Bạc Hà Dụ Hoặc
Chương 15
Cô kiên quyết đứng ở ngoài cửa. Anh vô tội lấy ra cái máy ghi âm loại nhỏ ra: “Anh đã thề ở trong này rồi mà.”
“Vậy, có thể thuê hai phòng đơn chứ.”
“Không phải anh không muốn thuê. Mà là đi ra bên ngoài mà để cho một cô gái ở một mình trong phòng đơn cũng không an toàn.”
“Đây là khách sạn năm sao đó.”
“Cho dù là bảy sao thì anh vẫn rất lo, anh đã đưa em đi thì phải có trách nhiệm với em. Em cứ việc an tâm. Đêm nay em ngủ trên giường, anh sẽ ngủ dưới đất.” Nói đến đây, anh ra vẻ giận dỗi, để mặc cửa mở mà đi vào phòng rửa mặt.
Hứa Tri Mẫn do dự cắn cắn môi, suy cho cùng thì cũng vì cô không chịu nổi sự hấp dẫn của tuyết mà theo anh đến đây. Hơn nữa với sự dạy dỗ của nhà họ Mặc và bà dì, chắc anh cũng không dám làm chuyện xấu xa với cô. Vào phòng đóng cửa lại, cô ngồi bất động ở góc sô pha, đôi mắt nhìn cái giường đôi không chớp.
“Hứa Tri Mẫn, em đi tắm trước đi.” Anh vỗ vỗ bả vai cô.
Cô không nhìn anh, đờ đẫn mở túi hành lý lấy quần áo đi vào phòng tắm rửa.
Anh buồn cười lắc đầu: đây là cách mà em ấy tức giận đó hả.
Tắm rửa xong, cô mặc cái áo ngủ màu hồng phấn có in hình một chú gấu nhỏ đi ra khỏi cửa phòng tắm thủy tinh. Anh ngồi ở bên giường thu dọn đồ dùng, ngẩng đầu nhìn qua bộ đồ ngủ ngây thơ của cô lại bất giác nở nụ cười.
Cô thật sự có chút bực bội. Cô rơi vào tình cảnh khó xử này còn không phải là do lỗi của anh. Liếc xéo anh một cái, cô buồn bực ngồi vào phía bên kia giường. Nghe anh đóng cửa phòng tắm, rồi rất nhanh sau đó vọng ra tiếng nước chảy róc rách. Cô tìm remote mở TV lên. Không biết là kênh gì, vừa lúc đang chiếu một bộ phim tình cảm, một nam một nữ ngã nhào lên giường —— cô lập tức đứng bật dậy, cuống quít nhấn công tắc tivi. Ngửa ra sau một cái, cô ngã xuống tấm nệm mềm mại, đưa tay vỗ mặt, từ từ nhắm hai mắt, toàn thân nóng ran.
Khi anh đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy cô nằm ngây đơ trên giường, ngay cả chăn cũng không đắp. Khẽ nhíu mày, anh tới gần bên cô, giữ chặt hai bàn tay cô đang bụm mặt, kinh hãi: lúc nóng lúc lạnh.
Cô mở lớn mắt trừng mắt anh, đôi mắt to đen láy trong veo như ngọc, như tuyết, không hề có chút tì vết.
Bên ngoài gió càng lúc càng mạnh, điên cuồng lay động những cành cây khô, làm bốc lên những đám tuyết dày đặc, trong phút chốc hết thảy đều hòa vào thành một mớ hỗn độn, trời đất cũng nhập thành một. Anh rũ mắt xuống, buông lỏng tay cô ra, đứng dậy kéo tấm rèm vải hoa treo trên cửa sổ sát đất. Khóa cửa phòng lại, anh gỡ pin di động ra. Vặn sáng ngọn đèn vàng nhỏ trên đầu giường, rồi tắt đèn đi.
