Vạn Dạ nhìn chằm chằm vào cô, biết rõ trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì. "Tiểu Thiên, em vẫn luôn là người thích ứng tốt trong mọi hoàn cảnh mà, có những việc không cần anh nói rõ ra em cũng tự hỉu được, năng lực này không thể chỉ dùng 1 tờ giấy mà quyết định nổi. Cách nhìn của người ngoài không thể ảnh hưởng tới mình, chỉ có thể dùng chính thực lực để chứng minh, em có hỉu ý của anh không?" Ngồi nghĩ, Tô Thiển thấy nếu cứ cự tuyệt thì có vẻ là đang làm cao, nên không nói gì, chỉ cười. Vạn Dạ cũng cười. khi kí hợp đồng xong, cảm xúc trong Tô Thiển cũng bình yên trở lại. Khóe môi nâng lên, tự giễu: "Hiện tại tôi lại trở thành kẻ có ô dù rồi." Vạn Dạ bị lời châm biếm của cô làm cho bật cười, vỗ nhẹ lên đầu cô. Trưa tới, Vạn Dạ muốn mời Tô Thiển đi ăn cơm thì lời đồn đại bắt đầu nỗi lên. Nhân viên giáp: "Xinh đẹp, dáng chuẩn thì vẫn luôn được ưu tiên nhỉ!" Nhân viên ất: "Đàn ông mà, toàn là động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới cả, không ngờ tổng giám đốc chúng ta cũng là loại này." Thở dài ra. Tô Thiển không để ý tới ánh mắt quái dị của đám nhân viên khi nhìn mình, cô bình tĩnh, mặc kệ người khác nói qua nói lại chuyện này thế nào cũng sẽ không làm lòng cô gợn sóng. "Tiểu Thiển, suy nghĩ của em lại trên mây nữa rồi." Vạn Dạ rất khâm phục tính tình của cô, từ nhỏ đã thế, dường như không có chuyện gì có thể làm phiền tới cô. "Tôi có thể hỉu là anh đang khen tôi không?" Vạn Dạ cười: "Cứ coi là thế đi." "Cám ơn anh, món bò bít tết rất ngon." "Cảm ơn nữ vương đã nể mặt...." Trong lòng Vạn Dạ rất ấm áp, chỉ cần nhìn thấy cô thôi, tất cả phiền não trong anh đều tan biến hết. Sau khi tan tầm, Vạn Dạ có ý muốn đưa Tô thiển về nhà. Tô Thiển bất đắc dĩ phải nói cho anh địa chỉ nhả mình. Vạn Dạ nhíu mày, đó không phải là nhà của Nhiễm Mạn sao? "Ừ!" "Vạn Dạ, sự nghiệp ở nước ngoài của anh tốt như thế, sao độ nhiên muốn về nước phát triển vậy?" Vạn Dạ chuyên tâm vào lái xe, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước. Tại sao à? Tôi nói em sẽ tin tôi sao? "So với ở nước ngoài thì anh thích sống ở nơi mình được sinh ra hơn." Vạn Dạ nghĩ ngợi 1 chút rồi trả lời. Tô Thiển gật đầu: "Khó có được người như anh, bây giờ trong nước nhìu biến động, rất ít người nhớ mà trở về quê nhà." Vạn Dạ nghe thấy cúi đầu cười íu ớt, nụ cười tươi tắn như mùa xuân, cười tới trăm hoa đua nở. Xe chạy từ từ rồi dừng lại ở vườn hoa Hướng Dương dưới lầu, đúng lúc gặp Nhiễm Mạn đi làm về.