Bá Y Thiên Hạ
Chương 170
"Lão Đại, quả nhiên đúng như ngươi nói! Long Tộc lúc ấy đã lừa chúng ta. Buổi tối sau khi quay trở lại Đường Cổ Lạp Sơn, bọn họ đã ra tay với chúng ta!
" Đạt Nhĩ Ba phẫn nộ nói.
Nghe thấy vậy, Đoạn Vân rất nghi hoặc. Mặc dù biết Long Tộc lừa mình, nhưng Đạt Nhĩ Ba đã là cấp Mười một rồi, chuyện này Long Tộc cũng biết, chẳng lẽ bọn họ nắm chắc có thể bắt được sáu siêu cấp cao thủ sao? Phải biết rằng mỗi người trong bọn họ đều mạnh hơn bất kỳ Trưởng lão nào của Long Tộc.
" Có cần phải tức giận như vậy không? Hơn nữa, thực lực của bọn họ đều yếu hơn ngươi, bọn họ có thể làm gì chứ?
" Đoạn Vân cười nói: "Hay lắm, Long Tộc các ngươi quả nhiên có quyết sách sáng suốt a! Đấu với ta, quả nhiên không biết chữ chết viết như thế nào hả?
""Lão Đại a, lần này thiếu chút nữa chúng ta bị Ngài hại chết a! Lão Đại ngươi có biết không, tên gia hỏa này định cho chúng ta ăn Long đảm trấp gì đó!
Nếu không có dược hoàn của Ngài cùng với sự tiếp viện của Đạt Nhĩ Khắc, phỏng chừng chúng ta đều nằm xuống ở nơi đấy rồi đó!
" Vẻ mặt Đạt Nhĩ Ba còn đầy vẻ ấm ức hậm hực nói.
"Long đảm trấp? Vật gì vậy?
""Vân ca, Long đảm trấp là độc dược độc hại nhất trong thiên hạ, đúng như tên của nó, Long đảm trấp chính là mật rồng, giải dược cũng là mật rồng nhưng là mật của Độc long!
" Tiểu Bạch đứng một bên giải thích. Vẻ mặt của Tiểu Bạch hôm nay tràn đầy sự lo lắng, quả nhiên là Long Tộc muốn chết mà. Long Tộc cũng quá mất bình tĩnh, lại còn muốn đụng đến móng vuốt của Đoạn Vân. Nàng bây giờ có chút hối hận trong lòng, nếu nàng nguyện ý làm Long Hoàng, có lẽ sẽ không xảy ra tràng cảnh bất đắc ý như vậy.
"Lão Đại a, hình như tất cả Cự long đều sợ hãi cái gì đó! Lúc Long Tộc cho chúng ta ăn cơm tối xong, thập Đại Trưởng lão liền bao vây lấy chúng ta. Khởi đầu có vẻ tốt đẹp, có lẽ một lúc sau khi chúng ta phát hiện trúng độc, thực lực trên người chỉ xuất ra không tới một thành! Lúc ấy nếu như Đạt Nhĩ Khắc không kịp thời tới cứu viện, chúng ta đã trở thành nhóm cao cấp đầu tiên trong Gia tộc đi chấp hành nhiệm vụ bị đánh chết rồi!
" Đạt Nhĩ Ba càng nhớ lại càng tức giận, hỏa khí càng tăng thêm ngùn ngụt.
" Uy, bớt giận nào! Sao lại như vậy chứ? Đạt Nhĩ Khắc mau kể lại diễn biến mọi sự xem nào!
" Đoạn Vân chỉ vào Đạt Nhĩ Khắc.
