Bà Xã, Ngủ Ngon Không Em?
Chương 9
Sinh nhật vui vẻ!
“Cám ơn!”
Đối mặt với điện thoại chúc mừng, Hoa Vân Vân cười nói cảm ơn.
Phía bên kia Huyên Huyên cười hỏi cô: “ Chị có tính cùng ông xã ra ngoài ăn mừng một chút không?”
“Anh ấy còn đang làm việc, chờ trở về rồi nói sau.” Cô có chút do dự trả lời, cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện cô mười phần chột dạ.
“ Cái gì? Anh chị không có bàn bạc gì sao? Anh rể cũng thật là kém rồi!” Huyên Huyên ở trong điện thoại la hét ầm ĩ.
Cô chỉ có thể gượng cười nhưng trong lòng quả thật muốn khóc, cổ họng như bị vật gì đó cứng rắn chặn lại thật là đau, đau đến nỗi gần như không nói lên lời.
Bàn bạc, bọn họ ngủ riêng phòng, còn bàn bạc cái rắm!
“ Vậy kế hoạch cải tạo ông xã đầu gỗ của chị tiến hành đến đâu rồi?”
“ Đừng nói nữa. Trâu có dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ phát ra một tiếng rống đơn thuần thì thời điểm khác đều là cúi đầu buồn bực ngồi nhai lại cỏ, rõ ràng là dạ dày bốn túi chứa được thật nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ ở trong miệng mà nhai, phun nhả cũng không ra được một xiên thịt nướng. Hừ, anh ấy buồn chết cũng xứng đáng!”
“ Trâu vốn dĩ là không ngồi.” Huyên Huyên cẩn thận nhắc nhở cô.
“ Chị biết, chị chỉ là là dùng cách khác.” Vân Vân tức giận nói.
“ Chuyện này… Chị hai, nếu như anh rể thực sự không thể dạy bằng lời nói, chị có muốn lại một lần nữa trốn nhà đi không? Lần này đi xa một chút, đến Mỹ đi, cho anh rể hưởng thụ thật tốt bài học giáo dục chấn động lần này.”
“ Cám ơn ý tốt của em, nhưng lần này chị sẽ không làm như vậy.”
“ Tại sao?”
“ Anh ấy khi còn bé đã từng ở cô nhị viện, thực sự rất sợ cảm giác bị bỏ rơi…chị không muốn tiếp tục làm tổn thương anh ấy thêm nữa.”
“ Chị hai, chị đã quá yêu anh rể rồi, không thể quay đầu được nữa đâu!” Huyên Huyên thở dài một hơi.
“Sao chị lại không quay đầu được nữa chứ?” Buồn bã, nước mắt của cô lại rơi.
Huyên Huyên phát hiện cô không bình thường, giọng nói cũng khẩn trương lên.
“ Chị, chị đang khóc hay sao? Hôm nay là sinh nhật chị, không nên rơi nước mắt như vậy.”
“ Chị cũng không biết tại sao, gần đây thật dễ khóc, nước mắt nói đến là đến.”
“ Đừng buồn, chị. Tuần sau em trở về giúp a Kiều một số thủ tục để xuất cảnh, tháng sau sẽ dẫn nó đến Mỹ. Nếu như anh rể thật sự bắt nạt chị, chị nhất định phải nói với em, em sẽ giúp chị trút giận.”
“ Cám ơn em! Chị chắc chắn sẽ dùng lời khuyên của em như một quả đấm, xem xem có thể đem những gì trong dạ dày con trâu ngốc kia đánh cho phun ra được không.”
Huyên Huyên cười ha ha không thôi cũng khiến cho tâm tình Vân Vân tốt lên không ít. Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.
Núi không chuyển, đường sẽ chuyển! Ánh mắt hướng đến nơi tươi sáng, xem ra mọi việc đều sẽ có hướng giải quyết. Hai người không cần cùng nhau để tâm vào những chuyện vụn vặt, như vậy căn bản là chuyện vô bổ.
