“Hả! Sao mình thấy con chó nhỏ này quen quen?” Nghiêm Hi cẩn thận ôm bảo bối trong ngực, hơi khẽ xoay người để Chu Châu có thể nhìn rõ hơn một chút, nhẹ nhàng nói: “Đây là con của Bảo Bảo!” Lưu Thế Hiền im lặng nhìn Nghiêm Hi dịu dàng ôm chú chó nhỏ, trong lòng vô cùng lo lắng. Chu Châu vui mừng hét lớn lên: “A! Bảo Bảo có con sao?” Nghiêm Hi cười khúc khích nói: “Đương nhiên rồi, Bảo Bảo nhà mình đẹp trai như vậy, đương nhiên là có rất nhiều cô chó xinh đẹp theo đuổi rồi, có con thì có gì mà ngạc nhiên chứ!” Càng nói trái tim cô lại càng mềm nhũn ra, không nhịn được ôm chú chó nhỏ lên hôn “chụt” một tiếng. Nghiêm Hi thoải mái cười híp mắt lại, trong không khí còn thoang thoảng mùi sữa, rất ngọt. Chu Châu kinh hãi nói: “Trời ơi! Ai không biết còn tưởng là cậu sinh ra nó!” Dáng vẻ này của Nghiêm Hi chính là dáng vẻ của gà mẹ đang bảo vệ gà con, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nếu người khác nghĩ đây là do Nghiêm Hi sinh cũng không có gì là quá đáng. Chu Châu vừa mới yên tâm được một chút giờ lại bắt đầu lo lắng rồi. Chợt nhận ra Lưu Thế Hiền vẫn im lặng nãy giờ, cô quay sang lườm anh một cái, ánh mắt bất đắc dĩ hỏi: “Làm thế nào bây giờ?” Sắc mặt Lưu Thế Hiền vô cùng nghiêm túc, lông mày nhíu lại thành một cục, anh liếc mắt nhìn bó hoa hồng xanh bị Nghiêm Hi đặt ở một bên, trong đầu lóe lên một ý tưởng, đôi mắt lập tức sáng lên. Chu Châu nhìn theo tầm mắt của Lưu Thế Hiền, khóe miệng cũng cong lên. Cô làm ra vẻ mập mờ cố ý cất cao âm điệu nói: “Wow, bó hoa hồng xanh này thật là đẹp, nhưng loại hoa hồng này rất là hiếm, chắc chắn phải vận chuyển bằng máy bay từ Hà Lan về rồi? Vừa đẹp trai lại có tiền! Tâm tình cảm thấy thế nào hả?” Cô nói một câu lại chọc chọc người Nghiêm Hi một cái, nói xong câu cuối cùng còn làm bộ thần bí nhìn Nghiêm Hi, rốt cuộc lại thất vọng khi thấy Nghiêm Hi đang nhìn mình bằng ánh mắt xem kịch vui. Thiệt tình! Chu Châu bĩu môi: “Thôi đi! Gặp gỡ một “hoa đào” ưu tú như vậy cũng không thèm chia sẻ với chị em tốt gì hết!” Nghiêm Hi không ngừng vuốt ve cái đuôi nhỏ của tiểu Bảo Bảo, nhỏ giọng cười nói: “Thôi nào, cậu nghĩ là mình không biết hay sao, “hoa đào” Lưu Thế Hiền tốt như vậy cũng bị cậu len lén hái mất rồi, cậu không sợ những người khác biết sẽ xử cậu hay sao?” Chu Châu nghe xong chột dạ nuốt nuốt nước miếng, len lén liếc mắt nhìn Lưu Thế Hiền đang đứng phía sau, rồi quay sang nhìn Nghiêm Hi, trong lòng ảo não kêu lên “thảm rồi!”, nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho Nghiêm Hi: “Ha ha, Nghiêm Hi, cậu cũng xấu xa quá đi, vì muốn lảng sang chuyện khác mà kéo cả chị em tốt ra làm tấm đệm lưng, mình chưa từng thấy qua người nào không coi nghĩa khí ra gì đấy!” Nói xong không thèm để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang méo mó của Nghiêm Hi, hai tay cô ôm ngực, hừ! Cậu đúng là, rõ ràng là mình lo lắng cho cậu chết đi được, kết quả khi cậu quay lại liền đem mình ra trêu ghẹo! Lưu Thế Hiền đứng một bên liên tục lắc lắc đầu. Chu Châu nghiêm mặt được một lúc, đúng là chịu hết nổi mà, cô cười rộ lên: “Được rồi, được rồi! Đồ đạc của cậu đã thu dọn xong hết chưa! Chúng ta nên đi thôi! Không một chút nữa là quản lý ký túc xá đến tận phòng đuổi người đó?” Lúc này Nghiêm Hi mới nhớ ra hôm nay sẽ phải rời khỏi ký túc xá: “Mình cũng thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi!” Chu Châu bất đắc dĩ nói: “ Aizzzzzz! Mấy dì quản lý cũng thật là, hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ở đây rồi mà cũng không chừa cho chúng ta một chút ấn tượng tốt đẹp nào, một mực muốn đuổi người, cứ vội vã như thế này mà về nhà hay sao?” Nửa giờ sau, Nghiêm Hi và Chu Châu ngồi phía sau xe của Lưu Thế Hiền cùng tới nhà mới, nhà này do cô và Chu Châu thuê