Sau khi Nghiêm Đình đi vào, Phong Trác Hạo cẩn thận đỡ ông cụ, lại cố ý bảo quản gia ôm Nhục Đoàn Tử ra ngoài đi bộ một vòng. Dù sao đây cũng là chuyện gia đình, có đứa trẻ ở đây cũng không tiện. Sau khi Nghiêm Đình đi vào, đi thẳng tới trước mặt Nghiêm Hi, thở hơi gấp, có thể nhận ra ông cụ đang rất hồi hộp. Mặc dù đã trải qua nhiều sóng to gió lớn trên thương trường, nhưng bây giờ nhìn thấy cháu gái trước mặt, không thể giữ được bình tĩnh. “Cháu…” Nghiêm Đình muốn đưa tay xoa đầu cô, giống như đã từng xoa đầu Tử Hoa trước kia. Nghiêm Hi vừa ngẩng đầu, trong mắt còn hơi cảnh giác khiến tay ông đưa ra giữa không trung bỗng dừng lại. Ông cụ đau lòng, trái tim dường như cũng không dễ chịu, giống như trước kia Lãnh Diễm đã nói, người ông ngoại này nên xin lỗi cháu gái mình. Đâu phải chỉ cần xin lỗi đứa nhỏ, ngay cả con gái số khổ của mình, ông cũng phải xin lỗi. Thật ra thì Nghiêm Hi vẫn còn khá bối rối đối với chuyện có nên về nhà họ Nghiêm hay không, không biết nên làm gì, đi hay không đi. Nếu cô đi, cô sẽ nhớ tới cảnh ông đuổi mẹ và mình đi năm ấy, dáng vẻ rất ghét bỏ. Nếu cô không đi, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, chuyện này không phải là giả. Năm cô chưa được năm tuổi, mẹ không hề nói đến chuyện ông ngoại. Cho đến một ngày đó, mẹ đột nhiên dẫn cô chạy cả đêm về thành phố A. Lúc trở về hai người vô cùng nhếch nhác khiến Nghiêm Hi cảm thấy khá mới mẻ. Nhưng lúc đó cô cũng không hiểu, tại sao người mẹ thích sạch sẽ như vậy lại không thèm để ý đến hình tượng của mình. Cho đến khi lớn lên mới biết, tình hình khi đó không cho phép bà chờ ở trong nhà kia thêm một giây phút nào nữa. Nghiêm Hi đứng lui về phía sau hai bước, sau khi ý thức được mình đã làm gì, cảm thấy hơi buồn phiền. Lãnh Diễm thở dài, bước lên ôm cô, tay khẽ dùng sức, coi như an ủi cô. Nghiêm Đình cũng không thể làm gì khác: “Cháu gái, nhiều năm như vậy, là ông ngoại không tốt, ông ngoại không thể tìm ra cháu sớm. Nếu tìm sớm, cháu cũng không cần phải chịu khổ nhiều như vậy, đều là ông ngoại không tốt.” Nghiêm Hi chỉ cảm thấy cổ họng giống như căng ra, rất đau, vô cùng đau, mắt nóng lên, cũng không thể nhìn Nghiêm Đình. Cô khẽ xoay đầu, không muốn nhìn khuôn mặt già nua đã trải qua sương gió, nếu nhìn thêm một giây, cô sợ mình sẽ khóc. Lãnh Diễm ôm cô, khẽ thở dài nhìn Nghiêm Đình: “Ông cũng đừng tự trách mình, tất cả chuyện này cũng không hẳn là do ông gây ra. Oan có đầu, nợ có chủ, bây giờ Hi Hi không biết đối mặt thế nào mà thôi.” Ánh mắt lúc nãy của cô nhóc này rõ ràng cất giấu thứ gọi là khát vọng. Anh đã nhận ra, Nghiêm Hi khát vọng về với người thân nhất của mình. Cho dù anh nuôi cô từ nhỏ ở nhà họ Lãnh, cho dù anh thấy cô ăn nhờ ở đậu nhưng không hề tự ti, nhưng nuôi gửi vẫn là nuôi gửi, trong lòng cô vẫn luôn có một vết sẹo. Giống như bốn năm trước, Chu Vận Uyển nói đuổi người lập tức đuổi người, không nói lời nào, vô cùng dứt khoát. Khi đó càng làm cho Nghiêm Hi cảm thấy thế giới rất