Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Chương 41 : Buổi cơm trưa kinh khủng

Nguyệt Độc Nhất liền ôm Trình Trình đi lướt qua Viêm Hạng, Trình Trình vốn là muốn cám ơn người ta, nhưng anh lại không cho cô cơ hội đó, liền trực tiếp ngồi lên xe. “Cái người này làm sao vậy nha, em còn chưa có cảm ơn người ta đấy. Nếu không nhờ anh ấy, thì chắc giờ em đang phải tiếp khách ở hộp đêm rồi.” Trình Trình bất mãn liền oán trách anh. “Anh sẽ an bài cho một người khác cảm ơn thay em, hiện tại để cho anh ôm một lát.” Nguyệt Độc Nhất hết sức mệt mỏi,liền dựa vào Trình Trình một lát rồi ngủ mất. Thủy Bách Thiên liền khẽ mỉm cười: “Trình Trình tiểu thư à, sau khi cô mất tích, Thiếu chủ vẫn chưa hề nghỉ ngơi, về chuyện cảm ơn thì cô không cần lo lắng đâu, sẽ có người thu xếp thôi.” Thủy Bách Thiên liền hết sức chăm chú nhìn trình Trình, nụ cười trên gương mặt của anh ngày càng sâu hơn: “Trình Trình tiểu thư, có lẽ cô là người độc lập, bao gồm cả việc sinh hạ tiểu thiếu gia, bao gồm cả chuyện của cô, chắc cô cũng đã có bước đi của riêng mình, nhưng tôi hy vọng cô cũng có thể hiểu rõ, có lẽ lệnh tôn và lệnh mẫu có thể trước sau bo dung như một thông cảm cho cô, đó là vì họ là ba mẹ của cô, nhưng đây không phải là lý do để cô có thể xem thường cảm nhận của người khác, đặc biệt là một người quan tâm đến cô. Tôi chỉ hy vọng là lần sau nếu cô có làm chuyện gì thì hãy suy nghĩ đến cảm nhận của người bên cạnh cô đã.” Sau tròng kính của Thủy Bách Thiên là một sự nghiêm túc. Lời của anh giống như một hồi chuông cảnh tỉnh gióng vào lòng của Trình Trình, cô đúng là một người rất độc lập, bao gồm cả chủ trương sinh hạ Trình Vũ, cô cho là đây là cuộc đời của cô, phải do cô làm chủ, nhưng lại không hề nghĩ tới cảm nhận của ba mẹ cô khi nghĩ tới chuyện này, nhưng khi chuyện đã xảy ra rồi, thì ba mẹ cô lại vô tư đón nhận sự ích kỷ của cô, cô lại cảm thấy điều đó là đương nhiên, cô vốn có rất ít bạn, bạn thân duy nhất là Bối Mễ lại vô cùng cưng chiều cô, cho nên cô ấy đã bỏ quên những người quan tâm tới cô ấy, thì ra cô lại là người ích kỷ như thế, lại cảm thấy hơi thở nặng nề của Nguyệt Độc Nhất, cô biết người đàn ông đang gối lên chân của cô mà ngủ đã có nhiều sự mệt mỏi như thế nào. Nếu cô có thể sớm liên lạc với anh thì biết đâu anh sẽ khá hơn một chút, nhưng cô luôn nghĩ đem chuyện của Hắc Hạng xử lý xong thì cũng không quá muộn đâu, việc mà cô nghĩ cho người khác thật sự là quá ít. Sau khi đi đón Trình Trình về, Nguyệt Độc Nhất có được một giấc ngủ đến sáng, hôm nay anh muốn chuyên tâm ở nhà để phụng bồi cho người phụ nữ kia, vào lúc xuống cầu thang anh đã nghe thấy mùi thơm từ trong phòng bếp bay tới, đầu lông mày của anh hơi nảy lên, liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang bưng một tô canh từ trong phòng bếp ra ngoài. Thấy anh đã xuống lầu cô liền trưng ra một nụ cười sáng lạn: “Anh tỉnh rồi à, em nấu cơm xong rồi.” Kéo ghế cho Nguyệt Độc Nhất ngồi xuống xong, Trình Trình liền cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh anh, múc ra một chén canh thơm phức: “Anh nếm thử đi, là do em tự nấu đấy.” Nguyệt Độc Nhất liền nhìn cô một cái, anh có chút không hiểu tại sao cô lại vui như thế, nên anh cũng vui theo, nếu trước khi ăn mà rửa tay thì sẽ làm cho người phụ nữ của mình mất hứng. Anh liền lấy đũa gắp một miếng rồi bỏ vào miệng từ từ nhai, lông mày đẹp mắt nhíu lại rất nhanh đến mức không thể nhìn thấy rồi lại giãn ra khôi phục lại như cũ, Trình