Hứa Tri Mẫn được phân vào lớp số 5 của khối trung học năm thứ nhất, là lớp trọng điểm trong các lớp trọng điểm. Chủ nhiệm lớp là thầy giáo không bao giờ đứng lớp họ Vương, tuổi chưa đầy ba mươi, tốt nghiệp đại học M, chuyên ngành tâm lý học. Nghe phong thanh, thầy giáo này rất phóng khoáng anh tuấn, lớp do thầy Vương chủ nhiệm đã từng hai lần dẫn đầu khối lớp cao tam, tỷ lệ học sinh từ các lớp này trúng tuyển vào đại học chính quy lên đến 80%. Muốn trở thành học sinh của lớp này nếu không phải rất giỏi thì phải rất có tiền. Hứa Tri Mẫn biết mình không có tiền, cũng không biết mình có giỏi đến mức được phân vào lớp này hay không. Nghe nói ngày đầu tiên học sinh mới đến lớp, lớp thầy Vương chủ nhiệm đúng 12 giờ trưa trước khi tan học thường phải bất ngờ làm bài kiểm tra, mỗi người có 3 tờ đề, bao gồm ba môn thi trung khảo: ngữ văn, toán học và tiếng Anh, buổi trưa phải về nhà làm, đến đúng giờ đi học buổi chiều thì nộp lại. Lương Tuyết ngồi bên cạnh Hứa Tri Mẫn đang muốn càu nhàu, thấy bốn phía không có ai thì nửa câu oán hận cũng chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã phải vội vàng nuốt xuống. Hứa Tri Mẫn nghĩ lớp này có khoảng 80% là học sinh khối sơ trung của trường này chuyển lên nên bọn họ chắc đã biết thói quen bất ngờ tác chiến này của thầy rồi. Nhân đợt kiểm tra này mình cũng có thể biết mình so với bọn họ chênh lệch bao nhiều. Âm thầm so cao thấp là tâm lý mà học sinh xuất sắc nào cũng có, chỉ có Lương Tuyết là chậm hiểu. Hứa Tri Mẫn không thể thầm khen: ban giám hiệu trung học Thực Nghiệm thật cao minh, mới ngày khai giảng đã cho học sinh hiểu được thế nào là cơ chế thị trường cạnh tranh của chủ nghĩa xã hội khoa học. Đương nhiên, cũng có vị “tư bản” điệu bộ cao quý nào đó tỏ rõ thái độ không tham gia kiểu quy tắc trò chơi “ngu xuẩn” này. Kiều Tường đem ba tờ bài thi gom lại ném lên trên bục giảng: “Thầy, giữa trưa em có việc, không rảnh làm.” Ở dưới có người xì xầm, bị Kiều Tường lườm một cái im bặt. Cậu ta là học sinh kém nhất trường, không dễ chọc vào, mà cũng chẳng ai muốn rước phiền phức. Thầy Vương đối với mấy loại học sinh này lúc nào cũng vui tươi hớn hở: “Không rảnh, vậy thì 0 điểm thôi.” “0 thì 0.” Kiều Tường trước khi rời khỏi phòng học, chán đến chết mà nhìn cô bên này. Hứa Tri Mẫn còn làm như không quen cúi đầu gom sách vở, trong đầu vẫn còn nhớ mấy lời Mặc Thâm nói ngày hôm qua: Kiều Tường hình như có hứng thú với cô? Đánh chết cô cũng không tin. Thôi thì để an toàn về sau vẫn nên ít trêu đến vị thiếu gia này. Đi đến cửa trường, lại gặp Mặc Thâm một tay xách túi, một tay cầm quyển sách tựa vào cửa lớn phía bên phải đợi ai đó. Cô đi về phía trái, định đi đường vòng về tiểu khu Ánh Trăng. Mới đi hai bước lại phát hiện