rộng lớn nhưng chưa từng có một mái nhà giành cho cô! Thật ra thì khi đó cô cũng nhớ tới cô còn có một ông ngoại, nhưng cô quá mạnh mẽ, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh mẹ mình bị đuổi đi, khóc lóc rất bi thảm. Bốn năm trước khi không biết rõ nguyên nhân cô đã rất hận nhà họ Nghiêm, suýt chút nữa cô đã liệt nhà họ Nghiêm vào danh sách báo thù. Sau đó chân tướng sự việc dần được mở ra, khi đó cô mới biết chuyện đã xảy ra giữa mẹ và nhà họ Nghiêm. Nhà họ Nghiêm luôn rất tốt, nhưng Nghiêm Hi vẫn cảm thấy không được. Nếu năm đó lúc mẹ dẫn theo cô đến nơi này, ông cụ có thể hỏi qua nguyên nhân tại sao mà không cần phải cố chấp, mẹ và bản thân cô sẽ không như bây giờ. Mẹ sẽ không phải chết, cô cũng không cần phải gặp những người đó. Trong lòng cô có hận, cũng không phải là hận, chỉ có trách cứ, tại sao người một nhà còn muốn cố chấp! Nghiêm Hi không biết Nghiêm Đình, cả đời người này trên thương trường chỉ nói một không nói hai, dù có ở nhà cũng là một người đứng đầu trong gia đình. Lần đầu tiên trong cuộc đời ông có người phản đối, còn là con gái mình, phương thức phản kháng còn kiên quyết như thế. Năm đó ông chỉ nói một câu ‘không được’, ngày hôm sau con bé đã chạy theo Lý Thánh Đức, vậy thì sao ông cụ có thể hài lòng. Rốt cuộc đợi mấy năm con gái ông cũng chủ động trở lại, cũng thấy được con gái vô cùng nhếch nhác. Nhưng cho dù rất khó khăn, có chết con bé cũng vẫn cứng rắn không nói ‘Ba, con sai rồi’. Chẳng qua ông cụ chỉ muốn con gái nói một câu làm dịu, kết quả con gái không nói hai lời, ôm cháu gái ngoại rời đi. Sau khi con gái đi, ông càng nhớ thương trong lòng. Quản gia thấy ông ngày đêm lo lắng đã nói: “Cô ấy bướng bỉnh tất cả là do người, người nói xem người nhất định phải bướng bỉnh vậy sao? Tiểu thư đã đi rồi, tôi thấy tiểu thư rất nhếch nhác, có lẽ sống không tốt, chắc chắn là cô ấy đã biết sai, nếu không cũng không quay về.” Nghiêm Đình vừa nghĩ, thôi, con cái chính là cái nghiệt của mình, kết quả sáng ngày hôm sau cho người đến thành phố G điều tra tung tích con gái. Không ngờ rằng kết quả điều tra nằm ngoài dự liệu, con gái chết, không thấy cháu gái đâu, Nghiêm Đình vừa nghe lập tức ngã quỵ, nằm trên giường hơn nửa tháng mới tỉnh lại. Sau khi ông tỉnh lại chuyện cần phải làm đầu tiên là điều tra kỹ. Ông cụ cũng nằm trên giường một năm, cuối cùng điều tra được, nhưng con gái và cháu gái đã không còn ở đây. Từ đó về sau, ông cụ bắt đầu giảm bớt hoạt động, tất cả chuyện tình trong công ty giao hết cho con trai, bản thân không quan tâm đến chuyện gì, cả ngày sống trong biệt thự nhà họ Nghiêm không hề bước chân ra khỏi cửa. Phong Trác Hạo ngắt quãng kể chuyện năm đó của ông cụ, mấy người ngồi trên ghế salon yên lặng lắng nghe. Lãnh Diễm ôm Nghiêm Hi, sức trên tay thật lớn, dường như cảm thấy cả người cô run rẩy, lặng lẽ tiếp theo sức mạnh cho cô, dùng cách của anh nói cho cô biết, cô còn có anh, không cần phải sợ. Phong Trác Hạo tiếp tục: “Thật ra thì sức