"Vậy thì quá tốt còn gì, mấy ngày nay tớ chỉ loanh quanh mỗi chỗ này, sắp mốc meo tới nơi rồi... Mễ Mễ à, nhớ cậu chết đi được..." Tô Thiển tựa đầu lên vai Nhiễm Mạn làm nũng. "Cậu bảo với An đại thiếu gia là chăm sóc cậu mệt chết đi được, tiền lương ít nhất cũng phải gấp 3 lần trước kia mình mới làm." "Biến, cậu còn lên mặt nữa cơ đấy!!!" Tô Thiển điểm điểm vào trán Nhiễm Mạn khiến cô nàng cảm thấy đau. "Tiểu Tô Tô, mình thật sự không nghĩ tới việc An đại thiếu gia nhà cậu lại là người đứng đầu Ám Dạ. Trời ạ, cậu là vợ anh ta, tới lại là bạn tốt nhất của cậu, sau này quan hệ cũng chẳng phải thường đâu nhỉ." Tô Thiển vuốt lại tóc, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Mễ Mễ về An Thần, thay quần áo rồi kéo Nhiễm Mạn ra bở biển. "Thoải mái đi, ở đây hai ngày, mình mới phát hiện ra nơi này đẹp thế này." Nước biển xanh thẳm, phản chiếu ánh sáng mặt trời lung linh, chói mắt. Tô Thiển mặc bộ đầm trắng, kéo Nhiễm Mạn chạy như điên. "Tô Thiển, cậu thật đáng đánh đòn." Nhiễm Mạn cắn ngón tay, hìn vào mắt của Tô Thiển, muốn kêu lên một tiếng hâm mộ. "Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đại khái có thể diễn tả hết lòng mình." Tô Thiển nằm dài trên bờ cát, hai tay chắp sau gáy. "Thì ra An Thần đã thích cậu từ sớm như vậy, thật đúng làm người khác khó tin." Nhớ tới những điều mà Tô Thiển nói khi chat QQ với mình, Nhiễm Mạn không khỏi cảm thấy buồn cười: "Cậu xông thẳng vào WC nam, tại sao không xem kĩ trước khi vào." "Không phải tớ đã nói cho cậu biết rồi sao? Hơn nữa, chuyện tình bó tay vậy, cậcu bảo tới không biết xấu hổ mở mồm thế nào đây?" Tô Thiển nghiêng đầu nhìn Nhiễm Mạn: "Tớ có nằm mơ cũng không nhớ nổi, cậu nhóc kia là An Thần. Còn cẩu huyết yêu mình nữa chứ!" "Đại khái ậu lên đời đạp rất nhiều cứt chó." Nhiễm Mạn cười xấu xa. "Cho nên mới giao cho cậu một người bạn như mình." Tô Thiển dừng một chút, không chút để ý đáp. Hai người cười ha ha, ôm ở trên bờ cát lăn qua lộn lại. Lúc An Thần tìm được hai người đã là rất khuya, lúc này trên bờ cát lại càng đẹp hơn. Hai người này dường như vẫn chơi chưa đủ, mà nhảy lên nhảy xuống. An Thần không khỏi ngây người ra nhìn, cô gái nhỏ này, đã bào giờ thả lỏng thế này trước mặt mình? Thật ra thì, anh chỉ hi vọng cô có thể yêu anh một chút xíu như vậy là đã đủ rồi, còn toàn tâm toàn ý, thì hẫy để lại cho anh. Thấy Tô Thiển đi chân trần trên cát, hàn băng lại lóe lên trong mắt An Thần. Cô gái này không biết thể chất của bản thân mang tính hàn hay sao còn thích đi chân trần? "Tô Thiển, tới đây!" Thấy hai cô gái hoàn toàn không nhìn thấy mình, An Thần không thể làm gì khác ngoài việc lên tiếng. Tô Thiển sửa sang lại quần áo và tâm trạng kéo Nhiễm Mạn tới: "Anh xong việc rồi à?" An Thần gật đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi chân trần của cô, dứt khoát ngồi xuống, bế cô lên: "Lời anh nói em không để vào tai đúng không?" Rồi quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Nhiễm Mạn: "Thể chất của cô ấy mang tính hàn, sau này để ý tới, nhắc cô ấy phải đi giày." Nhiễm Mạn gật đầu, sợ run cả người, lạnh buốt. Tô Thiển lè lưỡi xin lỗi Nhiễm Mạn, anh chàng này quản nhiều chuyện thật đó. Ngày đầu tiên tới trường nhập học, Nhiễm Mạn lôi kéo Tô Thiển, vừa đi vừa lảm nhảm, càu nhàu. "Có lầm không vậy, cậu học cùng tớ hồi còn mầm non, sao tớ có cảm giác cậu như bảo mẫu riêng của tớ vậy?" Tô Thiển thu dọn xong đồ đạc: "Cậu biết đủ sao, cậu học miễn phí còn oán giận, tiện nghi cho cậu quá rồi." Nhiễm Mạn: "..." An Thần muốn lái xe đưa hai người đi học, mặc cho Tô Thiển nói thế nào cũng không chịu nghe. Anh lái chiếc Lamborghini Bugatti Veyron, kết hợp với gương mặt hoàn mỹ không tì vết, khiến sau này cô ở trong trường không phải vất vả gì. An Thần cũng không có ý kiến gì thêm nữa, chỉ dặn dò, tan học về nhà ngay, không được tiếp xúc với người đàn ông khác, ngay cả nói chuyện cũng không được. Tô Thiển im lặng không nói gì, mà Nhiễm Mạn cũng cảm thấy hơi lắm chuyện nên chỉ ừ à đáp ứng thay Tô Thiển. Do cũng chẳng phải qua cửa sau gì, nên cũng giống như những học sinh bình thường khác, hai người rất sợ những phiền toái không cần thiết. Mặc dù vậy, khi Tô Thiển và Nhiễm Mạn giới thiệu về bản thân trước lớp, trong lớp không hề có bất cứ tiếng động nào. Lớp có thê hai cô gái xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, ngay cả chủ nhiệm cũng không cầm lòng được mà ngắm đi ngắm lại. Khi giới thiệu xong, hai người ngồi vào vị trí giữa lớp, cũng may hai người được ngồi cùng bàn. Cất sách vở xong, Tô Thiển và Nhiễm Mạn không quan tâm tới những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình chăm chú. Lúc tan lớp, Nhiễm Mạn nhét một thanh sô cô la vào miệng Tô Thiển: "Cậu đừng lườm tớ, đây là do ông xã của cậu căn dặn, tốt cho tính hàn trong người cậu!" "Chị đây ghét nhất sô cô la!!!" Tô Thiển nhíu mày thật sâu, nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt.