Bạc Hà Đen

Chương 13

Vòng chung kết toàn quốc của ‘Ngôi sao tương lai’ mời đến bốn người Hà Tứ Tình, Khang Tương Ngữ, Du Huyên, Kế Thì Vũ làm dẫn chương trình, phân ra hai cặp lần lượt thay nhau chủ trì. Hàn Tứ Tình là MC nổi tiếng trong các show truyền hình, tự mình mở công ty riêng, năm nay ba mươi chín tuổi, là người dẫn chương trình hàng đầu trong giới giải trí. Khang Tương Ngữ hai mươi lăm tuổi chỉ có một talk show ”Nhân sinh rực rỡ”, ngoài ra cô còn chủ trì những buổi dạ hội và các hoạt động thương mại lớn. Ngoại trừ làm MC, cô còn có danh phận hiển hách nổi tiếng, cô là con gái duy nhất của ông chủ tập đoàn Tinh Tế. Du Huyền và Kế Thì Vũ đều là MC có tiếng tăm trong nước, tuổi tác xấp xỉ Khang Tương Ngữ. Bởi vì trước giờ luôn hợp tác làm người dẫn chương trình, tình cảm của họ vẫn tốt, còn bị đồn là quan hệ yêu đương, nhưng đương sự không thừa nhận, cũng không phủ nhận, khiến người ngoài giới đoán già đoán non. Ngoại trừ bốn người dẫn chương trình nặng ký, đêm thi đầu tiên của vòng chung kết còn mời Trịnh Diệc Vi – một trong bốn vị Thiên Vương, giám đốc Mã Tiêu của công ty đĩa nhạc SS thuộc tập đoàn Tinh Tế, người đại diện số một hiện nay – Jully, cùng với nữ ca sĩ trẻ nổi tiếng Vu Khiết Ảnh làm ban giám khảo. Bảy giờ ba mươi phút tối ngày thứ bảy, cuộc thi đúng giờ bắt đầu tại studio truyền hình lớn nhất của đài TBB. Các mạng lưới truyền hình lớn của đài TBB đồng thời phát sóng trực tiếp chương trình, dưới hiệu ứng ánh sáng và âm nhạc sôi động, mở màn là một vũ điệu tràn đầy hơi thở thanh xuân trẻ trung, một trăm thí sinh rút thăm chia làm mười nhóm, mặc áo đỏ, cam, vàng, xanh dương, xanh lá nõn, xanh lá, tím, đen, trắng, tro, mỗi nhóm mười loại màu khác nhau biểu hiện cho tuổi xuân rực rỡ lần lượt lên sân khấu. Vũ đạo của cuộc thi do giáo viên dạy múa bố trí, để tạo hiệu quả sân khấu, phong cách mỗi nhóm đều khác nhau. Căn cứ vào trình độ của mỗi thí sinh mà thiết kế các bài nhảy khác nhau. Nhảy tốt, người quay phim sẽ quay cận cảnh hoặc đặc tả. Kỹ năng nhảy của Du Vụ được coi là số một số hai trong một trăm thí sinh, cậu ở đội vàng, mặc một chiếc áo phông màu vàng chanh và một chiếc quần jean xanh cạp trễ, trông rất dễ nhìn, lên sân khấu biểu diễn khiến người dưới khán đài rất nhanh bị chóng mặt, có thể nói cậu sinh ra là để tỏa sáng. Hầu hết các thí sinh khác đều giống như Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền, trước đây đều không tiếp xúc với nhảy múa, hơn nữa bài vũ đạo chỉ luyện tập trong một ngày, lần này lại phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, lên sân khấu họ không tránh khỏi căng thẳng, nên mọi người đều nhảy khá cứng nhắc. Khiến Du Vụ bất ngờ chính là, Khuất Hàn có thể nhảy, hơn nữa anh nhảy rất đẹp! Còn có Phương Bách Sam nữa. Ngoại trừ Du Vụ thì Phương Bách Sam nhảy đẹp nhất, một cú lộn ngược người tuyệt đẹp, ngay cả hai vị giám khảo Trịnh Diệc Vi và Mã Tiêu cũng phải vỗ tay khen một tiếng giỏi. Những thí sinh biểu hiện kém mất mát một lúc cũng buông xuống, dù