Cô yên lặng nhìn anh làm tất cả những việc này. Đợi đến khi anh làm xong tất cả những việc đó, cô chống người dậy, biết là đến lúc ngả bài. Anh lấy lọ thuốc thủy tinh mà em trai Mặc Hàm đã dặn ra, đặt lên trên giường. Vặn mở nắp, ngón giữa quệt một chút thuốc mỡ, chậm rãi xoa lên vết sẹo trên chân cô.
Cô mím môi không lên tiếng, cảm nhận thuốc đang xoa dịu đi những chỗ nong nóng trên da. Ngón tay anh cùng với thuốc di chuyển dọc theo sườn bên trong xương cẳng chân của cô hướng lên trên, vén áo ngủ của cô lên, làm lộ ra một đôi chân trắng nõn.
Cô đột nhiên gập hai đầu gối lại. Anh lại nhanh hơn nắm lấy cằm của cô, chống lại ánh mắt cố chấp của cô: “Hứa Tri Mẫn, muốn anh thì cứ tiến tới đi, cứ không ngừng mà tiến tới. Bởi vì anh là một người đàn ông luôn hướng về phía trước, người phụ nữ của anh nhất định cũng phải giống anh.”
Cô tự thấy buồn cười, lạnh lùng đáp: “Nếu tôi không muốn anh thì sao? Nếu tôi không muốn tiến tới thì sao?”
Anh cười, nụ cười ngưng lại trên khóe miệng: “Cho nên, anh mới muốn em muốn anh, trắng trợn muốn anh.”
Căn phòng giờ phút này yên lặng đến mức cô chỉ có thể nghe được tiếng hơi thở của mình, còn hô hấp của anh vẫn tự nhiên giống như là không khí. Trong nháy mắt cô chỉ cảm thấy cơn rét lạnh ùn ùn kéo tới, ham muốn cuốn đi tư tưởng tự chủ của cô, vì vậy mà cô rơi vào vòng xoáy trong đôi mắt đen của anh —— anh ấy thực sự nghiêm túc!
Cô hít sâu bình ổn nhịp đập của con tim. Về lý, anh bây giờ không dám làm gì với cô. Anh không thể như lời của anh nói. Nhẹ nhàng xoay đầu, giãy tay anh ra, cô lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”
Tia tối tăm trong con ngươi anh chợt tắt, tiếp đó là một tiếng cười khổ. Rất nhanh sau đó hai tay anh chợt vươn vào bên trong cái áo ngủ màu hồng phấn của cô. Cô cả kinh, rồi lập tức lại trấn định xuống. Tuy rằng cô chưa từng trải qua việc này, nhưng cô biết, chỉ cần cô không hùa theo anh, thì anh cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của cô, ánh mắt anh chợt lạnh lẽo, cúi xuống, tựa đầu chôn vào cần cổ của cô, lúc nặng lúc nhẹ gặm cắn, ngọn lửa nóng tê dại trong nháy mắt lại bùng khắp cơ thể cô. Lòng bàn tay lướt trên da thịt vô cùng nóng bỏng của cô, ngón tay thon dài tiến thêm một bước dạo chơi theo đường cong cơ thể xinh đẹp của cô. Trong không khí kiều diễm phảng phất hơi thở tình dục, cô âm thầm cắn răng cố gắng âm thầm chịu đựng.
“Hứa Tri Mẫn.” Giọng anh khàn khàn vang lên bên tai, hơi thở nóng bỏng nhè nhẹ phả lên gáy cô.
Hô hấp cô hơi ngưng trệ, chỉ cảm thấy tay anh nhẹ nhàng mở dây lưng áo ngủ của cô. Lạ thật, cô không những không thấy lạnh, mà ngược lại còn cảm thấy cả người càng lúc càng nóng, chẳng lẽ là… Vào lúc cô muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh thì tay anh lại loay hoay tắt ngọn đèn nhỏ trên đầu giường. Trong bóng đêm, anh đem cả người cô tha thiết ôm chặt vào lòng.
“Chúc mừng em sinh nhật mười tám tuổi, Mẫn của anh.”
Khi cô nhắm mắt lại liền nghe thấy anh cuối cùng nói một câu như vậy.