Quyết định! Tối nay chờ Dật Hòe trở về, cô cần phải làm một bàn đầy đồ ăn ngon, cùng anh làm hòa. Tâm tình vừa thả lỏng một chút, cô tươi cười, mang theo ví đi ra cửa hàng mua đồ ăn. Cô đi ra ngoài không lâu, trong phòng liền vang lên tiếng chuông điện thoại.
Tiếng chuông vang lên một hồi rồi lại một hồi, luôn luôn không ngừng mà vang lên thật lâu. A Kiều cũng dựng lỗ tai lên mà nghe ngóng, thỉnh thoảng gâu gâu hai tiếng, bày tỏ sự phản đối với tiếng ồn không dứt bên tai.
Không biết vang lên bao lâu, cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng ngừng hẳn. Khi đó tinh thần A Kiều mới buông lỏng một chút, quay về nằm sấp trên thảm cỏ mà ngủ.
Không tới một phút, ngoài cửa truyền đến âm thanh phanh xe gấp, A Kiều nhạy bén đứng dậy, nhìn ra phía cửa lớn.
Sau đó, Tô Dật Hòe kích động đi vào, A Kiều thấy thế vui vẻ chạy tới nghênh đón.
Tô Dật Hòe không có thời gian mà quan tâm A Kiều, trong lòng một mực nghĩ tới Vân Vân.
Vừa rồi anh gọi điện về nhà, muốn tìm Vân Vân, không ngờ điện thoại vang lên thật lâu mà không ai nghe máy. Nếu không phải Vân Vân trẻ con không nghe máy, hẳn là… Cô ấy cũng không có ở trong nhà!
Chỉ cần nghĩ tới Vân Vân có thể rời khỏi anh, trái tim anh liền quặn lại, thật đau. Bởi vậy, dọc đường đi anh liều mình mà lái thật nhanh về nhà.
“ Vân Vân!” Anh vào nhà gọi to, nhưng không có ai trả lời lại anh.
Anh hoảng hốt chạy tán loạn trong phòng. A Kiều cũng theo anh chạy vào nhà, đem bùn mang vào sàn phòng khách.
Anh không để ý tới nước bùn dính trên sàn. Đế giày của anh lỡ giẫm lên A Kiều, kéo đi thành nhiều dấu bùn khác. Anh mở tất cả các cửa phòng tìm lại lần nữa mới xác nhận Vân Vân thật sự không có ở nhà. Anh như người mất hết hồn vía ngồi trên ghế salon ở phòng khách, đầu óc hỗn loạn.
“Vân Vân đi đâu được chứ? Chẳng lẽ cô ấy lại bỏ nhà ra đi?”
Vừa rồi anh đặc biệt nhìn tủ lạnh nhưng không thấy cô để lại tờ giấy nào. Anh thật không biết nên đi nơi nào tìm cô đây…
“Có phải cô ấy về nhà mẹ không?” Đột nhiên anh nhớ tới lần trước cô rời khỏi nhà cũng đi về nhà mẹ đẻ, anh lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, lái xe nhanh chóng rời đi.
A Kiều nhìn cửa bị đóng sập lại một tiếng “ầm”, thầm nghĩ sao chủ nhân lại bận rộn như thế, thật vội vã mà, giống như đang nằm mơ vậy…
Mơ à…
Ừ, ngủ tiếp sẽ tốt lắm nha
Lùi về ổ, A Kiều tức thì ngủ ngay, liên tục mơ đẹp…
Giấc ngủ này của A Kiều thật sự rất ngon, rất lâu, đến khi bị Hoa Vân Vân thét chói tai làm cho tỉnh lại.
“Ôi~ Sàn nhà làm sao mà bẩn như thế chứ? Đều là dấu bùn. A Kiều, em chạy chơi vào bùn thế nào mà dính cả vào sàn thế này? Đừng phủ nhận! Khắp nơi đều là dấu chân của em!”
