"Lẽ nào có lí đó, anh dựa vào cái gì bắt chúng tôi xin lỗi trò ấy! Chúng tôi là giáo viên, dù cho trò ấy thật sự có bản lĩnh đối phó toàn bộ, cũng không có chuyện giáo viên xin lỗi học sinh!"
Mấy vị giáo viên môn phụ ở đây, tuy rằng không có một ai tin tưởng Nguyễn Manh Manh có thể thi lại thành công, nhưng vẫn bị giọng điệu ngông cuồng của Lệ Quân Ngự làm tức giận.
Đi đầu là giáo viên vật lý còn đứng ra, đón ánh mắt làm người sinh sợ hãi của Lệ Quân Ngự, chất vấn: "Anh đến cuối cùng là ai? Đây là trường học, không cần anh đến sắp xếp, dạy chúng tôi nên làm như thế nào, người không liên quan xin mời rời khỏi trường học!"
"Anh ấy mới không phải người không liên quan..." Nguyễn Manh Manh cũng nổi giận, những giáo viên này vì sao như vậy, cùng nhau công kích bạo quân đại nhân nhà cô.
Bạo quân nhà cô, chỉ có cô có thể bắt nạt.
"Há, anh ta không phải người không liên quan, vậy anh ta là ai? Nguyễn Manh Manh, cô có dám giới thiệu một chút hay không?" Trần Thần nắm lấy cơ hội, hỏi ra vấn đề tự cho là sắc bén.
Đã sớm nghe đồn Nguyễn Manh Manh bị bao nuôi, anh liền không tin, Nguyễn Manh Manh dám thừa nhận, đây là kim chủ của cô.
Mắt hạnh đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh hơi dừng lại một chút.
Nếu như thường ngày, cô liền nói thẳng, đây là "anh yêu" nhà cô.
Nhưng nghĩ tới cảnh cáo của Lệ Quân Ngự đối với cô, mắt hạnh đẹp đẽ chuyển động.
Cô trở tay kéo lại cánh tay Lệ Quân Ngự, cong cằm nhỏ lên, "Đây là anh trai tôi, chuyện của tôi chính là chuyện của anh ấy, anh ấy có tư cách đại diện tôi toàn quyền xử lý."
Anh trai...
Nghe được người đàn ông kia là người nhà của Nguyễn Manh Manh, mấy vị giáo viên đều không có lý do đuổi người.
Ngược lại hai người Hội Học Sinh kia, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời giải thích của Nguyễn Manh Manh.
Chỉ là, Lệ Quân Ngự bị Nguyễn Manh Manh kéo lại cánh tay, lông mày đẹp đẽ lại nhíu chặt.
Anh trai?
Đối với giới thiệu của Nguyễn Manh Manh, anh lần đầu tiên nghe, cảm thấy lúng túng.
Không phải mèo con này đều thích giới thiệu với người ta, nói anh là "anh yêu" của cô sao?
Vì sao lúc này, lại thay đổi thân phận cho anh.
Tuy rằng, là anh chính mồm nói, không cho cô lại gọi như vậy nữa.
Nhưng anh cho rằng, lấy tính cách Nguyễn Manh Manh, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Mà bây giờ, làm Nguyễn Manh Manh thật sự đổi giọng, Lệ Quân Ngự lại cảm thấy, trong lòng không hiểu sao nặng nề.
"Được rồi, Nguyễn bạn học. Dù cho anh ta là anh trai trò, nhưng anh ta cũng không tư cách, quơ tay múa chân với chúng tôi."
"Đúng vậy, chúng tôi đồng ý cho trò thi lại, nhưng tuyệt không đồng ý đề nghị phía sau của anh ta."
Mấy vị giáo viên này ngược lại không phải là có ý xấu, nhưng làm giáo viên nổi tiếng, đều có cái gọi là uy nghiêm của mình.
Dù cho là bọn họ hiểu lầm Nguyễn Manh Manh, cũng tuyệt đối không thể, chịu nhận lỗi với cô.
"Chuyện như vậy, không cần các người đồng ý." Lệ Quân Ngự cưỡng chế không vui trong lòng, nhíu mày nói.
Con ngươi đen thâm thúy, mang theo một tia ý vị hững hờ.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập từ trong hành lang truyền đến.
Sau đó ngay lập tức, một bóng người khiến người ta không tưởng tượng nổi, xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
"Chủ tịch! Chủ tịch, sao ngài lại đến đây?"
"Chủ tịch, chuyện này..."
Mấy vị giáo viên đều sửng sốt, người Hội Học Sinh càng có chút kích động.
Chủ tịch ở trường học, là người có quyền lực còn lớn hơn hiệu trưởng.
Nếu như ông ấy tự mình đến đây, không phải nói rõ, ông ấy đã biết chuyện của Nguyễn Manh Manh?
Ai biết, chủ tịch mới vừa vào, liền quát mắng mấy giáo viên môn phụ: "Mấy người các người, thực sự là cứ gây phiền toái cho tôi!"
"Còn có các trò!" ông vừa nhìn về phía ba người Hội Học Sinh, "Không hiểu ra sao làm kiểm tra tổng hợp gì đó, thực sự là... Thực sự là..."
Hiệu trưởng lén lút liếc mắt nhìn Lệ Quân Ngự, thấy anh không tỏ thái độ, cũng không tiện nhiều lời.
Vừa nãy, ông nhận được điện thoại của trợ lý Lăng, suýt chút nữa sợ đến mức từ trên ghế làm việc té xuống.
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
14 chương
2 chương
11 chương
36 chương
91 chương