Bạc Hà Dụ Hoặc
Chương 4
Nhớ lúc ấy nhìn về phía mẹ nhận lời đến nhà họ Mặc có vẻ rất thẳng thắn dứt khoát, thật ra trong lòng cô vô cùng trống rỗng, cho nên mới hết lần này đến lần khác kéo dài thời gian đến nhà họ. Ngày mai đã là lễ khai giảng, cho nên hôm nay chắc chắn sẽ không thể trì hoãn việc đến nhà họ Mặc thêm một khắc nào nữa.
Trời còn sớm tinh mơ, Hứa Tri Mẫn đã mở tủ, tinh tế chọn quần áo. Cô từ trước đến nay quen mặc quần áo đơn giản lỗi thời một chút, cho nên loay hoay mãi vẫn chưa chọn được cái nào. Cuối cùng lại lôi từ đáy hòm ra một chiếc váy màu xám bạc dài đến đầu gối, phối hợp với một cái áo sơmi trắng cộc tay, cổ áo có một đường viền hoa xinh xắn. Đều là quần áo giá rẻ nhái kiểu dáng hàng hiệu, không biết may từ vải gì, mặc vào trông cũng trang nhã.
Nghĩ lại, mồ hôi mồ kê đạp xe đến nhà họ Mặc có vẻ không ổn, thôi thì bắt xe bus vậy.
Xuống xe nhìn đồng hồ, mới chín giờ một phút, vì thế bước chân cô cũng chậm lại.
Tiểu khu này thiết kế theo tiêu chuẩn xanh hóa, hai bên sườn ngã tư vòng ngoài có trồng hai hàng phượng cao to.
Phượng được xem là biểu tượng của thành phố này, còn được người ta gọi là cây lửa. Mùa xuân khi trăm hoa đua nở, cây cối tốt tươi, phượng vùi mình vào giấc ngủ sâu, tựa như không hề biết đến mùa xuân. Rồi đến giờ đây, khi “cây cối xanh um râm mát cho ngày mùa hè nóng nực”, phượng mới cựa mình bung ra những bông hoa đỏ thắm quyện trong tán lá xanh tươi, lập lòe như những đốm lửa, cứ như thế khoe sắc giữa mùa hè rực rỡ.
Hứa Tri Mẫn nhìn lên mấy cành hoa màu đỏ đang thời kỳ nở rộ đẹp nhất này một lúc, trong lòng lại cảm thấy một làn gió tĩnh mịch đưa cô về lúc bé vẫn thường kéo lấy đôi tay gầy nhỏ mà mạnh mẽ của bà dì.
Thực ra có gì đáng sợ chứ. Bọn họ với mình cũng là con người; bọn họ ở nhà cao cửa rộng, còn cô ở trong nhà trệt dột nát những ngày mưa thì đã sao, đó cũng đều là nơi cho con người ta trú ngụ. Cho nên, mình phiền não thật đúng là chuyện buồn cười.
Cô hơi ngước cằm lên, ánh trăng đang chiếu xuyên qua cửa tiểu khu. Đương nhiên, cô cũng không biết, ở cạnh cửa sổ sát đất của phòng khách nhà 402 khu 5, Mặc Thâm đang chú ý nhìn cô đi vào khu vực của mình.
Gió mùa hè nhẹ nhàng êm dịu, khẽ trêu đùa làn tóc đen dài của Hứa Tri Mẫn, hình bóng cô lộng lẫy, tựa như cánh bướm đang vờn bay trên bầu trời. Bóng dáng cô điềm tĩnh mà tao nhã đi xuyên qua hàng cây râm mát ở giữa tiểu khu, lúc này Mặc Thâm nghĩ ngay đến hình ảnh một yêu tinh, một yêu tinh tóc đen xinh đẹp.
Anh nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở ra. Anh 17 tuổi, thân là con trai cả nhà họ Mặc, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ, nên đến đôi mắt lặng yên cũng hiện lên vẻ chín chắn và sự khôn ngoan khác hẳn những cậu trai cũng mới bước vào tuổi 17 như anh.
Lương Tuyết nói anh rất khó gần, kỳ thật chẳng khác gì nói ánh mắt của anh thực xét nét. Điểm ấy rất giống mẹ anh Dương Minh Tuệ. Anh nhìn người, đầu tiên thích nhìn cốt cách. Sau đó lại nhìn tình hình, chia làm ba loại để kết giao. Một loại là không cần, một loại là có giá trị lợi dụng, một loại là chờ quan sát theo dõi rồi mới quyết định. Ví dụ như Lương Tuyết, anh ở câu lạc bộ TaeKwonDo xem trận đấu đầu tiên của cô, chỉ thấy tính khí cô giống một cậu con trai hơn là một cô gái kiên cường cởi mở, có một tư tưởng cố chấp muốn thay đổi vận mệnh. Nếu tương lai có cơ hội, cô nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ. Vì thế, anh đem cô xếp vào loại trong nhóm bạn thứ hai.
