Tác giả: Sau chương trước các tỷ muội cảm thấy Bác tử sắp vào tròng thì cũng ngây thơ quớ, Tán Tán là tiểu hồ li, Vương Nhất Bác cũng không yếu đâu, mưu kế phản mưu kế, chỉ xem ai lợi hại hơn thôi. ——————————— Tiêu Chiến hiểu được rằng phải có điểm dừng. Nếu như đã nhiều năm Tạ Doãn và Vương Nhất Bác không hoà hợp với nhau vậy mình chỉ cần cho Tạ Doãn một ấn tượng đáng nhớ là được rồi. Lúc Tiêu Chiến trở lại Trúc Thạch Viện cảm thấy ánh nến trong phòng dường như sáng hơn lúc mình đi một chút, mí mắt y nhảy lên, trong lòng cảm thấy có điều không ổn. Tiêu Chiến đi vào tẩm điện, trong phòng cực kỳ an tĩnh, Cẩm Tú yên tĩnh cúi đầu đứng ở cửa, thấy Tiêu Chiến đã trở lại cũng chào đón, trực giác nói cho Tiêu Chiến biết, có người tới tìm y. Quả nhiên, nam nhân mặc long bào huyền sắc đưa lưng về phía về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thầm cảm thấy không ổn, kiềm nỗi bất an trong lòng thỉnh an Vương Nhất Bác. "Bệ hạ vạn an, đã trễ thế này rồi sao bệ hạ lại tới?" Tiêu Chiến cung kính quỳ xuống, tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe có vẻ như kinh ngạc. Vương Nhất Bác xoay người lại, nhìn xuống người quỳ trên đất: "Ái phi có nhã hứng thật, thân thể không khoẻ lại còn nửa đêm đi ngắm mai." Trong lòng Tiêu Chiến nhảy dựng lên, còn chưa nói cái gì, Vương Nhất Bác đã đột nhiên cúi người đến bên tai Tiêu Chiến, hơi thở bá đạo trong nháy mắt tràn ngập khoang mũi Tiêu Chiến. Khí thế của vị quân chủ trẻ tuổi lần đầu tiên khiến Tiêu Chiến có vẻ thấp thỏm. "Trên người ngươi có hương hoa mai." Xem ra Vương Nhất Bác đã biết cả, lúc nào Tiêu Chiến tuyệt đối không thể nói dối. So với giảo biện, chi bằng thoải mái hào phóng mà thừa nhận. "Đêm dài tịch mịch, nghe nói trong cung có thuý mai, trên đời hiếm thấy, thần thiếp đi ngắm mai." "Chỉ là ngắm mai thôi à?" Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến có chút suy nghĩ. "Thần thiếp gặp được Nhiếp Chính Vương." Vương Nhất Bác hồi lâu không nói, tựa hồ như không nghĩ là Tiêu Chiến sẽ thẳng thắn như thế, làm những lời chất vấn hắn đã chuẩn bị sẵn cũng chẳng dùng được. Vương Nhất Bác không để y đứng lên, Tiêu Chiến liền thành thật mà quỳ, chỉ có ánh mắt kiên nghị, thật sự chẳng nhìn ra có gì chột dạ. Bỗng nhiên, Vương Nhất Bác nhìn thấy một mảnh màu đỏ bên hông Tiêu Chiến: "Đó là cái gì?" Tiêu Chiến theo ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn lại người mình, thì ra là chiếc khăn tay thấm máu kia. Tiêu Chiến nhất thời nghĩ ra, đưa chiếc khăn tay mang máu ấy ra cho Vương Nhất Bác xem: "Thần thiếp nhiễm lạnh vẫn chưa khỏi, ho ra một chút máu." Vương Nhất Bác nhìn màu khăn trắng dính máu tươi, cảm thấy cực kỳ chói mắt, giờ mới để Tiêu Chiến đứng lên. Chỉ là Tiêu Chiến còn chưa kịp thở đều trở lại, đã nghe thấy Vương Nhất Bác quái gở nói: "Ái phi mang bệnh mà đêm khuya cũng muốn ra ngoài cung gặp gỡ Nhiếp Chính vương, thật là có tâm." Đây là đang ghen rồi? Trực giác khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy, không chỉ đơn giản như mình nghĩ. Quả nhiên Vương Nhất Bác lại nói tiếp: "Để cô đoán xem nào. Bởi vì ái phi lâu chưa được sủng lại chẳng có kế sách khả nghi nào, cho nên làm bộ gặp được Nhiếp Chính vương, cùng trò chuyện với nhau thật vui, mục đích là để làm cho cô ghen. Vừa có thể đạt được mong muốn trở thành người thị tẩm, lại vừa có thể gây chia rẽ quan hệ quân thần giữa cô và Nhiếp Chính vương, để Tề Quốc làm ngư ông đắc lợi, có đúng thế hay không?" Một lời này khiến cho Tiêu Chiến khiếp vía, lời Vương Nhất Bác nói gần như hoàn toàn đúng, khiến y lần đầu tiên hoài nghi chính mình dường như đã quá khinh địch? Lần đầu tiên, Tiêu Chiến đặt người đó lên vị trí cao bằng với chính mình. Tiêu Chiến rũ mắt, tận lực không để Vương Nhất Bác nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt mình, có một số việc không thể không thừa nhận, nhưng có một số việc Vương Nhất Bác không có chứng cứ, quyền chủ động vẫn còn nắm trong tay mình. "Bệ hạ nói đùa rồi" - ngữ khí Tiêu Chiến không nhanh