Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
Chương 89
Tiểu Yêu đói gào khóc lên, Nghiêm Hi đau lòng cội vàng tìm thức ắn cho nó, vừa cho ăn vừa thêm nước. Lãnh Diễm nhìn đỏ cả mắt, đi tới ôm cô, giọng nói chua chát: “Vợ yêu bé nhỏ, em sao không quan tâm anh?”
Đúng là người không bằng chó mà, vì sao anh một lòng một dạ yêu người con gái này, cô lại một lòng một dạ yêu con chó này đây?
Tiểu Yêu ăn rất khỏe, chắc là đói bụng lắm. Nghiêm Hi sờ sờ đầu Tiểu Yêu, đối với Lãnh Diễm giả bộ đáng thương Nghiêm Hi rất khinh thường. Quay đầu liếc mắt cười một tiếng: “Vậy anh nói về sau có con gái anh thương con gái hơn hay là thương em hơn?”
Lãnh Diễm sững sờ, suy nghĩ một chút về chuyện sau này hai người có con. Đứa bé kia nhất định là thừa hưởng hết ưu điểm của anh và cô, con gái……
Trong đầu Lãnh Diễm nhớ lại hình ảnh Nghiêm Hi lúc 5, 6 tuổi. Hai mắt to đen lay láy, thật đáng yêu. Tết tóc công chúa, mặc váy công chúa, đáng yêu vô cùng. Con gái của bọn họ cũng sẽ đáng yêu như vậy.
Trái tim ấm áp, Lãnh Diễm cảm giác ngọt ngào trong tim mình nhanh chóng tràn đầy rồi, nhìn Nghiêm Hi dịu dàng: “Hiện tại cũng nghĩ đến vấn đề con gái. Vợ yêu, em nghĩ xong là phải phụ trách anh nha.”
Nghiêm Hi im lặng, nhẫn tâm ‘cắt’ một tiếng, sau đó xem thường: “Anh nên cầu nguyện sau này có con trai thì tốt hơn.”
Đều nói con gái là tình nhân ba kiếp của cha, vậy không phải con trai là bạch mã của mẹ? Đến khi đó sinh con trai, nó chiếm giữ cô, xem Lãnh Diễm sẽ có bộ dạng gì!
Lãnh Diễm lúc đầu còn chưa phản ứng kịp, sinh con trai với con gái thì có quan hệ gì?
Mắt đảo một vòng, liếc thấy trong mắt Nghiêm Hi có tia hài lòng, lúc này mới hiểu được ý của cô. Lãnh Diễm vui vẻ, lúc này vợ yêu còn có tâm tình đùa chuyện này với anh, ở nơi đêm hôm khuya khoắt, nơi ăn no không có chuyện gì làm, nơi đàn ông vô cùng sung mãn……
Cô còn chưa có một chút ý thức được nguy cơ.
Ôm eo Nghiêm Hi, cảm giác được trên da cô mơ hồ truyền đến tim đập. Bởi vì trên hông, động tác rất nhỏ nhưng hai người ôm chặt nhau ở nơi ban đêm yên tĩnh cảm giác đặc biệt rõ ràng.
Mà nhiệt độ nóng rực trên tay anh không gặp ngăn cách truyền tới. Thân thể Nghiêm Hi cứng đờ, nửa người phía dưới đã tê rần. Muốn đứng lên Lãnh Diễm lại ôm chặt không cho cô cử động. Nghiêm Hi mất thăng bằng, không chịu được lực tăng thêm, ngã xuống sàn nhà.
Lãnh Diễm nhân cơ hội áp lên người cô, đôi chân dài đè lên, gắt gao đè chặt không cô cho động loạn, một tay đè bên hông cô.
Nghiêm Hi trừng mắt nhìn anh: “Anh...Anh…Anh….” Sao lại có thể động dục khắp nơi như vậy được? Ở đây là phòng khách, còn có Tiểu Yêu!
