Một tát này của Nguyễn Manh Manh tuy rằng không dùng toàn lực, nhưng cũng dùng ba phần sức lực.
Bị một bạt tai của cô tát xuống, Lý Bình chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay cả mình ở đâu cũng không biết.
Ngược lại mẹ Tần ở một bên phản ứng nhanh, trước đây lúc ở nhà họ Nguyễn, bà không ít lần đấu với Nguyễn Manh Manh.
Biết Nguyễn Manh Manh chưa bao giờ ra tay với người già và trẻ nhỏ, liền cầm túi xách hàng hiệu trên tay, nện trên đầu Nguyễn Manh Manh.
Lần trước bà mới dùng cái túi xách này nện đầu Nguyễn Manh Manh đến vỡ đầu chảy máu, lại tới một lần nữa, quả thực là quen tay làm nhanh.
"Cái con nhỏ không có giáo dục này, ai cho mày đánh con gái tao, ai cho mày đánh con gái tao! Ba mày đồng ý cho tao tiền tiêu thì sao... Ai bảo mày là con gái, ai bảo mày vô dụng, đáng đời ba mày không cần mày!"
"Bà nói bậy, ba tôi đã nói con trai con gái đều giống nhau, ông ấy không có không cần tôi!" Nguyễn Manh Manh tiếp được túi da mẹ Tần đập tới, kéo từ trong tay bà ta một cái, mạnh mẽ ngã xuống đất.
Cô không ra tay với người già, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không tự vệ.
"Con nhỏ đê tiện đáng chết này, mày lại dám vứt túi của tao!" Nhìn thấy túi hàng hiệu của mình bị ném, mẹ Tần tức giận đến giơ chân.
Trong miệng, thì càng ác độc.
"Hừ, tao nói thật cho mày biết, ba ba mày đã không thương mày. Bây giờ mỗi ngày ba mày ngoại trừ đi làm, chính là về nhà chơi với đứa trẻ. Ôi, ba ba mày không biết thích Tiểu Vũ nhà chúng ta nhiều thế nào, trong lòng nào còn có vị trí của mày, ước gì mày ở bên ngoài chết quách đi cho rồi."
"Không thể, ba tôi không phải người như vậy!"
"Xì, vì sao không phải? Chuyện mày ở bên ngoài để cho người ta bao nuôi, theo người ta làm loạn ba mày đều biết. Bây giờ ba mày chỉ cảm thấy mày là nỗi sỉ nhục của nhà họ Nguyễn, hận không thể không sinh đứa con gái là mày. Tự mày ngẫm lại, mày đi ra ngoài lâu như vậy, ba ba mày có từng gọi cho mày một cú điện thoại hay không? Có quan tâm tới mày ở đâu, sống có tốt hay không?"
Mẹ Tần, làm Nguyễn Manh Manh không có cách nào phản bác.
Cô ngơ ngác sững sờ đứng ở đó, đến nửa ngày không bình tĩnh nổi.
Đúng vậy, từ lúc cô rời nhà trốn đi, ba ba cô đúng thực ngay cả một cuộc điện thoại quan tâm cũng không có.
Người ba nói yêu Manh Manh nhất, muốn cả đời làm sâu gạo với cô, lại nhẫn tâm chẳng quan tâm cô.
Cô vẫn lừa mình dối người tự nói với mình, không cần nghĩ bậy, không cần đoán bậy.
Nhưng khi tất cả mọi thứ, bị người nhà họ Tần vô tình đâm thủng thì hiện thực lại có vẻ tàn khốc như vậy.
Mẹ Tần thấy Nguyễn Manh Manh sững sờ đứng ngốc ở đằng kia, lập tức cảm thấy có cơ hội để lợi dụng được.
Bà ta nhìn bốn phía một cái, thấy trên hành lang đặt một bình hoa tinh xảo.
Ba bước cũng thành hai bước, cầm lấy bình hoa, xoay người liền đập trên đầu Nguyễn Manh Manh.
"Rầm —— "
Tiếng bình sứ phá nát vang lanh lảnh truyền ra ở hành lang, khuôn mặt bà Tần sợ hãi, nhìn bóng người cao to đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, đầy mặt chết chóc, suýt chút nữa doạ cho trái tim của bà nhảy dựng.
Tiếp đó, mẹ Tần không dám tin tưởng quay đầu, xem về hướng tay phải của mình.
Bà... Vừa nãy vì sao bà...
Vì sao lại cầm bình hoa, đập về hướng đầu mình!
Vừa nãy tất cả xảy ra quá nhanh, bà căn bản không có thấy rõ.
Trái lại là quản lí đang chuẩn bị tiến lên thay Nguyễn Manh Manh đỡ một kích kia, nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Anh thấy rõ ràng, là Lệ thiếu đột nhiên xuất hiện, cản tay phải bà ta một cái.
Tay phải của bà ta liền tự mình thay đổi phương hướng, đập bình hoa về hướng trên đầu mình.
"A... Máu, máu!!!" Mẹ Tần chưa từng thấy nhiều máu như vậy, bà duỗi tay lần mò, cả đầu đều là chất lỏng ướt nhẹp.
Cuối cùng Lý Bình từ trong một trận trời đất quay cuồng lấy lại tinh thần, nhìn rõ ràng dáng vẻ mẹ Tần, sợ đến suýt chút nữa lại ngất đi.
"Mẹ, mẹ... Mẹ như thế nào, choáng váng đầu không ngất? Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"
Nhiều máu như vậy, chất lỏng màu đỏ, từ trên đầu bà chảy xuống.
Đây là người già đã sắp tới sáu mươi tuổi, sao có thể chịu được mất máu nhiều như vậy!
"Báo cảnh sát, nói cho cảnh sát giá tiền của bình hoa kia." để lại câu nói này, Lệ Quân Ngự ôm lấy Nguyễn Manh Manh còn ngơ ngác đứng tại chỗ, chưa hoàn hồn, bước nhanh rời khỏi.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
167 chương
99 chương
46 chương
114 chương
510 chương
50 chương