Bạc Hà Dụ Hoặc
Chương 27
Có lẽ là trận cảm mạo do dầm mưa hồi tháng Hai vẫn chưa dứt hẳn nên mặc dù thời tiết đã ấm lên nhưng Hứa Tri Mẫn vẫn thỉnh thoảng lại ho khan. Giáo viên lâm sàng giúp cô tìm một bác sĩ khoa nội, kê một ít thuốc kháng sinh và thuốc ho. Hứa Tri Mẫn cứ cách một thời gian là lại tái phát, mặc dù đã uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ nhưng vẫn không thấy khỏi hẳn.
Người bị bệnh rất dễ để lộ vẻ yếu ớt. Mỗi lần uống thuốc, cô sẽ thường nhớ tới năm ấy cô bị thương ở Mặc gia, có người ngày đêm lo lắng nắm hai tay cô. Cô mở mắt ra là lại có thể nhìn thấy gương mặt trầm tư của Mặc Thâm. Anh lại từng chữ một nói với cô: “Anh không thích bộ dạng bệnh tật của em.”
Cho nên, cô sẽ không nói cho anh biết chuyện cô bị bệnh, ngay cả người nhà, Mặc Hàm và Viên Hòa Đông cô cũng giấu. Cũng không phải bệnh gì nặng, không nên nói ra để người ta phải lo lắng.
Trốn ở trong chăn mà ho khan, cô cắn răng âm thầm chịu đựng những dày vò, nhung nhớ do ốm đau mang đến. Nhắm mắt lại, cô không được nhớ anh, không được nhớ anh… Nhưng cuối cùng vẫn lại nhắc tên anh trong giấc mơ.
Tháng Sáu, thời gian tốt nghiệp ngày càng gần thì những người trong lớp chưa tìm được việc làm lại càng nóng lòng như lửa đốt. Trần Minh chính là một trong số đó, bởi vì vóc dáng cô quá thấp nên liên tục bị mấy bệnh viện từ chối. Phương Tú Mai cùng Lâm Ngọc Cầm, Vương Nhã Lệ thì chuyển đến ở gần bệnh viện tỉnh. Hai người cùng phòng ký túc khác đã đi trực đêm. Nửa đêm bỗng vang lên tiếng khóc thút thít khe khẽ, Hứa Tri Mẫn xuống giường, khẽ gọi: “Trần Minh, Trần Minh.”
“Cô giáo nói, muốn mình về nhà tìm việc.” Trần Minh che mặt, không ngừng được hai hàng lệ.
Hứa Tri Mẫn không thể nào an ủi cô, bệnh viện số 1 trực thuộc đại học M thông báo tuyển dụng vào tháng tám, tiền đồ của chính cô cũng mong manh như thế mà thôi. Lẳng lặng vuốt tay bạn cùng phòng mãi đến khi đối phương im lặng hẳn, cô giúp bạn đắp chăn rồi mới chui lại vào ổ chăn của mình.
Mở di động lên thì thấy thông báo có một tin nhắn, là Viên Hòa Đông gửi đến. Không biết vì sao, những ngày gần đây anh có thói quen vào lúc trực đêm sẽ thỉnh thoảng gửi một hai tin nhắn cho cô. Nội dung đều là nói mấy chuyện không đâu, câu cú có vẻ lộn xộn. Nói là tháng này bọn họ xác nhận trở về khoa chính quy. Xảy ra chuyện gì sao? Hứa Tri Mẫn bắt đầu suy nghĩ. Tuy nói mấy năm qua, cô với anh vẫn chưa tiến triển đến quan hệ yêu đương nhưng cô đúng là từng vì anh mà rung động. Không có tình yêu, cũng có tình bạn, bất cứ mối quan hệ bạn bè chân thật nào cô cũng sẽ quan tâm.
