Tiêu Chiến chưa tiếp tục nói gì, Vương Nhất Bác đã sải bước đến và ôm anh vào lòng. "Anh không phải lo lắng, không cần lo lắng." Vương Nhất Bác run rẩy nói. "Em sẽ đối xử tốt với anh, sẽ không để mất anh, có thể cho anh bất cứ thứ gì anh muốn. Em sẽ không buông tha bất cứ kẻ nào làm tổn thương anh. Bất kể người đó là ai, kể cả là Trần Vũ." Khi Tiêu Chiến nghe thấy tên của Trần Vũ, thân thể anh lập tức cứng đờ. Vương Nhất Bác rõ ràng cảm nhận được, trong đôi mắt nâu của hắn hiện lên vẻ u ám. "Đừng sợ, anh hai, đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh." Hắn thì thầm.Đôi mắt Tiêu Chiến dần trở nên ẩm ướt. Có lẽ, anh thật sự không cần sợ nữa. Nhưng Trần Vũ, làm sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy? "Trần Vũ...!anh sợ...!em..." Tiêu Chiến không nói ra những lời còn lại, bởi vì anh không thể thừa nhận sự thật này, cái gọi là bảo vệ, Tiêu Chiến cũng là âm thầm và mạnh mẽ bảo vệ Vương Nhất Bác. "Em không biết anh lo lắng đến mức nào đâu. Đây là London, không phải Bắc Kinh. Trần Vũ có khả năng đến đâu và em có thể làm được những gì? Anh luôn lo sợ rằng anh ta sẽ làm tổn thương em. Hơn nữa, anh ta biết em, thậm chí biết được cả mối quan hệ giữa chúng ta. Làm sao em có thể khiến anh không sợ?" "Anh không cần phải sợ." Vương Nhất Bác vẫn nói như vậy. "Kỳ thật anh không cần phải sợ, còn có em, vẫn luôn có em." Dường như chỉ bằng một câu nói cũng có thể xoa dịu nỗi sợ hãi bên trong Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không nói thừa một lời. Tiêu Chiến không biết, anh cái gì cũng không biết. Hắn đã che giấu anh quá tốt. Anh sẽkhông biết hắn khủng khiếp và độc ác như thế nào. Tự tay giết cha mình là điều không mấy quan trọng trong lòng Vương Nhất Bác. Hắn nghĩ đến trận tuyết năm đó và màu máu chói chang trên bãi cỏ.Với một con dao găm trong tay, hắn đã đâm người đàn ông trên tuyết đã ngừng thởmột lần, một lần, rồi một lần nữa.Con dao găm cuối cùng cũng dính đầy máu và cậu bé Vương Nhất Bác mười tám tuổi đã đem xác anh ta đi chôn với vẻ mặt lạnh lùng.Tiêu Chiến sẽ không biết tất cả những chuyện này, và sẽ không bao giờ biết. Người chết giống như cát bụi và chỉ là phù du. Ai có thể đánh bại một kẻ mất trí hoàn toàn?Trừ khi người đó cùng loại. Vương Nhất Bác lặng lẽ mỉm cười nơi Tiêu Chiến không thể nhìn thấy.Chương trình sắp bắt đầu, anh đã sẵn sàng chưa? *** Lâu lắm rồi Tiêu Chiến mới đi làm ở hộp đêm. Bị Vương Nhất Bác quấn chặt quá, hầu như đêm nào cũng ở trên giường. Vương Nhất Bác dường như bù lại năm năm kiêng khem của mình nên lần nào cũng vậy. Sau mỗi lần làm tình, da thịt của Tiêu Chiến đau nhức, thậm chí, anh không còn có sức để đứng dậy.Nhiều khi anh tự hỏi Vương Nhất Bác thật sự không làm việc sao, nếu không, tại sao hắn có thể ở bên cạnh anh suốt ngày, còn đi theo anh cả khi anh đi vệ sinh vài phút, sợ rằng Tiêu Chiến sẽ biến mất khỏi tầm mắt hắn nếu hắn không chú ý. "Anh sẽ không đi, Vương Nhất Bác." Trong những nụ hôn kéo dài, những cuộc ân ái mãnh liệt hay những đêm yên tĩnh không làm gì được, khi Vương Nhất Bác hỏi anh có rời xa hắn lần nữa không, anh đã lặp đi lặp lại những lời này không biết bao nhiêu lần. Có vẻ Vương Nhất Bác chỉ thoả mãn đói khát ngoài da. Nếu Tiêu Chiến rời khỏi Vương Nhất Bác lần nữa, hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn. Hơn nữa, anh đã không gặp Trần Vũ nhiều ngày rồi, mặc dù Vương Nhất Bác liên tục trấn an anh, nhưng anh đã thận trọng nhiều năm, quên mất cả cảm giác được khuây khoả là như thế nào. Vì vậy, sau một tuần hỗn loạn, Tiêu Chiến cuối cùng cũng