Bà Xã Tôi Là Người Nổi Tiếng
Chương 2 : Sự Trả Thù Ngốc Nghếch
Vài ngày sau...
-Gia An, em có thể giúp chị mang cái bưu phẩm này đến trường đại học kinh tế được k? Cái thằng em chị nó để quên ở đây, mà hôm nay nó lại có thuyết trình. Em giúp chị nha
-Dạ!
Tôi chạy xe đến trường đại học kinh tế. Vừa đưa đồ xong thì tôi quay xe bỏ đi, nhưng k may có một chiếc xe máy khác đang bị lỡ đà đâm thẳng vào tôi. Thế là tôi thì bị ngã, nhưng cũng may là tôi đã nhảy kịp. Chiếc xe SH mới cáo kia thì bị ngã xuống, nên trầy xước nhiều lắm. Còn người chủ của chiếc xe thì bị té và nằm hẳn lên người tôi. Cô ta trố hai mắt nhìn tôi một cách say đắm. Và tôi thì cũng k thể nào rời khỏi được đôi mắt long lanh và quyến rủ đó. Khuôn mặt của cô ấy làm tôi có một cảm giác thật lạ, xao động chăng? Mỗi người xung quanh thì bắt đầu bu quanh chúng tôi, và cô gái đó cũng đứng dậy khỏi người tôi.
-(Bằng giọng nói thật nhẹ nhàng và êm ái) Anh có sao k?
-Tôi k sao (Trong lúc đó mấy đứa nam sinh khác thì đỡ xe cho cô ấy)
-(Một người nói) Trời! Chiếc xe bị trầy nhiều quá
-(Cô gái đó quay lại và cũng bằng giọng nói dịu dàng đó) K sao đâu, cảm ơn bạn đã giúp
-(Tên đó cười một cách ngây ngô nhưng đôi mắt thì dường như k hề rời khỏi cô gái đó) Được giúp đỡ cho Lâm là hân hạnh của Hiếu
-(Cô ấy lại mĩm cười, nụ cười thật đẹp làm bao người phải xao xuyến. Cô ấy quay qua nhìn tôi) Anh có chắc là k sao k?
-Uhm, k sao đâu (Tôi đắt chiếc xe đạp và định bỏ đi)
-Khoan đã, anh là...sinh viên ở đây hả?
-K, tôi chỉ giúp đưa đồ dùm bạn thôi
-Vậy anh học ở đâu?
-Tôi k có đi học
-Oh
-(Tôi leo lên xe và đạp đi thì cô ta lại kêu tôi thêm một lần nữa) Anh gì đó ơi
-Có gì nữa hả?
-Anh tên gì vậy?
-Tên tôi là Gia An
-Gia An
-Uhm
-Anh làm việc ở đâu vậy?
-Có chuyện gì sao?
-K...k, tôi chỉ...(Cô ấy tỏ ra hơi ngại ngùng k biết nên nói gì)
-Nếu cô biết quán nước Icy thì hãy ghé đó chơi. Tôi phải đi đây (Tôi đạp xe đi vội, nhưng cô ấy thì vẫn đứng dõi theo chờ cho bóng tôi dần khuất xa)
-(Một cô gái khác vỗ vai Lâm) Làm gì mà nhìn dữ vậy, người ta đã đi mất rồi
-Ơ...có gì đâu
-Có đứa hôm nay bị trúng tiếng sét ái tính rồi
-Gì...gì cơ
-Haha, hoa khôi của trường chúng ta nay lại bị một chàng trai vô danh tánh hớt hồn mất rồi
-(Lâm lại mĩm cười nhìn đứa bạn) Trúc này! Trúc có biết quán Icy ở đâu k?
-Icy hả! Hình như là quán của nhà ông Khoa
-Vậy hả!
-Uhm
-Bữa nào tụi mình đến đó nha
-Hả! Sao lại đòi đến đó?