Hoa Vân Vân chờ thật lâu, từ hoàng hôn đến đêm xuống cũng không đợi được Tô Dật Hoè, hơn nữa cũng giống như hôm qua, ngay cả một cuộc gọi về cũng không có.
Đối diện với bàn đầy thức ăn nguội, Hoa Vân Vân mất hết ý chí, không nghĩ đợi thêm nữa, vì vậy đứng dậy bắt đầu dọn bàn. Bởi không có bật đèn, mắt cô đã sớm thích ứng với bóng tối, vì vậy cũng lười mở đèn, từ từ lần mò đem canh bưng vào trong bếp.
Trong khi cô đi vào bếp, Tô Dật Hoè thất hồn lạc phách từ bên ngoài trở lại, mệt mỏi ngồi trên ghế salon ngẩn người.
Lúc anh đẩy cửa vào nhà, bóng tối cùng không khí lạnh lẽo khắp phòng liền đập ngay vào mặt. Đáy lòng anh rũ xuống đến nơi cùng cực.
Vân Vân không có ở nhà mẹ, cũng chưa trở về, điều đó có nghĩa rằng lần này cô thật sự bỏ nhà đi…
Anh tuyệt vọng lấy tay ôm mặt, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Hoa Vân Vân từ trong bếp đi ra, vô tình nhìn thấy trên ghế salon có một bóng đen. Cô bị doạ đến toát cả mồ hôi lạnh, lập tức nhặt cây gậy rồi nhanh chóng mở đèn điện.
“Là ai?” Cô hét lớn, xong dồn toàn lực xông về cửa.
Ánh sáng bao phủ đột ngột làm cho hai người đã quen bóng tối nãy giờ bị sáng chiếu vào đến choáng váng đầu, hoa mắt, thiếu chút nữa không mở mắt ra được.
Hoa Vân Vân không ở lại mà liền ngay sau đó tiến về cửa, cố gắng trốn ra ngoài cầu xin giúp đỡ. Nhận ra người đó chính là Vân Vân, Tô Dật Hoè lao nhanh về phía cô, không cho cô chạy đi.
“Buông tôi ra! Buông ra, buông ra!” Vân Vân sợ hãi kêu to, cây gậy trong tay cô gõ loạn xạ.
“Vân Vân, dừng tay…”
“Dật… Dật Hoè?” Hoa Vân Vân ngừng hẳn, không dám tin nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy mình.
” Em… ra tay… thật ác độc…” Anh cắn răng không một tiếng động, cảm thấy đầu và bả vai kỳ thực rất đau, nhưng tuyệt không chịu buông tay.
“Anh hù chết em rồi! Về mà không nói không rằng, em còn tưởng anh là ăn trộm ấy… á…” Cô còn chưa dứt lời thì môi đã bị người nào đó hôn đắm đuối.
Anh dùng cả hai tay chạm vào người cô để chắc chắn rằng đây chính là Vân Vân. Cô đang ở trong lòng anh, cô không rời bỏ anh.
Tô Dật Hoè vô cùng vui mừng vì không mất cô.
Sự nhiệt tình của anh đến vừa nhanh vừa vội đã doạ cô một trận, nhưng rất nhanh sau đó, cô bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũn chân, không tự chủ được mà nhào vào ngực anh.
Hết lần tiến công này đến lần tiến công khác, anh không cách nào tách khỏi cô, dù chỉ một giây. Anh ôm người cô tựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt dần xuống sàn nhà.
“Dật… Dật Hoè… Nơi này là phòng khách…” Cô yếu ớt nhỏ giọng.
Từ trước đến nay anh luôn một mực quy tắc, không bao giờ ở nơi khác ngoài phòng ngủ. Ngạc nhiên hơn là, cho tới bây giờ, cô chưa từng trải qua va chạm thân thể kịch liệt như thế này. Từng đợt run rẩy không thôi khiến cho cô không thể nghĩ thêm được gì nữa.
“Xin lỗi, Vân Vân, ngay lúc này... anh không thể chờ, không cách nào chờ được nữa... ” Anh thở gấp đòi hỏi.