Kiều Tường đang đứng ở giao lộ phía trước, miệng nhau nháu nhai kẹo cao su nhìn về phía cô thổi bong bóng. Không biết phải làm sao, vừa quay đầu lại thấy Lương Tuyết đang sánh vai cùng Mặc Hàm đi ra cửa. “Hắc, Mặc Thâm, anh đang đợi ai vậy?” Nghĩ đến đại công tử nhà họ Mặc phải chờ ai đó đúng là kỳ tích trăm năm khó gặp, Lương Tuyết khẩu khí lộ vẻ chế nhạo, vỗ vỗ bả vai Mặc Thâm. Mặc Thâm đảo mắt qua bàn tay cô đang vỗ bả vai anh nói: “Bạn học Lương, chẳng lẽ tôi không được chờ sao.” Lương Tuyết thu tay lại, chu miệng lên: “Quỷ hẹp hòi.” Quay đầu, lại thấy cô bạn cùng bàn đang lưỡng lự đứng tại chỗ, cô vẫy tay: “Hứa Tri Mẫn, cậu đi đường nào vậy?” Ngày hôm qua là chính thức đến thăm, bắt đầu từ hôm nay chỉ cần là đi học thì giữa trưa mỗi ngày cô đều phải đến nhà họ Mặc ăn cơm và nghỉ ngơi. Hứa Tri Mẫn chưa nghĩ là sẽ nói việc này cho ai, bản thân cô với nhà họ Mặc xét đến cùng cũng không phải bạn bè thân thích, cũng hầu như không có bất cứ quan hệ gì. Cô không tự ti, cũng không muốn trèo cao. Mấp máy môi, Hứa Tri Mẫn mơ hồ chỉ chỉ con đường bên phải: “Mình đi bên kia.” “Vừa khéo. Đi theo mình và Mặc Hàm. Còn anh cứ tiếp tục chờ đại tiểu thư của anh đi!” Lương Tuyết ồn ào trừng mắt nhìn Mặc Thâm. Mặc Thâm chỉ lơ đểnh cười, lúc Hứa Tri Mẫn đi qua người mình thì đưa tay kéo cô lại một cái. Cô cả kinh, đang muốn giật ra. Anh liền nhỏ giọng nói với cô: “Phối hợp một chút. Muốn cậu ta từ bỏ thì cách tốt nhất chính là về sau phải đi cùng tôi và Mặc Hàm.” Cô cảm giác được hai luồng mắt lạnh buốt của Kiều Tường ở phía sau cứ như mũi dao nhọn đâm vào lưng, vào tim của cô khiến cô không khỏi rùng mình. Nhưng mà, đi theo anh liệu có an toàn không, chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, anh so với Kiều Tường còn… hơn. Dường như nhìn thấy sự băn khoăn của cô, anh nói: “Tôi và Mặc Hàm chỉ là tuân thủ mệnh lệnh của mẹ mà thôi.” “Giống như bạn bè bình thường.” Cô trầm ngâm nói. “Ừ.” Lương Tuyết đi ở phía trước lúc này mới phát hiện ra Mặc Thâm theo ở phía sau, cô ngạc nhiên kêu lên: “Hey? Tôi nói này Mặc Thâm, anh không đợi đại tiểu thư của anh à, chạy theo bọn tôi làm gì?” “Đó là bởi vì bạn học Lương không chờ được, nên đành phải đi theo.” “Xì, cái miệng ngọt ngào này anh đi mà lừa bạn gái anh ấy.” Lương Tuyết huýt gió nói, ánh mắt hoài nghi cũng không chịu rời khỏi Hứa Tri Mẫn. Hứa Tri Mẫn đứng ngồi không yên, phía trước có Lương Tuyết, phía sau là Kiều Tường vẫn chưa chịu từ bỏ ý muốn tìm hiểu quan hệ giữa cô và hai anh em nhà họ Mặc. Tất cả những điều này Mặc Thâm đều thấy, anh thản nhiên nói một câu: “Chia tay rồi.” Lời này quả nhiên có đủ sức nổ, Lương Tuyết hoàn toàn bị đánh lạc hướng: “Lại chia tay! Anh đã cặp bao nhiêu lần rồi chia tay bao nhiêu lần