-Thì muốn đi vậy thôi
-Ông Khoa mà biết thì chắc là để cho Lâm mấy bàn luôn quá
-Giỡn hoài
-Gì mà giỡn. Ông Khoa, ông mê Lâm chết mê chết mệt luôn. Ổng mà biết Lâm muốn đến quán nhà ổng thì chắc có nước ổng vui đến nhảy dựng lên luôn. Mà Lâm này, em của Trúc đó là một fans ruột của chị họ Lâm luôn. Lâm có thể làm ơn làm phước xin chữ ký của chị ấy dùm nó được k
-Uhm, để bữa nào Lâm gặp Lâm xin cho
-Mà nếu mà có luôn một tấm hình thì thật là tuyệt
-Ok
-Mà hai tấm luôn đi ha, vì Trúc cũng là fans của chị Lâm
-Ok, bó tay Trúc luôn
-Hihi, Lâm thật dễ thương quá
Trúc chạy vội vào lớp và ngồi đối diện hai thanh niên...
-Khoa này, nghe tin gì chưa?
-Tin gì?
-Lâm mới vừa bị đụng xe đó
-(Khoa đứng dựng dậy) Cái gì! Lâm thế nào rồi?
-K sao hết, chỉ tội cho chiếc xe, bị trầy xước hết
-Lâm đâu rồi?
-Ông đừng có quýn lên như vậy. Lâm k sao cả, nhưng có tin này k biết ông có muốn nghe k!
-Tin gì? Nói đi
-Haha...phải hối lộ cho tôi đi
-Bà nói mau đi
-Haha...Lâm đòi đến quán nhà ông chơi
-Cái gì? Lâm muốn đi sao
-Uhm
-Vậy chừng nào?
-Chắc là ngày mai
-Ok, hai người cứ đến, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo
-Haha...
Hôm nay Icy cũng khá đông khách, nên đến tận 9 P.M tôi mới có thể về. Vừa chạy ngang qua con hẻm thì tôi nghe tiếng kêu cứu của một cô gái.
-Có ai k, cứu tôi với...
Tôi vội dựng xe xuống và chạy đến nơi phát ra tiếng nói đó. Trước mặt tôi là hai thanh niên to khoẻ đang bao quanh một cô gái trẻ.
-Các người muốn làm gì?
-Mày là thằng nào. Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả
Hắn tiến đến và dùng đôi bàn tay định cởi chiếc nút áo của cô gái kia. Dù tôi biết mình k thể đánh lại bọn chúng nhưng làm sao tôi có thể làm ngơ để họ làm hại cô gái đó được. Tôi chạy lại định quyết sống chết với bọn chúng...nhưng...hình như có ai đó đã dùng một chiếc khăn tay bịch lấy mặt tôi. Tôi quay lại định nhìn coi người đó là ai, nhưng hình như tôi k còn đủ sức. Khung cảnh trước mắt tôi dường như đang quay vòng vòng. Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng tôi lại thấy chân tay cũng rụng rời k con chút sức lực và rồi là một màu đen tối...
Ánh sáng chói chang của những bóng đèn vừa được bật lên chiếu thẳng vào mặt tôi. Tôi nhau mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.
-Tỉnh rồi hả
Tôi ngơ ngác vì người đó lại là cái con nhỏ chảnh chạc hôm trúớc mà. Tôi ráng cố gắng đứng dậy nhưng tay chân tôi k thể cử động vì tôi đang bị trói vào một cái ghế.
-Cô muốn gì?
-Muốn gì à, anh phải biết là anh đã từng làm gì với tôi
-Vớ vẫn cô nghĩ trói tôi thế này là tôi sợ sao
-Anh vẫn còn ngạo mạn quá nhỉ. Anh vẫn chưa biết là anh đã đụng đến ai đâu
-(Tôi mĩm cười) Cô ư, cùng lắm là vợ bé của mấy tên đại ca giang hồ nào đó. Nên mới có thể xai mấy tên đàn em gài bẩy hại tôi
-Haha...đúng đó và bây giờ chị sẽ cho cưng biết thế nào là lễ độ
Cô ta lấy ra một cây kéo khá lớn...
-Cô muốn làm gì hả?
-Ha...ha...anh nghĩ đi với cái này thì tôi có thể cắt được gì?
-Đúng là đồ con nít
-Anh nói gì hả!
-Cô tưởng tôi sẽ sợ khi bị mất đi thứ đó sao
-Anh đừng có tỏ ra mạnh mẽ nữa. K một người đàn ông nào mà k sợ mất đi thứ đó
-Haha...haha...thật là nực cười
-Anh cười gì?
