"Chính là chuyện ông ấy rốt cục có con trai đó! Cậu không thấy trên điện thoại di động sao, ba cậu đăng trên mạng xã hội toàn là hình của khỉ con kia. Bộ dạng vẻ hận không thể tuyên truyền với cả thế giới, ba mình và mọi người đã chúc mừng ông ấy, nhưng nói thật, mình cảm thấy con khỉ nhỏ có nhiều nếp nhăn kia, một chút cũng không dễ nhìn."
Giọng điệu Mộ Cảnh Hành mang theo nồng đậm ghét bỏ, "Có điều mẹ mình nói, đứa bé kia xem ra lớn lên vẫn được, rất tốt, không có gì đáng ngại."
Nguyễn Manh Manh nghe nói đứa trẻ không có chuyện gì, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đứa trẻ mới sinh kia là con trai của Tần Phương, nhưng bản thân cậu bé là vô tội.
Giữa người lớn với nhau có ân oán gì, cũng không liên quan tới trẻ con.
Chỉ là có chuyện, Nguyễn Manh Manh lại cảm thấy kỳ quái, "Đứa bé kia là sinh non, có lẽ là bởi vì Tần Phương té từ trên cầu thang xuống tạo thành, vì sao lại một chút việc gì cũng không có?"
Mộ Cảnh Hành căn bản không cảm thấy Nguyễn Manh Manh là đang hi vọng đứa bé kia có chuyện.
Anh biết tính cách của bạn mình, ngược lại nghiêm túc cẩn thận phân tích cùng với cô.
"Ba cậu đăng bức ảnh, đứa trẻ đặt trong hòm giữ nhiệt, có thể liên quan tới việc sinh non. Có điều mẹ mình nhìn, nói không có chuyện gì, rất khỏe mạnh."
Mẹ Mộ Cảnh Hành là viện trưởng một bệnh viện tư nhân, ánh mắt sẽ không sai.
Nguyễn Manh Manh "Ồ" một tiếng, có lẽ là đứa trẻ tự có phúc khí của mình đi.
Lúc trước bởi vì mẹ cô lớn lên đẹp đẽ, bị ba cô lấy về nhà, kết quả mười mấy năm không sinh được một đứa con trai.
Bà nội cô vì chuyện này, vẫn không vui, sau đó lại lén lút kín đáo đưa Tần Phương cho ba cô. Kết quả mang thai, vẫn là một đứa con gái.
Vì chuyện này, bà nội mắng mẹ cô không ít.
Ngược lại bởi vì Tần Phương quanh năm chăm sóc bà nội, vì vậy không cam lòng mắng Tần Phương.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, sau đó mẹ cô gả cho Lệ Diệu Dương, năm thứ hai liền mang thai con trai.
Mà Tần Phương gả cho ba cô, lại đợi ròng rã mười một năm, mới sinh được một đứa con trai.
Tất cả những chuyện này, có lẽ chính là số mệnh an bài.
Khóe môi Nguyễn Manh Manh vẽ ra một nụ cười tự giễu.
Mộ Cảnh Hành ở đầu bên kia điện thoại, thật lâu không nghe giọng cô, lo lắng hỏi: "Manh Manh, vậy bây giờ cậu ở đâu? Nếu không cậu tới nhà của mình ở trước đi?"
"Mình đang ở nhà bạn học..." Nguyễn Manh Manh sợ Mộ Cảnh Hành lo lắng, nói dối.
"Nhà cậu không được, nhà cậu ở ngay sát vách nhà mình, mình tạm thời không muốn gặp bọn họ."
Dù sao, cô học trường trung học số 1 thành phố, Mộ Cảnh Hành và Nguyễn Kiều Kiều học trường khác, bạn học của cô cậu ta cũng không quen biết.
"Vậy cũng tốt, cậu cẩn thận, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mình. Đúng rồi, chờ một lúc cho người chuyển tiền cho cậu cần dùng."
"Không cần, mình có tiền..." Mộ Cảnh Hành đã giúp cô quá nhiều rồi.
"Cho cậu thì cầm đi, còn khách sáo với Tiểu Gia cái gì. Cậu cũng không phải không biết, Tiểu Gia cái gì cũng không có nhiều, chỉ có tiền tiêu vặt là nhiều thôi." Trên người Mộ Cảnh Hành nồng đậm hơi thở nhà giàu mới nổi, cách màn hình điện thoại, đều có thể thổi qua tận đây.
Nhưng biểu hiện nhiệt tình của bạn tốt, lại làm cho trong lòng Nguyễn Manh Manh cảm thấy ấm áp.
Mộ Cảnh Hành là biết tiền của cô đều đưa cho đội trinh thám đi điều tra chuyện của chị cô, cho nên mới cố ý tiếp tế cô.
Nghĩ đến vấn đề tiền, Nguyễn Manh Manh hơi nhíu mày.
Xem ra thực sự là không thể không có tiền mà.
Cô hoài nghi chị cô chết có vấn đề, thậm chí hoài nghi trong gia đình họ Nguyễn có vấn đề, nhưng chuyện như vậy nói cho người nhà họ Nguyễn cũng vô dụng.
Nói cho mẹ cô càng không thể.
Tất cả mọi thứ, chỉ có thể dựa vào chính cô.
Trước đây cô chơi game kiếm được tiền, hầu như tất cả đều quăng vào trong quá trình điều tra.
Dù cho Mộ công tử bột sẽ không chú ý, nhưng nhiều tiền như vậy, cô không thể mặt dày cứ tìm xin Mộ Cảnh Hành giúp đỡ - một học sinh cấp ba còn đang nhận tiền tiêu vặt của ba mẹ.
Năm nay tuy rằng Mộ Cảnh Hành cũng học lớp 12, nhưng trên thực tế, anh nhỏ hơn Nguyễn Manh Manh một tuổi, anh vừa mới qua sinh nhật mười tám tuổi xong.
"Mộ Cảnh Hành, chuyện tiền bạc mình sẽ tự nghĩ biện pháp, mình biết cậu nhiều tiền, nhưng cậu giữ lại hôm nào mời mình ăn cơm đi."
Nguyễn Manh Manh vừa dứt lời, Mộ Cảnh Hành ở đầu bên kia điện thoại liền lập tức hiểu ý, suýt chút nữa kích động nhảy lên.
"Cô chủ đáng yêu, không phải chứ, cậu đây là chuẩn bị tái xuất giang hồ?"
Ừ, từ sau khi Nguyễn Thi Thi ra lệnh cưỡng chế không cho Nguyễn Manh Manh chơi game, thứ hạng của anh liền từ kim cương rớt xuống đến bạch kim.
Nguyễn Manh Manh có bao nhiêu thủ đoạn kiếm tiền, thân là bạn bè Mộ Cảnh Hành còn có thể không biết sao.
Ôi này, bây giờ anh đã sắp kích động muốn chết rồi!
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
14 chương
2 chương
11 chương
36 chương
91 chương