Tô Thiển kinh hãi, vội vàng muốn bò dậy lại bị An Thần gắt gao ngăn chặn, quần áo trong giây lát bị xé nát. "Khốn kiếp. chị đây thực sự là xử nữ, ngươi cút ngay, cút ngay!!!" Tô Thiển không có cách nào bình tỉnh, không ngừng nắm chặt 2 quả đấm vung mạnh vào người An Thần. An Thần nhanh chóng cởi quần áo, rút dây lưng ra trực tiếp pằng 1 tiếng quất vào ngay bên cạnh tai Tô Thiển làm Tô thiển sợ tới mức trực tiếp ôm lấy đầu. "An thần, tôi thực sự không có tình nhân, anh phải tin tưởng tôi, không cần..." An Thần bắt được tay đang khua loạn xạ của cô, trực tiếp dùng dây lưng trói lại sau đầu. Sau đó đem đôi chân ngọc trắng thon dài của cô tách ra, Tô Thiển vừa giận vừa xấu hổ lại không thể động đậy. "Không có tình nhân, lại gọi thân mật "chồng yêu"??? Tô Thiển hình như em đã quân tôi mới là người đàn ông của em!!" Thanh âm lạnh như băng lạnh đến thấu xương của An Thần vang lên bên tai Tô Thiển, sắc mặt anh âm trầm tới cực điểm. Tô Thiển hận không thể cho mình 2 cái bạt tai, vội vàng giải thích: "Đó là khuê mật của tôi, a~~~~!!" Đau! Hạ thể đau tâm tê phế liệt, khóe mắt chảy xuống 2 hàng lệ. Nghe được 2 chữ khuê mật, An Thần hoàn toàn nỗi giận, nếu anh nhớ không nhầm thì cô gái này buổi sáng gọi tên họ Vạn kia như vậy. Tiến vào có chút khó khăn, hiển nhiên là bị ngăn cản, khóe miệng An thần nhếch lên, đáy lòng mềm nhũn, buông ra dây lưng trói buộc cổ tay Tô Thiển. Tô thiển cắn chặt môi, trong nháy mắt đôi môi chảy ra máu tươi. An thần cuối người xuống, thưởng thức đôi môi máu tươi ẩm ướt, cùng lúc luật động luôn cả eo. Tô thiển sợ hãi kêu lên, phản kháng, cô càng phản kháng, An Thần lại càng hưng phấn, nhìn cô gái phía dưới cau mày kêu gào, An thần càng muốn chiếm đem cô thành người phụ nữ của riêng mình. An Thần từng chút từng chút liếm đi vết màu trên môi cô, bàn tay xoa nắn nhũ hoa tròn đều của cô, mặc cô không ngừng vung mạnh cánh tay đánh vào lưng hắn. Cô gái hư, còn nhớ lúa nhỏ, ở bữa tiệc cô lôi kéo tay mẹ xuyên qua đám người, hoạt bát đáng yêu, còn nhớ rõ cô lỗ mãng liều lĩnh vào nhà vệ sinh nam chỉ tiểu đệ đệ của hắn gọi là sâu bướm, Còn nhớ rõ, cô sững sờ đứng trước mặt anh. Anh nhanh chóng kéo khóa quần, cô còn dám kêu anh đi ra ngoài rõ ràng cô chạy vào nhầm WC. Từ đó, anh liền thích cô, điên cuồng thích cô, anh vẫn luôn ở sau lưng im lặng nhìn cô, thậm chí tốn 10 năm vì cô sáng lập ra Ám Dạ.