Khi Lãnh Diễm đang khom người không dám lộn xộn, tiến không được mà lùi cũng không xong thì đột nhiên bên ngoài phòng bệnh vang lên một tràng cười. Mặt Lãnh Diễm vốn dịu dàng lập tức rét lạnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng liếc mắt một cái, tràng cười lập tức dừng lại. Quay đầu lại nhìn Nghiêm Hi ngủ trên giường, hình ảnh này rất quen thuộc, khóe miệng anh bất giác lại cong lên. Nhẹ nhàng nằm lên giường ôm Nghiêm Hi đang ngủ say vào trong ngực, ôm cô tựa như khi hai người còn nhỏ, thân thể Nghiêm Hi hình như ý thức được, theo ký ức thời thơ ấu, nhích người tiến sâu hơn vào trong ngực Lãnh Diễm, vòng tay ôm lấy anh, ngủ càng ngày càng sâu hơn. Đứng bên ngoài phòng bệnh, Tiếu Thâm và Cố Tiêu với vẻ mặt mập mờ nhìn xuyên qua cửa sổ nho nhỏ của phòng bệnh xem gian tình bên trong, còn Lý Duệ Thần ngồi trên ghế băng dài, trong mắt có chút mất mát, sau đó đều là chúc phúc. Đã sớm biết, người Nghiêm Hi yêu là Lãnh Diễm, không phải sao? Coi như xa cách ba năm thì đã sao, cho dù xuất hiện một Chu Khải thì thế nào? Khi đó Chu Khải may mắn, nếu như anh ở bên cạnh Nghiêm Hi khi cô không ở cạnh Lãnh Diễm, như vậy, Hi Hi, em sẽ giống như cho Chu Khải một cơ hội, mà chừa lại mấy phần cơ hội cho anh chứ? Sẽ chứ? Lý Duệ Thần cười khổ một cái, nếu như? Cuộc sống làm gì có nếu như! Chỉ có thể nói, đây là sự an bài của số mệnh mà thôi. Trước khi anh tìm thấy Nghiêm Hi, thì cuộc sống, trái tim của Nghiêm Hi đã tràn ngập Lãnh Diễm, đã không còn một khoảng trống nhỏ nhoi nào nữa. Bốn năm Nghiêm Hi rời đi, thật không dễ dàng gì, trái tim bị Lãnh Diễm chiếm hết mới xuất hiện một tia hy vọng mới, nhưng lúc đó bên cạnh cô lại xuất hiện một Chu Khải. Khóe miệng Lý Duệ Thần cong lên thành hình cung, anh dựa đầu vào thành ghế ngơ ngác nhìn trần nhà, bên tai là tiếng cười đầy mờ ám của Tiếu Thâm và Cố Tiêu. Tiếu Thâm đắc ý, đẩy đẩy Cố Tiêu bên cạnh, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cậu xem đi, vẫn là cao thủ tình trường mình lợi hại, đối với cô bé Nghiêm Hi có bề ngoài cứng rắn còn nội tâm thì yếu đuối này, dùng khổ nhục kế là hiệu quả nhất rồi.” Cố Tiêu khẽ xì một tiếng: “Cắt.” Rõ ràng là xem thường cái người tự xưng là hoa hoa công tử - Tiếu Thâm mà: “Cậu còn có mặt mũi mà nói như vậy sao, xem như cậu hiểu rõ phụ nữ thì thế nào, còn không phải là kỹ thuật diễn của thằng nhóc Lãnh Diễm kia rất tốt sao, cậu xem đi, mới vừa rồi khi muốn bóp chết Nghiêm Hi, đôi mắt nồng đậm thâm tình, Tiếu đại thiếu cậu tự nhận mình không bằng đi.” Tiếu Thâm bị những lời nhẫn tâm của Cố Tiêu làm tổn thương rất nặng nề đến lòng tự trọng phái nam của mình, chân mày nhíu lại tiếp tục cùng Cố Tiêu làm khán giả, thanh âm kéo thật dài, mang theo một phần uy hiếp: “Cậu nói cái gì? Cậu đang hoài nghi năng lực của bổn đại thiếu mình sao?” Cố Tiêu phớt lờ phất tay một cái, thuận miệng nói: “Ai za, năng lực của Tiếu đại thiếu thì chỉ có những cô gái được cậu để mắt tới mới biết, mình không có sở thích đi rình xem, làm sao mình biết được.” Rất dễ nhận ra, bác sĩ Cố Tiêu đã nghĩ lệch sang hướng khác rồi. Mà, Cố Tiêu lại không ngờ đến chỉ vì câu nói này mà chọc tới Tiếu đại mỹ nhân phúc hắc, cũng bởi vì không suy nghĩ mà đã buột miệng nói ra khiến Tiếu đại mỹ nhân ghi hận trong lòng, đến cuối cùng dĩ nhiên là như vậy như vậy, như vậy như vậy, phải bồi thường bằng chuyện lớn cả đời mình. Tiếu Thâm híp đôi mắt câu hồn lại, hướng Cố Tiêu lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng, sau đó giơ tay đánh một quyền. Cố Tiêu chỉ cảm thấy trước mặt mình bỗng nhiên tối sầm lại, tiếp theo đó là trên mặt có muôn ngàn sao sáng đang quay vòng vòng rồi lại quay vòng vòng. Tiếu Thâm tuấn tú vẫy vẫy tay, nhíu mày, đã lâu rồi không dùng đến quả đấm, làm sao lại cảm thấy không quen tay như vậy hả? Bây giờ phải cùng tên nhóc