Anh đem quần áo cô mở rộng, hai tay mang theo nhiệt nóng đủ để làm bị thương da thịt, vuốt ve eo nhỏ nhắn của cô, hướng lên phía trước, đi vào ngực cô, nặng nề dùng lực lên hai luồng no đủ phía trên, khiến cô không kiềm chế được thở gấp thành tiếng.
Cảm giác như khoảng cách của anh càng ngày càng gần, cô vươn tay, chủ động cởi bỏ cà-vạt cho anh, lại tiếp tục gỡ từng chiếc khuy áo, muốn gần anh hơn một chút.
Khi bàn tay nhỏ bé ấy dò xét trên lồng ngực trần trụi của anh, ngọn lửa nhiệt trong nháy mắt bùng lên.
Anh đã không còn cách nào suy nghĩ được nữa, thứ trong kia căng trướng hướng cô bày tỏ khát vọng.
Anh cũng không nói lên lời, chỉ có thể dùng sự nhiệt tình mãnh liệt thay thế bày tỏ tất cả tình cảm của anh, lôi kéo cô cùng anh đốt lửa, cho đến khi toàn bộ nghi ngờ cùng lo lắng không yên đều bị bản năng nguyên thủy nhuần nhuyễn thiêu đốt hầu như không còn...
Tận khi bọn họ nằm xuống, đã là chuyện của một lúc sau.
Cô dựa lên trên người anh, cố gắng bình phục hơi thở gấp gáp, bên tai lắng nghe trái tim trong lồng ngực anh vì cô mà nhảy loạn, đang dần dần ổn định lại.
“Xin lỗi, vừa nãy anh quá nóng vội. Có làm em bị thương hay không?” Anh hôn cô một cái, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng.
“Không có...” Cô đỏ mặt lắc đầu.
Cho tới bây giờ cô vẫn không nghĩ tới anh cũng sẽ có một mặt nhiệt tình như vậy. Anh cho cô cái ôm dịu dàng, thay lời xin lỗi của mình.
“Nhưng mà, em rất ngạc nhiên, anh bỗng nhiên không khống chế được như thế này, cứ như là bị hạ xuân dược, đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, đổi lại là khuôn mặt tuấn tú của Tô Dật Hòe nóng lên.
“Anh tưởng rằng... tưởng rằng em rời khỏi anh.”
“Là anh không để ý tới em! Điện thoại cũng chưa gọi, khiến em đau lòng lắm.”
“Anh có gọi nhưng không ai trả lời.”
“Anh có gọi? Nếu em không nhận được thì có thể là em đi ra ngoài mua đồ ăn.”
“Thì ra là thế.” Anh như trút được gánh nặng, bật cười.
“Vậy còn anh? Anh đi đâu? Em làm một bàn đồ ăn, đợi đến lúc đồ ăn nguội lạnh mà vẫn chưa thấy anh về...”
“Anh chạy đến nhà mẹ vợ tìm em.”
“Nhà em? Ba em, dì Tề, còn có hai đứa em gái của em đều đi Mỹ chưa về, trong nhà một người cũng không có, em về làm gì —— nói được một nửa, cô bỗng ngừng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh. “Chờ một chút... Anh tự mình lái xe về?”
“Đúng vậy!”
Trời ạ! Anh thực sự điên rồi!
Nhà mẹ đẻ cô rất xa, nếu lại xe đi đi lại lại, ít nhất cũng phải mấy tiếng đồng hồ đó!
“Anh... thật là đồ ngốc! Gọi điện một lần không ai nghe, đợi một lúc nữa gọi tiếp là được, sao lại ngu ngốc như vậy chứ? Vội vội vàng vàng lái xe chạy tới nhà mẹ đẻ tìm em...” Cô vỗ về khóe mắt hằn rõ dấu vết mệt mỏi của anh, viền mắt cũng đỏ lên.