Cô có thói quen thức dậy vào lúc 5 giờ rưỡi sáng, vậy mà hôm nay đã muộn hơn một tiếng, đó là bởi vì anh không chịu buông cô ra, không chịu tha cho nửa phần an bình của cô.
Tấm rèm vẫn còn khép chặt, ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài, làm cho anh có thể một mình lẳng lặng ngắm nhìn cô. Có vẻ như cơn bão tuyết đêm qua đã thôi gào thét, ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm, chiếu vào làn da mềm như nước, trắng như tuyết của cô. Cô cứ như là một con búp bê xinh xắn đang yên tĩnh trong giấc ngủ say. Rất khó tưởng tượng cô im lặng như vậy, lại là cô bé ban đêm ngủ thường hay đá chăn trong lời bà kể. Tối hôm qua từ trong phòng tắm đi ra đụng phải tay cô mới sửng sốt phát hiện cô có dấu hiệu lên cơn sốt. Nếu nửa đêm lại bị nhiễm lạnh thì hậu quả khó mà lường trước được. Nhìn cá tính cô bướng bỉnh như vậy nhất định là không cho anh ôm cô ngủ. Huống chi, anh còn muốn ôm cô mình trần mà ngủ, đây là cách làm ấm cơ thể tốt nhất. Nói cho cùng, bản thân anh kỳ thật cũng có ham muốn cá nhân. Anh muốn cô! Chẳng qua là chưa đến lúc…
Hít vào một hơi, anh vươn tay, vuốt mặt cô, gáy của cô, tứ chi của cô, nhiệt độ cơ thể đều đã trở lại bình thường. Hệ thống sưởi trong phòng rất mạnh, nhưng thể chất cô yếu nên yêu cầu đối với nhiệt độ bên ngoài cũng nhạy cảm hơn so với người bình thường, cao quá hay thấp quá đều không được. Anh cẩn thận tăng lại nhiệt độ cho cái chăn điện lên mức cao hơn tối hôm qua một chút, như vậy lúc cô dậy sẽ không thấy lạnh. Lúc này, cô dường như đang gặp ác mộng, hai mắt nhắm chặt lại, lông mi hơi hơi chuyển động.
“Mẫn.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Đôi mắt lim dim ngái ngủ của cô từ từ mở ra, nghiêng đầu nhìn anh, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo. Kéo cái chăn đang tuột xuống lên vai cô, anh trịnh trọng nói: “Đừng có nhìn anh như vậy. Trên người em không mặc đồ.”
Thế là cô nhớ lại toàn bộ chuyện tối hôm qua, nhanh chóng kéo chăn lên rồi quay lưng lại với anh, trong đầu lại hiện lên cảnh phim truyền hình kinh điển: đầu tiên hẳn là cô phải cho anh một cái tát. Nhưng mà, sự thật phát hiện ngay tiếp đó lại khiến cô hoàn toàn quên mất ý nghĩ này. Sờ sờ lên người, nội y vẫn còn ở chỗ cũ, phần dưới cũng không có cảm giác đau đớn, xốc chăn lên nhìn drap giường, không có dấu đỏ để lại. Nói cách khác, tối hôm qua cuối cùng anh vẫn không lợi dụng thời cơ mà làm ra chuyện không thể bù đắp với cô.
Chẳng lẽ điều tối hôm qua cô đoán là sự thật?
Cô quay đầu tìm anh, anh vẫn bình tĩnh tự nhiên vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Giống y như cô nghĩ. Cô không khỏi thoải mái cười: anh quả nhiên sẽ không đối xử với cô như thế. Xoay người, cô nhặt áo ngủ rơi bên giường khoác vào lại lục lục túi hành lý, mặc vào thêm mấy cái áo, chắc sẽ không bị nhiễm lạnh như hôm qua nữa.