sao đây là thi ca hát chứ không phải thi nhảy, tất cả mọi người đều cố gắng tập trung tinh thần chuẩn bị nghênh đón các trận đấu tiếp theo. Hà Tứ Tình và Khang Tương Ngữ sau khi tổng kết tinh thần cuồng nhiệt của cuộc thi lại hướng về khán giả truyền hình giới thiệu bốn vị giám khảo, công bố trang web chính thức và hotline tương tác với khán giả, sau đó trình bày lại quy tắc cụ thể của cuộc thi. Các thí sinh được chia làm mười nhóm người có màu áo khác nhau, sau khi kết thúc màn biểu diễn của một nhóm, bốn vị giám khảo căn cứ vào đó quyết định những người vượt qua, người đợi xác định và những người bị loại bỏ, được ba phiếu trở lên thì vượt qua, hai phiếu đợi xác định, một phiếu hoặc không phiếu nào trực tiếp bị loại bỏ. Bởi vì bốc thăm ngẫu nhiên để chọn nhóm, không có nhiều khả năng những thí sinh mạnh sẽ xuất hiện cùng một nhóm, nên không hạn chế người bị loại bỏ, đợi xác định hoặc vượt qua. Cũng có nghĩa là có thể có trường hợp toàn bộ người trong nhóm đều vượt qua, đợi xác định hoặc đều bị loại bỏ. Những thí sinh vượt qua trận đấu thứ nhất trực tiếp lọt vào top 50, những người bị loại sẽ rời khỏi cuộc thi ngay lập tức. Còn những thí sinh chờ đợi xác định sẽ thi đấu lại vào thứ bảy tuần tiếp theo, từ đó ban giám khảo sẽ chọn ra top 50 người xuất sắc nhất. ”Cuộc thi chính thức bắt đầu, thí sinh đầu tiên mang số báo danh số 1 của đội đỏ, Tô Trạch Vũ, ca khúc cậu ấy sẽ hát có tên là ‘Blue sky’.” Khiến mọi người không ngờ là, người biểu diễn đầu tiên của đội đỏ thật sự gây sốc cho khán giả. Cậu có vóc dáng cao to, khuôn mặt đẹp đẽ, chàng trai tên Tô Trạch Vũ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ và đen, trên sống mũi là một cặp kính gọng đen. Cậu ôm đàn guitar ngồi lên chiếc ghế cao ở chính giữa sân khấu, vừa nhẹ nhàng kéo dây đàn vừa thong thả hát, thỉnh thoảng ngước lên nhìn vào máy quay để lộ một nụ cười rạng rỡ. Có lẽ cậu đã quen với việc lên truyền hình, có ý thức mạnh mẽ trước ống kính, không chỉ có vậy, giọng hát, ngữ điệu, cảm xúc của cậu cùng với tiếng đàn guitar đều là hạng nhất. Phần trình diễn của cậu nhận được sự nhất trí của bốn vị giám khảo, cậu trực tiếp lọt vào top 50 toàn quốc. Mọi người ở phía sau khán đài đều hỏi thăm nhau, Tô Trạch Vũ là người thế nào. Cuối cùng phát hiện không có một ai biết cậu ta, chỉ có mấy thí sinh cùng một điểm thi đấu vòng trước đã gặp qua cậu, nói cậu là người Pháp quốc tịch Trung Quốc, cũng giống Phương Bách Sam, cậu ta không ở căn hộ mà ban tổ chức cung cấp. ”Anh ta thật giỏi…” Nhìn Tô Trạch Vũ tự nhiên trang nhã cúi đầu cám ơn ban giám khảo và khán giả đang vỗ tay khen ngợi, Trạm Tuyền tán thán. Lê Tử Tịnh cũng nói, ”Quả thật giỏi, kỹ năng đánh đàn guitar của cậu ta rất tốt…” Đối với Tô Trạch Vũ, trong lòng Du Vụ kì thật cũng hết sức bất ngờ, nhưng mà lúc này không phải nhìn màn trình diễn tuyệt vời của người ta xong rồi mất đi uy phong của chính mình, cậu vỗ ngực dùng giọng nói hết sức phóng khoáng nói, ”Chúng ta còn giỏi hơn cậu ta!” Lê Tử Tịnh hùa