Lương Tuyết đi vào lớp liền “A” lên một tiếng: “Hứa Tri Mẫn hôm nay đến muộn?” Tiết thứ nhất cô giáo điểm danh xong mà vẫn chưa thấy cô bạn cùng bàn xuất hiện. Lương Tuyết biết nhất định đã xảy ra chuyện. “Có em nào biết bạn Hứa Tri Mẫn bị gì không?” Thầy giáo ở trên bục giảng hỏi. Mặc Hàm chậm rãi giơ tay: “Bạn ấy xin nghỉ ốm ạ.” “Bị cảm hả?” “Dạ không ạ. Chân bạn ấy… bị thương ạ.” Mặc Hàm gian nan đáp vừa cầm đơn xin phép đi lên bục giảng. Thầy chủ nhiệm mặt nhăn mày nhíu, gần đây học trò cứ hết đứa này đến đứa khác bị thương ở chân, ngày hôm qua Kiều Tường cũng xin nghỉ, hôm nay vẫn chưa đi học. Nhận đơn xin phép do cậu học trò đưa tới, bên cạnh còn có phiếu chuẩn đoán của bác sĩ, thầy giáo vừa thấy chữ ký bên dưới hai tờ giấy giống y nhau thì không khỏi ngạc nhiên: “Ba em khám bệnh cho em ấy?” Mặc Hàm dạ một tiếng: “Bạn ấy hiện tại đang dưỡng thương ở nhà em.” Cả lớp đều vì những lời này của cậu ta mà đồng loạt ồ lên. Lương Tuyết kinh ngạc đến mức mắt chữ A miệng chữ O, nhìn trừng trừng Mặc Hàm, lại nhìn nhìn chỗ ngồi đang trống không của Hứa Tri Mẫn mà trái tim lại ngổn ngang trăm mối tơ vò. Vừa tan học, đám bạn tò mò thấy Mặc Hàm hôm nay cứ lạnh như băng nên chẳng ai dám chạy tới hỏi, đành trực tiếp vây quanh Lương Tuyết. Có người chụp lại hỏi: “Lương Tuyết, Hứa Tri Mẫn đúng là đang ở nhà bọn họ sao?” “Sao mà mình biết được?!” “Sao cậu lại không biết? Cậu ngồi cùng bàn với Hứa Tri Mẫn cơ mà, hơn nữa, cậu bình thường không phải rất thân với hai anh em Mặc gia sao?” “Đừng có hỏi mình! Hôm nay mình cũng mới biết đó!!” Gạt tay đẩy mọi người ra, Lương Tuyết nổi trận lôi đình xách cặp lao thẳng ra ngoài phòng học, thấy bóng dáng Mặc Hàm liền kêu lên: “Mặc Hàm! Đợi mình với!” Mặc Hàm làm như không nghe thấy, cứ chạy thật nhanh xuống cầu thang. Lương Tuyết đành phải dùng hết sức của hai chân mà đuổi theo, đến cửa trường thì lập tức kéo một cánh tay Mặc Hàm lại: “Mặc Hàm!!!” Cậu ta quay sang, hờ hững nhìn cô: “Sao hả?” Lương Tuyết chốc lát a lên một tiếng, không biết cuối cùng mình muốn nói cái gì. Rất muốn hỏi: Hứa Tri Mẫn có quan hệ thế nào với hai người? Nhưng, cho dù có là người tính tình thẳng thắn thì cô cũng không thể nào mà tùy tiện hỏi ra miệng. Hít vào một hơi, cô thận trọng nói: “Mình cùng cậu về nhà thăm bệnh!” Trong ánh mắt Mặc Hàm mơ hồ hiện lên một tia rối rắm: “Như vậy được không? Cậu ấy cứ sốt cao liên tục, bà và mẹ mình tối qua phải thức cả đêm để trông. Kết quả bà cũng mệt, ba mẹ mình thì phải đi làm, cho nên anh mình cũng xin nghỉ một ngày, ở nhà trông cậu ấy.” Mặc Thâm vì cậu ấy mà đặc biệt xin nghỉ phép? Cái tên Mặc Thâm bất cần đời đó mà cũng có thể vì một cô nữ sinh mà xin nghỉ phép sao… Lương Tuyết trong đầu rất hỗn loạn, cứ hết há mồm ra rồi lại ngậm lại. Khi Mặc Hàm muốn gỡ tay cô ra thì cô cuống quít đáp: “Hứa Tri Mẫn là bạn cùng bàn với mình mà. Cậu ấy bị thương mình đi thăm cũng là hợp tình hợp lý.” “Tùy cậu.” Anh vẫn giật tay cô ra, chạy về nhà. Lương Tuyết bước nhanh hơn, theo sát phía sau cậu ta. Đi vào tiểu khu Nguyệt Hoa, vào cửa nhà Mặc gia, Lương Tuyết không hiểu sao lại thấy hồi hộp. Nắm chặt tay vào quai cặp, cô chợt nghĩ đến Hứa Tri Mẫn, không biết khi vào Mặc gia tâm trạng cậu ấy có lo lắng như thế này không nhỉ. Mặc gia không phải là gia đình học sinh có tiền có quyền nhất ở cái trường Trung học Thực nghiệm này, nhưng hai anh em con nhà này đúng là những người vô cùng xuất sắc, vả lại hai anh em họ không khi nào nhắc đến chuyện nhà mình, khiến cho rất nhiều bạn học luôn cảm thấy hiếu kì. Lương Tuyết đi theo Mặc Hàm vào cửa sắt, xuyên qua phòng khách dài mà ngăn nắp khiến cô kinh ngạc, đi vào phòng nhỏ Hứa Tri Mẫn nằm. Điều đầu tiên đập vào mắt không phải là cô bạn cùng bàn đang nằm bên trong, mà là Mặc Thâm. Mặc Thâm vắt cái khăn có thấm rượu, giúp người bệnh xoa bóp lòng bàn tay để giữ ấm. Động tác của anh nhẹ nhàng, cẩn thận. Vừa chà lau vừa cầm lấy tay cô, ánh mắt anh lắng đọng dừng lại thật lâu trên đôi mắt Hứa Tri Mẫn đang khép hờ. Một Mặc Thâm như vậy, cô chưa từng thấy qua. Cái gã Mặc Thâm luôn là hoa hoa công tử trước các bạn nữ ngày trước đã đi đâu rồi? Lương Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng thật sự hụt hẫng, một chút sức lực đối diện cũng không có, lại nghe thấy Hứa Tri Mẫn đang mê man thì thào “Nước, nước…”. Mặc Hàm lúc này ném cặp xuống, rót bát nước, thổi thổi miệng bát cho bớt nóng rồi bưng đến trước giường bệnh. Dáng vẻ lo lắng như lửa đốt kia của cậu ta, Lương Tuyết cũng chưa từng được chứng kiến. Nhìn hai anh em họ cứ như trở thành những người hoàn toàn khác, Lương Tuyết không tự chủ được mà lảo đảo lùi về sau hai bước, khuỷu tay lại đụng phải ván cửa. Bà vừa vặn đi tới, tò mò nhìn cô đánh giá: “Cháu là…” “Con là bạn học của Hứa Tri Mẫn, đến thăm bệnh ạ.” Không biết vì sao, Lương Tuyết càng nói càng nhỏ giọng. “Aizzz, con bé cứ sốt mãi từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ vẫn chưa đỡ, lúc nào cũng mê man. Cháu cũng chỉ có thể cứ đứng như vậy mà nhìn con bé thôi.” Bà cụ đau buồn thở dài, rồi lại đến phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm trưa. “Dạ.” Lương Tuyết thẳng sống lưng, đến gần giường bệnh, chợt nhìn thấy vẻ xanh xao tiều tụy của Hứa Tri Mẫn mà cả kinh nói: “Trời ơi! Sao lại ốm đến nỗi này?!” “Miệng vết thương hơi nhiễm trùng, hơn nữa lại