Bà Xã, Ngủ Ngon Không Em?
Chương 7
CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Lâm Khang Diệu hiếm khi bắt gặp Tô Dật Hòe đang ngẩn người bên bàn làm việc, ngạc nhiên vỗ vỗ vai anh. “Này, cậu làm việc không chuyên tâm.”
“Xin lỗi.”
“Không phải tôi muốn cậu xin lỗi, tôi muốn hỏi cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
“Có chút việc nhà.” Anh thở dài một hơi.
“Cãi nhau với bà xã?” Lâm Khang Diệu cau cau mày.
“Không, là bà xã vì tôi mà cãi nhau.” Khi anh ở trong phòng ngủ nghe thấy Vân Vân như ấm trà phun hơi nóng, liều mạng mắng chửi người kia, anh cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa cảm động.
Đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ tức giận thật sự của cô.
“Vì cậu cãi nhau? Vậy cũng lạ, không cãi nhau với cậu lại cùng người ngoài ầm ĩ? Cậu cũng thế, không cãi nhau với bà xã, lại vì cuộc điện thoại không rõ lai lịch của nữ nhân viên trong công ty mà nổi bão, nên nói vợ chồng là thành công hay thất bại?” Lâm Khang Diệu rót một ly trà uống, đứng dậy.
Tô Dật Hòe im lặng, bắt đầu nhìn bút máy.
“Nói, cậu cùng bà xã cãi nhau với ai?” Anh ta tò mò hỏi.
“Tình nhân trước kia của cô ấy.”
“Phụt......” Lâm Khang Diệu phun ra nước trà trong miệng.
“Này, phần văn kiện này rất quan trọng.” Tô Dật Hòe nhíu mày ôm tập văn kiện mau chóng tránh đi.
“Người yêu cũ của bà xã cậu xuất hiện, hẳn là lá gan cũng rất lớn đấy nhỉ?”
“Không, là trùng hợp. Người chị cùng mẹ khác cha kia từ Nhật Bản đến tìm tôi, lúc này mới phát hiện chồng của chị ta là bạn trai cũ của vợ tôi.” Bởi vì Lâm Khang Diệu đối với chuyện của anh biết rất rõ, nên Tô Dật Hòe không chút giấu diếm đem chuyện đã xảy ra nói cho anh biết hết.
“Này..... Rõ là một chữ “loạn” còn gì!” Lâm Khang Diệu tấm tắc, lấy làm ngạc nhiên phẩy tay.
“Còn không phải vậy sao? Thế giới này thật sự rối tinh rối mù.” Anh ngổn ngang trăm mối thở dài một hơi, phiền não gạt ra mấy sợi tóc bạc buông xuống trán.
“Người chị kia tới tìm cậu làm cái gì?”
“Chị ta muốn tôi đi Nhật thăm mẹ, nghe nói bà ngã bệnh.”
“Liệu có phải khổ nhục kế hay không?”
“Chắc là không. Nếu muốn dùng khổ nhục kế, mười mấy năm trước bà ta muốn đem tôi từ cô nhi viện nhận về, đã dùng rồi, không cần phải chờ tới bây giờ.”
“Cậu muốn đi thăm sao?”
“Tôi không biết.” Anh tâm phiền ý loạn mở ra ngăn kéo tìm cái hộp, nhưng hết lần này đến lần khác ngay cả một cái đuôi cũng không thấy.
“Khụ, của cậu ư..... Lần trước tôi tăng ca đã đánh rơi.” Lâm Khang Diệu có chút chột dạ tự thú.
Tô Dật Hòe nhìn hắn, sau đó thở dài một hơi, đành đóng ngăn kéo lại.
“Ý bà xã cậu thế nào?”
“Cô ấy khuyên tôi đi Nhật Bản đi một chuyến.”
“Vậy đi đi!”
“Chúng tôi ba mươi năm qua chưa từng chung sống qua, căn bản không có tình cảm gì, vì sao bà ấy còn muốn gặp tôi?”
“Nếu một ngày cậu có đứa nhỏ của chính mính, cậu sẽ hiểu được tâm tình mẹ cậu.”
“Đứa nhỏ?”
“Năm đó lúc bà xã tôi sinh đứa nhỏ nhìn hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh được, đối với một người mẹ mà nói đứa nhỏ ra đời là ký ức cô ấy vĩnh viễn không thể quên. Bởi vậy, mẹ cậu ròng rã nhớ mong cậu ba mươi năm, không phải không có khả năng.”
Tô Dật Hòe im lặng, suy xét lời nói của đàn anh mình.
