Nguyễn Manh Manh đứng ở trên hành lang, lưng dựa tường, từ trong túi lấy ra di động.
A, đang trong giờ học nên bây giờ là lúc hành lang không có ai, nàng ở đây chơi game, còn mừng rỡ vì được tự do tự tại.
Ai ngờ, mới vừa lấy ra di động, liền nghe được tiếng bước chân.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy thân ảnh cao gầy của Lệ Quân Triệt từ cửa phòng đi tới.
Hắn nghiêng đầu, tầm mắt hai người vừa lúc ở trong không khí giao nhau.
Nguyễn Manh Manh hơi híp mắt, vẻ mặt đề phòng nhìn Lệ Quân Triệt.
Mà Lệ Quân Triệt dường như không có việc gì đi đến bên cạnh nàng, dựa vào tường, một tay cắm ở túi quần, thần sắc tản mạn.
"Cậu như thế nào lại ra đây?". Vừa rồi thái độ nói chuyện của Cao Hán Thu rõ ràng là thiên vị Lệ Quân Triệt.
Nàng không tin Cao Hán Thu có thể để cho Lệ Quân Triệt, học sinh thiên tài nhảy lớp ra phạt đứng.
Lệ Quân Triệt không trả lời, liếc nàng một cái, từ trong túi quần mình lấy ra một cây kẹo que, bóc vỏ xong liền nhét vào trong miệng.
Cảm giác ngọt lịm nháy mắt tràn ngập toàn bộ trên đầu lưỡi.
Đúng lúc này, Nguyễn Manh Manh nghe được một tiếng than thở thoải mái.
Cả người Nguyễn Manh Manh đều ngây dại.
Quay đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lệ Quân Triệt đang hưởng thụ cây kẹo ngọt một cách ngon lành.
Mỹ thiếu niên tuấn tú vốn là có làn da trắng nõn bây giờ lại ửng đỏ lên, biểu hiện này cùng biểu hiện vừa rồi trong lớp học hoàn toàn giống nhau!
Quả nhiên!
Vừa rồi ở phòng học, không phải nàng hoa mắt, nàng không có nhìn lầm!
"Nhìn cái gì mà nhìn......" Đúng lúc này, Lệ Quân Triệt nghiêng đầu nhìn qua, gửi cho nàng một ánh mắt lương bạc: "Không cần tự mình đa tình, tôi không phải tới bồi cô, tôi chỉ là ra đây ăn kẹo."
Hắn đam mê đồ ngọt, thời điểm muốn ăn mà lại không thể ăn liền sẽ có biểu hiện giống như người ta nghiện ma tuý, khó có thể tự khống chế.
Thậm chí thân thể, đều sẽ gặp nạn chịu phản ứng.
Đáng tiếc, ở trường học, liền tính hắn là Càng Quân Triệt chứ không phải là Lệ Quân Triệt, cũng không nghĩ làm người khác biết, hắn là nam sinh thích kẹo ngọt như mạng.
Muốn duy trì cao lãnh nhân thiết, liền không thể tùy tâm sở dục ăn đồ ngọt.
"Ý của cậu là......vừa rồi cậu ở bên trong, như vậy như vậy lại như vậy......"
Nguyễn Manh Manh nghĩ đến Lệ Quân Triệt sắc mặt ửng đỏ, đối chính mình nói với bộ dáng "tôi muốn, thật là khó chịu", liền hảo cảm thấy thẹn nha.
"Kỳ thật chỉ là...... nghiện ngọt sao?".
"Biết liền hảo, không được nói cho những người khác." Lệ Quân Triệt ánh mắt thanh lãnh liếc tới, cất giấu cảnh cáo.
Vừa dứt lời, tiếng chuông tan học vừa lúc vang lên.
Lệ Quân Triệt thuận thế đem kẹo que cắn, dư lại plastic cùng vỏ bọc kẹo bên ngoài cuộn lại với nhau, nhét vào trong tay Nguyễn Manh Manh còn chưa lấy lại tinh thần.
Sau đó, nhấc chân rời đi.
Hắn chân trước mới vừa đi, Cao Hán Thu lập tức liền từ trong phòng học vọt ra.
Cao Hán Thu lo lắng cho Càng Quân Triệt, sợ đứa nhỏ này bị Nguyễn Manh Manh ra oai.
Ai ngờ, lúc hắn đi đến, chỉ thấy bóng dáng Càng Quân Triệt từ đằng xa.
Cùng với Nguyễn Manh Manh còn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, một tay cầm di động, một tay cầm kẹo que cùng giấy gói kẹo.
"Nguyễn Manh Manh ——"
Cao Hán Thu giận đến nổi không thể chịu được hét to.
"Tôi là đang phạt cô đứng, không phải nói cô ra đây chơi game ăn kẹo!".
*
Đồng học Nguyễn Manh Manh ngày đầu tiên chuyển tới cao tam ban 1, liền đem chủ nhiệm lớp lão Cao tức giận đến huyết áp cao thiếu chút nữa ngất xỉu thuận thế truyền khắp toàn bộ trường học.
Nhưng có tin tức càng khoa trương hơn, lại là nàng cùng nam thần Trí Học-Càng Quân Triệt chi gian tai tiếng.
Nghe nói......
Người không ăn đồ ngọt như Càng Quân Triệt vì muốn thân cận với Nguyễn Manh Manh lại cố ý đi căn tin trường học mua rất nhiều kẹo.
Mua xong liền mau chóng đặt trên bàn học của Nguyễn Manh Manh, cho nàng hưởng thụ.
Nghe nói......
Nam thần chẳng những ở quầy bán quà vặt mua kẹo, còn đi nhà ăn trường học, định toàn bộ học kỳ đến giờ ngọ sẽ mua đồ ngọt cho nàng.
Trí Học là trường học tư nhân, chỉ cần học sinh có tiền, cơm trưa có thể tùy ý an bài.
Nam thần muốn toàn bộ học kỳ giờ ngọ đều mua đồ ngọt, nói cách khác, kế tiếp một học kỳ sau, hắn rất có thể sẽ mua thêm cơm trưa cho Nguyễn Manh Manh!
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, mặt khác nữ sinh ở Cao Trung Bộ liền ghen ghét Nguyễn Manh Manh, ghen ghét đến ngứa răng.
Niên hạ đệ đệ, cũng thực đáng yêu có được không!
Huống chi, nam thần còn tuấn tú soái ca như vậy!
Mà trải qua một ngày bị Lệ Quân Triệt "tàn phá", Manh Manh thật vất vả về đến nhà lại đối mặt với vấn đề khác.
Giờ này khắc này, ở trước mặt nàng là Lăng Bắc đang tuyên cáo ý định mới của Lệ Quân Ngự.
"Thiếu gia tạm thời xuất ngoại một tuần, trước khi đi còn cố ý dặn dò tiểu thư phải hảo hảo học tập. Cho nên từ hôm nay trở đi, thời gian mỗi đêm học bổ túc của cô sẽ tăng thêm bốn giờ."
Lăng Bắc vừa dứt lời, Nguyễn Manh Manh liền nhìn thấy Tào lão sư đang đứng phía sau lưng hắn, buông xuống bả vai đang run lên.
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
14 chương
2 chương
11 chương
36 chương
91 chương