bị nhiễm lạnh, có khả năng phải vài ngày nữa mới đỡ được.” Mặc Thâm trả lời câu hỏi của cô, đỡ người bệnh dậy, cẩn thận bóp mở miệng cô. Mặc Hàm cầm cái muỗng canh nhỏ, từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút nước cho cô. Lương Tuyết thấy hai anh em họ không đếm xỉa gì tới cô, mà tự bản thân cũng thấy không giúp được gì nên đành lúng túng đứng một lát rồi nói: “Vậy tôi đi trước. Nếu cậu ấy tỉnh lại thì nói cậu ấy ráng dưỡng bệnh cho tốt.” “Ừ.” Mặc Thâm hờ hững đáp lời. Mặc Hàm còn như là không nghe thấy lời cô nói. Lương Tuyết khẽ cắn môi, xoay người đi nhanh ra khỏi Mặc gia. Buổi chiều, Kiều Tường phá lệ về trường học đi học. Không thấy Hứa Tri Mẫn đâu, cậu ta liền một chưởng đập vào bàn học Lương Tuyết: “Cậu ấy đâu?” Lương Tuyết kể từ giữa trưa trở về từ nhà họ Mặc cứ thấy trong lòng buồn bực, thuận miệng đáp: “Cậu ấy bị bệnh.” “Sao lại bệnh? Hôm kia vẫn còn thấy cậu ta rất khỏe mà?” Kiều Tường không tin gãi gãi đầu: “Cậu không gạt tôi đấy chứ?” “Vậy cậu cứ tự đến nhà họ Mặc mà xem!” Lương Tuyết buột miệng nói. “Nhà họ Mặc?” Kiều Tường kinh ngạc trợn tròn hai mắt. “Đúng vậy. Cậu ấy ở nhà họ Mặc dưỡng thương.” Lương Tuyết nói xong câu này, không biết sao hốc mắt lại ươn ướt, vội vàng đứng dậy, đi ra một góc vắng người ngoài hành lang. Tay đặt ở trên lan can bằng đá, giương mặt đón từng trận gió mát, thành tâm cầu nguyện sức mạnh thiên nhiên tinh khiết có thể giúp cô xóa đi mọi phiền não. Ở trong suy nghĩ của Lương Tuyết cô, tình bạn còn cao hơn tình yêu rất nhiều. Huống chi, tự trong lòng cô cũng đã sớm phát hiện, hai anh em họ Mặc trước giờ chỉ xem cô là một người bạn. Sau khi Hứa Tri Mẫn xuất hiện, mặc dù bề ngoài Hứa Tri Mẫn và hai người họ vẫn tỏ ra vẻ như không có quan hệ gì nhưng cô vẫn là từ đó mà cảm giác được hai anh em họ đối với Hứa Tri Mẫn không bình thường chút nào. Chỉ là bản thân cô vẫn không chịu thừa nhận sự thật về người có thể khiến Mặc Thâm kia tỉnh tỉnh mê mê. Bây giờ cũng là lúc nên nhìn nhận vào sự thật. Nghĩ đến ngày đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của Hứa Tri Mẫn, cô vẫn thấy vui như gặp được tri âm. Lương Tuyết đón lấy gió, tươi tỉnh mỉm cười: “Xem ra duyên phận đã định, chúng ta sẽ là bạn bè cả đời.” Hứa Tri Mẫn sốt liên tục hai ngày, quả thật không biết là Lương Tuyết từng đến thăm. Sau khi tỉnh táo lại thì Mặc Thâm mới nhắc đến việc này với cô, cô gật đầu: “Tôi muốn cảm ơn cậu ấy.” “Con bé đó đến thăm bệnh thì em cảm ơn nó. Vậy anh thì sao?” Hứa Tri Mẫn vùi đầu uống nước, ra vẻ không có nghe thấy. Mặc Thâm nở nụ cười, nghiêm mặt lại, tiến đến sát cô thấp giọng nói: “Sinh nhật mười tám tuổi của em là ngày 23/11, ngày