Nghe câu hỏi của Mộng Khiết, ban đầu cô có chút ngạc nhiên lẫn Doãn Thiên Phong Doãn Thiên Phong liếc nhìn sang Mộng Khiết, cô ấy vẫn đang mỉm cười cùng cô nói chuyện Lông mày anh khẽ nhíu lại: Người phụ nữ này! Cô ta lẽ nào là cố ý hỏi như thế ư? Sau vài giây cô cũng trở về trạng thái bình thường, mỉm cười đáp lại: " Thai nhi là song sinh! " Mộng Khiết có hơi bất ngờ về điều cô nói: " Là song sinh ư? " Song sinh...? Cô gật đầu " Phải! Bác sĩ bảo rằng đứa bé là song sinh, còn về là trai hay gái thì vẫn chưa xác định được. Chúng tôi phải đợi thêm vài tháng nữa mới có thể biết được! " Mộng Khiết: " Thai nhi là song sinh thì quá tốt rồi, có như vậy cũng không sợ đứa bé sinh ra sẽ chơi một mình " Cô cười nhẹ, đặt tay lên vùng bụng xoa nhẹ: " Ừ ". Mộng Khiết: " Không biết hai người muốn em bé sẽ là bé trai hay bé gái? " Tịch Mộ Thần: " Tôi thì sao cũng được, quan trọng đứa bé đều là con của chúng tôi! " Doãn Thiên Phong nghe anh nói như thế sắc mặt trầm xuống...con của họ ư? Sau đó ánh mắt anh lập tức rơi vào vùng bụng của cô Tiêu Tiểu Tịch nghe Tịch Mộ Thần nói như thế trong lòng không khỏi ấm áp và hạnh phúc " Thật ra thì Mộ Thần muốn đứa bé trong bụng sẽ là bé gái, còn tôi thì như thế nào cũng được! " Mộng Khiết: " Tịch tổng thích bé gái ư? Tôi cứ tưởng ngài ấy sẽ thích bé trai chứ? Vì sinh con trai có thể nối dõi sự nghiệp sau này của anh! " Tịch Mộ Thần: " Tôi không theo chế độ * nam tôn nữ ti! Dù sinh con trai hay con gái chúng đều có thể tiếp quản sự nghiệp sau này của tôi! " * Nam tôn nữ ti: Xem trai là trọng gái là khinh Doãn Thiên Phong: " Tịch tổng thật công bằng! Hiếm có người đàn ông nào lại có thể giống như anh vậy, bọn họ đa số đều muốn con mình sẽ là con trai! " Tịch Mộ Thần nhếch môi cười nói: " Tôi không đòi hỏi cao! Cho dù có muốn là con trai đi chăng nữa nhưng Tiểu Tịch lại sinh con gái thì biết làm sao bây giờ? " Sau lời nói này của anh, hai người bọn họ bỗng dưng lại cười thành tiếng như thế cũng làm cho cô có chút khó hiểu...có gì đâu mà cười? Tiêu Tiểu Tịch ho nhẹ một tiếng sau đó cố ý đè thấp giọng xuống: " Khụ...đừng có dối! Còn không phải anh sợ sinh con trai sẽ giành mất em hay sao? " Tịch Mộ Thần nghe xong lời cô nói, nụ cười trên gương mặt cũng lập tức tắt đi, anh khẽ hắng giọng: " Tiểu Tịch, không nên nói như vậy! " Doãn Thiên Phong: "…" Mộng Khiết: "…" Ra đây chỉ là sự giả dối thôi sao? Tịch Mộ Thần thật chất vốn không muốn cô sinh bé trai là bé gái vì " lo sợ " bản thân anh sẽ mất đi sự tranh sủng từ cô...thật khéo đùa! " À...thì ra là vậy sao? ". Mộng Khiết cười gượng gạo nói Doãn Thiên Phong thầm cười trong lòng rằng anh thật sự không có tí tiền đồ nào cả. Ngay cả con trai của mình mà cũng ghen...thần kinh! Sau cuộc trò chuyện giữ bốn người, Doãn Thiên Phong và Mộng Khiết không rời đi thì cũng là cô và anh Tịch Mộ Thần nói rằng cô đang mang thai nên không tiện ở lâu, vì thế cho nên anh phải dìu cô về phòng nghỉ ngơi Nhìn theo bóng lưng của cô và anh, những cử chỉ, hành động quá mức thân mật và dịu dàng của anh đối với cô như thế càng khiến Doãn Thiên Phong sinh lòng đố kỵ hơn... " Thiên Phong... " " Bắt đầu kế hoạch đi...! Còn nữa, đừng bao giờ gọi tôi với cái tên đó. Tôi và cô chưa đến mức thân thiết