này luyện tập một chút mới được. Đúng lúc này, cửa phòng đóng chặt nhẹ nhàng mở ra, ba người cả kinh tại chỗ, vẻ mặt sững sờ khi thấy Lãnh Diễm rón rén bước ra từ bên trong. Sau đó rời tầm mắt xuống phía dưới, chỉ thấy hai tay Lãnh Diễm xách hai chiếc giày da của mình, tầm mắt xuống thêm một chút nữa, miệng cả ba người đều biến thành hình chữ O. Lãnh Diễm ở bên trong thật vất vả mới dỗ được Nghiêm Hi đang ngủ say, đi ra ngoài nhưng lại sợ đánh thức cô, anh liền cởi giày ra xách trên tay. Đứng một bên, Tiếu Thâm thở dài nhìn Lãnh Diễm bóp cổ tay, vì anh biết, phụ nữ, không thể cưng chiều được, một khi cưng chiều sẽ xảy ra vấn đề, nhìn bây giờ Lãnh Diễm đi chân trần thì biết, aiz, nhục hơn mất nước mà. Lãnh Diễm đóng kín cửa lại quét mắt nhìn hai người xem kịch vui vên ngoài – Tiếu Thâm và Cố Tiêu, không quan tâm. Ném giày trong tay xuống đất, móc vớ của mình ở trong túi ra, khom lưng xỏ vào. Càng nhìn, Cố Tiêu kinh hãi nói không nên lời, nhưng mặt của Lý Duệ Thần lại nhàn nhạt, nhìn không ra là có ý gì. Tiếu Thâm càng khoa trương hơn, vẻ mặt thống hận tiến lên vỗ vỗ vai Lãnh Diễm, giọng điệu có chút thương cảm: “Người anh em, cậu đến mức này rồi sao, chỉ vì một cô gái mà...” Lãnh Diễm ung dung nhàn nhã tiếp tục xỏ giày, không thèm để ý đến cậu ta, câu nói thương tiếc kia của Tiếu Thâm tựa như tự hỏi tự đáp, Tiếu đại thiếu luôn là sở hướng vô địch* trên tình trường lần đâu tiên phải cam chịu trước mặt người khác. (Chú thích: Sở Hướng Vô Địch: không đâu địch nổi; không có sức mạnh nào địch nổi) Bởi vì một cô gái! Lãnh Diễm xỏ giày xong nhìn một chút, rất hài lòng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiếu Thâm đang phát điên vì bị bỏ rơi một cái, nhẹ nhàng nói một câu: “Bà xã của mình, mình nguyện ý, không ăn được nho thì nói nho còn xanh.” Sau khi nói xong liền đút hai tay vào túi quần, vô cùng phách lối đi về phía phòng làm việc của viện trưởng. Bỏ lại Tiếu Thâm sững sờ đứng tại chỗ, miệng há hốc vì không thể tin được. Cố Tiêu vô cùng hả hê nhìn theo bóng lưng Lãnh Diễm, cuối cùng nhịn không được liền bật cười, vỗ vỗ Tiếu Thâm đang tức đến không nói nên lời: “Người anh em, không sao, cậu muốn gương mặt có gương mặt, muốn tiền có tiền, rất có triển vọng, tìm bà xã cũng không dễ dàng gì, cậu biết ăn năn hối lỗi, mình sẽ tìm bà xã cho cậu, ha.” Sau khi nói xong thật sự nhịn không được lại bật cười ha ha. Tiếu Thâm nghe vậy chỉ khinh thường nhếch miệng lên một chút. Tình yêu, phụ nữ, đều là đồ bỏ đi! Tiếu đại thiếu anh không cần. Lý Duệ Thần cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ bả vai Tiếu Thâm: “Người anh em, không tin sao? Trên thế giới này, sẽ luôn có một người làm cho cậu biến thành một thằng ngốc, giống như Lãnh Diễm bây giờ.” Cũng giống như anh bây giờ. Lý Duệ Thần nhếch miệng cười nhạt. Lãnh Diễm hăng hái đi tới phòng làm việc của viện trưởng, không gõ cửa mà đi thẳng vào trong. Kết quả đúng lúc phá hỏng chuyện vui của một đôi uyên ương bên trong, nhận ra trong phòng có người, cô gái đang ngồi trên đùi người đàn ông hét lên một tiếng, hốt hoảng nhảy xuống, nhặt quần áo chạy thật nhanh ra ngoài. Lãnh Diễm nhìn cô gái trần truồng chạy đi, chân mày nhíu lại thành núi nhỏ, cái loại mùi vị hoan ái này khiến anh không vui. Người đàn ông ngồi trên ghế lười biếng hé mắt nhìn người trước mặt, bị người khác phá hỏng chuyện vui, tâm trạng của người đàn ông kia hình như không được tốt, ngồi im không nhúc nhích. Từ góc độ của Lãnh Diễm, xem ra người đàn ông này rất anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp cũng rất tốt. (Chú thích: mày kiếm: lông mày lưỡi mác) Dù là đang làm chuyện kia, nhưng quần áo vẫn mặc chỉnh tề, nếu như không phải vừa rồi tận mắt anh nhìn thấy, Lãnh Diễm hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này đang nghiêm túc xử lý công việc.