đó anh hẹn em trước rồi đấy nhé.” Cô nhíu nhíu mày, đang muốn bắt bẻ thì anh rất nghiêm túc nói tiếp: “Nhà của bác cả anh ở bên kia xảy ra chút chuyện, ba anh đã nộp đơn xin chuyển công tác, không tới vài ngày nữa cả nhà anh sẽ trở về Hongkong. Vốn định đến khi anh tốt nghiệp cấp ba rồi mới đi, nhưng có lẽ mẹ lo cho em trai anh nên bất luận thế nào vẫn muốn đem hai đứa bọn anh theo.” Cô đưa tay bỏ viên thuốc vào miệng, nhìn nhìn ly nước nổi lên một chút gợn sóng, không chau mày nhăn mặt nuốt thuốc xuống. Nước cùng với thuốc chuyển động vào bên trong ruột phát ra âm thanh “ừng ực”, Hứa Tri Mẫn nheo mắt lại, trong lòng vô cùng rõ ràng: với một Dương Minh Tuệ sáng suốt hơn người kia, chân tướng việc này sớm hay muộn cũng bị nữ chủ nhân nhà họ Mặc phát hiện. Đến ngày vết thương được cắt chỉ, trên mắt cá chân trắng nõn bóng loáng của cô chỉ để lại một vết sẹo cong dài như miệng một chú hề đang cười. Mọi người bắt đầu lục tục rời đi, chỉ còn Mặc Hàm vẫn đứng im tại chỗ, hai con mắt nhìn chằm chằm vào vết sẹo, im lặng thật lâu. Hứa Tri Mẫn mấy ngày nay cũng thường xuyên xét lại mình, làm tổn thương lẫn nhau chỉ khiến trong lòng cậu ta đau khổ mà lòng cô cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. “Mặc Hàm, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.” “Em biết.” “Cho nên…” “Em, đã, hiểu thông rồi.” Cậu ta ngẩng mặt lên, lại tươi cười trong trẻo như làn gió xuân tháng ba: “Em muốn cám ơn chị, đã cho em biết rốt cuộc mình muốn làm gì.” Cô thấy vẻ kiên định trong ánh mắt của cậu ta mà nhất thời không biết nói gì. Con người luôn phải trải qua một vài biến cố mới có thể trưởng thành lên được, nếu theo điểm này thì cô đúng là đã giúp cậu ta một lần. Cho nên nụ cười của cậu ta là thật tâm, khiến cô không thể chống đỡ. Đúng như Mặc Thâm và Hứa Tri Mẫn đã đoán, Dương Minh Tuệ đã hiểu hết mọi chuyện, bà cũng đã có kết luận của mình nên cùng chồng bàn bạc trong phòng sách. “Anh vẫn thấy rất tốt mà.” Mặc Chấn nghe vợ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thực lơ đễnh bắt chéo chân, thanh thản lật xem tờ báo kinh doanh mới nhất. “Sao anh có thể nói là rất tốt chứ! Đó là thằng con út của chúng ta đấy.” Dương Minh Tuệ vẫn cố gắng lý lẽ: “Con bé vừa bước vào cửa nhà chúng ta, em đã thấy nó là đứa không hề đơn giản như bề ngoài rồi. Bây giờ rốt cuộc cũng đã xảy ra chuyện. Tóm lại, lần này về Hongkong, em muốn đem hai đứa đi theo.” “Tùy em.” Mặc Chấn cười ha hả buông tờ báo xuống, quay về phía vợ mà nói, “Phụ nữ các em lúc nào cũng sợ con mình có bị thương hay không. Còn đàn ông bọn anh lại quan tâm con mình có thể trưởng thành hay không. Anh thấy chuyện lần này rất