Bá Y Thiên Hạ
Chương 45
Việc Đoạn Vân dễ dàng thắng trận quyết đấu nằm ngoài dự liệu của mọi người. Điều này làm cho tất cả những người cá cược vốn xem trọng Ốc Nhĩ Tây đều hận hắn ta thấu xương, tới tấp dùng hai từ phế vật để miêu tả hắn. Từ đó về sau câu cửa miệng khi mọi người dùng để mắng ai đó vô dụng đều là: ngươi giống như cái tên phế vật Ốc Nhĩ Tây! Cha mẹ dạy con khi cần dẫn chứng về một cái gì đó phản diện thì là: nhi tử, ngươi ngàn vạn lần không được trở thành một Ốc Nhĩ Tây kế tiếp đó! Một nhà Bố Khoa Duy Kì, cũng là Ni Khắc Tư Gia tộc cũng bởi vậy mà cơ hồ phá sản, phải xuất ra ba ức kim tệ để bồi thường.
Còn Đoạn Vân thì lại mừng rỡ cười không khép miệng lại được, có thanh danh lẫy lừng, còn có rất nhiều tiền thắng cược nữa. Ngày thứ hai Bố Khoa Duy Kì đã đem hai ức kim tệ mà mình thua độ đến chung đủ. Thoáng cái hai ức kim tệ từ trên trời rơi xuống làm cho Đoạn Vân sướng tựa phát rồ, vung vãi rải tiền khắp nơi. Hắn trả cho tất cả thủ hạ của mình khoản tiền lương được gấp đôi lên. Còn những đám Ải Nhân, Địa Tinh, và thương nhân gia tộc đều bu vào xin hắn các khoản mục đầu tư, Đoạn Vân cũng vô cùng hào phóng, ra tay một cái là trăm vạn, ngàn vạn như không. Điều này làm cho những người nguyên là thủ hạ nô lệ của Đoạn Vân trước đây đều sẵn sàng chết đẹp vì Đoạn Vân! Mà nói đến đây thì không thể không nói tới Phổ Hi Kim lão đầu vô lương được. Một thời gian trước, Phổ Lão Đầu dưới hiệu quả của Tẩy Tủy Đan đã đột phá tới Pháp Thần. Ma lực của lão có thể nội liễm, tuy là thực lực Pháp Thần nhưng lại làm cho thấp hơn nhiều để Tra Lí cho "về hưu", dự tính dùng một ngàn vạn kim tệ thắng cuộc ra này mua một tòa núi ở phía tây Thiên Long thành, cùng là mang theo Mã Lệ Á bây giờ đẹp như hoa như ngọc đến đây "ẩn cư", làm một đôi Đại vương và Áp trại phu nhân vô ưu vô lo của quả núi này. Còn nói cái gì muốn đi du lịch đại lục nữa chứ! Tra Lí tất nhiên không đồng ý rồi.
Lão tình nhân của lão đầu tự nhiên cũng được hưởng sái khá nhiều, mấy viên Tẩy Tủy Đan cuối cùng của Đoạn vân lại bị lão đầu lấy danh nghĩa hiếu kính với sư mẫu lấy sạch. Do đó cấp bậc Tế tự của Mã Lệ Á được đề cao về chất, đã rất tiếp cận thần cấp rồi, rất có thể trở thành Thần cấp Tế tự duy nhất trên đại lục trong mấy trăm năm qua.
Tra Lí cũng theo ước định từ trước đem chức vụ Phu trưởng của Kỵ sĩ đoàn một vạn người giao cho Đoạn Vân, còn bảo Đoạn Vân là sau mười ngày đến quân doanh nhận nhiệm vụ. Đoạn Vân vốn cũng định từ chối, dù sao việc chỉ huy quân sĩ không phải ai muốn làm là làm được. Bất quá vừa nghĩ đến việc mình cứ từ chối trước mặt Tra Lí cũng không hay lắm. Thậm chí khi hắn ám chỉ với Tra Lí mà lão vẫn làm bộ điếc lòi điếc nổ không nghe rõ.
