Bá Y Thiên Hạ
Chương 87
Bay qua rừng rậm thần bí đầy ma thú, ba ngày sau, đoàn người Đoạn Vân rốt cục đã tới được Đường Cổ Lạp Sơn. Trong cả quá trình phi hành, có một hiện tượng rất kỳ quái đã xảy ra. Ngày thường rồng có thể chở người bay vèo vèo không có trục trặc gì, thế mà lần này đám Cự long chốc chốc lại phải hạ xuống đất một lần để nghỉ ngơi! Đương nhiên rồi, con Cự long phải hạ cánh chính là tên Long vệ đang chở ba người Đoạn Vân. Về phần vì sao lại như vậy, chắc hẳn rõ ràng là do tên Đoạn Vân đại nhân dối trá của chúng ta. Ở trên lưng rồng, hắn lặng lẽ ra lệnh cho Tiểu Phi Hiệp gia tăng sức nặng của mình, ngoài ra còn thỉnh thoảng phát ra vài tia uy áp! Hắn làm như vậy có một mục đích rất trực tiếp, cũng rất ngây thơ: Ta đây muốn đổi tọa kỵ! Kết quả là, ba người bọn Đoạn Vân đều chinh phục cả năm đầu Cự long, còn thiếu có mỗi cái lưng của Ngân long Tạp Lỗ là bọn Đoạn Vân chưa ngồi lên thôi. Cũng vì thế, vốn ra lộ trình chỉ cần hai ngày là tới nơi mà phải vất vả đi suốt ba ngày!
- Đoạn Vân đại nhân, nơi này là Đường Cổ Lạp Sơn rồi! Mời!
Tạp Lỗ dẫn Đoạn Vân giới thiệu khắp nơi! Đoạn Vân trợn mắt ngó nghiêng khắp chốn, tò mò đánh giá.Ở đây, Đoạn Vân có cảm giác như tiến vào công viên kỷ Jura. Mấy con rắn mối bự tổ chảng, khủng long, cự thú không biết tên nhan nhản khắp nơi, lúc nào cũng có thể thấy được!
- Đường Cổ Lạp Sơn chúng ta là Thánh địa của tất cả Long Tộc trên đại lục! Cơ hồ tất cả Long Tộc đều tụ tập ở chỗ này. Mà ở đây chỉ là ngoại thành của Long Tộc của chúng ta, nơi này phần lớn là bọn rồng yếu, có thực lực khoảng thất bát cấp, bọn họ có khoảng vạn người, tán cư ở ngoại thành Đường Cổ Lạp Sơn. Trong đó bao gồm Thổ long, có Thủy hệ long, có Hỏa long, coi kìa, ở đằng kia là Ngân long rồi. Ngân long chúng ta là quý tộc của Long Tộc. Đương nhiên còn có các cấp quý tộc khác như Bạch long, Hoàng kim long. Hoàng kim thánh long là Hoàng tộc của chúng ta. Bất quá bây giờ Thánh long huyết mạch cũng chỉ còn lại có Long Hoàng thôi!
Tạp Lỗ đi bên cạnh Đoạn Vân giới thiệu tình hình của Long Tộc. Về lý do tại sao cứ lại phải khách khí với Đoạn Vân như thế, tự nhiên là nhờ mấy thứ kiếm chác được từ chỗ của Đoạn Vân! Hai rương thủy tinh đầy ắp là đã quá đủ để làm cho một Ngân long cao quý cúi cái đầu quý phái của mình xuống trước mặt Đoạn Vân rồi.
Đoạn Vân đánh giá khắp nơi nơi, cố nắm hết thực lực Long Tộc. Có điều Đoạn Vân cũng hơi hối hận. Long Tộc mới chính thức là lực lượng biến thái! Thực lực đã không thể dùng tới chữ "kinh khủng" mà có thể hình dung được. Đó là phi thường kinh khủng, đặc biệt biến thái!
- Được rồi, Tạp Lỗ lão ca, Long Tộc các ngươi có rồng cấp chín và cấp mười không?
Đoạn Vân thuận miệng hỏi một câu.
- Đó là Thánh Phong Thượng của Đường Cổ Lạp Sơn rồi. À, Thánh Phong Thượng là quả núi đó đó. Trăm vị Cửu cấp long của Long Tộc, vài vị Đại trưởng lão và Long Hoàng đều ở tại Thánh Phong Thượng. - Tạp Lỗ cũng không hề dấu diếm Đoạn Vân, bô bô nói hết cho Đoạn Vân biết.