Bữa sáng được nhân viên phục vụ khách lên mang vào phòng, hai người mặt đối mặt ngồi ở hai bên cái bàn vuông nhỏ. Anh giở tờ Morning Post của địa phương, một tay cầm ly sữa. Cô cụp mắt xuống, vừa cẩn thận ăn cháo, vừa suy nghĩ lại chuyện tối qua. Tất cả đều như cô đã nghĩ, không cần phải truy cứu.
“Hứa Tri Mẫn.” Anh buông tờ báo, vứt một kẹp tài liệu lên bàn.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cái kẹp tài liệu màu lam đó: “Cái gì vậy?”
“Tài liệu về ngành đào tạo y tá thuộc khoa y đại học M. Nếu em lấy nó đăng ký nguyện vọng 1 trong kỳ thi đại học thì anh và Mặc Hàm sẽ cố hết sức giúp em. Bao gồm cả việc cung cấp toàn bộ những tin tức mới nhất trong khoảng thời gian em chuẩn bị thi này.”
Cô nhíu mày. Anh ấy đang tính toán cái gì vậy nhỉ.
Anh đan mười ngón tay tao nhã vào nhau, bình tĩnh dựa vào lưng ghế: “Bản thân anh cần một trợ thủ xuất sắc, mà anh lại cho rằng em chính là lựa chọn số một.”
Ánh mắt của cô tức thì lạnh lẽo. Biết anh muốn suy nghĩ cho cô, từng câu từng câu đều tựa như rút cả trái tim anh ra, sau đó đặt ở trước mặt cô cám dỗ cô. Cũng như bài hát “I’ll never break your heart” kia.
Bản tính của cô là sẽ không bao giờ cúi đầu nghe lệnh từ bất kỳ ai. Nhưng mà, cô cũng hiểu rất rõ bản chất của kiêu binh tất bại và xem xét tình thế là hoàn toàn khác nhau. Thôi thì cứ tạm thời nhận vậy, cô nói: “Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận. Nếu thật sự tốt, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Nhận thấy giọng điệu này của cô quá mức lễ độ, đáy lòng anh không khỏi hiện ra một chút nôn nóng. Tất cả những từ ngữ đã chuẩn bị sẵn để thuyết phục đều không có cơ hội sử dụng. Anh đứng dậy, mở cửa, đi xuống lầu làm thủ tục trả phòng.
Cô lại buông thìa xuống, nhìn ra xa ngoài tấm rèm cửa sổ đang rộng mở. Bên ngoài lớp kính thủy tinh, cả trời đất đều một màu trắng xóa. Chỉ là, trong khoảng khắc này tuyết ở trong lòng cô đã mất đi vẻ thiêng liêng mơ mộng của hôm qua. Khoảng cách, vĩnh viễn là đẹp nhất.
Đường về là biển sâu im lặng, ẩn chứa bên dưới lớp sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Anh vẫn nắm chặt tay cô, bàn tay cô mảnh khảnh mà lạnh giá. Cho đến khi chia tay ở sân bay, anh đổi sang xe khách đi Hongkong, còn cô đi nhờ xe bus sân bay trở về nhà.
Rời khỏi thế giới tuyết trong mộng, cô vẫn là cô, nhưng lại không hoàn toàn là cô trước kia. Trong túi hành lý lại có thêm hai món đồ, một là thuốc Mặc Hàm đưa cho cô, một là cái hộp gấm màu trắng của Mặc Thâm. Cái hộp đó cô chưa từng mở ra, khi anh đem nó đặt vào tay cô có nói: “Chờ đến khi nào cần thiết thì mới được mở ra.” Đại khái cô cũng đoán được trong hộp có cái gì rồi.
Xe bus chạy qua hành lang dài dọc theo bờ biển của thành phố, cô thích thú xin xuống xe. Xách túi hành lý, dạo quanh hành lang dài lát đá trắng, cô ngắm nhìn con đường màu trắng kéo dài bất tận, ở đằng xa là lớp lớp sóng bạc đầu thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương khói mịt mờ giữa trời nước và mây. Hứa Tri Mẫn mặc sức hưởng thụ cái cảm giác lạnh lẽo theo từng cơn gió biển tê buốt đang táp vào mặt. Giờ khắc này cô là một cô gái miền biển, là một nàng tiên cá. Lắng nghe mùi hương của biển, giờ khắc này, cô cảm thấy hoàn toàn tự do.