như thế " " … " Mộng Khiết cắn chặt môi, đôi mắt lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Doãn Thiên... Cùng lúc đó trong phòng nghỉ Tịch Mộ Thần sau khi đưa cô về phòng cũng chưa vội rời khỏi đây " Anh có chút việc phải ra ngoài một chút! Em còn cần cái gì nữa hay không? " Cô lắc đầu, nói: " Không cần! Anh đi đâu sao? " " Ừ! Chút việc thôi " " Nhớ quay lại sớm nhé! " " Được rồi mà! " Anh nói, nhẹ nhàng phủ môi mình lên môi cô một nụ hôn " Cần gì cứ bảo người bên ngoài! Em và con cứ yên tâm ở trong phòng nghỉ ngơi, anh đã sắp xếp người ở bên ngoài canh giữ rồi " Cô gật đầu Tịch Mộ Thần nhận được sự đáp trả từ cô. Anh đứng dậy, có chút luyến tiếc khi phải xa cô một chút Anh cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô: " Anh sẽ quay lại sớm thôi! " Sau đó cũng ngay lập tức rời khỏi căn phòng Bên ngoài căn phòng, Tịch Mộ Thần chỉ vừa đóng cánh cửa lại từ phía sau bỗng dưng đi tới là hai người đàn ông: " Thiếu gia! " " Canh chừng cô ấy! Chưa có lệnh của tôi các người không được phép rời khỏi đây dù chỉ nửa bước! " " Dạ! ". Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng Tịch Mộ Thần nhìn trong căn phòng một giây cũng quay lưng đi giải quyết việc Sau khi anh rời khỏi, hai người đàn ông cũng bắt đầu đứng vào vị trí của mình Vì cô mang thai nên khi mở bữa tiệc như thế này đều có sự sắp xếp tất cả nhằm mục đích bảo vệ đứa bé lẫn cô. Tịch Mộ Thần biết bản thân anh đã cho người tăng cường nghiêm ngặt an ninh trong cái khách sạn này nên cũng không còn lo lắng mấy nhưng dù sao cũng không thể vì thế mà lơ là được! ... Cạch...cánh cửa gỗ được anh đẩy vào, trước mắt nhanh chóng xuất hiện hình ảnh của ba người đàn ông Bọn họ có vẻ như đang chờ đợi anh đến, mỗi người ngồi một chỗ nhàn nhạt nhâm nhi ly rượu trong tay Nhìn thấy anh đến, Tiêu Cảnh Thiên khẽ nhíu mày: " Tiểu Tịch đâu? Chẳng phải con bé sẽ đi cùng đến cậu sao? " Lục Minh Hạo rất giỏi nắm bắt tình hình, cảm thấy hòa khí bắt đầu thay đổi khi Tịch Mộ Thần xuất hiện khi bên cạnh không có cô đi theo nên đã khiến Tiêu Cảnh Thiên có chút không hài lòng. Anh nói: " Bình tĩnh, bình tĩnh! * Dĩ hoà vi quý hah. Đều là người cùng một nhà cả mà " * Dĩ hoà vi quý: Giữ được hòa khí là điều quý nhất Tiêu Cảnh Thiên dường như không muốn bỏ qua chuyện này. Vì cái gì hắn lại không đem Tiểu Tịch đi cùng? Để có bé một mình cứ thế mà rời đi coi được ư? Anh định một lần nữa lên tiếng nói nhưng Tịch Mộ Thần đã nhanh hơn. Bước chân chậm rãi đi về phía chỗ ngồi: " Tiểu Tịch không sao! Cô ấy mang thai nên không tiện đi nhiều, cần phải ở trong phòng nghỉ ngơi. Anh đừng lo! Trước khi đi tôi cũng đã cho người canh giữ trước phòng cô ấy rồi! " Phong Hàn: " Cả khách sạn này điều nằm trong sự kiểm soát của chúng tôi! Để bảo đảm cho sự an toàn của đứa bé và Tiểu Tịch, Mộ Thần đã cho người nghiêm ngặt bảo vệ " Lục Minh Hạo: " Phải! Tiêu ca anh đừng lo " "…" Tiêu ca? Từ lúc nào bản thân mình và cậu ta lại có quan hệ thân thiết như thế...? Tịch Mộ Thần cũng không muốn vòng vo kéo dài thời gian ở đây làm gì. Tốt nhất nên xong việc khi nào thì tốt chứng đó để anh có thể trở về bên cạnh cô " Vào chuyện chính đi! Tôi không muốn mất thời gian ở đây " Lục Minh Hạo: " Xem kìa, xem kìa! Có phải đã