“ĐƯỜNG TỬ PHÀM, EM CÚT VỀ CHO ANH!”   Thượng Trung Hàng tức cay tức đắng thằng em rể này. Xém chút nữa là anh “thịt” được Nhã Quyên rồi.   Anh quát lớn nhưng Đường Tử Phàm vẫn chứng nào tật nấy, suốt ngày cứ bám Nhã Quyên thôi.   “Không! Em không đi! Em ở lại đây, ngủ sofa cũng được!”   Sau đó, anh dùng cặp mắt âu yếm pha lẫn nét đáng thương nhìn qua Nhã Quyên   “Trời tối rồi, chị không nỡ để em về nhà ngủ một mình mà đúng không?”   Nhã Quyên không thể cưỡng lại sự dễ thương của em mình nên gật gật đồng ý. Còn Thượng Trung Hàng thì hậm hực giận dỗi chạy thẳng về phòng ngủ chờ Nhã Quyên dỗ.   Ôi trời, không biết tại sao Nhã Quyên lại quen 2 người con trai ấu trĩ này cơ chứ.   Người thì 25, người thì 20. Vẫn cứ trẻ con như ngày nào   Suy cho cùng thì tối hôm qua Tử Phàm ngủ lại Thượng gia còn Thượng Trung Hàng thì cứ phụng phịu.   Từ sáng sớm, Tử Phàm đã chạy đi về nhà.   Con người Tử Phàm rất không thích ngồi im một chỗ nên cứ thích phóng chiếc xe của mình đi lung tung.   Bất chợt đằng sau anh có tiếng súng nổ.   Ôi đệ\*, lại thứ gì đây nữa không biết.   Nhìn thấy người con gái buộc tóc đuôi ngựa mang đồ đen bó sát kia thì Tử Phàm lắc lắc đầu.   Lại là con quỷ Danh Như Khả đó.   Vì xe của Tử Phàm là một chiếc mui trần nên Như Khả rất dễ nhảy vào trong. Nhanh như cắt, từ trên một chiếc xe lớn đi song song xe Tử Phàm, một cô gái nhảy xuống ghế bên anh.   “Lái nhanh lên!”   Tử Phàm thất thần trong giây lát nhưng cũng làm theo.   “Cô làm cái khỉ gì mà khi nào cũng bị người ta truy sát thế?”   “Giống Quan Tiểu Tịch!”   Duy chỉ bốn chữ này anh cũng biết độ nguy hiểm rồi.   “Tôi ăn phải cái vận chó chết gì mà khi nào cũng phải cứu cô thế này?”   Danh Như Khả vẫn dùng giọng cợt nhã trả lời anh   “Coi như là ‘Duyên phận’ đi”   Đường Tử Phàm đúng là bó tay với cô nàng này. Dù sao anh đi theo Tiểu Tịch đã lâu nên những lần chạy đua, trốn khỏi rượt đuổi này cũng chẳng làm khó gì được anh.   Anh ngay lập tức bẻ lái một cách bất thình lình, 3,4 chiếc xe đằng sau dần mất lái nên đã va vào nhau.   Coi như Đường Tử Phàm anh thoát chết được một kiếp.   Anh dừng lại ở bên đường tỏ ý xua đuổi cái thứ xui xẻo một bên mình nhưng Dương Như Khả lại không chịu đi.   Cô còn mặt dày nói tiếp:   “Tôi đói rồi. Dẫn tôi đi ăn đi!”   Trời ơi, Đường Tử Phàn đúng là tức chết luôn. Anh bực bội bước ra khỏi chiếc xe rồi rút một điếu thuốc ra hút.   Mắt anh lạnh lùng liếc vào người con gái trên xe sau đó ném cho cô chiếc chìa khóa   “Coi như tôi giải xui!”   Đường Tử Phàm lấy điện thoại ra gọi cho trợ lí riêng   “Mở định vị, gửi một chiếc xe đến đây cho tôi!”   …   Ở một nơi nào đó, Quan Tiểu Tịch mới biết được sự tình liền kể cho Trần Bằng nghe.   Hai người cười như được mùa.   Không ngờ người như Danh Như Khả cũng chơi chiêu trò để gạ trai cơ đấy.   20 năm không một mảnh tình vắt vai cuối cùng cũng sắp thoát ế rồi!