Bạn bè tâm giao, anh không phải không nghĩ tới. Nhưng mà đến nay vẫn chưa gặp được bạn đồng niên nào ngang tài ngang sức với mình. Cho nên, trong thế giới của anh, Hứa Tri Mẫn ngay từ đầu đã là một ẩn số.
Anh và em trai Mặc Hàm từ nhỏ đã biết cô, là bởi vì cô có quan hệ với bà. Bà thích con gái, nhưng lại không có cháu gái ngoại, chỉ có đúng một cô cháu gái là Hứa Tri Mẫn.
Không nói ra được tâm tình trong lòng của người bà mà anh và Mặc Hàm rất yêu mến là gì, chỉ nghe bà thường thường nhắc đến một cô gái xa lạ. “Ba mẹ đặt cho con bé cái tên là Tri Mẫn. Ý là muốn con bé tương lai lớn lên sẽ là một cô gái vừa thông minh lại hiền đức.” Có một ngày, bà rốt cuộc cũng nói ra tên và nguồn gốc của cô gái ấy.
Lúc đó trong mắt anh lẫn Mặc Hàm đều đánh một dấu chấm hỏi thật to: tri mẫn = cô gái vừa thông minh lại hiền đức?
Không. Anh không đồng ý. Thông minh lại hiền đức, đó là tư tưởng của những người thuộc thế hệ trước. Còn với những đứa trẻ lớn lên giữa dòng chảy thời đại tiến bộ như bọn anh, hẳn là hai chữ “tri mẫn” lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Sau đó lại lần đầu tiên tình cờ gặp cô ở trên xe bus. Vì bà thường lấy ảnh của cô khoe với bọn họ, trong đó có ảnh chụp cô mặc đồ học sinh nên anh rất nhanh chóng nhận ra cô chính là cô gái mà bà thường nhắc đi nhắc lại. Do đó, anh cũng cố ý đeo bảng tên học sinh, để cho cô biết tên anh.
Lần thứ hai đến phòng giáo dục xem kết quả thi trung khảo, lại trùng hợp gặp cô ở nhà giữ xe đạp. Lúc đó, là anh cố ý chờ cô. Đúng như anh dự đoán, anh và cô đã nói chuyện qua lại với nhau.
Có lẽ, lúc biết trong thế giới của bà có “Cô”, trong lòng anh và Mặc Hàm bắt đầu nảy sinh một hạt giống tên là “Để ý”; sau khi cùng cô gặp lại, hạt giống ấy lại chậm rãi nảy mầm. Loại tình cảm “Để ý” này rốt cuộc là thích hay là ghét, lúc này còn chưa nói rõ được.
Chỉ biết là, nhìn thấy cô đi vòng vòng quanh ngã ba ở trong tiểu khu, Mặc Thâm nhịn không được nhếch khóe miệng: hình như cô rất dễ lạc đường. Mà xem ra với cá tính của cô, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mở miệng hỏi đường người ta.
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa phòng, thấy bà vội vội vàng vàng đi xuống lầu đón cô, vẻ thoải mái trên mặt anh nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một vẻ suy tư thâm trầm: có lẽ, như Mặc Hàm nói, bọn họ nên cân nhắc đối xử với cô tốt một chút, khiến cho cô có cảm giác ỷ lại nhà họ Mặc bọn họ.
Không lâu sau, cô thân thiết kéo tay bà, lần này hai người họ đứng lặng thật lâu trước cửa nhà họ Mặc.
Hứa Tri Mẫn bỏ chiếc mũ màu vàng rực rỡ trên đầu xuống, vừa được gặp lại bà dì khiến cho cô rất phấn chấn. Nhiều năm qua đi, hình dáng của bà dì bây giờ so với trong trí nhớ khi cô còn thơ ấu không thay đổi nhiều lắm, vẫn hiền từ ân cần như xưa.
Tay cô nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc xõa hai bên má, để lộ ra khuôn mặt sáng mịn. Hai đóa hoa hạnh phúc màu mây đỏ vươn trên đôi gò má trắng ngần của cô, còn đôi mắt hai mí to tròn xinh đẹp trái ngược với vẻ trầm tĩnh trước kia, ánh mắt lóng lánh làm say đắm lòng người.