“Con người sợ nhất một chuyện, chính là sự tiếc nuối. Cậu vẫn nên suy nghĩ kĩ một chút, đừng để bản thân tương lai có cơ hội hối hận.” Lâm Khang Diệu lại vỗ vỗ vai anh.
Tô Dật Hòe gật đầu. “Tôi sẽ suy nghĩ kĩ.”
“Tôi đi ra ngoài đây.”
“Được.”
“Ặc, còn nữa, có cơ hội thì cùng bà xã vui vẻ một chút, thuận tiện sinh một đứa nhỏ, như vậy cậu sẽ biết rõ cái gì gọi là vợ chồng.” Lâm Khang Diệu đi tới cửa, quay đầu nháy mắt với anh mấy cái.
Tô Dật Hòe không yên lòng gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt dường như rơi xuống rất xa, rất xa. Một lát sau, vẻ mặt anh phức tạp, thấp giọng khẽ lẩm bẩm.
“..... Sinh một đứa nhỏ sao?”
Lúc Hoa Vân Vân mở cửa ra, nhìn thấy chính là cái kẻ đang cười đến mức khiến người ta muốn nhét vào bao – Thái Chính Long, vẻ mặt sửng sốt, lập tức đóng sầm cửa, không nghĩ rằng anh ta lại nhanh tay lẹ mắt chen vào, ngăn không cho cánh cửa đóng lại.
Cô thấy thế, lập tức quay đầu muốn đi vào trong phòng.
“Chờ một chút! Vân Vân, sao em lại trốn anh?” Anh ta cũng bước nhanh theo, muốn lặp lại trò cũ, bắt cô mở cửa ra.
“Tôi không trốn anh, chẳng qua ông xã tôi không thích gặp anh thôi.” Cô nhíu nhíu mày trừng anh ta, cố tình ép cánh cửa, hy vọng anh ta biết khó mà lui.
Lần trước ở trong nhà cô giở trò vô lại không đi, khiên cô có ấn tượng cực kì không tốt về anh ta, thậm chí sau đó còn cảm thấy khinh miệt việc quen biết anh ta.
Cô không rõ, sao lại có loại người trắng mắt khiến cho người ta căm ghét đến nỗi vậy, nhưng chính bản thân mình lại một chút cảm giác cũng không có?
“Chồng em đối với em không tốt, vì sao còn chưa hết hi vọng với cậu ta như vậy?” Anh ta trưng ra vẻ mặt chúa cứu thế, muốn cứu vớt vẻ mặt nghiêm nghị của cô.
“Ai nói với anh ông xã đối với tôi không tốt? Anh không nên kết luận bừa bãi.”
“Không phải cậu ta đánh em sao?”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy anh ấy đánh tôi?”
“Vết thương trên người em chính là chứng cứ.”
“Trên người tôi..... khụ khụ!” Cô tức đến mức sặc nước bọt, một giây sau, cô quyết định dứt khoát đóng cửa đuổi tên vô lại này đi.
“Chuyện của tôi với ông xã, không liên quan tới anh!” Cô bắt đầu dùng sức đẩy cửa, muốn đem anh ta đuổi đi.
“Sao lại không liên quan? Em là bạn gái cũ của anh, chồng em lại vừa khéo là em trai ruột của vợ anh, chúng ta có quan hệ rất mật thiết đấy!” Anh ta kiên trì không lùi đi, tuy rằng cơ thể bị cánh cửa kẹp đau nhức, anh ta vẫn không biết sợ bày ra vẻ quyết tâm chết không lùi.
Cô nghe xong quả thực muốn nôn mửa, nhưng không tìm ra biện pháp đối phó với anh ta.
“Anh còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô đưa ra biện pháp truyền thống, chính là lấy pháp luật ra dọa.
“Báo cảnh sát, được! Em có giỏi thì nói bọn họ đem chồng mình bắt đi, còn kiện cậu ta tội bạo lực gia đình nữa ——” Không nghĩ rằng anh ta lại còn đồng ý? Hoa Vân Vân có chút tuyệt vọng.
Ông trời ơi! Cô rất muốn hét lên, dùng móng tay nhọn cào cái tên bệnh thần kinh tự cho mình là đúng này!
“Anh cút ra ngoài ——” Cô tức giận đến mức buông cánh cửa, dùng hai tay đẩy anh ta.
“Vân Vân, em hãy nghe anh nói!”
“Nghe cái quỷ đấy!”
“Năm đó vứt bỏ em, là anh sai, nhưng em hà cờ dùng phương thức lập gia đình giận dỗi với anh chứ?” Thái Chính Long tình cảm nồng nàn chân thành nhìn cô, muốn cầm tay cô.
“Anh còn chưa thông hả? Anh cũng đã lấy vợ, sao còn dám tới đây quấy rầy tôi?” Cô tỏ ra ghê tởm tay anh ta có bệnh truyền nhiễm, liều mạng gạt tay anh ta ra.