Viên Hòa Đông quả thật là đang lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ai cũng biết, hiện tại ở trong nước lĩnh vực giải phẫu can thiệp đang là một cục thịt béo bở. Riêng khoa nội tim mạch đã có hai giáo sư uy tín, một người họ Vương, một người họ Tân. Giáo sư Vương là du học sinh từ Mỹ trở về, hiện đang dẫn đầu nhóm can thiệp được ca ngợi là phái Mỹ. Giáo sư Tân đến từ Nhật Bản, chuyên về phần kỹ thuật can thiệp, hiện đang dẫn dắt nhóm phái Nhật. Quách Diệp Nam luôn đi theo giáo sư Vương. Lúc Viên Hòa Đông vừa về bệnh viện tỉnh, Trương Tề Duyệt học trò cưng của giáo sư Tân đã đích thân tìm tới nói chuyện với Viên Hòa Đông, đối với công việc và cuộc sống hàng ngày của Viên Hòa Đông lại thêm quý trọng.
Trong lòng Viên Hòa Đông biết Trương Tề Duyệt có thể là đã nhận lệnh của thầy, có ý đồ lôi kéo anh. Bởi vậy Viên Hòa Đông dùng hết đủ loại biện pháp khước từ đủ loại hảo ý của bọn họ. Nhưng mà, nếu cùng Quách Diệp Nam theo giáo sư Vương, nghĩ đến Quách Diệp Nam cùng Mặc Thâm là chỗ bạn bè nhiều năm thì trong lòng lại có chút vướng mắc. Đối với người như Mặc Thâm, anh không thể nói là ghét đến cực điểm, nhưng quả thật là không có thiện cảm. Trong đó, ngoài nhân tố Hứa Tri Mẫn, tranh luận giữa anh với Mặc Thâm chủ yếu tập trung ở thái độ cư xử đối với y học và sinh mệnh con người. Tệ nhất là, đối với mâu thuẫn quan điểm này, Quách Diệp Nam dường như nghiêng về phía Mặc Thâm.
Lắc đầu thở dài, luân chuyển hết các khoa, trở lại khoa chính quy, Viên Hòa Đông lại càng không an tâm. Trương Tề Duyệt ngày nào cũng tìm anh nói chuyện. Trong khoa nếu có bố trí giáo sư Tân giải phẫu can thiệp, vị trí trợ thủ không phải Trương Tề Duyệt thì chính là Viên Hòa Đông, những ca giải phẫu đơn giản thì do hai người bọn họ tự làm. Viên Hòa Đông tiếp xúc lâu ngày với Trương Tề Duyệt cũng cảm thấy Trương Tề Duyệt này cũng có chút “tạm được”.
Phần lớn sinh viên y đều ôm giấc mộng cao xa là được hành y tế thế (làm nghề y cứu đời) bước vào học viện y khoa, nhưng mà, sau khi trải qua gian khổ, cuối cùng bước vào cánh cửa hệ thống xã hội y học, lại phát hiện giữa mơ và thật dù sao cũng rất khác nhau. Muốn thực hiện giấc mơ khoác áo blue thì trước hết phải trở thành một người có thể tồn tại ở trong xã hội. Cho dù Viên Hòa Đông có giãy dụa thế nào, anh tất nhiên vẫn không thể thoát ly tập thể, chỉ có thể lựa chọn một nơi để cùng tồn tại.
Qua nhiều lần suy nghĩ, Viên Hòa Đông bắt đầu tiếp cận Trương Tề Duyệt. Nguyên nhân cán cân mất thăng bằng rất đơn giản, giáo sư Vương đối với đông y không hề biết gì cả. Trương Tề Duyệt lại tỏ ý với Viên Hòa Đông là giáo sư Tân đối với đông y cảm thấy rất hứng thú.
Quách Diệp Nam biết tin này lại sốt ruột. Cuộc đua giữa phái Mỹ và phái Nhật nhất định phải có người phải thua. Quách Diệp Nam lại không muốn trở thành đối thủ của người bạn tốt nhất thời đại học.
Đêm đó, Trương Tề Duyệt hẹn Viên Hòa Đông, tính chính thức dẫn Viên Hòa Đông đến gặp giáo sư Tân. Sau lần gặp mặt này, Viên Hòa Đông có thể sẽ tham gia vào phái của giáo sư Tân.
Quách Diệp Nam không còn cách nào đành phải tìm Mặc Thâm thương lượng. Mặc Thâm biết thời cơ mà anh khổ sở chờ đợi đã đến, vì thế nghiêm túc hỏi lại: “Cậu chắc chắn là muốn ngăn cản chứ, cho dù mình dùng biện pháp gì cũng được?”