Mặc Thâm ở bên cạnh nhìn thấy, tâm hồn bất giác bị chấn động. Đẹp. Trong đầu anh chỉ có thể hiện lên một chữ đó. Rất nhanh sau đó, anh kiềm chế cổ họng bỗng nhiên trở nên khô khốc. Trước đây anh chỉ biết cô bề ngoài lạnh nhạt ít nói, như là thứ mặt nạ tốt nhất để che dấu đi dung nhan xinh đẹp; không ngờ lúc cô gỡ mặt nạ xuống thì phần xinh đẹp ẩn sâu này lại có thể làm mình nổi lên phản ứng. Anh biết rõ đây là loại phản ứng gì. Bởi vì ở trong phòng sách của ba chất đầy mấy bộ sách về phản ứng sinh lý của cơ thể con người này, đó chính là sự khác biệt tinh tế giữa hai giới.
Anh và em trai Mặc Hàm, cũng đã tới tuổi dậy thì này rồi. Biết mình cần cái gì, lại được ba mẹ hướng dẫn nên cũng biết làm thế nào để khống chế nhu cầu này. Nhưng mà, cũng không phải đứa trẻ nào cũng được cha mẹ hướng dẫn, còn thật sự cùng con cái thảo luận về vấn đề này như vợ chồng nhà họ Mặc. Hứa Tri Mẫn chính là một đứa trẻ như vậy, vào lúc cô lần đầu có kinh, cái gì mẹ cũng không giải thích, chỉ đem băng vệ sinh giao cho cô, rồi hướng dẫn qua loa lấy lệ. Mấy kiến thức về kỳ kinh nguyệt này đều là do cô học được từ khóa học vệ sinh ở trường trung học cơ sở.
Mặc Thâm vẫn chú ý quan sát động tác của cô. Có lẽ cô cảm thấy nóng nực, tay nhịn không được tùy tùy tiện tiện mở ra mấy cái cúc áo. Anh lập tức nhớ tới lần đầu tiên gặp cô trên xe bus, cô cũng là vào lúc tùy ý mà cởi cái cúc nơi cổ áo, để lộ áo len cao cổ ở bên trong, lúc này lại làm lộ ngay ra một mảng da lớn thật mịn màng.
Mặc Hàm từ trong phòng sau lưng anh đi tới, vừa thấy tình huống này, đã vội vội vàng vàng dời tầm mắt để tránh thất thố.
Mặc Thâm hứng thú cười cười, chuyện này không trách cô được. Nói trắng ra, vẫn là vấn đề giáo dục của gia đình. Để có thể dạy dỗ một đứa trẻ trở nên xuất sắc và toàn diện, chỉ có sự giáo dục của nhà trường thôi thì chưa đủ, sự giáo dục từ phía gia đình mới là là quan trọng nhất, mà việc này tất nhiên đòi hỏi gia đình phải có điều kiện. Điều kiện này, anh và Mặc Hàm có, cô thì không . Đây chính là điểm khác biệt giữa nhà cô và nhà họ Mặc. Điều này còn rộng hơn cả khoảng cách khác biệt giữa nhà lầu và nhà trệt dột nát trong quan niệm của Hứa Tri Mẫn.
Bất luận Hứa Tri Mẫn giỏi ngụy trang như thế nào, khoảnh khắc này, ở trong mắt người nhà họ Mặc, cô kỳ thật cũng không khác gì mấy phụ nữ nhà quê ở ngoài chợ.
Nhưng Hứa Tri Mẫn chung quy vẫn là cô gái thông minh, phát hiện thấy ánh mắt của hai anh em kia có sự thay đổi, lập tức ý thức được mình thất lễ, lập tức hối hận thầm cắn môi dưới.
Tuy vậy bà dì cũng không quá nhạy cảm để phát hiện ra sự dao động trong tình cảm của ba đứa cháu. Ba người đều là những đứa trẻ do tay bà nuôi lớn, bà trìu mến nhìn cả ba người nói:”Nghe nói ba đứa các con trước đây đều đã gặp mặt nhau rồi, vậy bà sẽ không giới thiệu nữa. Nhưng mà, phải nhớ cùng chung sống với nhau cho tốt biết không.”
“Chuyện này mẹ không cần phải lo đâu ạ. Mặc Thâm và Mặc Hàm đều là do một tay mẹ nuôi nấng trưởng thành, mẹ vẫn còn không yên tâm về chúng nó sao?”
Một giọng nói dễ nghe cất lên, Hứa Tri Mẫn thoáng nâng mắt, nhìn một người phụ nữ khôn khéo mà xinh đẹp đang tiến đến.
Bà dì lập tức kéo vạt áo cô.
Hứa Tri Mẫn hiểu ý thấp giọng kêu lên: “Con chào dì Tuệ.”