theo, ”Ừ, tất cả mọi người phải tự tin lên!” Hai tay Trạm Tuyền nắm chặt, lát nữa trước khi lên sân khấu thì phải đội mũ, cậu mang vẻ mặt buồn thảm nói, ”Làm sao bây giờ, em có chút căng thẳng…” ”Đừng căng thẳng, em ở đội xanh lá, còn lâu mới lên sân khấu.” Lê Tử Tịnh an ủi. Tuy nhiên hai thí sinh tiếp theo ở đội đỏ đều bị loại, một người trực tiếp lọt vào vòng trong, ba người chờ xác định, bị bầu không khí ở hiện trường cảm hóa, Lê Tử Tịnh, Du Vụ không khỏi căng thẳng theo. Trận thi đấu toàn quốc quả nhiên hội tụ toàn những tài năng xuất sắc, họ tin rằng bản thân không kém người khác, nhưng không ai có thể cam đoan màn trình diễn của bản thân không có sơ hở. Người muốn bình tĩnh thì tự mình nhớ lại lời bài hát hoặc vũ đạo, hoặc có người càng lo lắng, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, càng lúc càng hốt hoảng. Màn biểu diễn của mười người đội đỏ đã kết thúc, còn lại bốn thí sinh đi tiếp, lại có thêm một người bị loại thẳng, ba người chờ xác định. Tâm trạng của ba người Du Vụ, Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh căng như dây đàn. Đúng lúc này, Khuất Hàn ngồi ở sofa dáng vẻ bình tình đang lật tạp chí đột ngột ngẩng đầu lên nói với Trạm Tuyền, ”Hít sâu.” ”A? Dạ…” Trạm Tuyền sửng sốt một chút, nhắm mắt lại ngoan ngoãn nghe lời, hít vào… thở ra… Lê Tử Tịnh và Du Vụ đương nhiên cũng biết hít sâu để làm giảm căng thẳng. Lê Tử Tịnh lập tức cùng Trạm Tuyền thực hiện, Du Vụ không muốn tiếp nhận sự quan tâm của Khuất Hàn, qua một thời gian mượn cớ đi vệ sinh trốn trong WC hít sâu một vài hơi. Sau khi màn trình diễn của đội đỏ kết thúc, Hà Tứ Tình và Khang Tương Ngữ tổng kết những màn trình diễn của thí sinh, chúc mừng những người thành công vượt qua, an ủi những người bị loại, cổ vũ những người chờ xác định, sau đó đọc những tin nhắn cổ vũ của khán giả. Lên sân khấu tiếp theo là mười thí sinh đội vàng, kết quả cuối cùng là ba người lọt vào vòng trong, hai người bị loại, năm người đợi xác định. ”Hình như tất cả mọi người đều hơi căng thẳng.” Hà Tứ Tình nói. Khang Tương Ngữ gật đầu, ”Các bạn trẻ, có thể lọt vào vòng chung kết toàn quốc đã khẳng định thực lực của các em, mọi người nhất định phải tin vào bản thân, phát huy trạng thái tốt nhất! Tiếp theo nghỉ ngơi một chút, xin mời Trịnh thiên vương biểu diễn một bài hát.” Dưới khán đài không ít khán giả là fan hâm mộ điện ảnh hoặc âm nhạc của Trịnh Diệc Vi. khi anh cầm microphone xuất hiện trên sân khấu thì bốn phía vang lên tiếng thét chói tai, ”Bệ hạ…” Hôm nay Trịnh Diệc Vi mặc bộ âu phục màu xám bạc, thoạt nhìn rất trang nhã, có loại khí chất cao quý của quý tộc. Anh thân thiết vẫy tay chào hỏi khán giả, chân thành nồng nàn biểu diễn ca khúc hit ”Blue| Ngày Valentine” nằm trong một album của anh. Khi hát xong câu hát cuối cùng, anh cười nói với các thí sinh, ”Ca hát là một chuyện hạnh phúc, tất cả mọi người hãy thả lỏng~” Dưới khán đàn từng đợt vỗ tay rầm rộ vang lên, bầu không khí ở hiện trường lập tức đạt đến đỉnh điểm, Khang Tương Ngữ cười