yêu cầu đi làm tại bữa trưa ngày thứ tám. "Không." Vương Nhất Bác gần như từ chối ngay lập tức. "Tại sao?" Tiêu Chiến bất ngờ trước phản ứng của Vương Nhất Bác, đồng thời anh cũng tức giận vì lời nói của hắn. "Anh không thể ở nhà với em mãi được. Chúng ta đều có công việc riêng. Dù yêu nhau cũng không có nghĩa là tất cả thời gian của anh đều là của em." Tiêu Chiến đã cố gắng hết sức để diễn giải vấn đề một cách nhẹ nhàng. Hành vi tương tự như quản thúc tại gia của Vương Nhất Bác khiến anh không hài lòng. "Tại sao tất cả không thể là của em?" Không ngờ, Vương Nhất Bác lại thực sự bắt bẻ từng câu một. "Vì cả người của anh đều là của em, nên mọi thứ về anh đều là của em. Hơn nữa, anh nghĩ rằng em không biết tại sao anh lại ra ngoài? Anh nghĩ em sẽ cho phép anh đến nơi như vậy sao? Kể cả khi em đã nói thế này, trong lòng anh vẫn không yên!" "Bị điên." Tiêu Chiến đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn, anh hiếm khi hoàn toàn tức giận, đôi lông mày vốn luôn ẩm ướt nhíu chặt vào nhanh, anh thực sự không còn bình tĩnh được nữa. "Night Charm không thể sống thiếu anh. Anh không thể rời bỏ nó cho dù chúng ta có ở bên nhau hay không. Anh sẽ không giống như trước đây. Lần này anh chỉ đến bàn giao công việc, nói chuyện với một số người. Tại sao những điều này lại trở nên mập mờ trong mắt em?" "Anh đi gặp ai vậy?" So với lời nói nghiêm khắc của Tiêu Chiến, giọng nói của Vương Nhất Bác bình tĩnh đến không ngờ. "Em không cần biết." Tiêu Chiến trả lời không do dự. "Là Trần Vũ." Vương Nhất Bác chế nhạo. "Mặc kệ những điều tôi đã nói, anh vẫn sẽ tìm đến Trần Vũ vì phiền não kéo dài." "Em!" Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nói một cách đột ngột, khuôn mặt đỏ bừng trong tiềm thức, nhưng anh muốn phản bác lại. Rốt cuộc sự phiền não còn sót lại trong miệng Vương Nhất Bác quá gay gắt. "Anh có thể hôn, anh có thể làm tình, anh có thể làm tất cả những gì mà anh và tôi làm suốt những ngày qua, và sau đó anh có thể dỗ anh ta rồi về nhà như không có chuyện gì xảy ra, phải không, Tiêu Chiến, anh nghĩ vậy có đúng không?" Vương Nhất Bác vẫn đang giễu cợt, và lời nói của hắn càng ngày càng trở nên xấu xa. "Tôi nói anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết những chuyện đó, những chuyện đã làm anh vướng bận mấy năm nay. Anh chỉ là không nghe lời. Anh không tin tôi. Có phải hay không, anh nguyện ý nghe lời Trần Vũ hoặc là không nguyện ý như với Thẩm Viễn Sơn?" Những lời nói của Vương Nhất Bác giống như một tiếng sét kinh hoàng nổ trong tai Tiêu Chiến. Anh không nhớ mình có nhắc đến Thẩm Viễn Sơn, vậy làm sao Vương Nhất Bác lại biết được? Anh nhìn Vương Nhất Bác đang đặt bộ đồ ăn trên tay xuống bàn và thất thần bước lại chỗ hắn. Hắn chống tay lên cằm và lạnh lùng nhìn anh. "Anh đừng ngạc nhiên, Tiêu Chiến, em biết tất cả mọi thứ về anh. Trong năm năm không ở bên anh, em đã điều tra rõ ràng mọi thứ mà anh đã trải qua, vì vậy anh thậm chí không cần nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra. Ở lại với em, em sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra." Vương Nhất Bác hôn lên đôi mắt kinh ngạc của Tiêu Chiến. Hắn hôn lên đôi môi đang hé mở của anh và liếm chúng một cách dịu dàng. Tay Tiêu Chiến vô thức đẩy vào ngực Vương Nhất Bác, anh muốn bảo hắn dừng lại, nhưng những gì phát ra lại là tiếng rên rỉ tràn ra từ khoé miệng, anh cảm thấy sau gáy đau nhói và say mê, nhưng anh không đáp lại. Khi hắn tiến đến, cả người anh đã choáng váng và ngã vào vòng tay Vương Nhất Bác. Cùng rơi vào bẫy, có lẽ là Tiêu Chiến..