Quách Diệp Nam nghiêm mặt nói: “Ừ! Cậu ta là người thế nào, Trương Tề Duyệt lại là một tên như thế nào, cậu với mình đều rất rõ.”
Mặc Thâm cười: “Mình thừa nhận, cậu ta là người mà chúng ta muốn, để cậu ta rơi vào tay Trương Tề Duyệt thì không ổn. OK, mình giúp cậu, coi như là cũng vì mình.”
Mở di động ra, anh tìm một dãy số rồi gọi, Mặc Thâm tĩnh tâm sau khi nghe một tiếng tút, là giọng nói hơi khàn của Hứa Tri Mẫn.
“Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Thần kinh mẫn cảm của Mặc Thâm bởi vì hai tiếng ho khan của cô mà phút chốc căng thẳng, anh nói: “Bị cảm à?”
Hứa Tri Mẫn kinh ngạc thắc mắc. Với tính cách của anh, vô sự bất đăng tam bảo điện. Nhịn cơn ho xuống, cô trả lời: “Không phải cảm mạo đâu. Tìm em có chuyện gì sao?”
Mặc Thâm nhìn ra ngoài bầu trời đêm hè, nói nhỏ: “Chuyện này chỉ có em mới có thể làm được.”
Hứa Tri Mẫn chau mày: “Anh nói đi.”
Anh dùng những lời ngắn gọn, khái quát nhất kể lại nguyên nhân kết quả sự việc cho cô nghe. Sau khi cô nghe xong, cũng hiểu được ý của anh: “Anh muốn em ngăn cản anh ấy?”
“Đúng vậy.”
“Anh chắc chắn là như vậy?” Đồng thời với lúc hỏi câu này, trong lòng cô cũng hơi đau. Đối với anh mà nói, đến tột cùng cô là cái gì. Vào thời khắc mấu chốt vì ích lợi, anh cũng có thể chắp tay nhường cô cho người khác? Không hiểu sao, cô lại vì câu “Đúng vậy” này của anh mà thấy khó chịu.
“Anh hy vọng em hiểu. Làm như vậy đối với cậu ta là có lợi chứ không hại.” Anh biết cô sẽ hiểu điều đó, lại nói, “Anh tin em, cũng tin vào chính bản thân anh, mới có thể để em làm như vậy.”
Câu này có nghĩa là gì? Tỏ tình trá hình? Cô không hề thấy vui chút nào, cũng vì lời này của anh mà làm cho cô nhớ tới ngày đó trong nhà thờ, anh nói anh sẽ vì một người nào đó mà cầu nguyện với Chúa. Hứa Tri Mẫn đột nhiên cảm giác, người nào đó khiến anh thay đổi rõ ràng đã biến mất. Như vậy nguyên nhân thay đổi này của anh nhất định không bình thường. Ruột gan rối bời, cô ho mạnh.
“Hứa Tri Mẫn!” Giọng của anh lại cao lên.
Cô vuốt ngực cho thuận khí, suy nghĩ quay trở lại vấn đề của Viên Hòa Đông. Nếu đúng như lời anh nói, anh nhờ cô làm như vậy là bất đắc dĩ. Theo cô biết, trung tâm tim ngoại khoa cơ bản nằm trong tay thầy của Mặc Thâm và Dương Sâm. Giải phẫu can thiệp ở tim nhiều rủi ro, một khi nội khoa thất bại nhất định phải tìm ngoại khoa giải quyết, do đó ngoại khoa và nội khoa có mối quan hệ rất mật thiết. Nếu Viên Hòa Đông trở thành địch thủ của bọn họ thì tương lai của Viên Hòa Đông ở bệnh viện tỉnh sẽ rất đáng lo ngại. Thêm nữa, cô nghiễm nhiên không tin một người trọng tình cảm như Viên Hòa Đông làm sao có thể thực sự muốn đoạn tuyệt với Quách Diệp Nam. Viên Hòa Đông chỉ cần bước sai một bước thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bản thân anh. Sau một phen suy nghĩ cô kết luận, Viên Hòa Đông chỉ là đang mờ mịt, bị đối phương bắt được nhược điểm mà dụ dỗ. Nói vậy người ở bệnh viện tỉnh nói Viên Hòa Đông đều không nghe, chỉ còn lại có một người ngoài như cô.