Thả cái túi trong tay xuống, cô vịn hai tay vào hành lang đá, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng biển dốc bầu tâm sự. Tiếng sóng ầm ầm đánh vào bãi đá. Tiếp theo đó là tiếng kèn Harmonica êm ái khe khẽ phiêu đãng trong làn gió. Một giai điệu quen thuộc khiến cô ngơ ngác. Đây không phải là bài “Tống biệt” sao? “Chuyện cũ thành nam” là bộ phim điện ảnh mà khi còn bé cô thích xem nhất, trong đó ca khúc chủ đề và nhạc đệm đều được phối lại từ bài “Tống biệt”[1]. Cô bây giờ còn có thể hát thuộc lòng làn điệu viết về đời người mênh mang đó: bên ngoài trạm nghỉ chân, bên lề phố cổ, hương hoa cỏ ngất ngây…
Tình cảm sâu xa trong lòng chỉ cần như thế mà trào dâng, cô phóng tầm mắt tìm về nơi tiếng kèn vọng lại. Bắt gặp ở phía trước 25 mét, có một anh thanh niên cao cao gầy gầy đang tựa vào hành lang, anh ta mặc áo lông cao cổ màu xám, trên vai đeo một cái túi da màu nâu đỏ. Ánh sáng bạc của vỏ kèn từ trong miệng anh ta phát ra, hòa cùng tiếng nhạc đang dốc sức thi đấu với sóng biển.
Như thế này thì không phải “Tống biệt”! Người đang thổi kèn đó chắc chắn đã tạo ra cho bài “Tống biệt” một sinh mệnh hoàn toàn mới, điệu nhạc vẫn như vậy, nhưng đã không có nỗi sầu thương ly biệt, làm dâng trào một cảm giác hoàn toàn khác. Tiếng nhạc xuyên qua sóng cả đang cuồn cuộn ngoài khơi, vật lộn với từng con sóng, bay lượn cùng những chú chim hải âu, vang mãi tận trời xanh. Những tia nắng lẻ loi lúc này lại như những nét trang trí tinh tế đóng khung quanh khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh thanh niên.
Gió thổi bay mái tóc nâu xoăn của anh ta. Ánh mắt anh ta trang nghiêm hơi cụp xuống, rất nhanh sau đó liền buông tay, cây kèn Harmonica nằm trong lòng bàn tay anh ta cứ như một giọt nước trong suốt điêu tàn giữa đại dương, chỉ cần một con sóng thật lớn đánh vào là có thể biến mất. Hứa Tri Mẫn hoàn toàn chấn động. Cô nghĩ cả đời cô sẽ không thể quên bài “Tống biệt” “có một không hai” này.
Sau khi trải qua sự kiện ở hành lang dài ven biển, Hứa Tri Mẫn về nhà, nhanh chóng đi thay quần áo. Ngồi ngay ngắn ở trước bàn học, cầm lấy cái kẹp tài liệu màu lam mà anh đã đưa, lòng vô cùng bình thản. Cô không phải là một cô gái hay giận hờn. Cũng sẽ tuyệt đối không vì bị anh khiêu khích vài câu là hoàn toàn mất đi lý trí, không thể nói không với anh. Cô hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình. Thứ nhất, cho dù có thi đậu đại học, học phí cũng là một vấn đề; thứ hai, với thành tích của cô rất khó có thể thi vào khoa trọng điểm của đại học trọng điểm; thứ ba, cô không có cái nền gia tộc hiển hách chống lưng.