Dương Minh Tuệ là vợ lớn của chú Mặc, vợ chính thức của chủ nhân nhà họ Mặc, một người phụ nữ không tầm thường. Biểu hiện ở tác phong xử lý công việc, giao tiếp dứt khoát mà uyển chuyển, những thành tích trong sự nghiệp khiến người ta phải nể phục, cũng vì thế mà địa vị của bà ở nhà họ Mặc so với chồng còn cao hơn một bậc.
Những chuyện này mẹ cũng đã nhắc nhở qua, cho nên Hứa Tri Mẫn vô cùng, vô cùng cẩn thận cung kính nhìn nữ chủ nhân của nhà họ Mặc. Nhìn thấy Dương Minh Tuệ tựa vào cạnh cửa, trong tay trái đang ôm một quyển sách. Người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi này, thoạt nhìn lại như chỉ mới trên dưới ba mươi. Mái tóc rất dài được búi lên bằng một cái kẹp tóc màu xanh biếc. Vóc dáng cao gầy, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, vẻ mặt điềm đạm, trên mũi đeo một đôi kính gọng vàng. Ăn mặc lại đơn giản trang nhã, quần bò bạc màu kết hợp với một cái áo sơmi dài đến đùi, từ trên xuống dưới đều bộc lộ vẻ thướt tha xinh đẹp lại tri thức.
Hứa Tri Mẫn rất nhanh liên tưởng đến con “Khổng tước” trang điểm lộng lẫy nọ. Đều là phu nhân của những gia đình giàu có, nhưng rõ ràng, phu nhân nhà họ Mặc với phu nhân nhà họ Kiều tuyệt đối không cùng thứ bậc.
Trong mắt Dương Minh Tuệ là “Sự kiêu kỳ”, không phải kiểu tự cao tự đại như “Khổng tước”, mà chính là sự uy nghi của bậc đế vương. Trong lòng Hứa Tri Mẫn hiện ra cảm tình phức tạp vừa sợ hãi lại vừa phấn khích. Cô nếu muốn đi lên, thì trong số những người cô muốn đứng ở đỉnh mà nhìn xuống nhất định phải có Dương Minh Tuệ. (Vũ: Chị này ghê thiệt (._.”))
Dương Minh Tuệ liếc mắt một cái đảo qua cổ áo Hứa Tri Mẫn, nói với bà dì: “Mẹ, thời tiết sẽ rất nóng. Con có chuẩn bị cho Tri Mẫn mấy bộ đồ mặc ở nhà, mẹ dẫn Tri Mẫn vào trong phòng ngủ thay đi.”
“Sao có thể làm phiền con như vậy được?” Bà dì vội vàng nói.
“Mặc Chấn [tên của chú Mặc] có nói, đều là người trong nhà, không cần phải khách sáo.” Ngón tay Dương Minh Tuệ đẩy đẩy gọng kính, cười yếu ớt nói.
Hứa Tri Mẫn nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của bà, đây là ý của chú Mặc, không phải chủ ý của bà ấy, bà chỉ làm theo ý của chú Mặc thôi. Biểu tượng mâu thuẫn là chính cô, nhưng bắt nguồn là từ bên người bà dì. Nghiễm nhiên, tình cảm của bà dì và chú Mặc rất tốt, trong khi đó quan hệ với Dương Minh Tuệ lại không tốt lắm. Cái này có điểm giống “Con trai quá hiếu thuận với mẹ, tất khiến cho con dâu đố kỵ”. Nhưng mà, bà dì tính tình rất tốt, Dương Minh Tuệ lại là người vợ thông minh hiền đức của nhà họ Mặc, nên giữa hai người sẽ không xảy ra tranh chấp.
Quả nhiên, bà dì không tiếp tục từ chối, dẫn theo cháu gái vào trong phòng mình để Hứa Tri Mẫn thay quần áo ở nhà mà Dương Minh Tuệ đưa.
Đó là một bộ váy cổ đứng màu phấn hồng. Ở giữa cổ áo có cái khe hình tam giác, được một dải vải tơ tằm trong suốt thắt chặt lại thành một cái nơ con bướm. Váy rất đẹp, rất hợp với mình, quan trọng nhất là quần áo ở nhà có hương vị giống người trong nhà.
Hứa Tri Mẫn soi gương, đắn đo nửa ngày, cũng không thể xác định Dương Minh Tuệ định nghĩa “Người trong nhà” là cái gì. Cầm lấy chiếc lược sừng dê đắt tiền để ở trên bàn trang điểm của bà dì, bắt đầu chải hết tóc về phía sau, cô lấy lại bình tĩnh, đi ra khỏi phòng.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
12 chương
248 chương
8 chương
462 chương
12 chương