Bà xã ngốc nghếch! đố em chạy thoát! ( quyển 2 )
Chương 39 : Sự thật?! ngàn giọt nước mắt rơi.
Nhận được mẫu giấy, Nhã Quyên không còn hứng thú gì với việc chạy bộ nữa. Cô một mạch chạy về nhà.
Vì lâu lắm rồi cô không vào weibo nên cảm giác khó hiểu. Cô nhập theo trên tờ giấy.
Vừa đăng nhập vào, Đường Nhã Quyên hơi sững người khi thấy tên tài khoản và dòng trạng thái đăng chỉ riêng bản thân có thể thấy.
“Thượng Trung Hàng”
“Quyên Quyên anh nhớ em!”
Tại sao lại là nick weibo của anh? Người con trai ban nãy rốt cuộc có lai lịch gì? Tử Phàm bỗng dưng nhắn vào điện thoại cô
“Đã lỡ rồi thì đọc từ đầu đi!”
Dường như Tử Phàm em cô biết tất cả.
Đương nhiên! Vì cậu ta và Mã Lịch là chủ mưu mà! Tuy Tử Phàm ban đầu không thích Thượng Trung Hàng nhưng càng về sau cậu càng cảm thấy bản thân đã sai lầm vì đánh giá anh quá thấp.
Thượng Trung Hàng yêu chị cô thật lòng, hơn hết còn rất sâu nặng!
Nghe theo lời em trai, cô lướt xuống, đọc từng dòng trạng thái, nước mắt cô lã chã rơi
“ Ngày XX tháng 9 năm XXXX
Xuân qua, Hạ đến rồi Thu lại sang, hôm nay tôi gặp một người con gái khá thú vị ở “Night beauty”, cô ấy bỗng nhiên cầu hôn tôi và tôi đã đồng ý.
Không hiểu tại sao tôi lại không bài xích với cô ấy mà tim mình tự dưng đập rất nhanh. Đây là cảm giác gì?”
“Ngày XX tháng 9 năm XXXX
Hôm nay tôi đã trở thành người đàn ông có vợ! Đường Nhã Quyên và tôi đã kết hôn. Tôi lấy danh nghĩa một tên gay để lừa tình cô ấy. Cảm giác thật có lỗi nhưng thôi cũng kệ!”
“Ngày ngày Quyên Quyên ở bên tôi, dường như tôi cảm thấy rất thích cô ấy. Tôi thích dáng vẻ cô lục đục nấu ăn ở trong bếp, thích dáng vẻ cô chăm chú đọc sáng, thích dáng vẻ cô tỉ mỉ chăm bón cho cây ở trong vườn,… người con gái kia là vợ tôi!”
“Tôi và cô ấy đã kết hôn được hơn 1 tuần nhưng cô ấy vẫn chưa biết tôi là thẳng. Tuy rằng có hơi thất vọng nhưng thôi không sao, tôi rất bình thường, tôi mong cô ấy sẽ nhận ra sớm.”
“Bỗng dưng ngày hôm nay Quyên Quyên biệt tung biệt tích, làm sao đây, làm sao đây? Có vẻ cô ấy đang bất tỉnh hoặc hôn mê. Đôi khuyên tai cô ấy không chút đã động. Tôi rất lo cho cô ấy.
Quyên Quyên mau tỉnh dậy đi, tôi sẽ đến cứu em!”
“….”
“….”
“Hôm nay tôi nghe Hà Lâm Lâm bảo Quyên Quyên bị bệnh, lòng tôi đau như cắt. Tuy rằng ở bên cô chưa lâu nhưng cô đem lại cho tôi cảm giác ấm áp và yên lòng khó tả. Không hiểu tại sao tự nhiên bản thân tôi nghĩ rằng có lẻ mình đã yêu cô ấy”
“Quốc Nhân em trai tôi đã quay lại và tôi không ngờ người con gái nó tìm kiếm suốt 5 năm nay lại là vợ tôi. Tôi nơm nớp lo sợ, sợ rằng Quyên Quyên sẽ bỏ tôi, sợ rằng cô ấy phát hiện tôi lừa dối cô ấy nên tôi đã tìm sự trợ giúp của mẹ mình.”
“Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi phải bỏ trốn khỏi bữa tiệc của mình vì sợ vợ phát hiện. Sợ chết tôi rồi! Nhưng thật hạnh phúc vì cô ấy không trách tôi mà còn cho tôi ôm cô ấy nữa!”
“Bệnh của Quyên Quyên dường như ngày một nặng thêm, tôi lo sợ rằng cô ấy sẽ không chống chọi nỗi nên liền bay đến Washington tìm sự cứu trợ. May mắn gặp em gái mình.
Bây giờ tôi chỉ cần thuyết phục cô ấy phẫu thuật nữa thôi. Sau đó tôi có thể ở bên cô ấy rồi!”
“…..”
“Quyên Quyên à, đừng trách anh vì chưa từng nói lời yêu em, anh muốn dùng hành động để chứng minh mà thôi.
Người ta nói, lời yêu chỉ thoáng qua đầu môi nên thà đừng nói. Anh sẽ dùng cách của mình để em biết anh yêu em chừng nào!”
“Hôm nay Quyên Quyên hiểu lầm tôi, cô ấy bỏ tôi rồi! Cô ấy muốn rời xa tôi nên đã chuyển qua nhà em trai.
Phải chăng cô ấy không tin tôi? Lý Dao Dao đã thuê đám nhà báo chết tiệt kia đăng hình bậy bạ nhưng tôi đâu có hợp tác? Tôi đã đẩy cô ta ra xa ngàn mét. Vậy nhưng giới hạn của sự tín nhiệm và tin tưởng đều bị phá vỡ, Quyên Quyên thậm chí còn không muốn nghe tôi giải thích!”
“Đơn ly hôn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi, Quyên Quyên đưa cho tôi không chút lưỡng lự. Tôi gào thét trong tuyệt vọng mà cô ấy nào hay biết?”
“Quyên Quyên, nếu như anh dùng tính mạng để đánh đổi sự tin tưởng thì em có trở về bên anh không?”
Đọc đến câu cuối này lòng cô quặn đau, cô không ngờ người mình yêu cũng yêu mình. Anh yêu cô nhưng cô không hề hay biết. Cô còn trách cứ anh rằng muốn quay lại với người yêu cũ nhưng nào phải!
Anh chỉ là đang muốn tìm cách có thể cứu cô mà thôi. Nước mắt cô rơi từng dòng từng dòng.
Cô hét lên trong nỗi bi thương, chua xót. Nhìn dòng thời gian lưu của status vừa rồi là cách đây 9 ngày. Vậy rốt cuộc giờ anh ở đây?
Hay như lời Thượng Trung Quốc Nhân nói là anh đang nằm viện?
Cô nhanh chóng bấm số của anh ta
“Quốc Nhân, anh cậu đang ở đâu?”
Cô nói với cảm xúc vỡ òa, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra
“Bệnh viện Tân Kì”
Đường Nhã Quyên đứng bật dậy, trong bộ dạng nhếch nhác, nước mắt nước mũi tèm lem phóng xe một mạch đến bệnh viện.
Trong đầu cô lúc này chỉ có 7 chữ:
“ Em sẽ không buông tay anh nữa!
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
4 chương
91 chương
217 chương
8 chương
1 chương
59 chương