nói, ”Không hổ là Trịnh thiên vương vạn người mê, good job!” Sau khi Trịnh Diệc Vi biểu diễn xong, thi đấu tiếp tục, không khí lại trở nên căng thẳng. Du Vụ ở đội vàng lên sân khấu trình diễn, số báo danh của cậu không quá may mắn, là số 4. Ba người trước cậu, một người bị loại, hai người chờ xác định. ”Lên sân khấu tiếp theo là Du Vụ mang số báo danh số 4 của đội vàng, ca khúc cậu hát có tên là ‘Hot love’.” Ban giám khảo dưới khán đài hơi ngạc nhiên, Qua Duệ là siêu sao ca hát không có ai có thể đánh bại trong mấy năm gần đây, đồng thời cũng là phát ngôn viên của cuộc thi. Không ít thí sinh trong cuộc thi chọn hát bài của anh nhưng họ chủ yếu hát những bài hát trữ tình chậm rãi. Mọi người đều biết, hát những bài hát nhanh của anh, có thể sẽ không tăng điểm cho bản thân mà còn phơi bày hết những điểm yếu của hơi thở và giọng hát. Du Vụ trong trận đấu quan trọng này lại chọn bài hát có độ khó cao, ban giám khảo có thể cảm thấy sự can đảm của cậu, nhưng cũng lo lắng cho cậu. Dù sao người bình thường khó có khả năng khống chế được những bài hát nhịp điệu nhanh của Qua Duệ. Mặc khác, ”Hot love” là bài hát tuyệt vời đặc sắc, có cả một màn vũ đạo độc đáo kèm theo, đến nay không ai có thể bắt chước, thậm chí Trịnh Diệc Vi cũng chưa bao giờ dám thử thách bản thân. ”Hot love” là một trong những ca khúc Du Vụ yêu thích nhất. Ca khúc vừa mới ra lúc ấy là ca khúc cậu bỏ nhiều kiên trì và ôm nhiệt tình lớn nhất để tập nhảy. Bình thường cậu đứng trước gương trong phòng vũ đạo luyện tập, đến nay nhiều năm đã qua, cậu đã nhảy vũ khúc này không biết bao nhiêu lần. Trước khi lên sân khấu, cậu chỉ luyện tập một lần ở Loạn Sắc, ngoại trừ A Luân, không ai từng thấy cậu nhảy. Tuân theo ký ức khắc cốt ghi tâm trong đầu, cậu vung cánh tay, cong các đốt ngón tay, đong đưa hông, trượt chân, xoay người… Khi cậu biểu diễn xong, quần áo ướt mồ hôi nhễ nhại chờ ban giám khảo lên tiếng thì tất cả mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại từ màn biểu diễn đặc sắc của cậu. Mọi người đều có ảo giác, dường như vừa rồi thiên vương Qua Duệ đích thân nhảy. ”Quá xuất sắc!” Khang Tương Ngữ giơ ngón tay cái với Du Vụ, khen ngợi. Bất luận là tình cảm hay biểu diễn, trong lòng cô Qua Duệ là người không ai có thể với đến. Cô cực kì ghét một số tân binh mới gia nhập giới ca hát dùng một số mánh khóe bắt chước theo bài hát và vũ điệu của Qua Duệ. Có để nhận được lời khen chân thành của cô, có thể thấy được Du Vụ quả thật biểu diễn rất tốt. Bốn vị giám khảo đều nhất trí chấm cậu vượt qua, ”Rất đặc sắc!” Cũng xuất phát từ lòng yêu mến người tài, họ chỉ ra vài chỗ yếu điểm của Du Vụ, Jully nói, ”Nhảy nên tự nhiên thêm chút nữa, đừng tìm màn ảnh, tập trung vào nhảy là được.” Mã Tiêu và Vu Khiết Ảnh có cùng ý kiến, kiến nghị Du Vụ phải luyện thanh thêm, bởi vì một phần bài hát của cậu rõ ràng chậm hơn hẳn vũ đạo. Trịnh Diệc Vi hướng về camera trêu chọc Qua Duệ, ”Tục ngữ nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước sẽ chết trên bờ cát, Qua thiên vương, anh nên chú ý.” Sau đó anh mỉm cười nói với Du Vụ, ”Bạn học Du Vụ, cố gắng lên, chờ phần biểu diễn tốt hơn nữa của cậu!” ”Cám ơn, em sẽ cố gắng.” Du Vụ lau mồ hôi trán, cười rạng rỡ trả lời. Trở lại hậu trường, Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền tiến lên chúc mừng, ”Tiểu Vụ, cậu biểu hiện thật sự quá tốt!” ”Mọi người cũng có thể, cố lên!” Du Vụ cười hì hì, giả vỡ lơ đãng liếc mắt nhìn Khuất Hàn, hả hê khó nén trong mắt. Đối với sự ra oai trẻ con của cậu, Khuất Hàn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm đến chuyện Du Vụ vượt qua vòng thi. Sau khi đội vàng biểu diễn xong, đội xanh lá của Trạm Truyền lên sân khấu. Lần này cậu hát bài ”Tôi muốn đi xa” mà cậu đã từng biểu diễn ở quảng trường. Lần này còn tốt hơn lần trước, cậu cũng được bốn phiếu thông qua, trực tiếp vào vòng sau. Bốn nhóm đỏ, cam, vàng, xanh lá có mười một người được đi tiếp, chín người bị loại, hai mươi người chờ xác định. Đội xanh dương. Có một thiếu niên vô cùng tỏa sáng, tên cậu ta là Vương Hiểu Căn, hát một bản ballad vườn trường có tên ”Ngày rực rỡ”. Vẻ ngoài cậu nhìn cực kì bình thường, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bình thường, quần jean màu xanh đậm. Cậu không có kỹ năng nhảy múa gì, chỉ ôm đàn guitar đứng ở sân khấu khẽ hát. Thanh âm của cậu trong veo tự nhiên, chạy thẳng vào lòng người, phối hợp với làn điệu ấm áp, làm người ta nhớ lại tuổi thanh xuân của chính mình, những ngày rực rỡ đó, trong lòng thương nhớ, lại cảm thấy nỗi buồn nhàn nhạt vô cớ. Không có bất kì bất ngờ gì, Vương Hiểu Căn nhận được sự thống nhất của bốn vị giám khảo, trực tiếp lọt vào vòng sau. Mã Tiêu rất thích cậu, kích động nói cậu là số ít thí sinh không thực dụng, thật tình yêu thích âm nhạc, cậu dùng linh hồn của mình để hát. Vương Hiểu Căn được khen ngợi đến mức đỏ bừng mặt. Gia đình cậu ở nông thôn, từ mười tám tuổi trở về trước, cậu chưa bao giờ rời khỏi thị xã để ra thế giới bên ngoài, cậu là một người từ bề ngoài đến nội tâm đều chất phác. ”Dùng linh hồn để ca hát, có phải thổi phồng như vậy không?” Du Vụ ở phía sau khán đài, bĩu môi nói. Trạm Truyền dùng vẻ mặt sùng bái nói, ”Nhưng cậu ấy hát rất hay, nghe rất muốn rơi nước mắt…” Nghe thấy giọng hát của Vương Hiểu Căn, Lê Tử Tịnh cũng có cảm giác ở sâu trong linh hồn bị chạm đến. Anh hỏi Khuất Hàn, ”Hì, cậu cảm thấy cậu ta hát thế nào?” Du Vụ và Trạm Tuyền cũng nhìn anh. Khuất Hàn không do dự trả lời, ”Hay.” ”Em thì sao? Anh cảm thấy vừa rồi em hát thế nào?” Trạm Tuyền nhịn không được mà hỏi. ”Cũng tạm.” Trạm Tuyền không vui mân mê môi, ”Tại sao em lại là ‘cũng tạm’?” Khuất Hàn cười cười, ”Nói đúng hơn là, em còn có thể tốt hơn nữa.” Trạm Tuyền lập tức vui lên, ”Anh cũng hiểu được tiềm lực của em là vô hạn đúng không, ha ha.” Nghe họ đối đáp, trong lòng Du Vụ hừ lạnh một tiếng, không hiểu sao ngực có chút khó chịu. Tại sao khó chịu cậu căn bản không muốn nghĩ, chỉ cho là bản thân không quen Khuất Hàn tự cho mình là đúng mà bình luận người khác. ”Đội xanh dương biểu diễn xong, phía dưới sân khấu là đội tím.” Khang Tương Ngữ tuyên bố. Du Vụ hỏi Trạm Tuyền, ”Phương Bách Sam ở đội tím phải không?” Nụ cười trên mặt Trạm Tuyền trong chớp mắt biến mất, ”Ừm…” Nghe Phương Bách Sam hát, Lê Tử Tịnh đau đầu nói, ”Bỏ qua thái độ của cậu ta, kì thật cậu ta hát không tệ…” Tất cả mọi người đều im lặng, trong lòng đều đồng ý với lời Lê Tử Tịnh vừa nói. Khi ban giám khảo tuyên bố Phương Bách Sam được đi tiếp thì Khuất Hàn không nhịn được mà nhíu mày. Bởi vì lần trước nói ra tên Trình Kinh Nguyên, Phương Bách Sam gần đây đã bớt phóng túng, tuy nhiên với tính cách tìm cách trả thù cho những chuyện nhỏ nhặt nhất của hắn, trong lòng chắc chắn không nuốt giận, khó đảm bảo ngày nào đó hắn sẽ không gây chuyện. Không rảnh để suy nghĩ nhiều, đội tím biểu diễn xong, Khuất Hàn của đội đen bắt đầu trình diễn. Anh hát ca khúc mới sáng tác gần đây nhất của anh, có tên là ”Say”. ”Hương rượu cay hòa vào hơi thở của em, quấn quanh chóp mũi anh. Thật không xong, định mệnh trói buộc anh, đưa anh lên chiếc cầu sinh tử. Anh không rõ em là mật ong hay là thuốc độc, anh nên nhận lấy hay chạy trốn em. Anh trốn chạy trong những giấc mơ say nhưng tại té ngã ở hiện thực. Anh giằng co với bản thân. Anh cãi nhau với bản thân. Rất lâu không ngủ. Oh oh~ Tuổi trẻ và tình yêu cho đến bây giờ đều như sương khói hư ảo.” Trước đó được một vị giám khảo danh tiếng đánh giá sẽ là tân binh mới hot nhất, vẻ ngoài xuất sắc, khí chất đặc biệt, kỹ năng hát tuyệt vời, tài hoa hơn người, không thể nghi ngờ Khuất Hàn chính là thí sinh mà bốn vị giám khảo cùng khán giả mong chờ nhất. Biểu hiện của anh không khiến mọi người thất vọng. Khi anh mặc áo phông và quần jean đen đeo đàn guitar điện thái độ nhàn nhã lên khán đài, giọng hát trong trẻo nhưng lạnh lùng hát bài ca mình tự viết, bầu không khí lại nóng đến đỉnh điểm. Những fan hâm mộ đầu tiên của anh cầm một tấm bảng huỳnh quang dùng hết lực lực hò hét chói tai vì anh. Du Vụ nhìn khuôn mặt lạnh lùng và dáng dấp hời hợt của Khuất Hàn, nhớ đến sự nhiệt tình và điên cuồng của anh trong đêm khuya không ai kể cả anh biết, không hiểu sao miệng lưỡi cậu khô khốc, vô thức tưởng tượng, nếu như hôn môi anh trong lúc anh đang tỉnh táo, cảm giác sẽ thế nào? ”Tiểu Vụ, cậu rất nóng sao? Mặt đột nhiên rất đỏ…” Trạm Tuyền nhìn cậu, nghi ngờ nói. Du Vụ vội vã ngăn cản suy nghĩ miên man của mình, lấy tay phải làm quạt, phẩy phẩy vào má mình, thở ra, nhìn trời nói, ”Ừ, nóng quá…” Bạn cùng phòng của Trạm Tuyền, cậu con trai năm nhất khoa âm nhạc và Jason – bạn cùng phòng của Lê Tử Tịnh đều thuộc đội trắng. Cậu sinh viên âm nhạc bởi vì quá căng thẳng nên bị loại bỏ. Jason nhiệt tình biểu diễn một ca khúc Latin, được đi tiếp. Rốt cục đợi đến đội cuối cùng cũng là đội của Lê Tử Tịnh lên sân khấu thì đã qua hừng đông. Người dẫn chương trình, ban giám khảo, khán giả tại hiện trường, staff và các thí sinh, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Giọng hát của Lê Tử Tịnh bị chút