Ngôn Tứ kéo tay Tề Duật ra, oán trách: “Đừng nắm nữa, giúp anh bôi thuốc. ” Tề Duật dẩu miệng lưu luyến buông tay đối phương ra: “Bà xã là thuốc của anh. ” Cậu cẩn thận giúp hắn bôi thuốc, nghe đối phương một câu bà xã hai câu cũng bà xã. Không thể không nhớ lại lần đầu tiên gặp Tề Duật. Buổi chiều thứ sáu, cậu đang ngủ trong lớp học. Một người không quen biết đã đánh thức cậu nói rằng Tề Duật rủ cậu đi trượt ván ở quảng trường sau giờ học. Người lạ đó là một trong những người anh em của Tề Duật. Cậu ngủ hỗn độn bị đánh thức cũng không tức giận chỉ híp mắt gật đầu: “Ừm…” Rồi lại nằm xuống và tiếp tục ngủ. Hoàn toàn quên mất việc mình không biết chơi trượt ván. Đợi đến khi đến quảng trường, nhìn những bóng người đi dẫm trên ván trượt ở đường đua, cậu mới chậm rì ý thức được: Ồ, Tề Duật rủ mình chơi trượt ván. Và mình không biết trượt ván. Còn mình và Tề Duật không có thân nhau. Đây sẽ là một buổi chiều định mệnh xấu hổ. Sau khi tìm được đối phương, cậu trước xin lỗi: “Để cậu đợi lâu. ” Bởi vì vốn dĩ tan học Tề Duật đã đợi ở cửa lớp Ngôn Tứ, cậu nghe thấy có người kêu hắn, giọng nói vui vẻ và nhiệt tình. Mới nhìn ra cửa, Tề Duật đang mặc một chiếc áo hoodie cỡ lớn màu xám nhạt có mũ và một cái quần quân trang màu xanh với một chiếc xe tay ga phía sau, vẫy tay với mình. Ánh mặt trời rơi xuống trên mặt Tề Duật cẩn thận vẽ những đường nét trên mặt hắn. Sống mũi cao và khóe miệng cười nhất thời khiến Ngôn Tứ ngây người. Hai mắt đối phương sáng ngời, không biết là do ánh nắng chói chang chiếu vào hay là do sự yêu thích của hắn đối với Ngôn Tứ bừng sáng. Thành thật mà nói, cậu bị Tề Duật thu hút. Đầu óc trống rỗng mở miệng nói: “Cậu đi trước, mình có việc phải làm một chút. ” Tề Duật nghiêng đầu, mồ hôi trên cổ chảy xuống theo dòng, lấy tay vén quần áo đón gió, lắc đầu cự tuyệt: “Không sao, tôi đợi cậu!” Trong nháy mắt, Ngôn Tứ loáng thoáng ngắm được cơ bụng của Tề Duật. Đây là trong phòng học a, Tề Duật thật là là! Làm Ngôn Tứ đỏ mặt. Suy nghĩ của Ngôn Tứ luôn bị ảnh hưởng bởi Tề Duật. Cậu thế nào không biết xấu hổ vừa mới kết bạn lại bắt hắn chờ vì thế lắc đầu từ chối: “Mình sẽ tự làm, không phiền cậu đợi mình đâu, sẽ nhanh thôi, cậu đi trước đi. ” Tề Duật cũng không kiên nhẫn cười nói: “Đừng nóng giận, tôi đi trước đây. ” Ngôn Tứ nhìn bóng lưng đối phương bởi vì là bạn mới nên cố ý quan tâm một chút sao. Ngôn Tứ trước tiên xin lỗi vì đến muộn sau đó cúi đầu không dám nhìn Tề Duật. Cậu ngập ngừng giải thích: “Ừm … Hình như mình trượt ván không giỏi. ” Sau đó lại nhanh chóng nói thêm: “Mình có thể đứng bên cạnh xem cậu chơi! Không cần chiếu cố mình. ” Thật là xấu hổ. Ai biết rằng Tề Duật không những không có bực bội sau khi nghe lời này mà còn nhiệt tình dạy cậu cách trượt ván. Tề Duật xoa xoa đầu nhỏ của đối phương, hơi cong lưng xuống nhìn thẳng cậu, ôn nhu nói: “Tôi dạy cậu cách chơi được không?” Ai, Tề Duật quá phạm vi rồi. Hắn đặt ván trượt xuống đất, vừa làm động tác vừa nói với Ngôn Tứ: “Trước tiên đứng lên, bước lên vị trí này bằng chân trái và điều khiển hướng bằng chân phải. Như thế này. ” Vốn dĩ Ngôn Tứ giữ thăng bằng rất kém, nhìn tấm hình chữ nhật có bánh xe, dừng một chút. Nhưng mà ánh mắt Tề Duật quá mức nhiệt liệt, nhìn chằm chằm cậu như đang nói: “Đừng lo lắng! Không sao!” Khoảnh khắc cậu nắm chặt tay và lấy hết can đảm đứng trên ván trượt- “Ai nha!” Cơ thể như ngã xuống một bên. Ngôn Tứ ngay người ngơ ngác ngã thẳng xuống. Có vấn đề, có vấn đề lớn. Tề Duật thấy thế lập tức duỗi tay dùng sức trực tiếp kéo Ngôn Tứ vào trong lòng. Ngôn Tứ không nghĩ tới sẽ lao thẳng vào lòng ngực của đối phương. Cậu thấp hơn Tề Duật một cái đầu vừa vặn mặt chôn vào ngực hắn, nghe nhịp tim của Tề Duật, mặt có chút nóng lên Ai, Tề Duật là tên phóng hoả. Khóe miệng Tề Duật hơi cong, vòng tay qua người Ngôn Tứ rồi nói nhỏ bên tai cậu: “Không sao, thử lại lần nữa, tôi giữ cánh tay cậu. ” Hơi nóng phả ra khiến tai của Ngôn Tứ rất ngứa, trong trái tim cũng vậy. Hắn nói rất nghiêm túc như thể đó là những động tác và cuộc trò chuyện bình thường. “Ừm …” Ngôn Tứ trầm giọng đáp lại. Động tác ôm cậu của Tề Duật đột nhiên siết chặt một chút. Không chờ Ngôn Tứ phản ứng lại, hắn đã buông tay ra. Ngôn Tứ thậm chí không nhìn thấy khóe miệng và ánh mắt trong đôi mắt đen của hắn. Bọn họ là tuổi trẻ sức sống mãnh liệt, xung quanh cũng là những người đồng trang lứa. Một người đàn ông cạo trọc đầu và đội mũ lưỡi trai chế nhạo khi thấy Tề Duật dạy cậu cách trượt ván: “Lớn như thế này rồi mà còn phải dạy. ” Giọng nói rất nhỏ nhưng lại vô cùng khinh bỉ vì vậy Ngôn Tứ và Tề Duật đều có thể nghe thấy. Ngôn Tứ bám hai tay hắn dẫm lên ván trượt về sau về trước, khi nghe được thì sửng sốt sau cũng chuyên tâm vào ván trượt dưới chân phảng phất như không nghe. Nhưng Tề Duật đang đỡ Ngôn Tứ thì đột ngột dừng lại, suýt nữa khiến cậu ngã xuống, hắn ôm Ngôn Tứ đỡ xuống ván trượt rồi hạ giọng nói: “Tôi đi đây một chút. ” Sau đó đội một chiếc mũ của áo hoodie lên, chiếc mũ rất lớn hơi che đi khuôn mặt u ám, hắn đi về phía người kia. Đi một bước chán ghét trong lòng tăng lên một phần. Từng bước tiếp cận người nọ. .