khỏe ông cụ rất kém…” Nghiêm Hi lên tiếng ngắt lời: “Dừng lại thôi.” Giọng rất nhàn nhạt, giống như không hề có chút tình cảm nào: “Tôi biết rõ người già sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, tôi thừa nhận thật sự tôi đã biết sự tồn tại của nhà họ Nghiêm từ lâu. Về phần tại sao không trở về sớm…” Nghiêm Hi cũng không trả lời vấn đề này, ngược lại nhảy cóc bỏ qua, tiếp tục vấn đề tiếp theo. Chậm rãi thở dài: “Ở thành phố G bốn năm, mặc dù khổ cực nhưng cũng rất chân thật, chưa từng trải qua kiểm chứng, nhưng từng giờ từng phút tôi có thể cảm nhận được mẹ đang sống, tôi hết sức vui vẻ.” Bốn năm này mặc dù cô chọn rời đi một năm, nhưng là bản thân cô tự tay kiếm tiền học phí và phí sinh hoạt, cô chưa bao giờ yên tâm như thế. Bởi vì đó là tiền mình kiếm được, sẽ không có ai nửa đường chạy đến cướp đi. Cảm giác nắm giữ trong lòng bàn tay thật sự rất tốt, bàn tay mình nắm giữ cuộc sống của mình, rốt cuộc không cần phải nhìn sắc mặt người khác để sống. Nghiêm Đình nghe, cũng không nhịn được suy nghĩ miên man. Cháu gái ông nói những lời này, ông cũng có thể nhận ra, từ tận đáy lòng Nghiêm Hi vẫn luôn có cảm giác mơ hồ, giống như cây bèo nước trôi nổi, không có một nơi cho cô đáp xuống. Cô, vẫn luôn thiếu hụt cảm giác an toàn. Lãnh Diễm cũng khá kinh ngạc, vốn cho rằng mấy năm này cô dần trở nên hoạt bát, ai biết tận sâu trong đáy lòng cô vẫn tồn tại cảm giác mơ hồ đó. Đau lòng, anh chỉ cảm thấy trái tim anh đang đau vì Nghiêm Hi, đứa nhỏ Nghiêm Hi này làm cho người ta quá đau lòng. Nghiêm Đình cũng không nhịn được nữa: “Cháu gái, về nhà đi, hãy để ông ngoại chăm sóc cháu thật tốt. Những năm này thiếu vắng cháu, cháu là cháu gái nhà họ Nghiêm ta, cháu nên trải qua cuộc sống không buồn không lo. Đều là do ông ngoại thiếu cháu.” Cháu gái nhà họ Nghiêm, người đó lại không được nuôi như hoàng đế từ nhỏ, mà bị đối xử không chu đáo. Nghĩ tới cảnh Nghiêm Hi phải chịu khổ, ông cũng cảm thấy đau lòng. Cháu gái nhà họ Nghiêm sao có thể chịu khổ như thế. Nghiêm Hi không chớp mắt, che giấu sương mù trong mắt, cũng không cho phép thứ này chảy xuống. Đây chính là sự kiêu ngạo của cô, nghe lời Nghiêm Đình nói, cô chỉ cảm thấy mắt ấm áp đang muốn trào ra. Nghiêm Hi hơi ngước đầu, ngăn trở không cho nước mắt bên trong chảy xuống. Thật lâu sau, trong mắt thoáng khô, Nghiêm Hi mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, tôi còn có chuyện phải làm.” Nghiêm Đình nghe thế, liếc mắt nhìn Phong Trác Hạo đang ngồi bên cạnh mình, nhớ lại Phong Trác Hạo đã từng nói Nghiêm Hi có kế hoạch của riêng mình. Hai mắt Nghiêm Đình chợt sáng lên, hỏi tiếp: “Có phải bốn năm trước cháu đã gửi thư cho ta, bảo ta thả Lý Thánh Đức ra có phải không?” Nghiêm Hi giật giật hai mắt, cảm giác đỉnh đầu mình cũng giật, ánh mắt Lãnh Diễm như tia cực tím gắn chặt trên người mình, cắn răng, gật đầu nói: “Là cháu, cháu đã muốn làm chuyện này từ rất lâu rồi, tạm thời vẫn không thể nói là quen biết ông. Hơn nữa, cháu