nhớ nhung vợ con rồi hay không? " Phong Hàn nhẹ nhàng nâng tay đẩy gọng kính trên mắt lên: " Cũng không còn là chuyện bất ngờ ở đây nữa! Dù sao từ khi Tiểu Tịch mang thai cậu ta lúc nào chẳng như thế " Nói cũng có lí nhưng ai chẳng biết điều đó chứ? Trêu cậu ta một chút cũng bị cậu phá hư chuyện...bốn mắt chết tiệt! Từ trạng thái suy nghĩ, Lục Minh Hạo trở mặt thành vẻ đầy oán giận nhìn Phong Hàn Tiêu Cảnh Thiên khẽ hắng giọng: " Tịch Mộ Thần nói đúng! Chúng ta nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện, cho dù khách sạn này đã được người của cậu bảo vệ nghiêm ngặt rồi thì sao chứ? Tôi vẫn cảm thấy không yên tâm khi để Tiểu Tịch ở một mình như thế với đám người canh giữ bên ngoài kia! " Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày. Nói như vậy là có ý gì chứ? Như thế thì chẳng khác nào nghi ngờ thực lực người của Tịch Mộ Thần này...! Bỏ đi...đây cũng không phải là lúc tính toán mấy việc nhỏ nhoi này nữa! Hắn thích nghĩ sao thì nghĩ. Việc trước mắt vẫn là nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện rồi mới trở về bên cạnh cô ấy Tịch Mộ Thần: " Khụ...vào chuyện chính đi! " Phong Hàn: " Được...! " ... Sau khi bàn chuyện xong, Tịch Mộ Thần đứng dậy vừa vặn muốn rời khỏi bỗng Lục Minh Hạo lên tiếng: " Thần! Có chuyện này có liên quan đến Doãn Thiên Phong không biết cậu có muốn nghe hay không? " Tịch Mộ Thần nghe Lục Minh Hạo nói như thế cũng miễn cưỡng dừng lại, đôi mắt sắc bén nhìn lên người anh: " Nói! " Chuyện có liên quan đến Doãn Thiên Phong, đa phần sẽ có Tiểu Tịch trong đó Nên dù cho chuyện có nhỏ hay lớn, quan trọng hay không anh vẫn muốn biết. Thà dư thừa còn hơn là bỏ sót! Cách đây không lâu anh có nghe nói rằng Doãn gia đã trở về lại Anh Quốc nhưng điều anh lấy làm lạ rằng vì sao tên Doãn Thiên Phong này lại chưa chịu rời khỏi? Lẽ nào hắn lại muốn kiên quyết ở lại Trung Quốc này là vì cô ư? Hoặc là...hắn đã dự tính cái gì đó rồi! Đạt được mục đích đó hắn sẽ ngay lập tức rời khỏi. Và! Chuyện này chắc chắn không thể thiếu Tiểu Tịch... Lục Minh Hạo: " Theo như điều tra cho thấy, Mộng Khiết vài ngày trước đã đến Doãn thị! Ngay lập tức ngày hôm sau cho đến bây giờ luôn thấy cô ta đi bên cạnh Doãn Thiên Phong, có lẽ Doãn Thiên Phong đã cho cô ta quay về bên cạnh! " Phong Hàn: " Chuyện này thật sự không đáng lo ngại! Từ sau chuyện cô ta để lộ tin ra bên ngoài thì Doãn Thiên Phong cũng đã đuổi cô ta rời khỏi Doãn thị! " Lục Minh Hạo: " Cậu không thấy lạ sao? Cô ta là người phản bội Doãn Thiên Phong nhưng bây giờ hắn lại đồng ý để cô ta quay về bên cạnh mình? " Phong Hàn: " Chuyện này có liên quan đến chúng ta hay Tiểu Tịch sao? " Lục Minh Hạo: " Tất nhiên là sẽ có rồi! Doãn gia đã quay về Anh Quốc nhưng chỉ riêng có hắn là không đi sau đó lại tới Mộng Khiết nữa! Cô ta là trợ lí đi bên cạnh hắn được ba năm rồi, bây giờ mà Doãn Thiên Phong đồng ý cho cô ta trở về bên cạnh chắc chắn cũng không dễ dàng gì đâu nhỉ? " Sau khi nghe Lục Minh Hạo nói một loạt như thế, Tịch Mộ Thần cũng bắt đầu rơi vào trầm ngâm: Minh Hạo nói như thế cũng không phải không có phần có lí...! Lẽ nào những gì mình suy nghĩ là không sai ư...? " Các cậu đang nghi ngờ Doãn Thiên Phong sẽ một lần nữa nhắm đến Tiểu Tịch không buông? "