“Anh yên tâm đi. Em làm như vậy không phải vì các anh, mà là vì anh ấy.” Nói xong, Hứa Tri Mẫn cúp máy, nuốt nước miếng. Sau đó liền ngay lập tức gọi điện cho Viên Hòa Đông.
Viên Hòa Đông đang cùng Trương Tề Duyệt đi tới cửa bệnh viện. Trương Tề Duyệt đến bãi đỗ xe lái xe ra. Đúng lúc đó Viên Hòa Đông nhận được điện thoại của Hứa Tri Mẫn.
“Sư huynh, anh đang ở đâu?”
Viên Hòa Đông đột nhiên nghe thấy giọng của cô thì khóe môi cũng khẽ nhếch lên. Đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho anh.
“Anh vừa hết giờ làm. Em thì sao? Sao lại rảnh…” Anh vừa nói được một nửa liền nghe thấy tiếng cô liên tục ho khan mới khẩn trương nói, “Em bị bệnh hả?”
“Không sao ạ.”
Anh biết cá tính cô luôn cố chấp kiềm chế, nếu cô mà nó “không sao” thì anh càng lo lắng, anh nói: “Tri Mẫn, nói thật cho anh biết, có phải em bị cảm rồi không? Đã uống thuốc chưa?”
“Chuyện của em đợi lát nữa rồi nói sau. Giờ em muốn nói là, sư huynh, có phải anh đang giận dỗi gì Quách sư huynh không?”
Viên Hòa Đông nhíu mày: “Em, Quách sư huynh gọi điện cho em?”
“Mặc kệ Quách sư huynh có gọi điện cho em hay không, chủ yếu là sư huynh nghĩ như thế nào? Sư huynh cảm thấy làm việc với người nào có vẻ tốt hơn?”
Viên Hòa Đông vốn cũng đang rất do dự. Làm bạn với Quách Diệp Nam nhiều như vậy năm, so với Quách Diệp Nam anh còn luyến tiếc hơn.
“Sư huynh không phải đã nói muốn cùng làm việc với em sao?”
“Tri Mẫn.” Anh khàn khàn gọi cô. Anh đúng là rất muốn làm việc chung với cô, ngay từ khoảnh khắc ban đầu gặp được cô, anh đã thấy cô chính là người có thể hiểu anh nhất.
“Sư huynh, vậy anh có thể suy nghĩ thêm một chút không? Nếu em, anh và Quách sư huynh cùng làm việc trong một khoa mà anh lại bất hòa với Quách sư huynh…”
“Anh không có khả năng bất hòa với cậu ta!”
Cô nhẹ nhàng mà hài lòng bật cười: “Vậy là được rồi.”
Nút thắt trong lòng Viên Hòa Đông cũng vì tiếng cười này của cô mà nới lỏng đi nhiều, anh cũng không khỏi cười nói: “Được rồi, anh thua em. Tuy không biết là ai bảo em gọi điện cho anh, nhưng tối nay anh cũng đang định dứt khoát từ chối người ta.”
Hứa Tri Mẫn cũng không đơn thuần và vui vẻ như Viên Hòa Đông nghĩ. Nếu để Viên Hòa Đông đến đó, nói không chừng anh lại bị đối phương thuyết phục. Tuyệt đối không thể để thất bại trong gang tấc. Thính lực tập trung toàn bộ vào động tĩnh của đối phương, lòng bàn tay của cô ướt sũng, cả di động cũng cầm không được.
“Tri Mẫn, cứ như vậy đi, sau khi xong anh sẽ gọi lại cho em.”
“Đợi chút!” Cô buột miệng nói, trái tim lại đập dữ dội.
“Sao vậy?”
Cô phải làm sao bây giờ? Cô có thể lấy danh nghĩa gì giữ anh lại? Nếu đã xác định mình không thể yêu anh… Mở miệng nhưng cái gì cũng không thể nói, có cái gì đó chua chát nghẹn ở trong cổ họng, cô dốc sức ho.