tốt, Mặc Hàm nhà chúng ta cũng nhờ cú ngã này mà bắt đầu muốn phá kén chui ra rồi.” Nghe lời nhắc nhở này của chồng mình, Dương Minh Tuệ im lặng không lên tiếng. “Đưa về Hongkong cũng tốt. Với năng lực của Mặc Thâm, hẳn là có thể trực tiếp ghi danh vào khoa y của Đại học Hongkong. Ở Hongkong thiết lập nền tảng vững chắc cho mình rồi lại đến đại lục bên này bồi dưỡng kiến thức lâm sàng là tốt nhất.” Dương Minh Tuệ càng không lên tiếng. Mặc Chấn một lần nữa lật tờ báo: “Minh Tuệ, nhớ giúp bà vú thu dọn hành lý nhé.” Dương Minh Tuệ vẫn là câu nói đó: “Yên tâm đi.” Hai tuần lễ sau, hai anh em nhà họ Mặc đột nhiên xin nghỉ học, ngày hôm sau cả nhà lập tức bay sang Hongkong. Việc này đã khiến cả trường phải xôn xao. Trong đó trọng tâm đề tài không khỏi xoay quanh việc Hứa Tri Mẫn ở nhà họ Mặc dưỡng thương. Hứa Tri Mẫn đối với những người đến hỏi đều chỉ mỉm cười chứ không nói gì cũng không nán lại. Chỉ với một bộ dạng vô tội không làm sao được đó mà lại có thể dần dần đánh tan lòng hiếu kỳ của tất cả những người có chút lương tri. Kiều Tường vẫn không chuyển trường, mà ngược lại cứ như là bỗng nhiên thay đổi tính tình, không còn đi gây chuyện sinh sự, cố gắng lên lớp đi học. Bỏ bê việc học lâu như vậy, bây giờ mới biết việc bù lại tất nhiên phải vất vả hơn người khác rất nhiều. Nhưng nỗ lực bao giờ cũng sẽ có báo đáp, vào kỳ thi cuối học kỳ, cậu ta đã không còn chiếm giữ vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên khiến cả trường chấn động. Ngày ấy sau khi tan học, Kiều Tường hai tay đút vào túi quần, đứng ở phía trước nhà xe chờ Hứa Tri Mẫn, ấp úng rất lâu: “Hứa Tri Mẫn, tôi chuyển về chỗ cũ rồi. Mỗi ngày tan học, chúng ta có thể cùng nhau đạp xe về nhà không. Trên đường cũng có người bầu bạn, nói chuyện sẽ không cảm thấy buồn.” Hứa Tri Mẫn bình tĩnh trả lời: “Có thể.” Lương Tuyết biết được chuyện Hứa Tri Mẫn đồng ý với Kiều Tường thì cứ càu nhàu mãi. Nhưng mà sau khi cô dần dần tiếp xúc với Kiều Tường, cũng không thể không thừa nhận: thằng nhóc này kỳ thật bản tính cũng không phải quá hư hỏng, hơn nữa còn rất coi trọng tình nghĩa, mà suy nghĩ của tên này cũng khá hợp với mình. Trong thời gian hơn hai năm sau đó cứ thể yên lặng trôi qua trong tiếng nói cười vui vẻ của ba người bọn họ. Tình cờ, Hứa Tri Mẫn nhìn lên nhánh phượng đang xum xuê đan vào không trung, suy nghĩ lại không kìm được mà lại quay về ngày nào đó cô mới bước chân vào nhà họ Mặc. Nhớ anh đã nói với cô, sinh nhật 18 tuổi của cô, anh muốn hẹn trước với cô. “Vậy bọn họ cũng chưa lần nào viết thư cho cậu?” Lương Tuyết rất ngạc nhiên Hứa Tri Mẫn vừa nghe liền hiểu rõ: Anh em nhà họ Mặc vẫn giữ liên lạc thư từ với