Nhìn Nghiêm Hi cà lăm, Lãnh Diễm cười cười: “Em không phải muốn biết chúng ta sinh trai hay gái sao? Vậy bây giờ chúng ta phải cố gắng, sinh ra sẽ biết trai hay gái, em nói đúng không?”
Nghiêm Hi nghe lời này, liền trừng lớn, không dám tin nhìn chằm chằm: “Sẽ không phải muốn em hiện tại sinh con chứ?” Cô không cần đâu, cô mới tốt nghiệp, hiện tại mới hai mươi hai tuổi, sẽ không nghĩ sinh con sớm như vậy. Không biết vì sao, chỉ đơn thuần nói chuyện với Lãnh Diễm một chút thôi. Vừa nghĩ đến kết hôn cô liền có cảm giác mây đen ngập trời, hiện tại muốn kết hôn?
Kết hôn xong mọi người trong nhà sẽ thúc dục sinh con, vừa nghĩ đến sinh con……
Thân thể Nghiêm Hi run lên một cái. Tại sao nghĩ đến sinh con cô liền cảm thấy những ngày sau này của mình sẽ chấm dứt?
Nhìn Nghiêm Hi sợ hãi, vốn tưởng vì động tác của anh khiến cô xấu hổ. Nhưng bây giờ khi mình nhắc đến chuyện sinh con cô bị sợ đến cả khuôn mặt trắng bệch, trong lòng anh chìm xuống: “Không muốn sinh cho anh một đứa?”
Nghiêm Hi đột nhiên cảm thấy váng đầu, giờ phút này cô đang bị Lãnh Diễm đè trên sàn nhà, hai người tim dán tim. Cảm nhận được nhịp tim của đối phương, còn có thể cảm thấy mạch máu chảy từ tim, sau đó từng ly từng tý chảy vào thân thể của đối phương.
Chỉ là máu của anh từ nóng bỏng dần chuyển sang lạnh.
Nhìn gương mặt của anh dần dần chìm xuống, Nghiêm Hi biết là hỏng rồi, chẳng lẽ cho đến bây giờ mình luôn nghĩ như vậy sao?
Trực giác lắc đầu, lắp bắp mở miệng nói: “Em…em sợ đau.”
Lúc sinh con rất đau đớn, cô không xác định rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, nhưng tưởng tượng đến liền rụt cổ lại, không biết rốt cuộc là sợ đau hay là sợ gì nữa.
Sắc mặt Lãnh Diễm không nhìn ra cái gì, rất tối, nhưng hình như có chút thương tâm. Nghiêm Hi cảm thấy mình bị cặp mắt kia nhìn có chút mê, trốn tránh không dám nhìn vào mắt anh. Lãnh Diễm than thở, dán vào tai cô: “Ngoan, không phải sợ. Đến lúc đó rồi em sẽ biết. Đó là một chuyện rất hạnh phúc, sẽ đau, nhưng đáng giá!”
Lúc này Lãnh Diễm không nghĩ tới khi Nghiêm Hi bụng lớn bị đưa vào phòng sinh, khi anh nghe thấy Nghiêm Hi gào thét thê lương anh liền hối hận đến mặt tái mét. Đừng nói là sinh, anh đứng ở bên cạnh đã thấy đau rồi. Khi đó hận không đem cái miệng của mình đánh cho hư đi, không bao giờ sinh nữa, chuyện sinh con này không phải chuyện người phải làm.
Đây là chuyện sau này rồi, dù sao bây giờ Lãnh Diễm hết sức khuyên giải Nghiêm Hi sinh con cho anh. Nghiêm Hi mím miệng lại: “Anh nói nghe nhẹ nhàng như vậy, đến lúc đó người vào phòng sinh không phải anh, người đau cũng là em chứ không phải là anh… Anh dĩ nhiên có thể đứng đó nói rồi, nếu em cũng giống như anh, nói đôi câu cũng có thể đem đứa bé chui ra từ trong bụng, em cũng nguyện ý sinh nha. Dù sao đến lúc đấy anh đau lại trông chừng chuyện của em, sau đó liền hưởng thụ một chút, vậy tại sao em phải sinh, anh đi sinh cho rồi.”
Lãnh Diễm cảm thấy có chút nhức đầu, ôn tồn dụ dỗ: “Em xem trước mắt khoa học kỹ thuật cũng chưa đạt đến trình độ này, anh cũng muốn con từ trong bụng anh ra, như vậy con sinh ra càng thân hơn với anh. Nhưng với khoa học hiện nay anh thật sự hữu tâm vô lực.”
Nghiêm Hi trợn trắng mắt: “Anh cứ nói đi, anh nói như thế nào đi nữa em cũng không làm. Em mới hai mươi hai tuổi, em vẫn còn là đứa bé, em sinh con ra anh cưng chiều em còn cưng chiều cả con?”
Lãnh Diễm nói: “Em sinh xong anh vẫn cưng chiều con, thật sự không ngăn trở chuyện anh tiếp tục cưng chiều em.”
Nghiêm Hi tiếp tục nhìn trần nhà, Tiểu Yêu bên cạnh thấy hai người đang chơi xếp La Hán, không hiểu sao, chơi rất vui ư? Thế là nó bốn chân nhún xuống, lập tức nhảy lên người Lãnh Diễm, học bộ dạng Lãnh Diễm nhào trên lưng anh.
Hai người mặt đều đen lại, Lãnh Diễm rống: “Ai cho ngươi lấy ta là đồ chơi, xuống!”
Tiểu Yêu thấy anh rống, lo lắng động động vuốt, nhưng không có đi xuống. Chẳng qua nó cảm thấy Lãnh Diễm đè Nghiêm Hi như vậy, hai người rất vui mừng? Vậy mình học bọn họ chạy tới đè Lãnh Diễm, bọn họ cũng sẽ vui mừng chứ? Vì vậy, nó sẽ không động.
Lãnh Diễm mặt càng đen hơn, Lần nói chuyện này khiến cho anh hiểu một chuyện, vấn đề này sẽ trở thành đại vấn đề giữa hai người bọn họ. Bây giờ nhìn lại Nghiêm Hi giống như một đứa bé chưa trưởng thành, cô sống chết sợ kết hôn. Nói rõ một chút cảm thấy hôn nhân là một loại trách nhiệm, cô chính là sợ gánh vác trách nhiệm này. Chuyện này chỉ có một nguyên nhân, không duyên không cớ lại sợ chuyện này, nhất định là có nguyên nhân, cô sợ hôn nhân? Không, không phải là sợ hôn nhân, xác thực một điều mà nói, cô sợ trẻ con, cũng chuyện như sinh con sau này.
Anh có nhức đầu, mặc dù nói như vậy nhưng anh cũng không thấy không thích trẻ con. Biết Nghiêm Hi tuổi còn nhỏ, hơn nữa hiện tại anh cũng muốn cùng Nghiêm Hi trải qua cuộc sống hai người. Nhưng hôm nay phát hiện ra vấn đề này, Nghiêm Hi hình như vẫn chưa tính toán đến chuyện kết hôn?
Anh nghĩ, trong lòng không khỏi có lửa giận. Lập tức đứng dậy ôm Nghiêm Hi đi vào phòng ngủ, đóng rầm một tiếng, ôm Nghiêm Hi bổ nhào lên giường.
Một đêm kia, Lãnh Diễm không biết phạm vào tật xấu gì, vừa kích động vừa rống: “Sinh con, sinh con, sinh con.”
Âm thanh kia khiến Nghiêm Hi im lặng, cảm giác khá hơn cũng bị Lãnh Diễm trực tiếp rống cho thành không có. Không hiểu sao người này kiên trì sinh con như vậy?