rồi vậy! Hay là anh đang nhắm vào mục tiêu mới nào đó?” “Em cũng không phải không biết, tôi chỉ chủ động nhận lời bày tỏ. Đúng rồi, còn phải để mắt đến nữa.” “Xì! Tôi rắm vào!” Lương Tuyết xì xì nói với cái bóng của anh. Hứa Tri Mẫn vừa giật mình lại vừa buồn cười, dọc đường nghe Lương Tuyết kể lể về lịch sử phóng đãng của Mặc Thâm, mới biết vị đại công tử nhà họ Mặc này có thể nói là công tử đào hoa nhất trường, hơn nữa còn rất “kiêu” — không chủ động theo đuổi nữ sinh, chỉ mặc cho nữ sinh đến theo đuổi mình. Trong tất cả lịch sử kết giao, thời gian dài nhất không vượt quá một tuần, ngắn nhất là một ngày. Hơn nữa, đều là do đối phương đề nghị chia tay. Lương Tuyết vừa nói vừa mắng, Mặc Thâm hờ hững gãi tai, Mặc Hàm đi đằng sau chỉ mỉm cười. Hứa Tri Mẫn cúi đầu yên lặng đếm bước chân, ở đằng sau đại khái chừng hai mươi bước, Kiều Tường vẫn còn bám theo. Đến lối rẽ vào trạm xe bus, Lương Tuyết tách ra khỏi ba người bọn họ rồi lên xe bus. Vào đến cửa tiểu khu Ánh Trăng, Mặc Thâm bỗng nhiên cầm tay cô: “Chạy một trăm mét mất bao nhiêu phút?” Cô kinh ngạc ngây ngẩn cả người, lặng lẽ nhìn lại thấy bóng dáng Kiều Tường, rất nhanh đã hiểu ý của anh, cô đáp: “Vừa đạt chuẩn.” “Không sao. Tôi sẽ vẫn kéo tay em.” Lời này nghe có hơi giống với mấy đoạn phim thần tượng mà cô rất ghét, hai hàng lông mày nhíu chặt, hy vọng là anh không thường nói như vậy với mấy cô nữ sinh. Tay cô đột nhiên bị anh kéo mạnh, hai chân không tự chủ được mà chạy theo anh. Dọc đường hai người quẹo vào một con đường nhỏ, xuyên qua một cánh rừng nhỏ, nhảy qua lùm cây, cong lưng chui qua một ống xi măng thật to. Chuyện này làm cho cô nhớ lúc còn rất nhỏ thường đi theo anh họ chơi trốn tìm. Đã lâu thật lâu rồi không thoải mái như thế. Cô thở hồng hộc, đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng trong lòng lại không mệt chút nào, ngược lại còn có một loại khát vọng đã lâu không được phóng thích. Cuối cùng, anh kéo cô vào một lối đi nhỏ, hai người nấp vào chỗ tối. Lưng của cô tựa vào tường xi măng vừa lạnh vừa ẩm, nheo mắt lại nghỉ xả hơi một chút. Trên một thân cây khô cách bọn họ rất gần có con ve chậm rãi bò trên lá, khi thì phe phẩy hai cánh trong suốt, rỉ rả kêu vang. Âm điệu mê hoặc này khiến cho suy nghĩ của cô trở nên mơ mơ màng màng. Tạm lãng quên nỗi lo lắng bị người ta đuổi theo mà quay trở về với tuổi thơ. Cô ngồi trên ghế gỗ ở trước TV, hai tay đánh nhịp, khẽ hát bài Trác Y Đình: “Trên cây đa bên hồ nước, ve sầu đã rỉ rả gọi hè, bướm nhỏ đang đậu trên bàn đu dây bên sân thể dục, trên bảng đen là nét phấn của thầy giáo, ở phía dưới trò nhỏ ra sức ríu ra ríu rít viết không ngừng, cùng đợi tan học, cùng đợi tan học, chờ đợi thời thơ ấu vui chơi.” Thời gian lúc nhỏ cô có thể vui chơi, thật sự rất rất ngắn. Từ khi bắt đầu vào tiểu học, sau lần đầu tiên thi trượt bị mẹ đánh, cô chỉ biết, thời thơ ấu của cô chỉ có học tập, và phấn đấu vươn lên. “Hứa, Tri, Mẫn.