- Lão ca, xin mạo muội hỏi một chút? Ngươi là vị Trưởng lão thứ mười của Long Tộc, vậy những người khác có phải cũng có thực lực cấp chín không, Đại trưởng lão có mạnh hơn ngươi không?
Đoạn Vân quyết định hỏi tin tình báo, hắn rất muốn biết Long Tộc rốt cuộc có thực lực kinh khủng đến đâu.
Tạp Lỗ khựng lại, hắn quay đầu lại nhìn Đoạn Vân với một vẻ kì quái:
- Lão đệ à, nói thật nhé, đây vốn là bí mật của Long Tộc, không thể truyền ra ngoài được. Nhưng vì ngươi đã gọi ta là lão ca, ta đây sẽ nói cho ngươi biết! Ta được làm Trưởng lão bởi vì ta thường xuyên ra ngoài làm việc, Long Hoàng mới phá lệ đề bạt cho làm thôi. Các Trưởng lão khác thì đều dựa vào bổn sự của chính mình mới ngồi được lên trên cái ghế đó! Chín Đại trưởng lão kia đều đã là Cự long mười giai cả. Về phần Long Hoàng hả? Ta cũng không biết thực lực của hắn thực sự đến đâu? Bất quá ta phỏng chừng đã vượt qua cấp bậc Miện hạ rồi!
Đoạn Vân bị kích động rất mãnh liệt, chín lão gia hỏa cấp mười a! Bọn họ làm sao không chết đi cho rồi? Chẳng lẽ không biết ta yếu tim lắm sao? Đúng là một đám biến thái!
- Miện hạ? Đó là cái gì? - Đoạn Vân hỏi vẻ nghi hoặc.
- À, Miện hạ là Ma thú hoặc là Cự long có thực lực đạt qua cấp mười! Còn đạt tới cửu cấp trung giai, đã có thể hóa hình thì được xưng là Điện hạ! - Tạp Lỗ giải thích.
- Giống như Thần cấp và Thánh cấp của loài người hả? - Đoạn Vân hỏi.
- Thiếu gia, loài người không xưng hô như vậy đâu. - Diệp Cô Thành giải thích cho Đoạn Vân.
- À!
- Đoạn Vân lão đệ, chúng ta đã tới chân núi rồi, chúng ta đi bộ lên trên thôi! - Tạp Lỗ nói với Đoạn Vân.
- Đi bộ lên trên núi? Lão ca ơi, núi cao đến như vậy kia mà! Lão ca, hay là ngươi kêu con rồng nào đó chở chúng ta bay lên đi! - Đoạn Vân vừa nói vừa cười hì hì. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull. vnThế nhưng chính lúc này Tạp Lỗ bỗng nghiêm mặt nói với Đoạn Vân:
- Đoạn Vân tiểu đệ, nơi này là Thánh địa của Long Tộc chúng ta, ngoại trừ Long Hoàng và chín Đại trưởng lão, bất luận là kẻ nào cũng không cho phép có quyền lĩnh không (quyền bay) ở chỗ này! Thánh địa là Thánh địa, để thể hiện sự tôn kính đối với Long Thần, trừ phi có lệnh đặc biệt của Long Hoàng, bất luận kẻ nào, kể cả rồng cũng phải từng bước từng bước mà bước đi lên núi! Đây là quy củ do Long Tộc nhất mạch truyền lưu, chuyện này không thương lượng gì cả! Đoạn Vân tiểu đệ, xin mời!
Đoạn Vân bĩu môi, sau đó bước lên những bậc thang dài tít tắp được thiết kế rất kỳ công, bước từng bước về phía trước! Trong lòng rất không thoải mái:
- Quy củ chó má gì mà mệt người như vậy, đường thì dài đến thế! Như vậy không phải giống như hành xác sao?
Trải qua hai mươi mấy phút gian nan, đoàn người Đoạn Vân rốt cục đi tới một cung điện ở sườn núi.
- Long Hoàng đại nhân có lệnh, nếu là Đoạn Vân Tế tự đến, có thể trực tiếp đi vào!