"Lão Đại, ta theo sự phân phó của Ngài, âm thầm theo dõi bọn họ, lúc phát hiện ra Long Tộc đối với đại ca ta có ý đồ xấu, ta liền tới cứu viện kịp thời. Ngài cũng biết đấy, nơi này là địa bàn của Long Tộc, bọn họ có thập Đại Trưởng lão, một mình ta đấu với mười người bọn họ cũng phải cố gắng hết sức. Bọn Đạt Nhĩ Ba đã bị trúng độc nên không phát huy hết thực lực, hơn nữa lúc ấy ta cũng không biết tìm giải dược ở đâu. Vì vậy đành lấy một số lượng lớn Giải Độc đan và Hoàn Dương đan tiếp tế cho bọn họ uống vào, về sau thấy quả nhiên có hiệu quả. Thế nhưng độc dược trong người bọn họ cũng chưa được giải hết, nên chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục năng lực phi hành! Vì vậy ta phải mang bọn họ bay đi cố trốn thoát!
"Đạt Nhĩ Ba hơi kích động, giải thích với Đoạn Vân. Bất quá, hắn đối với Đoạn Vân lại tăng thêm một phần kính nể khâm phục. Hắn thấy Đoạn Vân sớm đã biết Long Tộc không có ý tốt, nên mới bảo hắn âm thầm đi theo để tiếp ứng!
Đoạn vân chia sáu người Đạt Nhĩ Ba ra lần lượt xem mạch một chút, phát hiện độc tố trong cơ thể bọn họ tạm thời bị lượng lớn dược lực kìm hãm, nghe chừng một lúc sau sẽ có thể phát tác. Nguyên lai cũng vì thế mà thực lực bọn họ chỉ đạt tới nhất thành trong lúc chiến đấu với bọn Trưởng lão Long Tộc lật lọng. Suy nghĩ một chút, Đoạn Vân xuất ra sáu viên dược hoàn, đưa cho bọn họ ăn. Rất nhanh sau đó, sáu đại Hắc long bị trúng độc đang ủ rũ liền khôi phục lại. Sáu viên dược hoàn kia là do Đoạn Vân phối chế từ Ngưu hoàn của Ngưu ma vương, là siêu cấp Giải Độc hoàn, ngay cả mầm độc (virus) cũng có thể giết chết, huống chi là chất độc nhỏ nhoi.
"Cám ơn lão Đại!
" Sáu Hắc Long thủ hạ đầy vẻ hàm ân cung kính hướng tới Đoạn Vân thi lễ.
"Sáu người các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Long Tộc dùng thủ đoạn đó để mưu hại các ngươi, tự nhiên chúng ta sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ. Ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi tới san bằng Đường Cổ Lạp Sơn. Lũ chó Long Tộc này thật là không biết tự lượng sức, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
" Đoạn vân vẻ mặt đầy hào khí nói.
"Thiếu gia!
Ta……..
" Tiểu Bạch chau mày, vẻ mặt rất khó coi.
"Nàng không cần nói nữa! Long Tộc mưu hại thủ hạ của Đoạn Vân ta, việc này ta tuyệt đối không bỏ qua. Nàng xem, sáu người bọn họ đều là lâm vào cảnh cửu tử nhất sanh sống dở chết dở, bây giờ vẫn còn ngẩn ngơ thẫn thờ lờ đờ như con cá mại cờ thế kia! Nếu không phải ta sớm có đề phòng, không chừng bọn họ đã trở thành nhóm đầu tiên hy sinh trong số thành viên cao cấp của Gia tộc rồi. Đã làm thủ hạ của Đoạn Vân ta, ta tuyệt đối không để người nào trong bọn họ bị tổn thương, cho dù là bị khi dễ cũng không được. Tiểu Bạch, nàng nên nhớ kỹ, nàng bây giờ đã không thể xem là Long Tộc rồi! Vài lần trước, nếu không phải là nể mặt nàng, Long Tộc đã sớm trở thành lịch sử cũ kỹ mốc meo rồi! Nàng cũng thấy đấy, ta đã cho bọn họ cơ hội, mà món nợ của nàng với Long Tộc cũng đã trả xong, nàng không cần phải cố công sức vì cái Tộc bộ yếu kém kia mà hướng tới ta cầu tình làm gì, như vậy là vô ích!
Đoạn Vân ta sẽ không chỉ vì riêng nữ nhân của mình mà bất kể sống chết của huynh đệ khác!