Viên Hòa Đông càng nghe càng sợ hãi: “Hứa Tri Mẫn? Hứa Tri Mẫn, em trả lời anh đi!”
Dù sao anh cũng không thể không lo lắng. Cô vừa ho vừa nói: “Không, sao.” Buông di động xuống, cô chạy đến bồn rửa tay bên cạnh nôn khan.
Viên Hòa Đông nghe một tràng dài tiếng tí tách, nhìn chăm chú bóng mình in trên mặt đất thật lâu. Anh không phải là người hồ đồ, là ai bảo cô gọi điện đến, anh đại khái cũng đoán được. Ánh mắt nheo lại, nhớ lại một đấm kia của Mặc Thâm thời đại học, cú đấm đó e là sẽ cả đời in sâu vào lòng mấy người bọn họ. Trở thành đối thủ với người này cũng không phải là chuyện sáng suốt. Viên Hòa Đông anh sẽ dùng cách của mình mà có được người mình yêu, sẽ tôn trọng bất cứ quyết định nào của Hứa Tri Mẫn. Nhưng công bằng mà nói, giao Hứa Tri Mẫn cho một người như vậy thì thế nào cũng không thể an tâm.
Thấy xe Trương Tề Duyệt xuất hiện ở giao lộ, Viên Hòa Đông bước xuống bậc thang. Đang dừng trước cửa xe, anh bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, quay đầu, nhìn lên một ô cửa sổ trên lầu 3, bóng dáng cao lớn của Mặc Thâm đang đứng đó. Bàn tay Viên Hòa Đông đặt ở trên cửa xe run lên: Cậu ta như vậy mà cũng nói là yêu cô sao? Biết rõ cô bị bệnh mà không ở bên cô, còn khiến cô lo lắng. Còn mình thì sao, rõ ràng nghe ra cô bệnh cũng không nhẹ, mà cũng…
“Hòa Đông?” Trương Tề Duyệt từ trong xe ló đầu ra, hỏi.
Nhíu chặt mày lại, Viên Hòa Đông buông tay xuống: “Bác sĩ Trương, em xin lỗi. Tối nay em không thể cùng anh đi gặp giáo sư rồi.”
“Gì?” Trương Tề Duyệt kinh ngạc, “Hòa Đông, cậu đã hẹn với giáo sư rồi mà.”
“Anh nói với giáo sư một tiếng, em có người thân bị bệnh cấp tính.” Viên Hòa Đông nhanh chóng xoay người, vòng qua xe hơi, giơ tay bắt taxi. Anh không phải Mặc Thâm, anh sẽ đi đến bên cô, cho dù cuối cùng cô có chọn yêu ai.
“Này! Hòa Đông!” Trương Tề Duyệt vội vàng xuống xe nhưng không kịp gọi Viên Hòa Đông lại. Chiếc taxi đã phóng đi như bay, anh ta hổn hển dậm chân một cái, ngẩng đầu nhìn thấy Mặc Thâm đôi mắt âm u đứng khuất trong góc tối trên lầu 3 mà phẫn nộ đập một phát lên nóc xe.
Trần Minh mở cửa ký túc, trong phòng tối đen như mực, cô gọi: “Có ai đó không?” Bàn tay cô bật công tắc trên tường, ánh đèn vừa sáng lên thì hình ảnh Hứa Tri Mẫn ngã bên bồn rửa tay liền đập vào mắt.
“Trời ơi?!” Trần Minh hoàng hốt vỗ mặt của cô, “Hứa Tri Mẫn, nói chuyện với mình đi? Đừng làm mình sợ mà.”
Hứa Tri Mẫn ừ ừ đáp lại, cố gắng cầm tay Trần Minh chống người ngồi dậy. Lê lết về giường ngồi xuống mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô thở phì phò nói không nên lời. Trần Minh thấy mặt cô trắng bệch thì giật cả mình: “Cậu nằm ở đây đi, mình đi gọi người đến giúp.” Vừa vọt tới cửa liền gặp ngay một người, ngửa đầu lên nhìn lại ngạc nhiên kêu lên: “Viên sư huynh?”