Trình liền thận trọng hỏi: “Ăn ngon không?” Nguyệt Độc Nhất liền nhai kĩ nuốt chậm, dùng một ánh mắt thâm thúy nhìn Trình Trình Trình chằm chằm rồi gật đầu một cái, Trình Trình liền vui vẻ cười lên: “Ăn ngon là tốt rồi.”, liền múc thêm một chén canh nữa đưa cho anh, “Em đã bỏ ra hai tiếng đấy, đây là lần đầu tiên em nấu cơm.” Nguyệt Độc Nhất đang uống canh, tay anh liền hơi dừng lại một chút, lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra: “Em học nấu ăn từ ai vậy?” “Trên sách đó.” “Em không ăn sao?” Trình Trình liền lắc đầu: “Em đã sớm ăn cơm chống đói rồi, anh ăn nhiều thêm một chút đi.” Trình Trình liền gắp thêm rau cho anh. Đây được coi là lần đầu tiên anh được cô gái này gắp thức ăn cho, Nguyệt Độc Nhất liền cho thức ăn vào miệng. ăn không nhanh không chậm. Thanh Á vừa vào cửa đã nghe thấy mùi thơm, không nhịn được mà chảy nước miếng: “Thơm quá đi.” Trình Trình liền vui vẻ gọi Thanh Á: “Anh còn chưa ăn cơm sao, mau đến đi cùng ăn đi.” Thanh Á liền liếc qua ông chủ, thấy anh không có phản đối, cũng không khách khí liền ngồi xuống, thật là thơm quá đi, nhìn món rau xanh này màu thật đẹp chỉ cần nhìn là liền muốn ăn, chắc là ngon lắm đây. Anh liền gắp nhanh một miếng, vốn là miệng to đang nhai thức ăn bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt của anh có hơi cổ quái, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt sắc bén của Nguyệt Độc Nhất đang nhìn mình, liền sửng sốt đem thức ăn đã ra đến miệng nuốt vào, vừa ho khan hết sức khổ sở: “Trình Trình tiểu thư, cơm này là do cô nấu sao?” “Đúng vậy, ăn ngon không?” Trình Trình liền mang theo hy vọng hỏi anh. Thanh Á liền nuốt nước miếng một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ngon lắm.” “Vậy thì ăn nhiều một chút.” Vẻ mặt của Nguyệt Độc Nhất không hề thay đổi liền gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén của Thanh Á, không hề chú ý gì đến vẻ mặt thống khổ của anh. Thiếu chủ à, muốn lấy lòng phụ nữ cũng không cần phải làm thế đâu. Lại được một người nữa khẳng định, Trình Trình liền hết sức vui vẻ. Thật khổ cho Thanh Á không có cách nào để hạ đũa xuống, nhất thời mắt anh liền sáng lên khi thấy Huyền Dịch đi tới, liền hưng phấn khác thường: “Huyền Dịch, anh còn chưa ăn cơm phải không, mau đến cùng ăn đi.” Huyền Dịch cũng đã sớm đói bụng, vốn cũng có một số chuyện muốn nói cùng với Thiếu chủ, thấy Nguyệt Độc Nhất liền ngồi xuống: “Thiếu chủ, chuyện nội gián có chút manh mối.” Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu một cái, đi theo Thiếu chủ đã lâu, nên biết anh cũng chưa muốn nghe những chuyện này, Huyền Dịch rất thông minh liền lựa chọn cách im lặng, thôi để lát nữa rồi nói. Thanh Á đang nhiệt tình múc canh cho anh, anh cũng không hề nghi ngờ gì mà cho vào miệng, Thanh Á thấy anh ta ăn không có chuyện gì, trên mặt cũng không có, không thể nào nha, canh kia rõ ràng là….Tại sao nét mặt của người này lại không có gì? “Huyền Dịch, đây là canh do Trình Trình tiểu thư tự tay nấu đấy, ăn ngon không?” Thanh Á liền dò hỏi thử. Huyền Dịch liền giương mắt nhìn Trình Trình một chút, rồi lạnh lùng nói: “Ngon lắm.” Mặt của Thanh Á liền co quắp lại, Huyền Dịch cái người này nói dối không chớp mắt nha, nói dối như vậy là chuyện đương nhiên, liền liếc anh một cái. “Ăn cơm vậy mà không gọi tôi.” Chu Nhan đang đi tới liền cười hì hì, nhìn tất cả mọi người đang ở nơi này, liền ngồi xuống. Thấy được nhiều người ủng hộ mình như vậy, Trình Trình liền rất vui vẻ , làm