Tất nhiên cô biết nghề y tá này địa vị ở trong nước rất thấp. Mặc Thâm đưa ra lời mời này cho cô, cũng không phải cố ý hạ thấp cô, mà là vì điều kiện của anh ở Hongkong. Ở các nước Mỹ, Thái Lan, và khu vực Hongkong, y tá là một ngành được người ta vô cùng kính trọng. Hơn nữa ba anh Mặc Chấn cũng đã nói qua, nên Mặc Thâm cũng biết một trợ thủ tốt có tầm quan trọng thế nào đến sự thành công của một người bác sĩ.
Hứa Tri Mẫn cầm cây bút bi đỏ, gạch chân một số từ quan trọng. Ví dụ như, để phát triển nghề y tá này, khoa y sẽ phá lệ cho sinh viên bộ môn y tá một số chính sách ưu đãi, bao gồm chính sách học bổng, cho vay học phí, chính sách giới thiệu cho sinh viên về sau đi thực tập và đi làm, chính sách ra nước ngoài học trao đổi. Vấn đề hấp dẫn nhất đối với cô chính là vấn đề tạo việc làm, số bác sĩ ở các bệnh viện lớn ở các thành phố lớn hiện tại đã quá bão hòa, nhưng y tá thì vẫn còn cơ hội, nhất là khoa y đại học M lại nổi về đào tạo ra những y tá chuyên nghiệp nhất. Huống chi, cô còn có thể dùng cái nghề y tá này làm bàn đạp, sau khi vất vả một thời gian sẽ chọn tiếp những nghề ổn định hơn.
Tra điểm trúng tuyển của các khóa trước, cũng không thấp nha, chỉ thấp hơn y học lâm sàng có 10 điểm. Mà lại còn chỉ mở một lớp, bốn mươi người. Thực sự rất có tính thách thức, đúng gu của cô.
Gõ gõ cán bút, cô vốn cũng rất hoang mang về việc lựa chọn nghề nghiệp tương lai. Làm bác sĩ cô không thích, trách nhiệm quá nặng. Luật sư thì có vẻ như làm ngành luật ở Trung Quốc không thể nào giàu bằng nước ngoài, đây cũng là nguyên nhân mà pháp chế trong nước vẫn chưa kiện toàn. Giáo viên, nhân viên công vụ, rất ổn định, nhưng không có tính kích thích. Kinh doanh thì thích hợp với người giỏi giao tiếp như Lương Tuyết hơn. Mà thực tế, Lương Tuyết cũng đã quyết định ghi danh vào học viện thương mại.
Cuối cùng, là để cô quyết định hay là anh. Trải qua chuyến đi ngắm tuyết đó, lòng cô không thể không thừa nhận, anh có hứng thú với cô, mà cô cũng bắt đầu có hứng thú đối với anh. Cách tiến lên trên có rất nhiều. Cô là người thông minh, cô tự biết trái tim mình không đủ tàn nhẫn như anh, không muốn làm đối thủ của anh, như vậy tốt nhất tránh chọn ngành có lợi ích xung đột.
Nếu anh đã muốn lợi dụng năng lực của cô, đồng thời kiêng dè cô, không muốn cô có cơ hội đối đầu với anh. Tốt nhất là đồng lõa, để cô ở bên cạnh trợ giúp anh, cân nhắc cô. Đây mới là ý định ban đầu của anh.
Được lắm. Cô sẽ thuận theo ý của anh, đứng ở trên vị trí đặc thù này, đạp gió cưỡi mây mà làm khán giả, nhìn anh có thể “đi” lên vị trí rất cao. Hứa Tri Mẫn cô là con nhà nghèo, nhưng cô không cho rằng mình nên hạ tiêu chuẩn lựa chọn chồng. Cô có niềm tin sẽ thay đổi số mệnh của mình, cho nên, bạn đời của cô cũng phải có năng lực xoay chuyển càn khôn.
Đến đây thì có thể kết luận, cô quả thật là một ma nữ, một ma nữ thích cưỡi chổi quan sát thế giới bên dưới. Lương Tuyết đến giờ mới gọi điện xin lỗi.
Hứa Tri Mẫn cười cười: “Nếu mình không muốn đi thì có thể từ chối được sao?”