Lúc này tên gác cửa có vẻ rất nghiêm trang quay sang đoàn người Đoạn Vân hô.
Tạp Lỗ nhìn Đoạn Vân một lát, vỗ vai Đoạn Vân, rồi nói:
- Lão đệ, ta vào với ngươi nhé!
Đoạn Vân đang muốn nhấc chân bước vào, lúc này tên gác cửa lại hô:
- Long Hoàng có lệnh, chỉ cho phép Đoạn Vân Tế tự một người đi vào, những người khác hết thảy không cho phép đi vào!
Nghe hắn nói như vậy, hai thủ hạ của Đoạn Vân lập tức kháng nghị đồng thanh nói:
- Cái gì? Không được, chúng ta phải đi theo thiếu gia- lão Đại!
Đoạn Vân quay đầu lại, ra lệnh nói:
- Các ngươi cứ chờ ở đây! Không được phép phóng tứ! Ta tự mình đi vào được rồi!
Nói đùa, đây là nơi nào chứ? Đường Cổ Lạp Sơn! Ở đây, ngoại trừ Long Tộc ai có năng lực gia hại mình chứ? Nếu Long Tộc muốn đối phó với mình, thì không cần suy nghĩ, trực tiếp giết mình là xong! Hơn vạn con rồng thất, bát cấp, hơn trăm con rồng cửu cấp, chín Đại trưởng lão Long Tộc cấp mười, hơn nữa còn có một tên đã vượt qua cấp mười là Long Hoàng nữa! Bộ không biết bên mình chỉ là ba con côn trùng trong đám tiểu côn trùng sao? Người ta chỉ cần tùy tiện nhấc tay, hỉ mũi, hắt xì hơi hay đánh... trung tiện một phát là coi như mình cũng xong đời rồi!
Hít một hơi thật dài với hi vọng bơm lá gan lớn lên một chút, Đoạn Vân bước chân đi vào nội đường! Đại sảnh đường rất lớn, không gian tuyệt đối vượt qua hai sân bóng đá, rất trống trải! Hai bên có hai hàng trụ lớn, giống như hai đội vệ binh đứng ở hai bên đại đường. Cả đại đường có một khí thế rất uy nghiêm, rất có phong vị của Cung điện Trung Quốc cổ đại. Ở chỗ cuối cùng có một cái bậc cao lên, trên bệ có một cái ghế dựa rất lớn. Đoạn Vân phỏng chừng đó phải là ghế rồng của Long Hoàng. Đi đến mặt trước của đại đường, Đoạn Vân liếc nhìn chung quanh. Lúc này, một thanh âm uy nghiêm truyền đến tới.
- Ha ha, ngươi đúng là Đoạn Vân rồi!
Một trung niên nam tử trên đầu đội Vương miện từ phía sau đại đường đi ra. Đoạn Vân liếc mắt đánh giá, bỗng thấy có một nỗi xúc động trong lòng tự nhiên muốn quì xuống vái lạy! Cảm giác được một trận gió tràn qua, dường như có một tầng khí lưu gì đó bao phủ lấy mình. Đoạn Vân nghĩ: vị Long Hoàng này quả nhiên là một "Chân Long thiên Tử, quá uy nghiêm mà!
- Đoạn Vân bái kiến Long Hoàng Bệ hạ! Nguyện chúc Bệ Hạ long thể an khang, vạn thọ vô cương!
Đoạn Vân vái Long Hoàng uy nghiêm một lễ quân thần. Trước kia Đoạn Vân từng vái Tra Lí như vậy, đây là quân thần lễ! May đây không phải là cái thứ lễ quị bái như ở Trung Quốc cổ đại, bằng không cái khái niệm nam nhân dưới gối có hoàng kim gì gì đó của Đoạn Vân đã sớm không còn đến nửa điểm giá trị nữa!
Bất quá vẻ mặt của Long Hoàng cũng tỏ ra khiếp sợ, hắn dùng một ánh mắt như đang nhìn một con quái vật để đánh giá Đoạn Vân, ngữ khí rất lớn mang theo một vẻ rất khó tin:
- Làm sao ngươi lại có thể dễ dàng ngăn cản long uy của ta, mà không coi "Lĩnh vực" của bổn Hoàng ra gì cả! Chẳng lẽ thực lực của ngươi đã đột phá đến cấp mười? Điều này sao có thể được nhỉ?