Lương Tuyết. “Chắc có lẽ bọn họ bận quá ấy mà… ha ha.” Lương Tuyết cười gượng hai tiếng, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, “Sinh nhật 18 tuổi của cậu cũng sắp tới rồi. Chúng ta hôm đó đi đâu chơi đi. Mình sẽ làm một bữa tiệc thật lớn cho cậu.” Hứa Tri Mẫn cười yếu ớt: “Ừ.” Tuy biết anh là người nói là làm, nhưng hiện thực đâu phải chuyện gì cũng theo ý mình. Lương Tuyết về nhà, trong lòng rất bối rối: lạ thật, Mặc Thâm và Mặc Hàm đúng là sau khi rời đi đều không liên lạc với Hứa Tri Mẫn. Nếu hôm nay mình không chủ động hỏi, chắc cũng chẳng biết đâu nhỉ. Mà Hứa Tri Mẫn cũng thật lạ, vậy mà không hề thấy tức giận. “Chị, điện thoại, Hongkong gọi đến.” Em gái Lương Hân của cô la to. Lương Tuyết vội vàng chạy đi nghe điện thoại, vừa áp phone vào tai đã nghe thấy giọng của Mặc Thâm, sau hai năm giọng của anh dường như càng lúc càng có vẻ trầm khàn hơn. “Lương Tuyết phải không?” “Ừa.” Cô theo thói quen mà vừa cười vừa nói, “Đại công tử nhà họ Mặc không phải đang bận làm việc lắm mà, sao hôm nay lại có thời gian rảnh mà gọi điện vậy?” Mặc Thâm ho to hai tiếng, hạ giọng: “Lương Tuyết, chúng ta là bạn bè đúng không?” “Đương nhiên.” “Vậy giúp tôi một việc nhé.” “Tôi có phải đang nghe truyện cười không vậy? Đại công tử nhà học Mặc mà cũng cần con gái gia đình bần hàn như tôi giúp đỡ nữa sao.” “Đúng vậy. Việc này cũng chỉ có một mình em có thể giúp được. Là về Hứa Tri Mẫn.” Lương Tuyết nhất thời im lặng. Bọn họ không liên lạc với Hứa Tri Mẫn, nhưng đáy lòng bọn họ vẫn luôn nhớ về một mình Hứa Tri Mẫn. “Lương Tuyết, tôi và em là bạn, mà em cũng là bạn của Hứa Tri Mẫn.” Nghiễm nhiên anh cũng đã sớm nhìn ra cô có tình cảm vượt trên cả tình bạn với anh, cho nên mới cố ý xa lánh cô. Lương Tuyết lấy ngón tay gõ gõ đầu mình, cười sang sảng nói: “Tôi giúp anh.” Gọi điện xong, Mặc Thâm lại cẩn thận kiểm tra số ghế trên hai tấm vé máy bay đặt ngày 23/11, là ngày anh đã hẹn với cô. Việc học ở khoa Y rất nặng lại căng thẳng, nhưng chỉ cần có một chút thời gian rảnh là anh lại giống như giờ phút này nhớ đến từng nụ cười từng cái nhăn mày của cô, nhớ đến cảm giác khi ngón tay anh lướt nhẹ trên mái tóc cô đen bóng, dường như trong không khí cũng thoang thoảng mùi bạc hà của cô. Hơn hai năm xa cách, ham muốn này trong lòng anh càng cháy càng mạnh. Mặc Hàm đẩy cửa phòng, lúc đi vào còn cẩn thận khóa cửa, nói: “Anh hai, giúp em đưa cái này cho chị Tri Mẫn nhé.” “Ừ.” Mặc Thâm đón lấy cái hộp thuốc nhỏ bằng thủy tinh, vừa mở nắp một mùi chanh thơm ngát lập tức xông vào mũi. “Mỗi ngày trước khi ngủ thoa một chút lên vết sẹo, cũng có thể dùng thay thế nước hoa.” Mặc Thâm đậy kín nắp lại, cất nó