không chậm, "Thần thiếp và Nhiếp Chính vương quả thực là ngẫu nhiên gặp mặt. Thần thiếp chỉ như thân bồ liễu, xuất thân hèn kém, không lọt vào mắt bệ hạ được cũng phải thôi. Tuy rằng thần thiếp ngưỡng mộ bệ hạ, nhưng tự biết mình vô năng, không dám làm ra việc gì đại nghịch bất đạo. Còn về Tề quốc, bệ hạ hẳn là đã điều tra thân thế của của ta. Tề quốc đối với ta chỉ có ơn sinh không có ơn dưỡng, chút ân tình đó vào thời điểm bọn họ vứt bỏ ta thì cũng đã báo đáp xong rồi." Tiêu Chiến nói từng lời khẩn thiết, làm Vương Nhất Bác không khỏi hoài nghi phải chăng là mình quá đa nghi rồi. Chỉ là Tiêu Chiến mang đến cho hắn một cảm giác tự như đoá hoa hồng có độc, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, người này hắn nhìn không thấu, nhưng cũng không buông bỏ được. Hắn bỏ bê Tiêu Chiến nhiều ngày như thế, thật ra là để xem chính mình có phải là nhất thời bị mỹ mạo của Tiêu Chiến làm cho váng đầu không. Vương Nhất Bác không phải kẻ tự lừa mình dối người. Mấy ngày nay hắn đã nghĩ rất kĩ, hắn với Tiêu Chiến chưa nói được là thích, nhưng lại cảm thấy thú vị, nhất thời thật sự không thể không nhớ đến y. Hắn nắm cằm Tiêu Chiến, khiến cho y ngước nhìn mình: "Ngươi nói ngươi ngưỡng mộ cô ư?" "Hả?" - Tiêu Chiến bị tư duy nhảy vọt của Vương Nhất Bác làm cho lập tức ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng đỏ mặt. Không phải ngại ngùng, mà là cảm thấy bị mất mặt. Vừa rồi mới chỉ lo tỏ lòng trung thành, lời ngon ngọt gì cũng nói ra hết. Y quả thực thích vẻ ngoài của Vương Nhất Bác, nhưng cái lời nói kiểu ngưỡng mộ, ái mộ ấy khiến Tiêu Chiến hận không thể bóp chết mình lúc ấy. Nhưng đã lỡ nói vậy rồi, hiển nhiên Vương Nhất Bác cũng bị lời ấy lay động, lúc này không thể không thừa nhận, dập tắt nỗi xúc động của đối phương. "Thần thiếp đối với bệ hạ là nhất kiến chung tình. Bệ hạ là long phụng giữa loài người, khiến người ta khâm phục", mắt hồ ly nửa khép nửa hở, chuyện quỷ quái gì cũng dám nói ra. "Vậy cô liền cho ngươi một cơ hội, tối nay ngươi thị tẩm, thế nào?" "Hả?" Hoàng đế này không ra bài theo kịch bản gì cả, lại làm hồ ly hoảng sợ rồi, âm thầm nghĩ có phải hoàng đế này điên rồi rồi, chẳng phải vừa nãy cảm thấy ta và đệ đệ ngươi đội nón xanh cho ngươi sao? Trong ánh mắt Vương Nhất Bác dường như bắn ra hai đạo ánh sáng nguy hiểm: "Sao nào, ngươi không muốn ư?" "Không, không phải", Tiêu Chiến vội vàng phủ nhận, "Thần thiếp rất vui, chỉ là thân thể thần thiếp, khụ khụ, sợ là...!sợ là hiện tại còn chưa thể hầu hạ bệ hạ được," Trong lòng Tiêu Chiến giờ rất lộn xộn, chuyện đêm nay gặp được Tạ Doãn y chẳng sợ, thứ làm khắp người y lạnh là rốt cuộc Vương Nhất Bác đã bắt đầu theo dõi y từ lúc nào? Nếu người của mình tiến cung truyền tin bị hắn biết được, Tiêu Chiến có nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ có hậu quả gì. Đáng sợ nhất chính là Vương Nhất Bác có thể để người vô thanh vô tức mà theo dõi y, võ công Tiêu Chiến tuy không được xếp vào hạng mười trong giang hồ, nhưng cũng không phải ảnh vệ bình thường mà bằng được. Nếu thuộc hạ của hắn còn lợi hại như thế, vậy thực lực của Vương Nhất Bác kia...!Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân bình tĩnh lại trong nửa khắc được nữa. Đôi mắt Vương Nhất Bác tựa như một thanh đao, nếu mình thật sự đồng ý thị tẩm, vậy chỉ sợ Vương Nhất Bác sẽ còn phát hiện ra nhiều sơ hở hơn. "Khụ khụ khụ", Tiêu Chiến cố ý ho mạnh một chút, hơn nữa buổi tối quả thực hứng chút gió, giờ phút này Tiêu Chiến cảm thấy thân thể cực kỳ buồn ngủ. Nhìn thấy trong tay Tiêu Chiến vẫn còn cầm tấm khăn nhuốm máu kia, Vương Nhất Bác lại nhìn đến hai cánh môi mỏng, quả thực tái nhợt không chút huyết sắc. Thôi, hắn cũng không muốn chỉ làm một lần lại giết chết người ta, dù sao tương lai còn dài. Vương Nhất Bác một mình về Chiêu Minh cung, cho tất cả cung nhân lui, đối mặt với đại điện trống trải gọi một tiếng: "Ảnh tử." Một bóng người màu đen xuất hiện trong đại điện. "Ngươi đi điều tra một chuyện, thân thể Tiêu Chiến rốt cuộc có vấn đề gì.".