Ba ngày sau trận quyết đấu, Đoạn Vân bắt đầu làm một việc mà trước giờ chưa từng làm: Bế quan! Lần đầu tiên hắn bế quan để tu luyện.
Hắn tuyên bố ra bên ngoài là muốn đề cao cấp bậc Tế tự của mình, kỳ thật lần này hắn bế quan ba ngày chủ yếu là muốn luyện chế một ít Tẩy Tủy Đan. Hết cách rồi, mình cứ cách mười ngày phải uống một viên, còn Tiểu Bạch thì mỗi lần mình phục dược đều thó đi vài viên. Hơn nữa hắn chủ yếu nghĩ đến việc luyện chế một mớ cho hộ vệ của mình nữa. Lại còn ma sủng chứ nhỉ, để xem còn có thể thăng cấp nữa hay không? Lòng tham của con người mà! Đồng thời, Đoạn Vân cũng nghĩ đến việc củng cố chân khí trong cơ thể một chút, xem có thể thử tìm ra một loại phương pháp tu luyện có hệ thống và hiệu quả hơn hay không.
Ba ngày sau, Đoạn Vân thuận lợi xuất quan! Ngay khi hắn xuất quan, Diệp Cô Thành đã nói cho một việc: người Giáo Đình tới. Nghe nói là muốn xác nhận tư cách Tế tự của Đoạn Vân và tiến hành sắc phong cho Đoạn Vân. Cụ thể là làm gì thì không được biết.
Sau khi Đoạn Vân nghe được tin này thì hơi giật mình. Phải nhờ Phổ lão đầu giải thích xong mới hiểu được. Nguyên lai là đại bộ phận Tế tự trên đại lục đều được Giáo Đình Thánh điện cấp bằng, nhất là những Tế tự cao cấp có thanh danh ở bên ngoài. Đoạn Vân có thể chữa khỏi ngoan tật của Tra Lí, hơn nữa Đoạn Vân còn sản xuất mấy thứ mà hắn gọi là dược vật gì đó cũng là những cơn động đất trên đại lục. Giáo Đình là một tổ chức thần chức khổng lồ, đại biểu cho hàng ức tín đồ của Sinh mạng Nữ Thần trên đại lục, đối với Đoạn Vân, người đột nhiên ở đâu lòi ra, một "Truyền kỳ Tế tự" có điều cũng tò mò. Thật ra, Đoạn Vân không hề bài xích Nữ Thần điện. Trong mắt hắn, Giáo Đình cũng là một hệ thống cơ cấu chữa bệnh mà thôi. Mặc dù hình thành một quốc gia, nhưng nó dù sao cũng có ý nghĩa hơn so vơi những đế quốc quanh năm suốt tháng chỉ lo đông chinh tây thảo.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói: "Được, ngày mai ta đi gặp bọn họ. Bây giờ, phải triệu tập tất cả hộ vệ gia tộc. Ta có việc muốn làm. À, cả ba ma sủng của ta cũng kêu tới đi. Toàn bộ tập hợp ở hậu viện!
""Tuân lệnh, thiếu gia!
" Bạn đang xem tại TruyệnFULL - truyenfull. vnChỉ chốc lát, một trăm hai mươi Thú Nhân hộ vệ, ba con ma sủng của Đoạn Vân, Tiểu Bạch, Diệp Cô Thành còn có Đại quản gia Ước Hàn đều đã tụ tập tại hậu viện, cùng đợi Đoạn Vân huấn thoại!
Đoạn Vân cẩn thận đánh giá một trăm hai mươi hộ vệ của mình, trên người bọn họ tản ra một loại khí thế sát phạt khủng bố. Dưới y thuật thần kỳ của Đoạn Vân, trải qua vô số lần đánh chém bất cần mạng sống mới hình thành một loại thiết huyết quân hồn. Thực lực của bọn họ đều là sáu cấp trở lêni, trong đó thất cấp cũng có đến ba mươi hai người, bát cấp sáu người, cộng thêm miêu nữ La Lị là bảy. Mặc dù hơi lởm khởm không được đồng đều cho lắm, nhưng Đoạn Vân cũng khá vừa lòng. Dù sao bọn họ đều được giải phóng khỏi thân phận nô lệ trong một thời gian khá ngắn, thời gian ma quỷ huấn luyện cũng mới có hơn một tháng. Chỉ một thời gian ngắn thế mà đạt tới cấp bậc như vậy, chỉ có thể dùng hai chữ biến thái mới hình dung được. Bất quá về mặt hao phí tiền bạc thì cũng rất biến thái. Căn cứ thống kê sơ bộ của Trung Hoa thương xã, những dược hoàn dùng cho Thú Nhân hộ vệ nếu dựa theo giá thị trường bây giờ mà nói thì tuyệt đối đã vượt qua năm trăm vạn. Bất quá Đoạn Vân cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ quan tâm đến thực lực. Tiền, đối với nhân tài từ 21 thế kỷ Đoạn Vân này mà nói thì không phải là khó kiếm, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn tùy tiện có thể luyện chế ra nhiều thuốc đến nỗi người đếm tiền cũng phải đếm gãy tay lòi xương rão gân. Bất quá đây là một thế giới của vũ lực chí thượng, an toàn mới là quan trọng nhất. Nếu muốn giàu vượt thiên hạ, đầu tiên phải có thực lực đầy đủ.Ước Hàn dưới sự trợ giúp của Đoạn Vân đã đột phá tới Kiếm Thánh. Sáu Cuồng Chiến Sĩ dưới tác dụng của Tẩy Tủy Đan đã nhảy thẳng lên lục giai, sau khi cuồng hóa có thể tiến tới bát giai, thực lực có thể ăn đứt Kiếm Thánh, kinh khủng hơn nữa là di chứng sau khi cuồng hóa của bọn họ lại giảm thiểu một cách thần kỳ, vốn vài ngày sau mới có thể khôi phục, bây giờ lại có thể không cần một ngày là đã khôi phục hơn phân nửa rồi. Diệp Cô Thành đã có thể dùng cửu cấp Kiếm Thần đánh được Ngưu Ma Vương rồi. Hơn nữa Ngưu Ma Vương, Phì Tử, bây giờ cứ hở ra một cái là muốn ăn hiếp bát cấp Phi Long Tiểu Phi Hiệp. Hôm nay, với vũ lực của Gia tộc Đoạn Vân mà đưa ra thì cho dù một Hoàng đế hùng mạnh của một đế quốc nào đó cũng phải sợ hãi ba phần. Điểm đáng tiếc là trong số "vũ khí hạt nhân" của Gia tộc không có ma pháp sư, cũng không có Tế tự chuyên môn. Bất quá cũng chỉ là lòng tham không đáy của Đoạn Vân thôi. Mấy con ma sủng của hắn không con nào không là Ma Vũ song tu trời sinh. Hơn nữa năng lực ma pháp của ma thú so với loài người có ưu thế tuyệt đối, vì ma thú có khả năng phát ra ngay lập tức những ma pháp thấp hơn mình hai cấp, hơn nữa nếu đồng cấp công kích thì cường độ ma pháp cũng mạnh hơn một bậc so với ma pháp sư loài người. Phì Tử và Ngưu Ma Vương đều là có thể trong nháy mắt phát ra ma pháp cấp bảy, mà thất cấp ma pháp của ma thú đã tương đương với bát cấp của ma pháp loài người rồi. Loài người chỉ có Pháp Thần mới phát ra bát cấp ma pháp ngay được, hơn nữa cũng không phải hoàn toàn phát ra trong nháy mắt. Do đó Đoạn Vân có thể nói là đã có "vũ khí hạt nhân".
Còn một điều nữa là ma sủng của hắn hiện nằm ở trong Thiên Long thành, nếu bộc phát ra thì cả Thiên Long thành khẳng định sẽ bị đập nát bét tan tành!
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
43 chương
188 chương
149 chương
128 chương
58 chương
63 chương
1 chương