúp tôi đi đến phòng y tế.”
Xin sao? Một người có cái tôi lớn như thế mà lại dùng từ xin ư. Trong lòng nổi lên một chút thương hại, bàn tay muốn hất tay cậu ta cũng buông xuống. Cô cùng một nam sinh khác đỡ cậu ta đến phòng y tế. Kiều Tường nằm ở trên giường, cầm lấy cánh tay của cô, ánh mắt cứ như một chú chó nhỏ vẫn cứ chăm chú dõi theo cô. Bạn cùng lớp quệt mũi, giao Kiều Tường cho cô giáo chăm sóc y tế rồi chuồn ra ngoài. Cô giáo gõ lên đùi Kiều Tường một lát, dặn cậu ta chú ý nghỉ ngơi, rồi cũng rời khỏi phòng y tế.
Để lại hai người bọn họ, Hứa Tri Mẫn mở miệng: “Cậu nằm nghỉ đi. Tôi sẽ ngồi cùng cậu đến khi tan học.”
“Thật không?” Cậu ta không dám buông tay.
Lúc này cậu ta thật đúng là giống như cậu nhóc ba tuổi hàng xóm nhà cô. Hứa Tri Mẫn bật cười, đưa tay vén mấy sợi tóc xỏa xuống mặt lên: “Tôi không gạt cậu đâu. Khi đó cậu cho tôi số điện thoại di động thì cũng đến sau khi cậu chuyển trường tôi mới xé đi.”
Nói đến chuyện này, sắc mặt cậu ta ảm đạm hẳn, lúc này mới buông tay cô ra.
Cô kéo cái ghế dựa ở bên giường rồi ngồi xuống, Nhìn bộ dạng cậu ta cứ muốn nói lại thôi, cô lại nghĩ Cậu ta đang nghĩ đến chuyện trước đây, nên dứt khoát nói: “Hôm nay tôi xem như là đã cứu cậu. Chuyện quá khứ coi như huề.”
“Không phải. Ý tôi muốn nói là, Mặc Thâm –”
Mặc Thâm? Bỗng nhiên cảm thấy có một làn khí lạnh chạy dọc sóng lưng, quay đầu lại thì Mặc Thâm đã đứng tựa vào cửa, cười mà như không cười nhìn cô và Kiều Tường.
Anh ấy tới lúc nào nhỉ? Tan học rồi sao? Hay là ai đó báo tin cho anh ấy? Ngực cô bỗng thấy căng thẳng.
Kiều Tường ở bên cạnh vẫn chưa chú ý tới khách đến thăm nên vẫn tiếp tục nói: “Mặc Thâm nói, chỉ cần tôi kể cho anh ta nghe chuyện giữa tôi và cậu trước đây thì sẽ cho tôi vào câu lạc bộ Taekwondo. Tôi biết tính tôi có chút hư hỏng, nhưng tên đó cũng không phải là người tốt. Hứa Tri Mẫn, cậu có nghe không đó –”
“Cô ấy không có nghe đâu. Đúng không, Hứa Tri Mẫn?” Mặc Thâm tựa vào cạnh cửa, nụ cười kia cứ như đang chờ con cá sa lưới.
Nghe thấy giọng Mặc Thâm, đầu lưỡi Kiều Tường liền cứng đờ, cả người run lên, đông cứng như đá. Hứa Tri Mẫn lại có chút đăm chiêu nhìn xa xa về phía ngoài cửa sổ: rốt cuộc, không phải hai anh em Mặc gia bị cô liên lụy nên mới phải dây dưa với Kiều Tường, mà là cô đã đẩy Kiều Tường vào trong vòng xoáy giữa cô và hai anh em Mặc gia này.
Tấm màn cửa sổ trắng tinh bay phấp phới trong gió, cũng may có tiếng chuông vang vọng trong vườn trường đánh tan giây phút tĩnh mịch trong phòng. Cô biết mình nên làm như thế nào. Quay về phía Kiều Tường, cô cười yếu ớt nói: “Thành thật xin lỗi cậu. Vì tiếng chuông lúc nãy mà tôi không nghe thấy cậu nói gì. Cậu có thể lặp lại một lần nữa không?”
Kiều Tường trừng mắt nhìn cô, tay nắm lại thành nắm đấm hơi hơi run run.
Cậu ta quả nhiên không dám nói! Cô cười càng thêm rạng rỡ: “Chờ cậu nhớ ra rồi nói sau. Tan học rồi, tôi cũng phải đi đây.” Đứng dậy đi được hai bước, cô lại bồi thêm một câu, “Đúng rồi, chuyện giữa hai chúng ta cho tới hôm nay thì chấm dứt.”
Kiều Tường há hốc miệng, một tiếng cũng không dám phát ra khỏi cổ họng. Mặc Thâm hai tay lười biếng khoanh trước ngực.
So với Mặc Thâm, cậu ta chẳng qua chỉ là một con sâu vô dụng chỉ biết gào khóc ầm ĩ. Hứa Tri Mẫn cắn môi dưới, đi ra khỏi phòng y tế. Ở phía đối diện Lương Tuyết đang đi tới, đem cặp sách của cô đến: “Mặc Thâm đến rồi hả? Lúc nãy khi mình về lớp thì vừa vặn đụng phải anh ta, anh ta hỏi, nên mình đã nói ra. — Hứa Tri Mẫn, cậu không sao chứ?”
Hứa Tri Mẫn nhận túi sách: “Yên tâm, sau này Kiều Tường sẽ không chọc mình nữa đâu.”
Lương Tuyết thoải mái kéo tay cô, đi lên phía trước nói vài câu cùng Mặc Thâm. Ở chung nhiều ngày như vậy, Hứa Tri Mẫn cũng không phải là con ngốc, cô có thể nhìn ra được tình cảm đặc biệt mà Lương Tuyết dành cho Mặc Thâm. Cô vác túi sách đi thẳng ra khỏi trường.
Từ đó, xem như có một khoảng cách nhất định với Kiều Tường. Đây là chuyện may mắn mà chẳng thể nói là may mắn. Hứa Tri Mẫn đứng lại rất lâu trước cửa trường, nhìn lên không trung mà khẽ thở dài.
Ráng ngũ sắc giăng trên bầu trời tựa như dải áo của một nàng tiên nữ, từng cái một lay động, uốn lượn quanh co tựa như chạm xuống tới cổng trường. Vầng sáng nhiều màu, chiếu vào khuôn mặt một thanh niên anh tuấn, nụ cười tự nhiên ân cần mê người y như trong trí nhớ của cô ngày xưa. Hứa Tri Mẫn kinh ngạc giơ tay bịt chặt miệng.
Chàng thanh niên quay về phía cô mở rộng vòng tay. Cô chạy vội xuống cầu thang, dùng hết tất cả sức lực gọi: “Anh –”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
12 chương
248 chương
8 chương
462 chương
12 chương