cũng không muốn…” Nghiêm Đình nghe nửa đoạn trước còn có nét mặt ‘hóa ra là như vậy’, lúc nghe cô nói đến không muốn, hai mắt bỗng mở to. Lãnh Diễm dường như đã biết lòng Nghiêm Hi, có lẽ không lựa chọn ở gần nhau, tóm lại vẫn là cô dâu nhỏ của mình. Dù sao đây cũng là nhận người thân, cũng không phải là người thứ ba tìm đến cửa, anh cũng không cần lo lắng quá mức. Phong Trác Hạo nhìn dáng vẻ ông cụ không phản ứng kịp, cúi đầu ho khan, thay ông cụ hỏi: “Tại sao? Sao cháu không muốn đến nhà họ Nghiêm?” Nghiêm Hi mím môi thật chặt, sợ mình không có quyết tâm nói những lời không thích hợp, nhìn ông cụ như vậy, cô chợt cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ cái này chính là cảm giác huyết thống? Rất lâu rồi chưa được trải qua cảm giác này, thật sự rất kỳ diệu! Nháy mắt mấy cái, Nghiêm Hi bình tĩnh lại, mặt đối mặt với ánh mắt chuyên chú của Phong Trác Hạo và ông cụ, gật đầu nói: “Không sai, bây giờ cháu không muốn thừa nhận. Cho dù trong lòng cháu đã biết ông là ông ngoại của cháu, dù biết rõ chuyện năm đó không liên quan đến ông, nhưng cháu không thể quên được vẻ mặt vô tình của ông năm đó. Cho cháu một thời gian, cháu cũng cần phải suy nghĩ, nếu không cháu sợ đến lúc cháu đến nhà họ Nghiêm cũng không thể nào quên được.” Nghiêm Hi nói xong, Nghiêm Đình đã hiểu, giống như đang lẩm bẩm cho chính mình: “Sao cháu có thể tha thứ cho ta, ngay cả ta cũng suy nghĩ không muốn tha thứ cho bản thân mình. Chuyện này…phải, cần phải vậy.” Dáng vẻ này của Nghiêm Đình khiến trái tim càng thêm thương xót. Cô không hiểu, tại sao cô gặp ông cụ sẽ nhớ tới vẻ mặt vô tình của ông năm đó, thấy ông cô sẽ nhớ tới cái chết oan uổng của mẹ. Thật ra cô rất muốn được nhào vào lòng ông ngay lập tức, nhưng từ tận đáy lòng vẫn có thứ gì đó níu lấy không buông, lơ lửng giữa không trung, vô cùng bế tắc, không biết nên làm thế nào. Sau khi Nghiêm Đình dẫn Phong Trác Hạo đi, Nghiêm Hi như đứa bé oan ức nằm trong lòng Lãnh Diễm khóc lớn, cuối cùng hai mắt đỏ hồng như mắt thỏ. Lãnh Diễm đau lòng cũng không biết phải làm thế nào, rõ ràng cô muốn nhận ông ngoại nhưng trong lòng vẫn bướng bỉnh như vậy? “Thật ra thì ông ngoại em rất đáng thương, già như vậy còn không ngừng tự trách bản thân về chuyện con gái mình.” Nghiêm Hi yên lặng nằm trong lòng anh, sao cô không biết ông cụ khổ sở, nhưng chính cô cũng không chịu nổi: “Cho em thời gian thêm hai ngày nữa.” Lãnh Diễm dịu dàng cúi đầu hôn cô: “Bao lâu? Hai ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ, đời người chỉ có một lần.” Ý kia rất rõ ràng, bảo Nghiêm Hi xuất hiện trong ngày đại thọ của ông cụ, hơn nữa còn gọi một tiếng ông ngoại, đây là lúc Lãnh Diễm tiễn người, Phong Trác Hạo lặng lẽ nói cho anh biết. Vốn dĩ anh sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ, nhưng sau khi về thấy cô vợ nhỏ khóc thê thảm như vậy, rõ ràng là bởi vì cô không nhận ông ngoại nên mới tự trách. Lãnh Diễm không thể làm gì khác hơn là nói chuyện với Phong