" Đoạn vân vẻ mặt đầy nghiêm túc nói.
Nghe được câu " nữ nhân của ta", Tiểu Bạch rõ ràng bị kích thích,trong lòng không khỏi dấy lên một sự vui sướng hạnh phúc không tả nổi. Bất quá, nàng thân là Công chúa Long Tộc, sẽ không thể để Đoạn Vân cứ thể mà chém giết tộc nhân của mình.
"Vân ca, ngươi có thể buông tha cho họ một lần nữa hay không? Dù sao thì… "Nghe vậy, trong lòng Đoạn Vân không khỏi bốc lên một trận đại hỏa! Hắn cũng không cố nói nữa, ngồi ngay lên ghế, sắc mặt rất khó coi, có chút tức giận cùng phiền muộn. Lúc này những thủ hạ của hắn không dám loạn động, bởi vì bọn chúng cho tới bây giờ vẫn chưa từng chứng kiến ánh mắt như vậy trên mặt của Đoạn Vân. Theo bọn chúng, Đoạn Vân bây giờ đang rất tức giận!
" Các ngươi vẫn chưa đi sao? Triệu tập tất cả cửu cấp lực lượng của Gia tộc! Còn nữa, cả Nanh Sói Sư đoàn cũng chuẩn bị xuất chinh!
" Đoạn vân thản nhiên ra lệnh cho thủ hạ.
" Vâng!
" Những tên thủ hạ cung kính rời khỏi phòng, lưu lại vẻ mặt tức giận của Đoạn Vân cùng nỗi thống khổ của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch từ trước tới nay vẫn là sủng vật tối ưu ái của hắn, nhưng với thân phận của nàng hiện nay, lại không làm cho hắn yêu thích chút nào. Kỳ thật hắn cũng biết, nàng vì xen lẫn giữa chuyện của hắn và Long Tộc làm cho nàng phải đấu tranh dằn vặt rất đau khổ. Một nữ nhân, trước giờ luôn luôn gắn bó ở bên cạnh mình, nhưng tâm tình nàng không chỉ duy nhất hướng đến mình hắn, hắn có thể dễ chịu sao?
"Vân ca, ý của ta là muốn làm cái Long Hoàng kia!
" Tiểu Bạch ánh mắt đầy vẻ bi thống khổ sở nói. Chứng kiến vẻ mặt sắt đá kiên nghị của Đoạn Vân, trong lòng nàng tràn ngập đau đớn. Nhưng lý trí của nàng cũng không ngừng nhắc nhở nàng nhất định phải ngăn cản Đoạn Vân. Nàng thân là Công chúa Long Tộc, không thể vì nam nhân mình yêu thương mà phản nghịch lại Long Tộc. Mặc dù biết làm như vậy có thể sẽ vĩnh viễn mất đi người nàng yêu nhất, nhưng nàng không còn có sự lựa chọn!
Nghe Tiểu Bạch nói, trong mắt Đoạn Vân phún hỏa, bi thiết rống lên kêu: "Nàng đi làm Long Hoàng? Trong lòng nàng thì ta trọng yếu hay Long tộc quan trọng hơn?
Nàng từ lúc đầu đã nói sẽ không can thiệp vào sự tình của Long Tộc, chẳng nhẽ nàng đã quên rồi sao?
""Ta?
" Nghe Đoạn Vân rống lên, Tiểu Bạch càng nóng nảy, nước mắt ủy khuất điên cuồng rơi ra. Đúng vậy, tự mình lúc đầu có nói cùng với Long Tộc nhất đao lưỡng đoạn, nhưng mình cũng từng là thành viên của Long Tộc, tự mình có thể làm như vậy sao? nguồn TruyenFull. vnBất quá, Đoạn Vân vừa nhìn thấy nước mắt của Tiểu Bạch, tên sắc lang liền lập tức bị nỗi đau khổ ai oán của mỹ nữ đánh bại! Nữ nhân quả nhiên là thần kỳ, một giọt nước mắt cũng đủ để dập tắt ngọn đại hỏa khổng lồ của một quả hỏa diệm sơn! Rất rõ ràng, lửa giận của Đoạn Vân sau khi thấy nước mắt của Tiểu Bạch vừa mới thoáng lã chã rơi liền lập tức bị dập tắt ngay. Đoạn Vân tiến lên ôm lấy Tiểu Bạch đang không ngừng khóc, mặc cho nước mắt thương tâm đang thấm ướt xiêm y của hắn.