Viên Hòa Đông nhìn vào góc phòng đằng xa, liếc mắt một cái liền thấy Hứa Tri Mẫn đang dựa vào khung giường, cả người đều run run. Anh vội vàng đẩy Trần Minh ra, bước hai bước qua, một tay kéo Hứa Tri Mẫn vào trong lòng, kinh ngạc vì thấy cô gầy rạc hẳn đi. Hô hấp của anh cũng theo cô mà dồn dập hẳn lên. Vội vàng bắt mạch ở cổ tay cô, mạch đập rất nhanh. Anh nôn nóng hỏi Trần Minh: “Cô ấy không đi khám sao?”
“Có ạ. Cậu ấy vẫn uống thuốc mà, thuốc đều ở trong này.” Trần Minh đưa hộp thuốc trên bàn cho Viên Hòa Đông.
Viên Hòa Đông nhìn tên thuốc, là kháng sinh Cephalosporin, anh lại hỏi: “Sổ khám bệnh của cô ấy đâu?”
“Chắc là không có đâu. Là do giáo viên lâm sàng nhờ bác sĩ quen kê cho cậu ấy…” Thấy Viên Hòa Đông nghe xong lời này thì hai mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mình, Trần Minh đành phải liều mạng nuốt nửa câu sau nuốt xuống bụng.
Viên Hòa Đông mạnh tay ném thuốc về lại trên bàn: “Ẩu tả!” Tiện tay túm một cái ra giường bọc lấy người cô, sau đó nhanh chóng bế cô đi nhanh ra ngoài.
Trần Minh chân ngắn chạy theo sau anh, vội hỏi: “Sư huynh, em chạy tới khu cấp cứu bệnh viện gần đây đăng ký trước nhé.”
“Không cần!” Anh lạnh lùng ngắt lời cô. Hiện tại là ai anh cũng không tin. Anh chỉ cảm thấy tràn đầy đau đớn, xót xa và bực bội. Thương cô nhưng cũng giận cô. Cô nghĩ người mình làm bằng sắt sao. Bệnh thành như vậy rồi mà cũng không báo cho ai biết một tiếng.
Chui vào ghế sau xe taxi, anh thở sâu, tựa má vào mặt cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ chữa em khỏi thôi.”
Hứa Tri Mẫn mơ mơ màng màng nghe không rõ anh nói cái gì, mệt mỏi chống mí mắt lên. Chiếc xe xóc nảy khiến cô mệt mỏi dựa vào trong lòng anh, tiếng bánh xe đè lên sỏi cát vang vọng khắp màng tai cô. Trong khoảnh khắc một ngón gió khẽ phất qua thổi bay đi những ưu sầu trong cuộc sống để cô lẳng lặng ngủ thật say. Cô đúng là quá mệt rồi.
Mặc Thâm nắm di động đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát xe cộ bên dưới, nhìn từng bóng người ra vào khu cấp cứu. Anh dừng bước, đặt tay lên trán, không thể kiềm chế được những cơn sóng trào bất an trong lòng.
Quách Diệp Nam nghe ngóng tình hình từ bên ngoài đi vào, vui vẻ nói: “Cậu ấy không đến nhà giáo sư.”
“Cô ấy bệnh rồi.”
“Hứa Tri Mẫn bị bệnh?”
“Đúng vậy.” Hơn nữa chắc chắn không phải là cảm vặt thông thường, bằng không sẽ không thúc giục Viên Hòa Đông đi gấp như vậy. Mặc Thâm ngồi thụp xuống ghế, bên tai dường như vẫn văng vẳng tiếng cô không ngừng ho khan. Cô bảo anh yên tâm. Theo hiểu biết của anh về cô thì cho dù có là bệnh nặng cô cũng nhất định nói là bệnh một chút. Bàn tay anh cầm điện thoại run lên, anh không thể nào yên lòng được.
Đúng lúc này Mặc Hàm đẩy cửa vào, nói: “Anh với anh Quách đều ở đây à.”
“Ừ.” Quách Diệp Nam đáp lại rồi hỏi Mặc Thâm, “Cậu chắc là cô ấy bị bệnh thật chứ?”
Lời này rõ ràng là chọc giận Mặc Thâm. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười châm biếm, anh nói: “Cô ấy có giả bệnh thì cũng không thể lừa hết được tất cả bác sĩ ở đây.”