“Anh sợ em thật sự rời khỏi anh, cho nên mới hoảng loạn như con ruồi không đầu, mất đi phương hướng mà bay loạn khắp nơi. Miễn là nơi em có thể sẽ tới, anh sẽ chẳng nghĩ nhiều mà chạy đến tìm.”
“Vậy nếu em chạy đến Mỹ thì làm sao bây giờ? Nơi đó lớn như thế, anh muốn tìm em kiểu gì?”
“Cứ tìm như vậy, xới tung hết đất lên cũng phải tìm được em.” Giọng nói lộ ra vẻ xúc động cố chấp rõ rệt.
“Đồ ngốc... Em chưa từng có lỗi với anh, sao bỏ lại anh được chứ?” Cô bật cười, nước mắt cũng chảy xuống.
Hô hấp anh cứng lại, đem gương mặt cô chôn vào lòng mình.
Anh sợ chính mình nhìn cô khóc cũng sẽ khóc theo.
Hai người lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lòng nhau, cảm nhận được từ đối phương những ý nghĩ yêu thương chưa nói thành lời.
“Hôm nay người chị gái cùng mẹ khác cha kia đến công ty tìm anh, bọn anh đã nói rất nhiều chuyện, về mẹ anh, còn về chính cô ấy.”
“Ặc? Vậy có kết luận gì không?”
“May mắn năm đó em không lấy Thái Chính Long.” Anh kiên định trả lời.
“Vì sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu hai người kết hôn, chẳng phải sẽ gọi là đám cưới “Thái Hoa[1]” sao? Hoa cải, hoa cải, nói ra thật khó nghe!” Vẻ mặt anh ghét bỏ.
Cô nghe ra được anh đang ghen, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Cho dù lời nói vô cùng ấu trĩ, nhưng lại khiến cho tâm tình cô tốt lên nhiều lắm.
“Năm đó chúng ta kết hôn cũng gọi là đám cưới “Tô Hoa”, mọi người nghe xong đều cười thành tiếng, bởi vì tất cả đều nghĩ tới quốc lộ Tô Hoa.” Cô thử trêu anh một chút.
“Vậy cũng dễ nghe hơn so với hoa cải!” Anh hừ lạnh một tiếng, dứt khoát không muốn đem cô tặng cho người kia.
“Theo như anh nói, nếu như em mà gặp được người họ Tống thì sẽ là “Tặng Hoa”, gặp được người họ Bành lại thành “Bưng Hoa”, gặp được người họ Dương thì lại càng khó nghe, không phải sẽ gọi là dê lội nước —— ưm... ”
Anh ngắt lời cô, mạnh mẽ lấy nụ hôn chặn miệng cô lại. “Em chỉ có thể lấy anh!” Anh gằn giọng nói rõ ràng. Anh rất ghét nghe cô nói sẽ thuộc về người khác, rất ghét!
Qua một lúc lâu, cô mới yêu kiều mềm mại trả lời: “Bá đạo!” Song, giọng điệu của cô lại không có lấy một chút xíu oán giận.
Hai người thân thân mật mật dính vào một chỗ, hưởng thụ thời gian yên tĩnh.
“Đúng rồi, anh có thứ này cho em.” Anh bỗng nhiên đẩy cô xuống giường, tìm kiếm ở trên giường một lúc, phát hiện áo khoác để ở phòng khách liền bất chấp việc mình đang không mặc gì, chạy tới phòng khách cầm vào.
“Cái gì vậy anh?”
Anh lấy ra từ trong túi áo một hộp giấy màu xanh biếc, quay lại, vừa thâm tình lại vừa chân thành đưa cho cô.
“Vân Vân, sinh nhật vui vẻ.”
Cô kinh ngạc há miệng. “Không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy.”
Anh gãi gãi đầu, không dám thú nhận rằng Lâm Khang Diệu mới vô tình nói ra một câu nhắc nhở mình.