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô. Cô quay sang, giữa không gian tối đen cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, từ lần đầu tiên anh nói với cô bọn họ là cùng một loại người, liệu có thể giải thích là: anh cũng giống như cô, thời thơ ấu cũng chỉ có học tập, nỗ lực vươn lên……. Không gian lúc này yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Hô hấp của anh rất ổn định, của cô lại rất khẽ. Một mùi hương bạc hà nhàn nhạt từ trên người cô tỏa ra vương vấn trong khoang mũi anh. Mùi hương này anh cũng thường thấy ở trên người bà. Bà hình như tin chắc là xoa chút tinh dầu bạc hà lên da có thể trừ tà, bảo vệ sức khỏe. Mấy chuyện này đương nhiên là phản khoa học, ba vì thế mà không ít lần nói với bà, nhưng bà vẫn khăng khăng giữ thói quen này. Bây giờ, thói quen này của bà lại truyền cho cô cháu gái duy nhất. Đúng vậy, trên người của cô có mùi hương của bà, anh mãi mê lưu luyến mùi hương dịu dàng ấy. Đầu của anh chậm rãi cúi xuống, hít lấy mùi hương này. Anh biết, mùi hương này trên đời chỉ có một mình bà mới có, người có thể kế thừa cũng chỉ có một mình Hứa Tri Mẫn. Nhưng trong cơ thể anh đang cuộn chảy dòng máu lạnh lùng và kiêu ngạo của nhà họ Mặc, đối với cái gì mình muốn thì sẽ chiếm cho bằng được. Cho nên dù đã nhiều năm qua đi, bất luận nhà họ Kỷ có kháng nghị như thế nào, bọn họ vẫn không để cho bà đi. Bây giờ còn có một Hứa Tri Mẫn…… Ức chế không được dòng máu đang chảy nhanh trong cơ thể, anh kề sát vào mặt của cô. Bất giác cảm thấy hô hấp của anh bỗng nhiên trở nên dồn dập, cô theo bản năng rụt xuống. Anh hai tay giữ lấy thân mình đang nao núng của cô, đôi môi lướt qua cần cổ bóng loáng của cô, dừng lại ở vành tai trong tròn đầy của cô: “Em năm nay mười sáu tuổi, đúng không?” Cô chỉ cảm thấy tim mình như trống Hoa Cổ đập thình thịch, ngoài anh họ, cô chưa từng tiếp xúc gần với một người con trai nào như vậy. Nhìn có vẻ đen tối, cô hồi hộp trợn to mắt: “Đúng vậy.” “Tôi đợi em hai năm nữa.” Nghĩa là sao? Cô nhíu mày. Anh thích thú cười, như là anh trai lớn vuốt vuốt tóc cô: “Mặc Hàm đã trở lại. Kiều Tường chắc là đã đi rồi. Về đi, mẹ nhất định đang sốt ruột chờ.” Rất nhanh sau đó anh dẫn đầu đi ra khỏi chỗ trốn, quay lại gọi em trai: “Mặc Hàm, bên này.” Nhìn thấy cô xuất hiện bên cạnh anh mình, Mặc Hàm cười tủm tỉm nói: “Chị đừng sợ, cậu ta đã đi rồi.” Đối mặt với gương mặt tươi cười của Mặc Hàm, Hứa Tri Mẫn khó mà giải thích được sự mâu thuẫn. Nói cho cùng, nếu hai anh em nhà họ Mặc thực sự không đối xử tốt với cô, thì cũng là lẻ dĩ nhiên vì bọn họ vốn là người xa lạ. Nếu không có lý do gì mà đối xử quá tốt với cô thì lại làm cho cô thấy càng nghĩ càng sợ. Lại không thể không nghĩ đằng sau những sự giả dối này liệu có mục đích gì hay không. Về đến nhà thì hai vợ chồng họ Mặc trưa nay lại đi vắng. Ba đứa nhỏ và cụ bà cùng nhau ăn cơm trưa. Không có áp lực từ Dương Minh Tuệ, so với ngày hôm qua, Hứa Tri Mẫn ăn cơm có nhiều hơn một chút. Sau khi ăn xong, ba người ở phòng khách kéo cái bàn nhỏ ra, chuẩn bị làm bài tập. Hứa Tri Mẫn lấy ba tờ đề thi ra, đầu tiên xem qua một lần, rồi cân nhắc nói: theo bài thi thầy chủ nhiệm Vương cho mà nói thì bố cục đề thi đều là: 60% là kiến thức cơ bản, 30% đề nâng cao, 10% còn lại là đề khó. Tính thời gian thì hiện tại là 12h40′, buổi chiều hai giờ rưỡi là đi học, vậy thời gian làm bài chỉ có nhiều nhất một tiếng rưỡi. Áp lực rất rõ ràng, ba bài thi phải làm xong trong một tiếng rưỡi, vị chi mỗi bài không thể vượt quá nửa tiếng. Trước đây, cô chưa bao giờ thử trong ba mươi phút hoàn thành bài thi tổng hợp cả khó lẫn dễ như vậy. Lúc mở hộp bút, nghe Mặc Thâm ngồi ở phía đối diện quan tâm hỏi em trai: “Mặc Hàm, bao lâu thì em có thể làm xong?” “Nửa tiếng ạ.” Mặc Hàm đáp. “Thầy Vương chọn bài thi nổi tiếng là lắc léo đấy.” Mặc Thâm nói. Mặc Hàm cười cười: “Anh, yên tâm đi. Ba bài thi này em chỉ cần nửa tiếng là có thể làm xong. Thời gian dư ra còn được 1 tiếng ngủ trưa.” Nửa giờ hoàn thành ba bài thi tổng hợp?! Hứa Tri Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Mặc Hàm cầm lấy một cây bút máy bắt đầu làm bài, ngòi bút lướt trên giấy sột soạt, không hề ngập ngừng chút nào. Áp lực vô hình trung lại tăng gấp đôi. Hứa Tri Mẫn hít vào một hơi thật sâu, thật vất vả đè nén tâm trạng sốt ruột ở trong lòng xuống, bắt đầu làm bài. Khoảng nửa tiếng sau, anh em nhà họ Mặc bắt đầu gom đồ lại. Hứa Tri Mẫn vẫn còn vùi đầu tập trung làm bài, đề cơ bản của ba đề thi cô đã làm xong, chỉ có đề nâng cao thì khó gấp hai lần những gì cô tưởng tượng, 10% đề khó kia càng khỏi phải nói. Liếc mắt thấy Mặc Hàm đem ba bài thi đã làm xong nhẹ nhàng bỏ vào túi, cô dùng sức xiết chặt cán bút: đây có phải là sự chênh lệch giữa cô và cậu ta — không sao, cô vẫn tin là cho dù chỉ có một chút chênh lệch, cô cũng sẽ cố gắng xóa bỏ. “Chị Tri Mẫn.” Mặc Hàm nói, ánh mắt rõ ràng đang thăm dò xem cô có cần giúp không. Cô lắc đầu, vành môi thận trọng cong lên: “Không sao. Hai người đi ngủ trước đi.” Mặc Hàm nhìn anh trai. Mặc Thâm cầm túi sách lên, không nói gì, cũng không nhìn cô một cái, đi thẳng vào phòng. Thấy vậy, Mặc Hàm không hề nói gì, cũng ôm sách giáo khoa về phòng mình. Hứa Tri Mẫn cắn cắn môi, nhìn cái cặp sách Mặc Hàm cố ý để lại trên bàn, nắp cặp mở ra một nửa, đêr lộ một góc