“Anh là suy nghĩ vì hạnh phúc của em, em giận dỗi gả cho Tô Dật Hòe sẽ không hạnh phúc!”
“Tôi lười nghe anh nói! Ra ngoài, ra ngoài!”
“Vân Vân ——”
Lúc này A Kiều cũng đã chạy tới góp vui, mãnh liệt quẫy đuôi sủa gâu gâu ầm ĩ với Thái Chính Long.
Đứng ở cửa ra vào giằng co dữ dội, hai người đang vội vàng đả công phòng chiến, không phát hiện Tô Dật Hòe đã lái xe trở về.
Anh thu cửa kính xe xuống, nhìn Vân Vân cùng Thái Chính Long dây dưa, lại nghe thấy đối thoại của bọn họ, vẻ mặt trong nháy mắt lạnh xuống.
Đuôi mắt nhìn thấy đầu chiếc xe quen thuộc, Vân Vân theo trực giác quay đầu lại, phát hiện Tô Dật Hòe mặt không chút thay đổi ngồi trên xe, đang dùng vẻ phức tạp khôn lường nhìn cô.
Cô sững sờ nhìn anh.
Cô không rõ ánh mắt anh nhìn cô vì sao kỳ quái như vậy?
Giống như anh bắt được cô đang phản bội mình.
Ý nghĩ chợt lóe lên, Thái Chính Long thừa dịp cô không chú ý, bất thình lình ôm lấy cô, trong khoảng thời gian ngắn cô liền bị dọa sợ choáng váng, hoàn toàn đã quên việc chống cự lại. Đầu cô trống rỗng, còn không kịp phản ứng, Thái Chính Long lại bỗng nhiên thả cô ra.
Cô thấy Tô Dật Hòe một phen ngăn lại Thái Chính Long, vẻ mặt phẫn nộ như Tu La hiện lên trước mặt cô, sau đó quả đấm vung lên, mãnh liệt đánh vào mặt anh ta.
“Cậu, cậu mau dừng tay.....Ái da, ái da —— tôi là anh rể cậu, sao cậu có thể..... á!” Thái Chính Long ôm đầu, vừa trốn, vừa kêu, chỉ cần nhiều lời một câu, đã bị Tô Dật Hòe đánh cho thảm hại ác liệt.
Hoa Vân Vân thấy ngoài cửa lớn hình như có người phát hiện động tĩnh trong này, đang lén lút ló đầu vào xem, cô cả kinh, lập tức tiến đến ngăn Tô Dật Hòe đang đánh đến đỏ mắt.
“Dật Hòe, Dật Hòe! Đừng đánh nữa!” Cô hô, nhào tới sau anh, liều mình lôi kéo cánh tay anh, ngăn anh lại.
Quả đấm của Tô Dật Hòe dừng lại giữa không trung, chậm rãi quay đầu nhìn cô. Cô thở hổn hển dán lên người anh, nét mặt lo âu, sống chết lôi kéo tay anh.
Ở trong mắt mình, anh cảm thấy vẻ mặt lo lắng của cô đều là vì đau lòng và không nỡ với người yêu cũ. Từ trước tới giờ không nghĩ tới, trong lòng cô đã từng có người khác, nhận ra điều này khiến trong lòng anh khó chịu vô cùng, không biết làm thế nào cho đúng.
Vừa rồi anh tận mắt thấy vợ mình bị người đàn ông khác ôm lấy, phẫn nộ nháy mắt chiếm cứ toàn bộ trong lòng anh, cảm giác như thứ thuộc về mình bị người khác đoạt đi rồi.
Nhưng mà, trong cuộc sống của Vân Vân, người đàn ông kia quả thật là tới trước, anh mới là người đến sau, sao có thể nói là bị đoạt đi?
Anh chán nản nói không nên lời, chỉ cảm thấy toàn bộ tâm can đều bị đào ra, không tìm thấy được sự yên ổn thuộc về chính mình.
“Dật Hòe?” Vân Vân phảng phất nhận ra sự bất an mãnh liệt của anh, ôm lấy anh thặt chặt.
Anh buông xuống phẫn nộ muốn giết chết người đàn ông kia, trong lòng tuôn ra mệt mỏi vô hạn.
“Thái Chính Long, tôi cảnh cáo anh, anh nếu như còn có hành động quấy rối vợ tôi lần nào nữa, mặc kệ anh có phải là chồng chị tôi hay không, tôi nhất định sẽ đánh gãy răng anh!”