Cô mở hộp giấy, phát hiện thứ bên trong có kiểu dáng cùng phong cách đều tương tự như lần trước, chẳng qua mặt đá trái tim lần này là dùng kim cương khảm lên, tỏa sáng lấp lánh trước mặt cô.
“Oa, trái tim này thăng cấp rồi nha!” Cô mở miệng kinh ngạc hô lên, trong lòng đã tràn đầy cảm động.
Ai nói đầu gỗ không còn cách chữa?
Thì ra anh cũng biết chiêu dùng kim cương khiến phụ nữ bất tỉnh này.
“Cảm ơn anh. Đời này, em chỉ muốn anh cho em trái tim ấy, hơn nữa phải giữ lấy cẩn thận cả đời.”
Tô Dật Hòe sít sao giữ lấy cô, vì lời của cô mà cảm động không thôi.
Hoa Vân Vân đợi một lúc, không nghe thấy anh trả lời, vươn ngón trỏ chọc chọc bờ vai anh.
“Vậy còn anh? Không có gì muốn nói với em sao?”
“Ừ.”
“Anh không định nói với em gì đó đại loại như những điều em đã nói với anh sao?”
“Ừ.”
“Ừ”? Một tiếng “Ừ”? Hoa Vân Vân nhịn không được lén trợn trắng mắt. Xem ra cô đúng là vui vẻ quá sớm.
Kế hoạch huấn luyện ông xã đầu gỗ học được cách nói với cô những lời yêu thương lãng mạn, xem ra vẫn còn có một đoạn đường phải đi....
Ôi...
Một ngày nào đó, Hoa Vân Vân cảm thấy cơ thể không được thoải mái, sau khi đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện mình mang thai. Hoa Vân Vân đứng chôn chân tại chỗ vui mừng đến rơi nước mắt. Trái lại, kẻ làm cha là Tô Dật Hòe lại trưng ra khuôn mặt có chút đăm chiêu, vô cùng nghiêm túc.
“Sao vậy? Anh không vui sao?” Cô nhíu mày hỏi anh. Vui sướng của cô bị sắc mặt của anh dội cho một chậu nước lạnh lớn, lập tức hỏng bét.
Anh vẫn không nói chuyện, chỉ buồn bực cào cào tóc.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, thế nhưng cô cảm thấy được mái đầu bạc kia của anh giống như lại xuất hiện thêm thật nhiều sợi tóc trắng.
“Không, anh rất vui mừng, thật sự.” Anh thở dài ôm lấy cô.
“Vậy sao anh không có lấy một chút ý cười nào?”
“Anh... Anh lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“Trong cuộc đời của anh chưa từng xuất hiện qua hai nhân vật cha và mẹ, anh không biết bản thân có thể đảm nhận tốt chức vụ cha đứa nhỏ hay không? Anh sợ anh... ”
“Anh sợ cái gì? Những người đàn ông lần đầu tiên làm cha đều khẩn trương lo lắng không thua gì anh đâu. Dù sao anh cũng đọc nhiều sách, mau trở về đọc thêm mấy quyển sách dạy về cách nuôi con cho em!”
“Dựa vào sách vở sẽ có ích sao?”
“Bố em thường nói, đứa con đầu tiên là học theo sách mà nuôi, sang đứa thứ hai thì chính thức nuôi như nuôi heo. Anh xem em lớn lên bình thường khỏe mạnh, hai đứa em gái của em cũng khỏe khoắn như vậy, có khác biệt gì đâu! Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, trước hết phải đọc sách học hỏi, chờ sau này khi có đứa thứ hai, thứ ba, chúng ta có thể dùng cách riêng của mình để nuôi chúng, đúng hay không?”
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
Tuy nhìn Tô Dật Hòe như được lý thuyết chăm con của Hoa Vân Vân động viên, song anh vẫn liên tục mất ngủ vài đêm, luôn luôn phải vỗ về bụng cô rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ! Vì để dẹp yên lo lắng bứt rứt của người cha tiêu chuẩn kia, người mẹ tiêu chuẩn đáng thương đành phải kệ cho anh làm loạn một đêm.