Trác Hạo. Nghiêm Hi vốn đang nhắm mắt, từ từ mở mắt ra, thật lâu mới có tiếng nói: “Ừm!” Bên kia Phong Trác Hạo đỡ ông cụ lên xe, quản gia cũng ôm cậu chủ nhỏ trở lại. Trên xe hai tay Nghiêm Đình còn hơi cứng ngắc, lúc nãy thái độ của Nghiêm Hi đối với ông khiến lòng ông cảm thấy khá lo lắng. Ông đã lăn lộn trên chốn thương trường hơn nửa đời người, già rồi vẫn còn có chuyện khiến ông phải hoảng sợ. Nói chung là thật sự đã già, cho nên mới càng để ý đến con cháu mình. Phong Trác Hạo ôm con trai lên ngồi bên ghế lái phụ, mình thì ngồi ở phía sau. Anh không yên tâm, mở miệng an ủi: “Ba, không cần quá lo lắng, lúc nãy thái độ của Hi Hi đã cho thấy trong lòng con bé đã nhận ba từ lâu. Nhưng bởi vì chúng ta tới chậm, cho nên khó tránh khỏi có ác cảm trong lòng. Chỉ cần cho con bé thêm chút thời gian, con tin rằng con bé sẽ mở lòng, ba cũng không cần phải buồn rầu nữa.” Nghiêm Đình gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, trước kia ta để con trên danh nghĩa tên Tử Hoa, trên danh nghĩa con là con nuôi Tử Hoa. Mặc dù con nhiều hơn Hi Hi gần mười tuổi, nhưng trên danh nghĩa vẫn là anh trai của con bé. Về sau chúng ta phải thay đổi cho đúng, nếu không đến lúc con bé vào nhà cũng sẽ nhầm lẫn.” Đổi kiểu gọi ông ngoại? Phong Trác Hạo nhíu mày, gọi như vậy anh có cảm giác giống như mình trở thành người có cấp bậc của Nhục Đoàn Tử. Cũng đã hơn ba mươi tuổi, từ nhỏ anh đã đi theo ông cụ, xem ông như cha mình. Mặc dù trên danh nghĩa anh là con nuôi của Nghiêm Tử Hoa, nhưng hai người vẫn coi nhau như cha con. Bây giờ… Nghĩ đến lúc nãy khi ông cụ đối mặt với Nghiêm Hi trở nên rất kích động, Phong Trác Hạo thở dài. Anh sợ, ngộ nhỡ Nghiêm Hi không trở lại, có phải ông cụ cũng sẽ ngã xuống hay không? Không dám có ý kiến, không thể làm gì khác là gật đầu, hơi miễn cưỡng gọi “Ông ngoại!” Giọng nói khác cứng ngắc. Anh quyết định từ nay về sau nên ít gọi hai từ ‘ông ngoại’ này, thực sự quá kỳ cục. Lúc trước thậm chí anh còn gọi ông cụ là ba, bây giờ mới đổi, có phải là đã muộn hay không? Nhục Đoàn Tử trước mặt nghe anh gọi vậy, quay đầu nhìn lại không hiểu: “Ông Phong, tại sao ông gọi ông nội là ông ngoại, vậy không phải ông cùng vai vế với con sao?” Đây không phải là kém vai vế sao? Phong Trác Hạo vừa nghĩ tới lại nhíu chân mày, quay đầu lại thương lượng với ông cụ: “Người xem, ngay cả đứa nhỏ cũng quen miệng rồi, đổi nữa sẽ thành loạn. Về sau con gọi người là ông cụ, Đoàn Tử tiếp tục gọi là ông nội, coi Hi Hi là em gái, người thấy được không?” Ông cụ không vui: “Đây không phải là kém vai vế rồi! Về sau con gọi ta là ông ngoại.” Phong Trác Hạo bất đắc dĩ, nhưng cũng hết cách rồi. Anh đã chống lại kiểu xưng hô này nhiều năm, rốt cuộc vẫn thất bại. ** Lý Lệ gọi điện thoại về cho nhà họ Chu, nói rõ tình hình nơi này. Ông Chu vừa nghe thấy, bọn người Lãnh Diễm đều ở trong vòng thái tử? Lúc này đúng là xong rồi, ông Chu chợt nhớ tới chuyện đã từng đắc tội với Lãnh Diễm, mồ hôi lạnh toát đầy sau gáy, cúp điện thoại vẫn còn suy nghĩ, rốt cuộc nên làm gì? Lãnh Diễm chính là kẻ có quyền lực ở thành phố A, mặc dù ở bên kia Chu Khải và Lý Lệ đã có Lý Thánh Đức làm quan là chỗ dựa, nhưng chức quan của Lý Thánh Đức cũng không ngăn được Lãnh Diễm. Với tài lực của Lãnh Diễm, chỉ cần tùy ý động tay động chân cũng có thể đè chết hai người trẻ tuổi. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, ông Chu quyết định tự mình đến thành phố A một lần. Ông ta quyết định rất vội vàng, một đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau rời giường lập tức bảo người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Bà Chu không biết tình hình thế nào, mặt oán giận: “Sáng sớm cũng không yên ổn, làm cái gì vậy?” Bà bị đánh thức lúc người giúp việc đi vào thu dọn hành lý. Tối hôm qua đi ngủ muộn, hơn nữa tuổi cũng đã cao, đặc biệt coi trọng đến nhan sắc. Vốn dĩ mỗi ngày đều phải ngủ đến hơn chín giờ, kết quả liếc mắt nhìn lên đầu giường, mới sáu giờ rưỡi, người này lại có tật xấu gì! “Còn có để cho người ta ngủ hay không, cút ra ngoài cho ta!” Người giúp việc bị tính khí bà chủ dọa chạy, không dám đắc tội, chỉ có thể chạy xuống dưới lầu xin phép ông chủ. Ông Chu vốn đang nóng lòng như lửa đốt, ông nghĩ có thể sớm một phút là có thể tránh được phiền toái một phút. Ai ngờ rằng vợ mình ăn sung mặc sướng lại đuổi người giúp việc ra ngoài, mặt đã bừng bừng lửa giận. Lên tầng hai, đá văng cửa phòng ngủ ra, rống lên với người phụ nữ vẫn đang còn ngủ trên giường: “Còn ngủ nữa, nhà chúng ta sắp rơi vào đại họa rồi, bà còn có thể ngủ được? Chết thế nào cũng không biết!” Nói xong cũng tự mình thu dọn đồ đạc, tiếng động khá lớn, chủ yếu là máy tính, điện thoại di động, vài bộ quần áo để thay, những thứ khác để đến lúc đến bên kia rồi mua cũng được. Bây giờ thời gian không chờ ai cả. Bà Chu bị tiếng đá cửa dọa sợ đến chết, nào có thể ngủ được nữa, nghe thấy lời chồng nói cũng rất hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy, vuốt vuốt tóc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Nhà chúng ta lớn hơn tai họa trước mắt, là ai muốn đối phó với nhà chúng ta?” Nhà họ Chu ở thành phố G là ông lớn, ai dám đối phó với nhà bọn họ? Ông Chu thoáng nhìn qua vợ mình, trong lòng càng buồn bực hơn, chỉa tay về phía bà, cứng rắn nói: “Bà đó bà đó, lòng dạ đàn bà! Sao bà nghĩ không ai ở thành phố G có thể đối phó với nhà chúng ta? Kể từ sau khi xảy ra khủng hoảng kinh tế với nhà họ Chu chúng ta bà không biết gì sao? Còn nghĩ rằng nhà họ Chu chúng ta vẫn bền vững chắc chắn như trước đây sao. Huống chi sau này khi ta tiếp nhận nền tảng bền vững chắc chắn lại là bùn lầy, không chịu nổi một chiêu!” Nói xong trên mặt ông Chu còn vô cùng giận dữ chạy thẳng tới sân bay. Vốn dĩ ông ta có thể lái xe đến, nhưng bây giờ thời gian không nhiều lắm, có thể tiết kiệm phút nào hay phút đó. Lúc nãy ông Chu đá cửa khá lớn, không chỉ đánh thức bà Chu mà còn đánh thức cả Chu Kỳ ở phòng bên cạnh. Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng tính khí tiểu thư cô ta khá lớn, rống to: “Ai vậy, đáng ghét vậy.” Lúc đó ông Chu đã lái xe ra khỏi nhà. Người làm bên ngoài vội vã chạy tới giải thích: “Ông chủ và bà chủ cãi nhau, trong lúc tức giận ông chủ đã đạp cửa.” Nói đến đó Chu Kỳ cảm thấy rất kinh ngạc, sao có thể như vậy, ba luôn luôn nghe theo lời mẹ tự nhiên nổi dậy sao? Chu Kỳ cảm thấy khá hưng phấn, vội vàng xuống giường chạy đến phòng đối diện, cô ta phải hỏi mẹ thật kỹ, mẹ và ba làm sao? Kết quả là sau khi chạy tới, cửa phòng ngủ đang trong tình trạng thê thảm khiến Chu Kỳ sững sờ. Sao có thể tức giận đến mức này, chuyện rất nghiêm trọng sao? Đi vào thấy bà Chu ngồi ngơ ngác ở trên giường, rất dễ nhận ra là mới tỉnh dậy, tóc tai còn chưa chỉnh lại, hơi rối loạn. Chu Kỳ đi lên ôm bà Chu: “Mẹ, mẹ và ba sao vậy, sao sáng sớm đã làm rùm beng lên rồi?” Hai mắt bà Chu đăm đăm, trong đầu vẫn nghĩ đến những lời chồng bà nói trước khi rời đi: “Nhà ta sắp gặp phải tai họa thê thảm.” Bà Chu chợt sợ hãi: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cảm nhận được nhiệt độ con gái bên cạnh, bây giờ Chu Khải không có ở bên cạnh mình, người duy nhất bà có thể tin tưởng chỉ còn lại cô con gái này. Vội vàng kéo tay Chu Kỳ: “Kỳ Kỳ, con nhanh chóng về thu dọn hành lý, mua vé máy bay chuyến đến thành phố A trong thời gian sớm nhất. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Phải nhanh lên, không biết anh trai và chị dâu con đắc tội với ai ở thành phố A, nhà chúng ta cũng sắp gặp phải khó khăn rồi.” Chu Kỳ vừa nghe thấy bỗng sửng sốt. Cái gì? Tai họa đến nơi? Còn là do anh trai và chị dâu gây ra ở thành phố A? Lúc này cô ta mới thấy nghiêm trọng, vừa an ủi mẹ vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng vội, lát nữa con đến thành phố A sẽ hỏi chuyện rõ ràng rồi gọi điện thoại về cho mẹ. Mẹ đừng lo lắng!” Bà Chu gật đầu lia lịa, mắt không ngừng nhìn lên bầu trời, nhà họ Chu sắp không xong rồi sao? Sao lúc còn trẻ đi xem bói người ta nói bà có số làm phu nhân nhà quan? Không thể nào, nhà họ Chu sẽ không suy sụp, cho dù nhà họ Chu sụp đổ…cho dù sụp đổ? Bà không nên nói, bà đã xem bói rồi, cả đời này bà có thể làm phu nhân nhà quan, có thể hưởng phúc cả đời. Ông Chu và Chu Kỳ người trước người sau đến thành phố A, ông Chu vừa đến cũng biết Chu Khải và Lý Lệ ngủ ở khách sạn, cho nên cũng không dừng lại trực tiếp gọi xe đến khách sạn. Nhưng Chu Kỳ cục cằn liều lĩnh, cô ta chỉ cố thu dọn đồ đạc đến thành phố A, hơn nữa mẹ còn khóc lóc bên tai không ngừng, bây giờ lỗ tai còn ong ong. Sau khi ra khỏi sân bay cô ta khá bối rối. Đây là đâu, không đâu là đông tây nam bắc. Buổi sáng cũng không ngủ ngon, cộng thêm bị bà Chu lải nhải bên tai, bây giờ Chu Kỳ cũng không phân rõ bên nào trái bên nào phải. Hai tay trống không ra khỏi sân bay, ánh mắt mờ mịt luống cuống. Hành khách bên cạnh đã xuống máy bay, bên người túi lớn túi nhỏ. Chu Kỳ chợt nhận ra một vấn đề, hành lý cô ta đâu?