Cô bạn tốt liền nghẹn họng.
Mấy tháng sau, kết quả thi thử được công bố. Sau khi trao đổi với ba mẹ, Hứa Tri Mẫn điền vào đơn nguyện vọng thi vào trường cao đẳng. Mẹ cô tỏ vẻ ủng hộ, còn ba cô không nói gì. Hứa Tri Mẫn trong lòng cũng hiểu, trong nhà không có khả năng chèo chống cho cô học đại học. Cô không nóng lòng, cứ thi trước rồi nói sau.
Kết quả, cô thực sự thi đậu.
Ngày cô nhận được thư báo trúng tuyển, Kỷ Nguyên Hiên ở thành phố R xa xôi cũng nhận được tin. Anh vì biết em gái duy nhất chọn trường chính quy mà cảm thấy kinh ngạc. Vu Thanh Hoàn vợ của anh cũng thở dài: “Con gái chọn ngành y này sẽ rất vất vả. Nhưng mà làm y tá, có lẽ khá hơn làm bác sĩ một chút… Sao em ấy không chọn làm giáo viên nhỉ? Về sau chúng ta còn có thể tiện giúp em ấy tìm việc.”
Lời này của cô là người nói vô tình, người nghe hữu ý. Kỷ Nguyên Hiên lập tức ý thức được bản chất của vấn đề. Vợ anh cho rằng y tá tốt hơn bác sĩ, là châm chước cho cường độ làm việc mà Hứa Tri Mẫn về sau sẽ phải tiếp nhận. Kỷ Nguyên Hiên lại cho rằng bác sĩ tốt hơn y tá, là lo nghề y tá địa vị xã hội thấp, nếu như vậy thì việc anh muốn tìm cho Hứa Tri Mẫn một lang quân như ý sẽ không dễ dàng. Hơn nữa, bất luận chức vị Hứa Tri Mẫn làm trong ngành y có như thế nào, thì anh vẫn thấy bất mãn. Nguyên nhân không khó đoán, là bởi vì nhà họ Mặc.
Đối với nghề em gái đã chọn mặc dù có tiếc nuối, nhưng Kỷ Nguyên Hiên vẫn nhiệt tình chúc mừng Hứa Tri Mẫn có thể thi đậu đại học, chủ động giúp đỡ học phí cho cô. Theo như cách nói cười ha hả của anh thì là anh đang đầu tư dài hạn. Sự thật cũng là như thế, người trong gia tộc có thể đến thành phố lớn càng nhiều thì đối với chuyện mở rộng sự nghiệp của anh cũng là may mắn rất lớn.
Học phí đã được giải quyết, trong nhà cũng không có ý kiến, Hứa Tri Mẫn thu dọn hai cái rương hành lý. Ba ngày trước khi ghi danh toàn bộ tân sinh viên năm nhất, cô cùng Lương Tuyết đặt vé tàu đến thành phố R. Hai cô gái không sợ trời không sợ đất, ôm chí khí “Cách mạng chưa thành công, các đồng chí cần tiếp tục cố gắng”, kéo hành lý lên tàu. Thanh niên bây giờ không còn khóc khi chia tay, chỉ có hướng về một tiền đồ tốt đẹp phía trước.
Bóng chiều đỏ rực làm bừng lên muôn vàn gương mặt những người đưa tiễn trên sân ga. Hứa Tri Mẫn ngồi bên cửa sổ, đưa mắt tìm kiếm trong đám người. Gió thổi tiếng còi tàu rúc lên một tràng dài. Cô cuối cùng cũng nhìn thấy được cậu em trai gần hai tuổi của mình, len lén giơ tay làm thành hình chữ “V”. Em trai cô bật cười khanh khách, lộ ra hàm răng sữa trắng sáng. Cô kìm lòng không được mà híp mắt cười. Có một số việc, một khi đã thông suốt thì người có lợi vĩnh viễn là chính mình. Cô yêu cậu em trai bé bỏng của cô.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
25 chương
34 chương
107 chương
60 chương
23 chương