vào một cái hộp giấy nhỏ, ổn thỏa bỏ xuống dưới đáy hành lý hơn nửa năm trước đã sửa lại tay kéo. Đây không phải là thuốc trị thương bình thường, là em trai anh đã nhờ bác ba ở bên Mỹ tận lực tìm kiếm hai năm mới tìm được. “Anh, còn nữa… Có phải anh muốn dẫn chị Tri Mẫn đến chỗ đó không?” “Ừ.” Mặc Thâm hiểu được liền cười nói: “Em yên tâm đi. Anh biết phải làm thế nào mà, sẽ không để chân em ấy bị đau đâu.” Mặc Hàm mím môi, cuối cùng lại nói: “Anh hai, tiền anh làm thêm có đủ dùng không? Nếu không đủ, em còn có tiền dạy kèm hồi hè đây này…” “Được rồi.” Mặc Thâm đẩy cậu ta tới cửa phòng, “Tiền dạy kèm của em không phải đều đưa hết cho bác ba rồi sao? Vì lén mua bình thuốc này, đừng quên, em còn phải trả tiền trả góp nữa đấy.” “Anh hai.” Mặc Hàm thò đầu, chìa ngón tay út nhỏ bé, “Nhớ dẫn chị ấy đi chơi cho thật vui đó!” Mặc Thâm dùng sức ngoắc lấy đầu ngón tay em trai, lại yêu thương xoa xoa tóc em mình. Giờ phút này tim anh đập rất nhanh, rốt cuộc, rốt cuộc cũng được đi gặp cô. Ngày Hứa Tri Mẫn sinh nhật mười tám tuổi, vừa vặn là thứ Bảy. Sáng sớm bảy giờ, cũng như năm trước sẽ nhận được điện thoại chúc mừng của anh họ Kỷ Nguyên Hiên. “Anh, em phải học bài. Cho nên…” “Em cứ học bài đi. Anh và chị dâu sẽ cùng nhau ở bên cạnh chúc mừng em. Chúc em sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ, Tri Mẫn.” “Cám ơn, anh.” Hứa Tri Mẫn cúp điện thoại, tay chân nhẹ nhàng đi qua phòng ba mẹ. Cửa bị gió thổi hé ra một khe hỡ, cô có thể nhìn thấy cậu em trai hơn một tuổi của cô nằm ở trên giường sắt nhỏ, miệng cắn một ngón tay bi ba bi bô nói mớ. Cô không khỏi cười cười lắc lắc đầu. Trở lại phòng của mình, cô xách túi du lịch màu đỏ trên bàn. Ngày hôm qua cô đã hẹn với Lương Tuyết, hai ngày này ra ngoài du ngoạn, buổi tối ngủ lại ở nhà bạn, cô cũng đã báo cho ba mẹ một tiếng. Ngồi trên xe bus, Lương Tuyết nói hành trình trạm thứ nhất là đến thăm sân bay mới xây của thành phố. Các cô đã hẹn gặp nhau ở đại sảnh sân bay. Thời gian đã hẹn là chín giờ. Hứa Tri Mẫn một mình đi vào đại sảnh sân bay rộng mở sáng ngời, tay phải buông túi hành lý. Bên ngoài gió rất lớn mà bên trong lại tương đối ấm áp. Cô mở nhẹ khăn quàng cổ, xoa lòng bàn tay rồi kề lên miệng hà hơi. Bỗng nhiên, đáy lòng lại hiện lên cảm giác giống y như buổi tối hơn hai năm trước: ‘anh ấy đang nhìn mình’. Hô hấp của cô dường như ngừng lại, tim đập nhanh hơn mấy nhịp. Vừa quay đầu, đôi mắt sâu như biển kia của anh vẫn như ngày đầu tiên, muốn đem cô khảm vào trong lòng anh. Cứ như thế, tiếng máy bay gầm rú, tiếng bánh xe hành lý người ta kéo đi trên đường, tiếng nhân viên soát vé ân cần thăm hỏi… tất cả dường như lập tức im bặt.