Mãi đến sau khi anh kinh hãi phát hiện cô bởi vì ngủ không đủ mà đôi mắt thâm đen, mới bắt ép bản thân yên tĩnh đi vào giấc ngủ. Nhưng dù cho có cố gắng thế nào, anh vẫn không ngủ được.
“... Ông xã...”
“Xin lỗi, đánh thức em rồi.”
“Anh thật sự rất không yên tâm sao?”
“Anh... Anh chỉ vừa nghĩ đến tương lai sau này không biết phải làm một người cha như thế nào, anh lại luống cuống.”
“Anh như vậy sẽ hại cục cưng lo lắng theo đó! Trên sách không phải nói dưỡng thai rất quan trọng hay sao? Anh không yên lòng, sẽ khiến em không an tâm theo, nếu em mà không an tâm, cục cưng cũng sẽ lo lắng, sau đó sẽ ở trong bụng em lăn qua lộn lại, cùng với ba nó, cứ giống như cá rán.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Nghe nói, cục cưng sẽ phản ứng nhận biết với bên ngoài. Nếu như anh sợ cục cưng không biết anh thương nó như thế nào, vậy từ giờ trở đi cứ nói với nó là được rồi.”
“Nói chuyện? Nói cái gì?”
“Gì cũng được! Trước tiên anh hãy đặt tay lên bụng em và nói chuyện với cục cưng. Câu thứ nhất, cha rất yêu cục cưng!”
Anh do dự đặt tay lên bụng cô.
“Ừ... Cha... Rất yêu cục cưng... ”
“Không khó, đúng không? Tiếp, lại nói, mẹ cũng yêu cục cưng!”
“Mẹ cũng yêu cục cưng...” Nói ra câu thứ hai, đúng là cảm thấy không khó khăn như tưởng tượng.
“Tất cả mọi người đều yêu cục cưng!”
“Tất cả mọi người đều yêu cục cưng.”
“Nhưng mà cha yêu cục cưng nhất!”
“Nhưng mà cha yêu cục cưng nhất.”
“Mẹ cũng yêu cục cưng nhất!”
“Mẹ cũng yêu cục cưng nhất.”
“Mẹ cũng yêu cha nhất!”
“Mẹ cũng yêu cha nhất ——” Anh sửng sốt ngước mắt nhìn cô.
“Sao... Sao vậy? Tiếp tục nói đi, không phải lúc nãy anh nói rất trôi chảy sao?” Cô đỏ mặt, giả vờ như không có gì, nói.
Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi ôm lấy cô, cho cô một cái hôn sâu.
“Anh yêu em.”
Vân Vân bật khóc, vùi mặt vào trong lòng anh. Nghe được lời nói ngọt ngào trông mong đã lâu, cảm thấy không khác gì một giấc mộng.
“Buổi sáng ngày mai thức dậy, anh nhớ trước tiên phải nói với người mẹ tiêu chuẩn này một câu: “Bà xã, ngủ ngon không em”, biết chưa?”
“Anh sẽ nhớ. Nhất định nhớ rõ!” Anh nhấn mạnh. Lời nói ngọt ngào thật ra cũng không khó nói như vậy!
Suốt cả đêm, anh không ngừng nói “Anh yêu em” với cô. Sau đó, cô từ cảm động, biến thành mệt mỏi chịu đựng cảm giác muốn bắt anh câm miệng. Cuối cùng thiếp đi trong lòng anh, mệt đến ngủ mất...
Liên tục vài ngày, người mẹ tiêu chuẩn cùng người cha tiêu chuẩn lại mất ngủ.
Bởi vì người cha ngủ không yên, không ngừng nhắm tới bụng người mẹ nói “Anh yêu em”, “Cha mẹ yêu con nhất”, náo loạn hết cả đêm mới dừng...
*Chú thích
(1) Thái Hoa: theo tiếng Trung thì thái hoa cũng có nghĩa là hoa cải:v
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
67 chương
89 chương