Gần đây Lý Lệ mang Chu Kỳ đi ra ngoài xã giao, Chu Kỳ rất vui mừng. Bởi vì khi được Lý Lệ mang theo cô sẽ gặp được người trong lòng. Hiện tại Chu Kỳ mỗi lần theo Lý Lệ ra ngoài đều ăn mặc rất đẹp. Sẽ càng có cơ hội chạm mặt Trình Thụy nhiều hơn. Trong lòng cô luôn tâm tâm niệm niệm gặp gỡ Trình Thụy, nhưng mấy ngày rồi cũng không hề gặp qua.
Lý Lệ mặc xong liền đến phòng khách chờ Chu Kỳ. Chu Khải từ trong thư phòng đi ra, thấy Lý Lệ ăn mặc như vậy thoáng sững sờ. Lý Lệ cũng nhìn thấy hắn, cười cười: “Lại muốn ra ngoài? Mấy ngày nay trời chuyển lạnh, chú ý thân thể, ra ngoài nên mặc thêm áo.” Nhẹ nhàng dặn dò như một người vợ bình thường vẫn làm, đang vì chồng mình mà lo lắng.
Chu Khải có chút không hiểu, Lý Lệ gần đây khi gặp anh ở bên ngoài cũng làm bộ như không biết, ở nhà hai người cũng chỉ thỉnh thoảng nói đôi câu.
Chu Khải cảm thấy buồn bực khi Lý Lệ chủ động chào hỏi, nhưng lại không có dừng lại trong bao lâu. Điểm tâm cũng không ăn liền đi. Gần đây hắn theo dõi vụ xây dựng kia, đang lập mối quan hệ với chính phủ, không biết có được hay không.
Dù sao đây cũng là một công trình lớn, một công ty không thể một hớp nuốt trọn. Cho nên một công ty lớn luôn tự tham gia cạnh tranh mục tiêu với mấy công ty khác, coi như nhận tiền bảo hiểm cho mấy công ty khác làm mấy công trình nhỏ. Chu Khải đang có chủ ý này, hắn biết mình không có thực lực nuốt vào, nhưng nhận tiền bảo hiểm một hạng mục nhỏ bên trong thì vẫn có thể.
Hắn nhìn khuôn mặt Lý Lệ ân cần, mặt quỷ hỏi ngược lại: “Hôm nay uống lộn thuốc?”
Nụ cười trên mặt Lý Lệ cứng đờ, sắc mặt khó coi. Điều này lại càng khiến Chu Khải không hiểu, làm gì làm ra vẻ mặt oán phụ như vậy? Hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, không đợi hắn nhiều lời, lầu hai liền truyền đến tiếng khiển trách của ông Chu: “Tiểu tử khốn kiếp kia, Lý Lệ quan tâm con… Con thì tốt rồi, không cảm kích thì thôi, lại còn học cách ghét bỏ người!”
Chu Khải đưa lưng về phía ông Chu trên lầu hai, nghe thấy tiếng của ông Chu, Chu Khải không nhịn được nhìn Lý Lệ một cái, ánh mắt sắc bén. Trong lòng Lý Lệ run lên, cô ta chính là cố ý. Đã sớm biết lúc này ông cụ sẽ ra, đúng lúc cho ông cụ thấy được một màn Chu Khải lạnh nhạt với cô ta. Nhưng hiện tại cô ta phát hiện ra Chu Khải càng ngày càng khó khống chế, trái tim bị ánh mắt lạnh lùng có chút sợ hãi, móng tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay. Lý Lệ chịu đựng đau bật cười.
“Cha, Khải anh ấy chỉ là tâm tình không tốt thôi, người không cần giận dữ.”
Ông Chu trừng mắt, chống gậy xuống lầu, không vui nhìn Chu Khải: “Hừ, ta mặc kệ những thứ kia, con phải biết con là con cháu nhà họ Chu, con phải đối đãi cho tốt với vợ của mình. Nhà họ Chu chưa từng xuất hiện những chuyện này.”