nhiều món ăn như vậy quả là sự lựa chọn chính xác, liền bới cho Chu Nhan một chén cơm, cô liền nhận lấy, mặc dù không có gấp gáp như Thanh Á, nhưng cô vẫn là người hào phóng, lúc ăn cơm cũng không giống phụ nữ bình thường mà nuốt nhỏ đâu, liền lấy một miếng to cho vào miệng, nhưng lúc này cũng không kịch liệt ho khan như Thanh Á, nhưng vẻ mặt của cô cũng rất khó coi, Huyền Dịch ở bên cạnh liền đưa cho cô một chén canh, âm thanh của anh vẫn lạnh lẽo như cũ: “Uống đi.” “Cảm ơn.” Lúc này Chu Nhan cầm chén canh cho vào miệng, cho nên vẫn quay sang cảm ơn Huyền Dịch, một bên là Thanh Á trong lòng đã sớm hả hê, nhưng Nguyệt Độc Nhất sắc mặt vẫn không thay đổi đã gắp thêm cho anh một đũa thức ăn, tên Huyền Dịch kia, giết người thật vô tình, đúng là kẻ bịp bợm lại còn lạnh lùng. “Thật là vui vẻ nha, sao mọi người lại cùng nhau ăn cơm thế này?” Thủy Bách Thiên là người đến cuối cùng. “Cùng nhau ăn đi.” Thanh Á, Chu Nhan và Huyền Dịch cùng nhau ba miệng một lời, bộ dạng nhiệt tình mời cơm kia khiến cho trong tâm của Thủy Bách Thiên kêu lộp bộp, sau đó liền cười tà mị mà từ chối: “Không cần, tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.” Nhưng đã bị thua thiệt, Chu Nhan sẽ không bỏ qua cho anh ta như vậy, liền kéo ghế của cô ra, vắt hai chân lên, vì cô mặc sườn xám cực ngắn cho nên lộ ra đôi chân thon dài, dưới váy là cảnh xuân tươi đẹp, Chu Nhan liền quyến rũ cười một tiếng: “Ăn thêm một chút thôi.”; Thủy Bách Thiên liền hơi nhíu mày, anh hơi do dự một lát, nhưng mỹ nhân kế đã dùng rồi, người ta muốn giết anh cũng đành chịu chôn, huống chi mỹ nhân này lại là người của anh nha, biết rõ núi có hổ vẫn đi, thiêu thân vẫn lao đầu vào lửa, quả nhiên phụ nữ vẫn là họa thủy mà. Chu Nhan liền phục vụ anh rất hoàn hảo, bộ dạng kia chính là hôm nay anh mà không ăn thì em sẽ liều mạng với anh, Thủy Bách Thiên liền bất đắc dĩ lắc đầu, nếm một ngụm nhỏ: “Cơm này ai nấu vậy?” “Là tôi.” Trình Trình liền hưng phấn giơ tay lên. Mọi người đang ngồi đều biết Thủy Bách Thiên là loại người mà lời nói ra không làm người ta chết vì kinh ngạc thì cũng là chết vì tức tối, trong lòng mọi người đều âm thầm cầu nguyện anh ta đừng nói ra lời không nên nói, Thủy Bách Thiên lại ưu nhã lau miệng: “Thật là ngon, tôi và mọi người đều hy vọng sau những ngày ở Mỹ sau này đều được ăn thức ăn do Trình Trình tiểu thư nấu.” Lời của anh ta vừa thốt ra xong, Trình Trình liền vui vẻ đến hấp ta hấp tấp: “Có thật vậy không, vậy tôi phải mua thêm nhiều sách nấu ăn nữa mới được, tôi sẽ nấu thêm mấy món nữa.” Trình Trình vừa chạy đi nghiên cứu thực đơn mới, cô vừa đi Thủy Bách Thiên đã nhận được mấy ánh mắt giết người phóng tới. “Bạch hồ ly, chú vừa nói cái gì thì sau này hãy nhớ lấy, mỗi ngày chú phải ăn hết những thứ này đó.” Thanh Á vừa nói vừa nghiến răng kèn kẹt. “A, tôi quên nói cho các người biết, ngày mai tôi phải đi Canada rồi, tôi phải tham dự một hội thảo y học quốc tế.” Thủy Bách Thiên liền để lại một bóng lưng ưu nhã cho những người trên bàn cơm, một chén cơm của Nguyệt Độc Nhất đã xuống bụng, anh thấy vẫn còn dư lại rau liền nhàn nhạt mở miệng: “Đem đồ còn dư ăn hết đi.” Một câu nói ra làm cho cả ba người đều chết tâm. Nhìn mỗi ngày phải ăn thức ăn này, bọn họ có nên nói thật với Trình Trình tiểu thư không, thức ăn này về sau đừng cho nhiều muối như vậy nữa, canh không biết hầm xương thế nào lại quá ngọt. Điểm quan trọng là bọn họ phải che dấu lương tâm để ăn. Thật là quá khi dễ người khác mà.