Quách Diệp Nam tự biết nói sai, gãi gãi đầu.
Mặc Hàm khó hiểu đứng ở ngoài nhìn, di động trong túi lại rung lên, liền nghe máy: “Viên sư huynh?”
Hai người kia lập tức nhìn về phía Mặc Hàm. Mặc Hàm nghe đối phương nói mà hơi nhíu mày. Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, cậu ta bỗng nhiên kinh ngạc la lên: “Cái gì? Là chị Tri Mẫn?! Em lập tức xuống khu cấp cứu ngay!” Luống cuống kéo cửa, Mặc Hàm vội vã biến mất ở đầu cầu thang.
Mặc Thâm thấy thế sắc mặt liền khẩn trương, vội vàng đứng dậy.
Quách Diệp Nam ngăn ở trước mặt anh: “Đợi chút. Chúng ta quan sát tình hình trước đã.”
Mặc Thâm đưa tay muốn đẩy anh ta ra. Nào ngờ Quách Diệp Nam không hề nhúc nhích nói với anh: “Cậu không phải muốn để cô ấy vào bệnh viện tỉnh sao? Nếu bây giờ cậu gặp cô ấy thì đừng mong mình đồng ý cho cô ấy vào!”
Đôi mắt Mặc Thâm đè nén lửa giận, nhìn đối phương như là muốn ăn sống nuốt tươi. Quách Diệp Nam thở dài, vỗ vỗ bờ vai anh: “Mặc Thâm, cậu bình tĩnh nghĩ đi, cậu đi, không phải càng làm cô ấy khó xử sao?” Mặc Thâm vẫn không thay đổi muốn tiến lên trước, Quách Diệp Nam nhịn không được la to: “Người anh em! Xem như mình cầu xin cậu, được không?! Mình thật sự không muốn thấy hai người anh em tốt của mình xung đột trực tiếp! Hơn nữa, cậu không phải tin tưởng cô ấy sao!”
Tin tưởng? Trên mặt Mặc Thâm hiện lên sự đau khổ khó có thể diễn tả. Anh đúng là tin tưởng cô. Nhưng thế sự khó lường. Không phải bà cũng như vậy sao, lúc gần đi còn nói hai năm sau sẽ khỏe mạnh gặp lại hai anh em họ. Kết quả thì sao, hai anh em bọn họ ngay cả gặp mặt bà cụ lần cuối cũng không được. Nhẹ nắm cánh tay bạn tốt, anh trầm giọng nói: “Diệp Nam, coi như là mình cầu xin cậu. Mình sẽ tránh ở một bên từ xa nhìn cô ấy. Chỉ cần có thể để mình nhìn thấy cô ấy mạnh khỏe là đủ rồi…”
Giọng nói vừa hỗn loạn vừa run run của anh khiến trái tim sắt đá của Quách Diệp Nam bất giác lung lay. Chuyện đã tới mức này, anh ta còn có thể nói gì được nữa, đành nói: “Ừ.”
Mặc Thâm ngay tức lao xuống cầu thang. Lúc đi xuống bậc thang cuối cùng anh gần như lảo đảo. Đẩy cánh cửa lò xo thông đến đại sảnh khu cấp cứu, hai tay anh không ngừng đẩy những người qua đường đang ngăn trở tầm mắt anh ra, ánh mắt tìm kiếm cuối cùng dừng lại ở cửa lớn. Viên Hòa Đông đang bế cô đi qua cửa tự động, Mặc Hàm cùng đồng nghiệp đang giúp đẩy giường đến. Viên Hòa Đông nhẹ nhàng đặt cô xuống ra giường trắng tinh. Ở trong mắt Mặc Thâm, gương mặt trầm tĩnh cô trắng như tuyết, những bông tuyết mà anh đã đưa cô đi ngắm, những bông tuyết ngập trời như là muốn bao phủ lấy cô. Mặc Thâm bối rối dợm bước. Quách Diệp Nam ở phía sau giữ chặt anh. Mặc Thâm trơ mắt nhìn bọn họ đẩy cô vào phòng cấp cứu, cánh cửa đóng lại, cả thế giới đều biến thành một màu xám tĩnh mịch.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
56 chương
12 chương
53 chương
21 chương
46 chương