Đoạn Vân nghe xong rất khó hiểu, vì vậy cẩn thận hỏi:
- Bệ Hạ, "lĩnh vực" là món gì thế? Bệ Hạ có ý gì vậy? Đoạn Vân ta nghe mà chẳng hiểu gì cả!
Long Hoàng nhìn chằm chằm Đoạn Vân, nói một cách nghiêm túc:
- Tuyệt đối thần phục là "lĩnh vực" cao nhất của bổn Hoàng, người ta thường gọi là "lĩnh vực quỳ lạy". Chỉ cần ta phát ra loại "lĩnh vực" này, bất luận là người nào hoặc thú nào, cũng sẽ không tự giác mà phải quì xuống trước mặt bổn Hoàng! Thế mà, ngươi lại là người thứ nhất không thấy "lĩnh vực" của bổn Hoàng, hơn nữa ngươi chỉ là một tên nhân loại mà thôi!
Nghe thế Đoạn Vân hiển nhiên bắt đầu hiểu được sơ sơ. Nguyên lai tên kia chẳng phải tốt lành gì, vừa gặp mặt đã dùng "lĩnh vực" và long uy công kích mình. Chẳng trách mình có nảy ra nỗi xúc động muốn quỳ lạy hắn! Còn nói cái gì chó má "lĩnh vực quỳ lạy" nữa? Thật hay là giả đây? Bất quá tại sao mình không thấy "lĩnh vực" của Long Hoàng nhỉ? Việc này ta phải tìm một cách giải thích hợp lý, bằng không biết đâu Long Hoàng nổi điên lên giết mình không biết chừng!
Đoạn Vân ra vẻ trấn định, vẻ mặt biểu lộ vẻ kinh hoảng, thực ra hắn đang âm thầm dùng chân khí bức ra mồ hôi ướt đầm đìa từ đầu tới chân, hắn ra vẻ vô cùng khiếp đảm hãi sợ Long Hoàng mà quì xuống nói:
- Long Hoàng đại nhân nói chơi rồi, kỳ thật vừa rồi ta bị uy nghiêm của Ngài chấn động, chậc chậc, thảo dân làm gì có cái loại không thấy uy áp chứ, tiểu dân chẳng qua là bị dọa sợ quá thôi! Đây này toàn thân ta đều đổ mồ hôi! Mặc dù lúc đó đôi chân nhũn ra, có một loại xúc động muốn quì xuống, nhưng vì sợ quá nên cả cử động cũng không dám động. Hơn nữa, thực lực của ta như thế nào thì Ngài cũng đã nhìn ra rồi, cơ hồ không có gì cả! Ta mới hai mươi mấy tuổi, lại là một Tế tự, thực lực làm gì dám so với ai chứ? Hơn nữa vừa rồi chắc là Ngài nương tay vì sợ làm ngộ thương ta, mới hạ thủ lưu tình! Đoạn Vân cảm tạ Long Hoàng đại nhân!
Nghe Đoạn Vân nói xong, Long Hoàng mới thôi không khiếp sợ nữa, khôi phục lại vẻ uy nghiêm như trước. Hắn cũng tin là thực lực của Đoạn Vân rất bèo, nhưng vì sao lại không thấy "lĩnh vực" của mình nhỉ, Long Hoàng không rõ lắm. Thấy Đoạn Vân ướt đẫm mồ hôi thì hắn lại hơi hoài nghi có lẽ là có sự trùng hợp nào đó! Dù sao theo Long Hoàng biết, vẻ mặt sợ hãi có thể giả ra, nhưng cơ bản phản ứng sợ hãi thì không làm được! Chẳng lẽ thật sự là Đoạn Vân nói đúng, hắn bị dọa làm cho sợ đến ngu cả người?
- Tốt lắm, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa, sau này ngươi cũng không được nhắc tới việc này với bất luận kẻ nào! Lần này gọi ngươi tới đây, chủ yếu có hai sự kiện!
Long Hoàng sau đó đổi chủ đề!
Về việc Đoạn Vân không thấy "lĩnh vực" của mình thôi thì cho nó như đá chìm đáy biển luôn đi! Mặc kệ đó là thật hay giả, việc này cũng không nên cho người khác biết thì tốt hơn!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
16 chương
1308 chương
63 chương
120 chương
76 chương