ảnh hưởng, hát đến phần điệp khúc thì có vài âm bị vỡ, lên xuống thất thường, dẫn đến chỉ nhận được hai phiếu thông qua của ban giám khảo, phải gia nhập nhóm người chờ xác định. Kết quả của trận đấu đầu tiên là: Hai mươi ba người lọt thẳng vào vòng trong, mười chín người bị loại, năm mươi tám người đợi thứ bảy tuần sau thi đấu tiếp để tranh hai mươi bảy tấm vé còn lại. Du Vụ, Trạm Tuyền cùng Jason – bạn cùng phòng của Lê Tử Tịnh đều cùng an ủi Lê Tử Tịnh phát huy thất thường. Anh thuộc dạng người nhanh vui, sau khi buồn một lúc đã thông suốt, cười hì hì nói, ”Dù sao cuối tuần vẫn còn cơ hội, anh thấy trong những người chờ xác định hiếm người mạnh hơn anh.” ”Tự tin là tốt rồi.” Bọn Du Vụ tiếp tục động viên anh. Luôn mang vẻ lạnh lùng hờ hững, Khuất Hàn cũng khó có được mở miệng nói câu cố gắng lên với Lê Tử Tịnh. Mặc dù vẻ mặt anh dửng dưng giống như đang nói xin chào, nhưng Lê Tử Tịnh có chút bất ngờ và vui vẻ, ngơ ngác trả lời, ”A, cám ơn, cám ơn…” Ra khỏi hội trường thi đấu, những thí sinh buồn ngủ trực tiếp lên xe trở về căn hộ, một số khác định đi ăn một chút gì đó. Du Vụ một tay ôm lấy cổ Lê Tử Tịnh, tay kia sờ bụng, lầm bầm nói, ”Đi thôi, đi ăn khuya thôi, đói chết rồi…” Lê Tử Tịnh kêu Jason, Jason dùng tiếng trung sứt sẹo hỏi, ”Tôi có thể gọi Sue bạn tôi đi cùng không?” ”Có thể.” Lê Tử Tịnh thuận miệng đồng ý, ”Nhưng Sue là ai?” Du Vụ và Trạm Tuyền cũng tò mò, Sue chính là tên phụ nữ, cậu trai người Mỹ này không nhanh thế đã tìm bạn gái rồi chứ? Jason không trả lời anh, vẫy tay hướng về phía sau anh, gọi, ”Sue, here~” Du Vụ, Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh đồng thời đều quay đầu lại, thấy chàng trai dễ nhìn người Pháp số báo danh 1 ở đội đỏ Tô Trạch Vũ xa xa đi về phía họ. Khóe miệng ba người co giật, một người đàn ông sao lại lấy cái tên Sue con gái như thế? ”Hi, tôi là Tô Trạch Vũ.” Tô Trạch Vũ đi đến trước mặt, phong độ chào hỏi mọi người. Tính cách của Jason và Lê Tử Tính khá giống nhau, đều thẳng thắn rộng rãi. Du Vụ sau khi ở cùng anh cảm thấy anh không tệ, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cậu rất có hảo cảm với Tô Trạch Vũ. Sau khi có chút khó ở vì tên nước ngoài của cậu ta, cậu hữu nghị khoát khoát tay, cười tủm tỉm nói với Tô Trạch Vũ, ”Hi.” ”Chào cậu.” Lê Tử Tịnh làm ra vẻ anh cả của phái đoàn vỗ vỗ vai Tô Trạch Vũ, ”Bạn của Jason cũng là bạn của anh, sau này mọi người giúp đỡ nhau.” Tô Trạch Vũ mỉm cười, nhìn Trạm Tuyền và Khuất Hàn ở phía bên kia. Trạm Tuyền sững sờ nhìn cậu ta, lúc trước thấy cậu ta trên TV ở hậu trường cảm thấy hình như mình đã gặp cậu ta ở đâu rồi, bây giờ nhìn gần mặt cậu ta, càng cảm thấy quen. Tô Trạch Vũ bước lên trước bất ngờ hôn lên gò má phải của Trạm Tuyền, sau đó tỏ vẻ thất vọng, ”Tiểu Tuyền, em không nhớ anh sao?” Trạm Tuyền vươn tay phải vuốt bên má vừa bị hôn, cả người hóa đá. Du Vụ và Lê Tử Tịnh cũng há hốc mồm, cậu ta vừa làm gì vậy? Mà phản ứng của Khuất Hàn là, giận tái mặt không nói gì trực tiếp cho Tô Trạch Vũ một quả đấm.