Chu Khải bất đắc dĩ trợn mắt một cái, hiện tại hắn lười phải nhìn thấy nét mặt giả dối kia, cũng không quản cha mình, quay đầu bước đi. Hiện tại hắn đối với cha mình một chút tôn kính cũng không làm nổi, kể từ khi diện mạo của Lý Lệ dần dần lộ ra, hắn cảm thấy trong cuộc hôn nhân của mình căn bản không được coi trọng. Mình cưới vợ chỉ vì có thể mang đến ích lợi cho nhà mình mà thôi. Nghĩ tới đời này mình vì chấn hưng gia tộc mà hy sinh, trong lòng hắn cảm thấy kỳ cục, đây chính là mình trước đây vẫn luôn kiêu ngạo hay sao?
Ông Chu nhìn con mình đi ra ngoài, một chút thể diện cũng không lưu lại cho người làm cha này, tức giận dùng tay gõ gõ gậy xuống sàn: “Tên nghịch tử, thật tức chết ta rồi, tức chết ta rồi.”
Lý Lệ vội vàng đỡ ông cụ: “Cha, cha, người không nên tức giận, không thể kích động. Khải chắc chắn sẽ không gây ra chuyện gì lớn.”
Ông Chu càng nghe càng cảm thấy con trai mình không có tiền đồ: “Nó ở bên ngoài đang làm gì, lâu như vậy cũng chỉ có cái vỏ bọc bên ngoài. Con nói nó đi xã giao, vậy sao ta không hề thấy nó cầm về một đơn buôn bán. Ngược lại con cả ngày chạy đi, hiệu quả cũng rất tốt. Nhưng mà Lý Lệ này, con nên nghỉ ngơi cho tốt, không nên quá mệt mỏi. Hơn nữa có thể con là phụ nữ cũng không tiện, cấp cho Chu Khải chút thể diện cũng được, nhưng bên ngoài nhân viên hỗn tạp cũng không an toàn. Về sau ban ngày đi ra ngoài cũng được, nhưng nên về trước mười một giờ đêm nghỉ ngơi cho tốt.”
Lý Lệ cung kính nghe, trong lòng cười lạnh. Đến mức này ông cụ sao có thể vẫn có bộ dạng duy ngã độc tôn kia. Thật không hiểu nổi, ngoài miệng lại nói: “Dạ, con biết rồi, về sau con sẽ chú ý, cha yên tâm.”
Đỡ ông cụ ngồi xuống ghế sô pha, Lý Lệ nói: “Hôm này con cần đi gặp mấy quan viên chính phủ, kế hoạch xây dựng cũng đã bắt đầu. Đó là một công trình lớn, con muốn đi tìm người lập quan hệ. Con đang đợi Chu Kỳ chuẩn bị một chút rồi mang nàng theo. Dù sao cơ hội này khó có được, nói không chừng bên trong sẽ có không ít thanh niên tài tuấn ạ.”
Ông Chu vừa nghe, gật đầu nói.
Khi Chu Kỳ bước xuống trong mắt Lý Lệ tỏa sáng. Chu Kỳ chẳng những rất xinh đẹp, vóc người cũng phát triển. Một bộ lễ phục màu vàng càng làm nổi lên làn da trắng nõn của cô, trên mặt cũng được trang điểm kỹ càng. Lý Lệ không chút giấu diếm sự kinh ngạc của mình, lôi kéo tay Chu Kỳ nhìn trước nhìn sau, càng nhìn càng hài lòng, không nhịn được than: “Kỳ Kỳ của chúng ta xinh đẹp, hôm này em nhất định sẽ là tiểu điểm của cả hội trường.”
Ông Chu nhìn con gái mình cũng hài lòng, con bé ngày càng đẹp, cộng thêm nhà họ Chu cũng không tệ, sau này nhất định có lợi cho nhà họ Chu.
