Đêm đó, Nguyễn Manh Manh mơ được một giấc mộng hết sức kỳ quái.
Cô mơ tới Lệ Quân Ngự đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo, đang dùng giọng điệu hết sức nghiêm khắc mạnh mẽ dạy bảo cô.
Nói cô cái này không được, cái kia không được, cái này muốn sửa, cái kia muốn sửa.
Nguyễn Manh Manh càng nghe càng tức giận, càng nghe càng gấp, nhào tới, há mồm liền cắn vào môi mỏng của Lệ Quân Ngự.
Lệ Quân Ngự dường như là bị cô đột nhiên tập kích doạ đến, sau khi sửng sốt một chút, mới nhớ tới há mồm phản kích.
Anh mạnh mẽ cắn ở trên đôi môi mềm mại của cô, so với sức cắn của cô lớn hơn rất nhiều.
Làm bờ môi vô cùng đáng thương của cô, trực tiếp cắn rách da.
Mùi máu, chen lẫn thuộc về hơi thở nam tính của Lệ Quân Ngự, trong nháy mắt tràn ngập ở xoang mũi và trong môi răng.
Ban đầu, hai người chỉ là gặm cắn lẫn nhau, nhưng cắn cắn, lại thay đổi ý nghĩa...
Ái muội dây dưa, trằn trọc cắn bồ môi lẫn nhau, có một loại cảm xúckhông giống nhau, ở giữa hai người lên men.
Cái loại rung động kia đã sớm bị cô cố tình xem nhẹ, tim đập hỗn loạn tăng tốc, giống như mất tốc độ kích thích cảm giác, lần thứ hai hiện lên.
Đột nhiên, Nguyễn Manh Manh từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi dậy.
"Hô... Hô..."
Cô vỗ về ngực, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
"Nguyễn Manh Manh, mày điên rồi sao, làm sao có thể mơ cái giấc mộng đó?"
Nguyễn Manh Manh theo bản năng sờ lên cánh môi, "Tê —— "
Đầu ngón tay chạm được vết thương, đau đến cô hít vào một hơi.
Đờ mờ, không phải chứ, cô mơ thấy giấc mộ kỳ kỳ quái quái không thể nói thì thôi, lại còn tự cắn mình bị thương?
Nguyễn Manh Manh lập tức vọt vào phòng tắm, soi gương.
Quả nhiên thấy trên bờ môi trắng trẻo mũm mĩm, bị cắn phá một chỗ nhỏ.
Không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định là kiệt tác của bản thân cô.
Có lẽ là tối hôm qua lúc mơ giấc mộng kia, muốn đi cắn "Lệ Quân Ngự", kết quả trái lại tự cắn mình bị thương.
*
Ai, thật mất mặt...
Ngồi trên bàn ăn, Nguyễn Manh Manh phát hiện ánh mắt chú Triệu nhìn mình có chút không giống nhau, theo bản năng che miệng lại.
Tuy rằng rõ ràng, chú Triệu không thể biết, cô tối hôm qua đến cuối cùng nằm mộng thấy gì, môi lại cắn bị thương như thế nào.
Nhưng đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của chú Triệu, Nguyễn Manh Manh chính là bất giác, cảm thấy chột dạ.
Chú Triệu cung kính đứng lặng một bên, một bên dặn dò người hầu giao món ăn, một bên buồn bực cau mày.
Môi đại tiểu thư, vì sao cũng có thương tích chứ?
Lẽ nào là...
Không, không thể, không thể...
Đại thiếu gia nhà bọn họ thanh tâm quả dục, lạnh lùng nghiêm khắc, làm sao có khả năng cùng đại tiểu thư.
Đúng đúng, nhất định không thể.
Tối hôm qua Đại thiếu gia, chỉ là vào phòng quan tâm đại tiểu thư đã đắp chăn chưa mà thôi.
Không cho loạn tưởng, không cho!
*
Vào giờ phút này, ngay cả ngủ cũng chưa ngủ, rạng sáng 6 giờ liền trực tiếp rời khỏi nhà họ Lệ, trở về công ty Lệ Quân Ngự, đang ngồi ở trong phòng làm việc, nghe Lăng Bắc báo cáo.
"Hiện nay tiến độ chính là như vậy, công trình phê duyệt vừa đưa ra, là có thể khởi công. Còn bên kia Ngự Diệu, game mới đã kiểm tra bên trong xong, ngài xem, lúc nào làm login, bắt đầu tuyên truyền?"
Lăng Bắc quay về máy vi tính trong lòng bàn tay, đàng hoàng trịnh trọng báo cáo.
Tầm mắt lại thỉnh thoảng, liếc về vết thương phía khóe môi Lệ Quân Ngự.
"Nhìn đủ chưa." Tiếng nói trầm thấp lạnh lùng nghiêm nghị của Lệ Quân Ngự, đột nhiên không hề có điềm báo trước vang lên.
Lăng Bắc lập tức thu tầm mắt lại, "Khụ, khụ khụ... Đại thiếu gia, ngài hiểu lầm, tôi chỉ đang đợi chỉ thị của ngài."
Ý tứ chính là, anh ta không phải nhìn lén mà, oan uổng!
Tầm mắt lạnh lẽo của Lệ Quân Ngự, rơi vào trên người Lăng Bắc, dừng một chút, mới lãnh đạm nói: "Thành tích kiểm tra hàng tuần của đại tiểu thư, đã có chưa?"
"Ha?" Lăng Bắc sững sờ.
Bọn họ không phải đang nói công sự sao?
Nói thế nào, liền nói đến bên đại tiểu thư kia.
May mà, anh ta đã sớm chuẩn bị.
Lăng Bắc lập tức tìm lại bên Trí Học, tin tức được gửi tới.
"A, có rồi... Thành tích của đại tiểu thư là... Là..."
"Nói." Giọng điệu trong trẻo lại lạnh nhạt, mang theo uy nghiêm không thể hoài nghi.
Lăng Bắc không dám dấu diếm, lập tức nói: "Đại tiểu thư ngoại trừ thi ngữ văn được 145 điểm rất cao, hai môn chính khác đều... Đều không đạt tiêu chuẩn. Vật lý, hóa học, sinh học, lịch sử, địa lý, chính trị thậm chí là 0 điểm. Tổng điểm lớp bọn họ, vừa vặn đội sổ."
Thứ nhất từ dưới lên?
Lông mày đẹp đẽ của Lệ Quân Ngự, nhăn lại, toàn thân lộ ra hơi thở ác liệt.
Nguyễn Manh Manh, xem ra mèo con này, thực sự là thích ăn đòn...
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
14 chương
2 chương
11 chương
36 chương
91 chương