ba bài thi cậu ta đã làm xong. Đây là sự dụ dỗ trắng trợn. Cô đứng dậy, nhét bài thi vào giúp cậu ta, kéo chặt dây kéo lại Rồi ngồi xuống toàn tâm toàn ý làm bài. Mặc Thâm từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm phòng khách bên ngoài qua cánh cửa phòng khép hờ. Nhìn thấy hành động này của cô, một bên khóe miệng anh nhếch lên: tính cách cũng bướng bỉnh đấy nhỉ. Kết quả, cả buổi trưa đều ngồi làm bài, Hứa Tri Mẫn xây xẩm nặng nề trở lại trường. Lương Tuyết nhìn cũng không khác cô là mấy, đôi mắt u ám, buồn rầu nói với cô: “Mình chỉ mới làm xong phần đề cơ bản, đề nâng cao mới làm được một nửa. Haizz, mình nghĩ mọi người chắc cũng vậy thôi.” Hứa Tri Mẫn không trả lời. Tan học, thầy Vương đem bài thi đã chấm xong sắp xếp theo điểm tổng kết từ cao đến thấp rồi phát xuống dưới. Đứng thứ nhất vẫn là Mặc Hàm, đạt điểm tuyệt đối. Lương Tuyết vừa nghe, cây bút đang cắn trong miệng rớt cái bịch xuống bàn: “Tiểu tử này, còn lợi hại hơn mình tưởng tượng!” Hứa Tri Mẫn vẫn không hé răng. Phát đến cuối cùng, trong toàn bộ sáu mươi học sinh của lớp, Hứa Tri Mẫn đứng thứ năm mươi mốt, Kiều Tường đương nhiên một mình chiếm vị trí cuối cùng. Đứng thứ hai từ dưới đếm lên là Lương Tuyết. Mọi người có thể tưởng tượng Lương Tuyết chán nản đến mức nào, xoay cán bút trên tay cất giọng oán trách: “Nếu không bởi vì nhà mình ở xa, cần phải ngồi xe bus về nhà, làm chậm mất nửa tiếng.” “Có người nửa tiếng đã làm xong ba bài thi đó rồi.” Hứa Tri Mẫn ở bên cạnh lạnh lùng chen vào. “Không thể nào! Là ai?” “Mặc Hàm.” Lúc này, hai bạn học vừa đi qua bên cạnh nói: “Thầy Vương nói bắt đầu từ lần sau sẽ cho Mặc Hàm làm bài một mình. Cũng chả có cách nào khác, cậu ta cách bọn mình quá xa mà.” Lương Tuyết ngược lại gục đầu xuống bàn: “Hứa Tri Mẫn, mình, không, cam, tâm–” Hứa Tri Mẫn nhắm mắt: không ai có thể cam tâm. Bởi vì ai cũng là con người. Hơn nữa nếu về sau cô thường ở chung với hai anh em họ, áp lực còn lớn hơn những người khác rất nhiều. Bên kia, Kiều Tường bắt chéo chân, xoay tròn ba tờ bài thi bị 0 điểm trên đầu ngón tay, ánh mắt luôn lướt qua mặt cô. Hứa Tri Mẫn lạnh lùng ngoảnh đi…. Kiều Tường hừ một tiếng, đem bài thi vo thành một cục ném vào sọt rác ở góc phòng học, phừng phừng tức giận như con trâu điên gạt mấy người ở phía trước, chạy ra khỏi phòng học. Cô nắm chặt dây ba lô, phiền não nghĩ: tuy rằng giữa trưa Kiều Tường theo dõi bọn họ thất bại, còn bị bảo vệ tiểu khu Ánh Trăng dạy bảo một phen, chắc chắn về sau sẽ bớt hống hách, không dám tùy ý bám đuôi. Nhưng dù sao mình không thể cứ lằng nhằng với Kiều Tường mãi như vậy. Lắc lắc đầu, vừa vặn thấy Mặc Hàm đang lẳng lặng ngồi ở góc phòng. Cậu ta quay về phía cô đẩy đẩy gọng kính, từ từ ẩn hiện một nụ cười bí hiểm.