“Người văn minh dùng lời nói không dùng hành động, lại càng không đánh phụ nữ, cậu chỉ biết cậy mạnh hiếp yếu, chính là tiểu nhân, người như cậu thật đáng hổ thẹn! Tôi phải bảo vệ Vân Vân không bị cậu tổn thương, cậu còn ác độc tố cáo?” Thái Chính Long vỗ vỗ mặt, càng không ngừng kêu gào.
“Tôi đánh phụ nữ? Anh nói cái gì?” Sắc mặt anh trở nên hết sức khó coi, tổn thương liếc Vân Vân một cái.
“Không phải! Em chưa từng nói gì, là anh ta tự mình phát điên!” Vân Vân lập tức sốt ruột lắc đầu làm sáng tỏ.
“Sự thật đầy đủ, em còn muốn ngụy biện? Vân Vân, em không phải sợ, anh sẽ giúp em rời khỏi người chồng hư hỏng này!”
“Anh có đi hay không? Nếu không đi, tôi dùng nắm đấm đuổi người!” Anh lạnh lùng lần hai vung tay lên.
“Quân tử động khẩu bất động thủ[1], cậu không nên không có phẩm cách như vậy...... Cậu đừng đánh, đừng đánh! Tôi tôi tôi, tôi đi là được! Ối ——”
Thái Chính Long vốn đang miệng lưỡi nhanh nhảu, vừa thấy anh giơ lên nắm đấm, lập tức lui thành con rùa đen rụt đầu, mang theo cái đuôi bỏ trốn mất dạng..
A Kiều khó hiểu nghiên cứu, cho rằng anh ta đang đùa nên ngây ngốc đuổi theo sau anh ta, ồn ào gâu gây đuổi tới cổng mới thôi, Thái Chính Long sợ đến thiếu chút nữa nhũn chân ra, cũng không quay đầu lại mà chạy ra cửa chính, chỉ sợ bị chó lớn cắn cho một miếng. Tô Dật Hòe hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cô ra, gạt đi hai tay đang ôm bên thắt lưng anh.
“Dật Hòe, anh sao vậy?” Cô sững sờ nhìn anh. Lúc bị anh đẩy ra, trong lòng cô thoáng cái như bị tổn thương.
Không biết có phải ảo giác của cô sai hay không, cô cảm thấy thời gian như chớp mắt anh đã đóng cửa lòng, rời khỏi cô thật xa, thật xa, khiến cô không thể nào chạm đến tim anh.
Cô hoảng hốt, vội vã vươn tay muốn giữ chặt anh.
Nhưng anh lại tránh được, không nhìn cô đang vươn tay về phía anh, thân mình vượt qua cô đi tới cổng.
Cô đứng tại chỗ, khiếp sợ không nói nên lời, đầu óc trống rỗng, không tài nào suy xét, cùng không thể có bất kỳ phản ứng nào.
“Dật..... “ Cô vừa hé miệng, tiếng nói liền nát vụn, không thể phát ra bất kỳ tiếng nào nữa.
Cô không rõ, vì sao anh đột nhiên không để ý đến cô? Khi anh rời đi, động tác đóng cửa còn mang theo một chút tức giận, cánh cửa bị anh nhẹ nhàng khép lại. Tựa như vẻ mặt anh, lạnh lùng thản nhiên, hoàn toàn nhìn không ra trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì. Nhìn cánh cửa đóng lại, Hoa Vân Vân sững sờ đứng tại chỗ đờ ra, trong lòng phảng phất như bị đục một lỗ lớn, máu ồ ạt chảy ra.
“Ẳng.....” A Kiều đi đến bên người cô, thè lưỡi liếm liễm tay cô.
Cô thất thần cúi đầu, thấy A Kiều mở lớn hai mắt đen ngập nước nhìn cô. Cô bắt đầu thì thào oán giận với A Kiều.
“Thật..... đúng là một đầu gỗ lớn đúng không? Cũng không biết anh ấy tức giận cái gì nữa, không hiểu ra sao cả! Càng quá đáng hơn, ngay cả tức cái gì cũng không nói, chị làm sao hiểu đây.... Anh ấy đang suy nghĩ cái gì hả.....” Nói xong lời cuối cùng, cô đã nghẹn ngào.
Cô ngồi xổm xuống, tay che mặt, nước mắt theo tay chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi vào trong bãi cỏ, biến mất không thấy.
“...... Đầu gỗ lớn.....Thật sự tức chết em......” A Kiều liếm đi nước mắt trên tay cô, kêu ư ử bên cạnh.
Chú thích:
[1] Quân tử động khẩu không động thủ: Câu nói ngày xưa, ý chỉ người quân tử phải dùng lời nói không dùng hành động.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
45 chương
66 chương
130 chương
122 chương
10 chương