Trên đường đi Lý Lệ liền trấn an Chu Kỳ: “Không phải sợ, hôm nay không có nhiều người, trên căn bản chỉ là ở một phòng riêng ăn một bữa cơm. Em cứ như bình thường nghe chị nói là được rồi. Thuận tiện học một chút kỹ xảo trên người bọn họ, về sau sẽ gặp nhiều trường hợp như vậy. Em cũng nên chú ý đến điểm này, dù sao trên thương trường, một câu nói của em cũng có thể khiến mấy vạn có thể tới tay hay không, biết không?” Vừa lên xe, Lý Lệ cứ như vậy thao thao dặn dò, âm điệu dịu dàng, tư thế ngồi tao nhã.
Chu Kỳ thì ngược lại, nghe mấy lời nói liên miên kia lỗ tai của cô mọc vết chai rồi. Từ khi Lý Lệ bắt đầu mang theo cô đều dùng bộ dạng này nói mình, cô đọc thuộc làu làu rồi.
“Ai nha, chị dâu. Em đã biết, chị cứ thoải mái đi, em sẽ ngoan ngoãn. Chị cứ yên tâm đi.”
Nhìn Chu Kỳ không kiên nhẫn, Lý Lệ làm ra vẻ bất bất đắc dĩ nhìn cô: “Em nha, phải làm thật tốt đấy. Chuyện tối nay rất quan trọng, chị không thể phân tâm chăm sóc cho em, em phải chú ý một chút. Uống rượu rất dễ gặp chuyện không may, một mình em phải cẩn thận một chút nha.”
Lý Lệ rất nói rất rõ chuyện này rồi, uống rượu, con gái phải chú ý an toàn của mình, đây cũng là vì đường lui cho cô. Dù sao cô ta cũng đã nhắc nhở, tối này xảy ra chuyện gì cũng không phải do cô ta.
Chu Kỳ vẻ mặt không thèm để ý, phất tay một cái: “Chị cứ thoải mái đi, em từ nhỏ đã theo cha, chuyện uống rượu cũng thường thấy, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Chu Kỳ rất tự tin, cô từ nhỏ đã theo ông Chu ra ngoài tham gia các hoạt động của thành phố G, khi đó thấy những người đó đều có cảm giác những người đó như bọn nhà quê, thật buồn nôn. Nhưng hiện tại ở thành phố A không giống, nghĩ đến những người có tiền kia đều rất tốt, càng tốt hơn là người có tiền lại có dáng vẻ, giống như ngày đó cô gặp gỡ Trình Thụy, đó là nhân trong long phượng nha.
Lý Lệ mang theo Chu Kỳ vào ‘Dạ Mị”. “Dạ Mị” chính là nơi ăn chơi lớn nhất của thành phố A. Bây giờ là ban ngày, nhưng căn bản có chút chuyện gì cần cũng sẽ chọn tới nơi này. Đến buổi tối, nơi này sẽ biến thành chốn phồn hoa, đủ loại thối nát cũng được trình diễn.
Nhân viên phục vụ trực tiếp mang hai người vào một gian phòng ở lầu ba. Phòng này rất lớn, khi bước vào đã có mấy người ở trong đó.
Lý Lệ một đường dắt Chu Kỳ vào trong, thấy người liền chào hỏi. Dáng vẻ ngược lại có điểm quý phái.
Trên sô pha, Triệu tổng cùng mấy người đang nhạo báng một tiểu minh tinh, đảo mắt qua nhìn thấy Lý Lệ. Hôm nay Lý Lệ toàn thân mặc lễ phục màu đen bảo thủ, ở nơi ánh đèn mờ ảo tồn tại cảm giác thật sự không bằng Chu Kỳ mặc bộ vàng nhạt ở sau lưng. Ánh mắt Triệu tổng lập tức nhìn lên Chu Kỳ, trong nháy mắt toát ra vẻ lang sói.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
10 chương
72 chương
7 chương
46 chương