chung. Trong công cuộc dọn nhà này, Chu Châu một lòng xem đại thiếu gia Lưu Thế Hiền thành nhân viên bốc xếp miễn phí, cô đứng một bên chỉ huy Lưu Thế Hiền mang lên chuyển xuống hành lý của cô và Nghiêm Hi, ở nơi này thật sự không có công lý rồi. Nghiêm Hi nhìn áo sơ mi đắt tiền của Lưu Thế Hiền ướt đẫm mồ hôi thì đau lòng muốn chết, Lưu Thế Hiền bật cười: “Anh giúp hai vị đại tiểu thư chuyển đồ, hai người không hỏi xem anh có khát hay không, anh có mệt hay không cũng coi như thôi đi, đằng này lại vì áo sơ mi đáng mấy vạn mà đau lòng!” Trong lòng các cô đang nghĩ gì, anh thật sự là không thể hiểu được! Chu Châu vừa nghe “mấy vạn” thì hai mắt lập tức sáng lên, cô chạy lên cười nịnh hót, nhỏ giọng hỏi: “Aiz nha, mồ hôi chảy thành ra thế này rồi, anh có nóng không, cởi quần áo vào tắm một cái đi! Quần áo này cũng giống của anh, không khác biệt lắm đâu!” Nghiêm Hi đang thu dọn đồ đạc của mình lập tức dừng tay lại, thân thể cứng đờ xoay người nhìn Chu Châu đang cười rất xấu xa, trái tim âm thầm cầu nguyện cho Lưu Thế Hiền. Lưu Thế Hiền thấy Nghiêm Hi quay người lại, đầu tiên tặng cho anh một cái ánh mắt “hãy tự cầu nguyện cho bản thân mình đi” làm cả người anh run lên, rồi nhìn đến cô gái trước mặt đang không ngừng nháy mắt phóng điện với anh thì lại im lặng không nói gì. Chu Châu thật tình là không có tính nhẫn lại chút nào, thấy Lưu Thế Hiền không nhúc nhích liền trực tiếp sử dụng móng vuốt sói của mình, hơn nữa còn quan tâm nói: “Aiz nha, anh nhìn xem mồ môi mướt mát thế này rồi, nghe lời em đi tắm một cái đi, nhìn anh coi, ngộ ngỡ bị cảm nắng thì không tốt đâu!” Nhưng mà, mới cuối tháng sáu thôi mà đã làm cho người ta chịu không nổi rồi, Lưu Thế Hiền nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời đang nắng chói chang, đợi đến khi anh lấy lại tinh thần thì áo sơ mi đã bị Chu Châu lột xuống rồi. Trước khi đóng cửa phòng tắm, Lưu Thế Hiền hơi hoài nghi ngoảnh lại liếc mắt nhìn Chu Châu, thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhìn anh cười tủm tỉm, trong đôi mắt hiện lên những tia sáng rực rỡ giống như ánh mặt trời làm người ta không thể xem thường, hình như cô sắp làm một chuyện gì đó không tốt. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Anh âm thầm lắc đầu một cái, mình suy nghĩ nhiều quá rồi! Sau đó không chút do dự đóng cửa phòng tắm lại. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Chu Châu liền hưng phấn cầm áo sơ mi của Lưu Thế Hiền lật tìm nhãn hiệu, sau đó nhanh chóng mở Laptop ra, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Nghiêm Hi chỉ nhướn mày một cái rồi liếc mắt nhìn Tiểu Bảo Bảo đang ngủ say trên ghế salon, sau đó im lặng tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Không tới mười phút, chuông cửa vang lên, Chu Châu đặt Laptop xuống chạy ra cửa, vừa chạy vừa la hét: “Tới rồi đây!” Cửa mở ra, một nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa lễ phép hỏi: “Xin hỏi ai là Chu tiểu thư?” Chu Châu có chút hưng phấn nói: “Đúng! Là tôi, nhanh như vậy đã đưa đến rồi, cửa hàng của anh đúng là phục vụ rất tốt, không tệ, không tệ!” Sau đó ký tên đưa tiền, cười híp mắt vẫy tay với nhân viên giao hàng một cái, sau khi quay lại, trên tay là một chiếc áo sơ mi màu trắng. Nghiêm Hi không hiểu hỏi: “Áo sơ mi của Lưu Thế Hiền cũng có bẩn lắm đâu, sao cậu lại mua cho anh ấy một cái áo khác?” Chu Châu cười híp mắt, bộ dạng lấm lét nói một câu: “Bí mật!” Nghiêm Hi: “…….” Cửa phòng tắm mở ra, Lưu Thế Hiền không mặc áo, chỉ mặc mỗi quần dài đi ra ngoài, Chu Châu nhìn thấy vậy liền trừng mắt nhìn anh, xông tới dùng sức kéo anh trở lại phòng tắm: “Lưu Thế Hiền! Anh chú ý một chút, ở đây có đến hai cô gái đó!” Nói xong ném áo sơ mi cô mới mua cho anh, “cạch” một tiếng cửa phòng tắm đóng lại.