" Tiểu Bạch, nàng coi như Đài Ân Na trăm năm trước đã chết rồi có phải tốt hơn không? Nàng cần gì phải tự làm khổ mình chứ?
" Đoạn Vân khẽ nâng khuôn mặt thiên sứ hoa lệ kia lên, dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng an ủi!
" Nhưng... "" Không nên nhưng nhị gì nữa!
" Đoạn Vân liền ngắt lời nàng.
Đoạn Vân vẻ mặt thâm tình lai láng nhìn nàng, ánh mắt Tiểu Bạch cũng không nhúc nhích, nhìn vào mắt Đoạn Vân, ánh mắt hai người cứ như vậy mà trao đổi liên thông. Cả hai đều không nói gì, nhưng bọn họ đều rõ ràng hiểu tâm ý của đối phương. Con mắt là cửa sổ của tâm hồn, Đoạn Vân từ trong ánh mắt của Tiểu Bạch thấy được tình ý, mâu thuẫn, còn có cả nỗi thống khổ vô bờ nữa.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, nhưng rất nhanh Đoạn Vân liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiểu Bạch, điên cuồng chiếm đoạt lấy hương vị ngọt ngào ở bên trong. Lúc đầu Tiểu Bạch có chút giật mình, nhưng rất nhanh, nàng dần dần mất phương hướng, lúng túng đáp lại.
Đoạn Vân ngày càng điên cuồng, hắn như cuồng phong bạo vũ hôn khắp trên khuôn mặt thiên sứ của Tiểu Bạch. Đôi ma thủ rất không thành thật cũng bắt đầu vuốt ve trên da thịt trắng như ngọc của nàng. Hơn nữa hắn còn cố ý như điên cuồng bế xốc Tiểu Bạch lên, vừa cuồng nhiệt nắn bóp vừa xoay người đi về phía sau. Bởi vì Đoạn Vân biết bên trong có một cái giường rất lớn. Đó là nơi Đoạn Vân cùng hai thị nữ thường xuyên điên cuồng mây mưa!
Hôm nay, Đoạn Vân muốn cho Tiểu Bạch chính thức trở thành nữ nhân của mình, mà Đoạn Vân cũng là muốn dùng loại phương thức ấu trĩ này để cho Tiểu Bạch toàn tâm vẹn ý hướng về mình. Bởi vì Đoạn Vân biết, vì nam nhân của mình, nữ nhân càng trở nên khờ dại sẵn sàng hy sinh.
Rất nhanh chóng từ trong phòng truyền ra loạt tiếng rên rĩ thống khổ của Tiểu Bạch.
Nhưng tiếp theo là thanh âm sung sướng đê mê tràn trề hạnh phúc trong trẻo và nhịp nhàng, thanh âm cũng như thân thể của Tiểu Bạch vậy, người đẹp thì cái gì cũng đẹp, mà thân thể mê người của Tiểu Bạch lại càng làm cho Đoạn Vân khó có thể tự kiềm chế nổi! Ôm cơ thể quyến rũ hút hồn của Tiểu Bạch, Đoạn Vân không khỏi cảm thán: " Đời này có được một nữ nhân như vậy bên người, dù chết cũng xứng đáng!
"Mà ở phía sau nhà, mấy thủ hạ nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, cùng nhau nói lên nghi vấn: " Hai người vừa rồi không phải còn đang tranh cãi tới xì lửa toé khói sao?
"
Truyện khác cùng thể loại
712 chương
95 chương
4 chương
3457 chương