-Nhưng tôi chính là người duy nhất đó
-Anh tưởng nói thế là tôi sẽ tha cho anh sao
-Vậy thì cô cứ việc. Sẵng tôi cũng đâu có đâu mà sợ mất
-Anh nói vậy là sao hả?
-Tôi nói cô là con nít hiểu k!
-Anh...anh...được lắm để coi anh có sợ k!
Cô ta tiến đến gần tôi. Cây kéo của cô ấy thì cứ mở ra và lại bốp vào. Cô ta nhìn thẳng tôi.
-Để coi anh sẽ đau đớn đến thế nào
Tôi mĩm cười nhìn cô ta và thật bất ngờ đẩy cô ta vào sát tường.
-Ô...sao anh lại...
-Với sợi dây này mà có thể trói được tôi sao
-Anh...anh
Tôi đưa tay xuống và mở cái nút quần jean của tôi...
-(Cô ấy trong khuôn mặt thật hoảng hót) Cái tên kia, anh định làm gì hả!
-K phải hồi nảy cô muốn cắt đi nó sao, nhưng trước khi cắt thì phải để cho nó được hưởng lợi
-Anh dám...
-(Tôi lại mĩm cười một cách điểu giả) Sao lại k!
-Đừng, đừng...tôi k hề có ý định cắt đi nó. Tôi chỉ định cắt tóc anh thôi. Tự anh nghĩ đến chuyện đó trước, nên tôi mới hù anh mà
-(Nghe cô ấy nói mà tôi phì cười và thầm nghĩ con nhỏ này đúng là con nít) Nhưng tôi k hù cô
Tôi tiến đến gần hơn, đến khi khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ là 1 cm. Rồi tôi lại một lần nữa bị xao xuyến khi nhìn vào đôi mắt ấy. Tôi cảm nhận được là trái tim tôi đang bị lỗi nhịp. Nó cứ chạy và chạy mãi, như bị một ai đó đang đuổi bắt. Trong bất chợt tôi đã hôn cô ấy. Cô ta mở mắt hết cỡ nhìn tôi. Chỉ trọn vẹn trong 5 giây thôi, tôi đã rời khỏi đôi môi đó. Tôi đưa ngón tay chỏ lên chiếc môi đang cướp đi từng hơi thở của trái tim tôi.
-Mai mốt đừng có chơi trò con nít đó nữa. K vui đâu
Cô ta vẫn k trả lời tôi. Cô ấy nhìn cứ như một bức tượng trong nhà triển lãm, cứ đứng đó và nhìn tôi một cách ngây ngô. Tôi quay lưng bỏ đi, nhưng vừa mở cửa ra thì đã thấy mấy tên thanh niên hồi nảy. Bọn chúng vừa thấy tôi thì đã ra tay định bắt tôi lại nhưng dù sao cũng k thể chịu thua như vậy. Phải đánh với bọn chúng một trận đã...vừa định ra quyền thì...
-Để anh ta đi
-(3 tên cùng đồng thanh) Dạ!
-(Tôi quay lại nhìn cô ta) Xe của tôi đâu?
-(Cô ấy k trả lời mà một tên trong 3 tên nói) Nó ở ngoài, đi theo tôi, tôi dẫn anh ra đó
Khi bỏ đi tôi có liếc mắt nhìn qua con nhỏ đó, nhưng cô ấy lại đưa mắt nhìn đi hướng khác. Hình như là đang suy nghĩ về cái gì đó. Ra đến tới ngoài thì tôi mới biết là mình vừa ở trong một khách sạn. Tôi lấy xe và rời khỏi...
-Nụ hôn đó...sao lại giống với cách Gia An đã từng hôn mình lúc chia tay vậy!
Tự vì con nhỏ chảnh chạc đó mà đến 12 A.M tôi mới có thể về đến nhà. Tắm rửa xong tôi leo lên giường ngủ. Bất chợt những hình ảnh lúc nảy lại hiện về.
-Con nhỏ đó thật là con nít mà. Vậy mà k biết tên đại ca nào lại yêu cho được
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
72 chương
31 chương
107 chương
32 chương
94 chương